Người đăng: TTTT
Thần sắc Địch Phi Kinh không đổi:
- Xin nghe cao kiến.
Dương Vô Tà than một tiếng, nói:
- Chúng ta đều là bang hội cùng một địa phương, nhưng chúng ta có rất nhiều
tác phong làm việc không giống nhau.
Địch Phi Kinh bổ sung:
- Nhưng ở rất nhiều điểm, chúng ta lại vô cùng nhất trí. Ít nhất chúng ta đều
chống Liêu kháng Kim, cùng duy trì trị an và trật tự của võ lâm kinh sư, không
để cho huynh đệ trên hắc đạo lục lâm quấy nhiễu người lương thiện, cũng không
giống như Mê Thiên minh nương nhờ người Kim, tập đoàn Hữu Kiều ngầm cấu kết
với người Liêu.
Dương Vô Tà tiếc nuối phân tích:
- Đáng tiếc các ngươi lại cấu kết với lục tiện trong triều, ngầm ủng hộ đám
quyền quý hại nước hại dân như Thái Kinh, Lương Sư Thành, Chu Miễn, lấn kẻ
chính khinh kẻ thiện. Tập đoàn Hữu Kiều nói là ngầm liên thông với người Liêu,
thật ra là hợp với ý đương kim thánh thượng có lòng cầu hòa. Còn như Mê Thiên
minh dựa vào quân Kim, đó là sau khi Quan Thất tẩu hỏa nhập ma, thần trí thất
thường, thuộc hạ của y đã tự tác chủ trương, đương nhiên không phải là bản ý
của Mê Thiên Thất Thánh minh.
Địch Phi Kinh cũng rủ rỉ nói:
- Nhìn hình xét thế, hiện nay tập đoàn Hữu Kiều giống như tiếng nói của triều
đình, một khi võ lâm bị bọn họ khống chế, nhân sĩ trung nghĩa trên giang hồ
đâu còn cơ hội lên tiếng, nơi chốn dung thân? Thất thánh của Mê Thiên minh đã
tan rã, Quan Mộc Đán chẳng những đã phát điên, hơn nữa còn không rõ tung tích,
không biết sống chết, không ai biết cỗ xe không đầu này sẽ chạy đến vực sâu
núi hiểm hay là thiên đường địa ngục. Xem ra, giữa một đường một lâu chúng ta
vẫn có điểm tương đối phù hợp.
Sau đó y tràn đầy mong đợi nói:
- Có câu “phân thì hai bên cùng thiệt, hợp thì hai bên cùng lợi”. Nếu như lâu
đường chúng ta liên kết với nhau, không cần đối đầu triệt tiêu thực lực nguyên
khí của nhau, đó là chuyện tốt biết mấy.
Dương Vô Tà hoàn toàn đồng ý:
- Nếu là như vậy thì tốt, cho dù không đến mức thiên hạ thái bình, ít nhất
cũng có thể khiến cho võ lâm kinh sư thái bình.
Địch Phi Kinh lập tức nhiệt liệt phản ứng:
- Vậy có khó khăn gì? Chỉ cần người của Kim Phong Tế Vũ lâu các ngươi không
tiếp tục cướp tài vật của Lục Phân Bán đường chúng ta là được rồi.
Dương Vô Tà cũng đưa ra phản ứng nhiệt liệt:
- Như vậy, trước tiên người của Lục Phân Bán đường phải không được cướp tài
vật của người vô tội đáng thương trong thiên hạ, vậy thì thái bình vô sự rồi.
Sắc mặt Địch Phi Kinh trầm xuống:
- Lời này nghĩa là thế nào?
Dương Vô Tà vỗ nhẹ lên bàn, giống như giậm chân tiếc nuối:
- Đây chắc hẳn là mấu chốt của vấn đề. Các ngươi cướp tài vật của dân chúng
trong thiên hạ để nuôi sống các ngươi. Chúng ta lại chuyên cướp đoạt tài vật
của các ngươi, một phần giao trả cho người bần hàn đói rét, một phần dùng để
xây dựng Kim Phong Tế Vũ lâu. Đó gọi là cách thức làm giàu, mỗi đường khác
nhau. Chúng ta chính là quân tử phát tài, có đạo của mình. Chỉ là phương thức
có phần khác với các ngươi, khó tránh khỏi chiếm một chút tiện nghi của các
ngươi.
