Người đăng: TTTT
Tiếng sấm này rất kỳ lạ.
Nó không phải đến từ bầu trời, vang từ không trung, mà giống như từ trong đất,
trong tường, trong nhà, trên mái hiên truyền đến.
Tiếng sấm như tiếng trống.
Nó giống như âm thanh của phiến đá vang lên trên da thuộc, lại giống như tiếng
dùi đánh vào trên chuông vàng, cũng giống như tiếng vang rầm rầm rất nguyên
thủy khi đục đá và đập gỗ.
Mạnh mẽ và khó nghe, cổ quái và kỳ dị.
Âm thanh này vừa vang lên, tập kích lập tức bắt đầu.
Đó vốn là ám hiệu đã hẹn trước.
Có ba chiếc kiệu xuất hiện ở lòng đường, điều này khiến cho ba người Ôn, Hà,
Lương cảm thấy rất bất ngờ.
Bọn họ phân biệt nấp ở ba nơi khác nhau, ba địa phương không hề bị che khuất
chút nào.
Đối với một người đánh lén, có lúc trốn quá an toàn, quá che khuất, ngược lại
sẽ khiến mình mất đi đấu chí, giảm đi sát ý, thậm chí lâu ngày sẽ không còn
can đảm đối diện chiến đấu.
Quá may mắn làm người ta lỏng lẻo, quá an nhàn khiến ta người chây lười.
Cho nên phương thức phục kích mà Ôn Hỏa Cổn, Hà Nan Quá và Lương Thương Tâm
lựa chọn chính là đối diện.
Mặt đối mặt.
Do đó, một người trong bọn họ cải trang thành lãng khách buôn bán son phấn,
lắc lắc trống con thẳng họng rao hàng bên đường (Hà Nan Quá); một người ăn mặc
thành đầu đà dạo chơi, đang ngồi ở đầu đường gọi một tô mì cay lớn, ăn đến mức
nóng hầm hập trên đầu đổ mồ hôi, trên tóc bốc khói (Ôn Hỏa Cổn); một người lại
quét lá rụng bên đường, quét một đường lại một đường, chuyên chú đến mức giống
như đang đếm ngân phiếu (Lương Thương Tâm).
Đương nhiên, quét lá rụng, bán son phấn và ăn mì cũng chỉ là các loại che đậy,
sự nghiệp chân chính của bọn họ là làm người, mà nghề nghiệp bây giờ là giết
người.
Giết người, ám hiệu vừa vang lên liền ra tay.
Đây là phân phó của La lão yêu, giết chết Thích Thiếu Thương và những kẻ “có
tiếng nói” trong Kim phong tế vũ lâu.
Cho nên bọn họ lập tức hành động tấn công, rút kiếm giết địch, giống như bọn
họ có thù không đợi trời chung với người trong ba chiếc kiệu.
Có điều, mặc dù bọn họ công kích đồng thời, đồng tâm, đồng ý, cũng đồng dạng
dũng mãnh, tàn nhẫn, ác độc, nhưng sự xuất hiện của ba chiếc kiệu vẫn hoàn
toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Ba chiếc kiệu, nếu như nói một chiếc là để Thích Thiếu Thương ngồi, vậy người
ngồi trong hai chiếc kiệu khác là ai? Nếu như trong một chiếc kiệu khác là
Dương Vô Tà, vậy một chiếc còn lại thì sao?
Rốt cuộc Thích Thiếu Thương ngồi trong chiếc kiệu nào? Vàng? Xanh lá? Hay là
trắng? Dương Vô Tà thì sao? Người ngồi trong chiếc kiệu thứ ba là ai?
Bọn họ đã không có thời gian suy nghĩ kỹ càng, bởi vì thời cơ trôi qua sẽ
không trở lại.
Bọn họ đành phải nắm lấy thời cơ, lập tức phát động công kích.
Tuy bọn họ không kịp trao đổi ý kiến (thậm chí là ánh mắt), nhưng không hẹn mà
gặp đều lựa chọn chiếc kiệu màu trắng phát động công kích toàn diện.
Bọn họ không biết Thích Thiếu Thương ngồi trong chiếc kiệu nào, nhưng nếu hiệu
lệnh công kích đã phát ra, cũng chỉ đành nhắm vào một chiếc trước rồi tính
sau.
Bọn họ đều chọn chiếc kiệu màu trắng, nguyên nhân rất đơn giản.
Thứ nhất, nghe đồn Thích Thiếu Thương vốn thích màu trắng. Y quá thích sạch
sẽ, thậm chí ngay cả khi giết người đánh nhau cũng không muốn làm bẩn áo bào
trắng mặc trên người. Y thích màu trắng, y yêu màu trắng.
Thứ hai, kiệu xanh lá quá nhẹ, nhẹ như không có gì, hơn nữa trang bị có vẻ quá
đầy đủ, giống như là kiệu dành riêng cho người tàn phế ngồi. Còn loại người
thủ lĩnh một bang, đứng đầu một phái như Thích Thiếu Thương, quyết không lười
biếng, cũng không cho phép mình chây lười, hẳn là sẽ khinh thường ngồi trong
loại kiệu này.
Thứ ba, kiệu vàng quá nặng, nặng tựa ngàn cân, người khiêng kiệu rất tốn sức.
Nếu nói bên trong có người ngồi, không bằng nói trong đó là vật (tảng đá, khúc
gỗ gì đó), hoặc con vật lớn (con voi, tê giác gì đó) thì hợp lý hơn.
Cho nên bọn họ đều nhận định một mục tiêu, nhắm chuẩn một chiếc kiệu, công
kích.
Ngươi có từng đến sòng bạc mua “lớn nhỏ” chưa?
Nếu như ngươi từng có kinh nghiệm như vậy, kinh nghiệm sẽ nói với ngươi, bất
kể ngươi đặt ra bao nhiêu tiền (một văn tiền, một vạn hoặc toàn bộ tính mạng
của bản thân và gia đình), đó chỉ là một lựa chọn.
Lớn là lớn, nhỏ là nhỏ.
Nếu như ngươi mua lớn mở nhỏ, mua nhỏ mở lớn, vậy thì ngươi sẽ thua, ngược lại
thì ngươi thắng.
Nếu như ngươi do dự, không lớn không nhỏ, lúc lớn lúc nhỏ, kết quả mở lớn
không có ngươi thắng, mở nhỏ dã có ngươi thua.
Nhưng ngươi cần phải quyết định, phải đặt tiền, lúc này mới có thắng thua.
Bất kể ngươi tính toán, thống kê bao nhiêu, linh cảm, may mắn thế nào, ngươi
đều có thể sẽ thua. Người thua càng nhiều thì càng giận dỗi, càng muốn gỡ lại,
kết quả là thua càng thảm, càng nặng, càng triệt để.
Chỉ có bình tĩnh ứng chiến, từ từ chiến đấu, nhắm chuẩn mục tiêu, nắm bắt thời
cơ, như vậy không hẳn là không có cơ hội gỡ vốn.
Không gấp được, không nóng được, không thể tin vào bề ngoài.
Mười lần đánh cuộc chín lần thua, lần thắng đó, tiền tài chưa chắc có thể
hưởng thụ vĩnh viễn.
Đánh bạc đến nghiện, chân lõm bùn sâu, không phải vì thua, mà là vì thắng.
Thắng mới đáng sợ, thắng mới sẽ khiến cho ngươi hăng hái tiến lên, tự cắt
đường lui.
Trong cuộc đời có rất nhiều lựa chọn, thực ra chính là đánh cuộc lớn.
Đánh cuộc đổ máu, đánh cuộc đầu người, đánh cuộc sinh mệnh.
Có người còn đánh cuộc cả vạn dân bách tính.
Lúc này, Hà Nan Quá, Lương Thương Tâm và Ôn Hỏa Cổn chính là như vậy, bọn họ
đã rút kiếm ra, đã chọn kiệu trắng, đánh cuộc sống chết.
Nếu như Thích Thiếu Thương thật sự ở bên trong kiệu trắng, bọn họ tập kích bất
ngờ không kịp đề phòng, lần ám sát này hơn phân nửa có thể thành công, bình an
rút lui, danh thành thiên hạ, khải hoàn trở về.
Nếu không, cho dù bọn họ chọn sai kiệu, chỉ cần có thể giết chết loại nhân vật
có ảnh hưởng lớn trong Phong Vũ lâu như Dương Vô Tà, chuyến này cũng không
uổng, đủ để ngăn trở trùng trùng đám người Kim Phong Tế Vũ lâu.
Nếu như đánh uổng công… ai, vậy kẻ địch sẽ có phòng bị. Nhưng không quan
trọng, một kích chưa giết được, kích tiếp theo sẽ giết.
Không giết không được, lần này Thích Thiếu Thương không thể không chết.
Rất nóng.
Nóng vô cùng.
Nóng như bốc hơi mà hoàn toàn không có chỗ phát tiết.
Bốc hơi mà không có bay lên, càng không phải là bốc lên.
Loại nóng này vô cùng hầm hập, nhưng không có đường ra.
Nơi xa trên bầu trời có mây dày tụ tập, không mưa, loáng thoáng có tiếng sấm.
Giống như ở thiên đình bên kia cũng có những trận chém giết máu tanh, một
chuỗi nổ tung bất hạnh.
Có gió, giống như ngọn lửa của ma đói, đẩy từng khối mây đen như ngưng tụ,
ngưng tập, ngưng kết nơi chân trời đến đây, với một loại tốc độ chậm chạp đến
mức đủ để thay đổi trời đất.
Mưa gió sắp đến, trận gió lốc này nhất định rất kịch liệt.
Bọn họ ra tay vào một khắc trước khi bão táp mưa dông kéo đến.
Hạ sát thủ, “một kiếm phát tài”.
Bây giờ là ba thanh kiếm của bọn họ đồng loạt ra tay, một kiếm phát tài, ba
kiếm giết người.
Giết chết “long đầu” Thích Thiếu Thương.