Địch Phi Kinh lại không tức giận:
- Đệ tử ngoại hệ của chúng ta phân bố trên giang hồ, ở bên ngoài kiếm tiền,
khó tránh khỏi có người không chừa thủ đoạn, cũng có chỗ đi sai làm sai, nhưng
đệ tử của chúng ta trong kinh không bao giờ phạm những chuyện này. Lại nói,
ngân lượng mà chúng ta có, trên danh nghĩa vẫn là của quan gia, nguồn gốc
chính đáng, nhưng cũng bị các ngươi cướp đi. Chuyện này đối với quan gia và
mình đều không dễ giao phó.
Dương Vô Tà “à” một tiếng, ánh mắt đã thoáng mang ý cười:
- Hình như thật sự có chuyện này. Có điều cái mà Địch đại đường chủ gọi là
quan lượng, có phải ám chỉ ngân lượng mà Thái Nguyên Trường muốn dùng để kết
nạp thuật sĩ giang hồ Lâm Linh Tố, hoặc là Đông Nam Vương đục khoét mồ hôi
nước mắt của nhân dân, dâng cho Lương Sư Thành trong kinh, hay là Đồng Quán
lãnh binh không đánh giặc ngoại, lại đi cướp tài sản của nhân dân ở vùng biên
cương, sau đó cống nạp cho quyền quý trong kinh, hay là Vương Phủ tìm kiếm hoa
thạch cương cho đương kim thánh thượng, tốn biết bao nhiêu mồ hôi và máu,
khiến cho người người oán trách? Nếu là như vậy, huynh đệ trên giang hồ khó
tránh khỏi nhìn không vừa mắt, chúng ta cũng chỉ đành buông tay để bọn họ cướp
đoạt.
Địch Phi Kinh vẫn không tức giận, lập tức đổi đề tài:
- Như vậy, tiêu ngân của Tam Bảo tiêu cục, vốn là lương bổng phát cho quân
binh trấn giữ biên cương, lại bị người ta cướp đi, chuyện này phải nói thế
nào? Hàm Phàn tiền trang là một tiền trang chính quy, nhưng ngân lượng trong
trang cũng bị người ta cướp sạch không còn, chuyện này không thể cho qua chứ?
Dương Vô Tà cười nói:
- Nói không sai, Tam Bảo tiêu cục quả thật là áp tải lương bổng, nhưng ngân
lượng này lại cướp từ Phích Lịch tiêu cục vận chuyển cho Vân Quý cứu tế tai
ương. Lương bổng mà ngươi nói, bề ngoài là đưa cho quân binh, nhưng thực ra là
đưa cho Đồng Quán dùng để nghị hòa với địch, đúng không? Hàm Phàn tiền trang
đích xác là một tiền trang có chiêu bài đàng hoàng, nhưng đời trước của nó
chính là sòng bạc Hoàng Nham, lập nghiệp bằng cách thu “tiền cho vay nặng
lãi”. Hiện giờ bên cạnh nó còn có sòng bạc Mã Vĩ, ai cũng biết nó không phải
là tiền trang thật sự. Nếu đã lai lịch bất chính, huynh đệ trên đường khó
tránh khỏi đỏ mắt, mượn ít bạc tiêu xài, điểm này Địch đại đường chủ nhất định
có thể thông cảm.
Dương Vô Tà lại cười cười nói:
- Huynh đệ trong lâu, trong tháp chúng ta không có gì không tốt, chỉ là thỉnh
thoảng thích lấy bạc do làm giàu bất nhân, nguồn gốc bất chính, xem như cướp
ác cứu thiện, còn gọi là dĩ độc trị độc, ta quả thật cũng không quản bọn họ
được.