Từ khi Thiên Cơ long đầu Trương Tam Bá chết bởi “Triều Thiên Nhất Côn” Mễ
Thương Khung trong chiến dịch cướp pháp trường, Dương Vô Tà liền tích cực lôi
kéo lực lượng của Thiên Cơ gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu, lại thông qua tứ
đương gia “Đại Khẩu Phi Bá” Lương Tiểu Bi của tổ chức của Thiên Cơ, lôi kéo
con gái một của Trương Tam Bá là Trương Nhất Nữ giao hảo với Thích Thiếu
Thương, khiến cho Thiên Cơ và Phong Vũ lâu kết minh với nhau.
Liên minh của bọn họ rất danh chính ngôn thuận, cũng là chuyện đương nhiên.
Bởi vì bọn họ có cùng chung kẻ địch, đả kích tập đoàn Hữu Kiều, giết chết Mễ
Hữu Kiều để báo thù.
Bọn họ cũng có cùng mục tiêu, diệt trừ kẻ ác, hành hiệp trượng nghĩa.
Huống hồ Trương Nhất Nữ vốn có thiện cảm với Thích Thiếu Thương.
Hơn nữa sau khi Thiên Cơ mất đi long đầu, kết thành liên minh với Kim Phong Tế
Vũ lâu, Tượng Tị tháp, hai đảng Phát Mộng, Liên Vân trại, Toái Vân uyên, Tiểu
Lôi môn vân vân, cũng có lợi ích rất lớn trên thanh thế. Nếu như không kết
minh, bang nhỏ phái nhỏ, một mình khó giữ, sớm muộn gì cũng sẽ bị triều đình
tiêu diệt, hoặc là bị bang lớn hội lớn trong võ lâm cắn nuốt, hài cốt không
còn.
Do đó, Thích Thiếu Thương đã mặc nhiên trở thành bá chủ một phương, long đầu
tám hướng trong võ lâm kinh sư. Y và thế lực của y, một mặt có thể đọ sức với
thế lực sa đọa của triều đình thiên tử, lại có thể đối kháng với thế lực mục
nát của hoạn quan quyền quý, còn có thể so kè với vũ lực của công hậu thái
giám như tập đoàn Hữu Kiều, hơn nữa còn có thể trực tiếp chống chọi với lực
lượng giang hồ hắc đạo như Lục Phân Bán đường.
Y giống như không muốn lập tức tiêu diệt lực lượng đối địch với mình, cho nên
kẻ địch của y cũng không liên thủ hợp sức, diệt trừ y trước. Có điều, tất cả
những người đối địch đều nhìn chăm chú vào y, bởi vì y một mình chống giữ,
không nghiêng không lệch, không giận không nóng, thận trọng nghiêm ngặt, chiêu
chiêu đi đầu, trăm phương ngàn kế, tối đấu sáng tranh, lúc chủ trì chính nghĩa
công đạo lại âm thầm nắm chắc cơ hội, củng cố thực lực của mình.
Cho nên thế lực của y càng ngày càng lớn.
Đã có rất nhiều người bắt đầu quen gọi y là “long đầu”.
Y chẳng những đã thay thế vị trí năm đó của Tô Mộng Chẩm, đồng thời cũng đã
dần dần thay thế danh vọng năm xưa của Trương Tam Bá trên giang hồ.
Y đã không còn là “Cửu Hiện Thần Long” Thích Thiếu Thương ngày xưa, mà là “thủ
lĩnh quần long”, long đầu Thích Thiếu Thương.
Người mà bọn họ muốn giết chính là long đầu Thích Thiếu Thương, cho nên bọn họ
tấn công chiếc kiệu màu trắng.
Thích Thiếu Thương luôn thích mặc áo trắng, y vẫn luôn chung tình với màu
trắng.
Y thậm chí từng tự giễu nói:
- Mặc dù ta đã có trăm ngàn lỗ hổng, thương tích khắp người, nhưng ta vẫn
thích màu trắng. Màu trắng cũng là không màu, không có màu sắc mới có thể
nhuộm bất kỳ sắc thái nào, hơn nữa nếu có bất cứ dấu vết nào cũng có thể nhìn
ra ngay lập tức.
Mặc dù y đã trải qua không ít gió sương, trong lòng cũng có tang thương vô
tận, nhưng kỳ quái là năm tháng cũng không ăn mòn gương mặt của y, màu da của
y vẫn trắng ngần như vậy, khiến người ta sinh ra cảm giác áo trắng không dính
bụi, thậm chí là xuất trần.
Y thích màu trắng, ngay cả ghế ngồi của y cũng lót vải nhung trắng.
Ngựa mà y thích cũng là ngựa trắng, ánh kiếm của y luôn trắng mức đến khiến
người ta lạnh giá.
Y thậm chí còn đặc biệt hạ lệnh tăng thêm người bảo vệ mở rộng “Bạch lâu”.
Thế nhưng, hiện nay y lại không ở bên trong “kiệu trắng”.
Kiệu trắng lại trống rỗng.
Bọn họ lại đánh vào khoảng không.