Địch Phi Kinh vẫn không biến sắc, chỉ nói:
- Như vậy hai ngàn cây thương dự trữ của cấm quân từ Sơn Đông vận tới, cùng
với đá hoa từ Giang Nam chuyển tới thì sao? Đó là binh khí dùng để bảo vệ kinh
sư, cùng với cống phẩm dâng tặng cho thánh thượng, cũng bị huynh đệ của các
ngươi chặn đi, đây không phải là dĩ độc trị độc chứ?
Dương Vô Tà giống như ngay cả lông mày cũng có ý cười, nói:
- Đương nhiên không phải. Những thứ kia là cống vật hao tiền tốn của, vơ vét
cướp được, chỉ riêng việc vận chuyển đã hao phí vô tận, tử thương vô số. Chúng
ta dứt khoát cho nó chìm vào đáy hồ, để tránh khiến cho vạn dân đồ thán, tiếng
oán khắp nơi, càng không muốn thiên tử ham thú chơi bời, mê muội chìm đắm. Còn
về thương… đó là binh khí do Sơn Đông Đại Khẩu Thần Thương hội Tôn gia chế
tạo, chúng ta cũng từng mở ra xem thử bên trong có gì, chuyển đến kinh sư làm
gì. Mọi người trong lòng hiểu rõ, có lẽ Địch đại đường chủ không cần ta nói ra
chứ? Thương này, e rằng vẫn rất nên cướp.
Địch Phi Kinh lại cúi đầu thấp xuống.
Y đang thưởng thức trà, trầm tư.
Dương Vô Tà gãi gãi mái tóc bạc, ra vẻ khó xử nói:
- Đại đường chủ, ngài nói xem, nhân mã hai bang chúng ta, nhìn vào chữ tình
thì nên hợp tác, nhìn vào chữ lý thì nên liên thủ, nhìn vào chữ nghĩa thì
tuyệt đối nên đồng tiếng đồng lòng, nhưng lại có những thứ này khiến cho hai
bên ngăn cách, không hợp với nhau, ngài nói xem nên làm sao đây?
Vấn đề này của Dương Vô Tà rất tuyệt, nhưng Địch Phi Kinh cũng không lúng
túng.
Y lại cười, cười rất thản nhiên.
Cặp mắt ưu tú, ưu mỹ, ưu tư của y lại chớp chớp, lời nói thành khẩn, tận tình
khuyên bảo:
- Có điều theo như tình hình trước mắt, quả thật chỉ cần chúng ta đường lâu
liên thủ, hai bang thống nhất, sẽ có thể trở thành thiên hạ đệ nhất bang phái,
hơn nữa còn có thể lập tức trừ khử tập đoàn Hữu Kiều, có thể đề phòng Mê Thiên
minh trở lại ngày xưa. Thậm chí các ngươi còn có thể khống chế không để chúng
ta hợp tác quá chặt chẽ với Thái thái sư, cùng với có thể thuận lợi gây dựng
quyền uy trong lục lâm, còn chúng ta cũng có thể chia sẻ công trạng của các
ngươi trong thế lực võ lâm bạch đạo. Không cần tranh đấu với nhau, tranh giành
cấu xé, triệt tiêu tiền tài thực lực của nhau, vậy thì tuyệt đối là phúc của
giang hồ, chuyện vui của võ lâm.
Y vẫn không hết hi vọng, không hề từ bỏ:
Y hỏi câu này, lại nhìn vào Thích Thiếu Thương.
Y vốn rất có sức thuyết phục, hơn nữa dáng vẻ cũng rất đẹp.
Thế nhưng thứ càng đẹp hơn là ánh mắt của y.
Ánh mắt của y có lẽ còn có sức thuyết phục hơn so với lời nói của y.
Hiện giờ đôi mắt này đang nhìn vào Thích Thiếu Thương, đang chờ y trả lời.
Trên đời có một số người, yêu cầu của hắn đối với ngươi, cho dù là yêu cầu vờ
vịt gì cũng rất khó từ chối.
Hắn không ép buộc ngươi, cũng không khẩn cầu ngươi, nhưng những gì hắn muốn
ngươi làm, ngươi vẫn sẽ cam tâm tình nguyện (thậm chí không hiểu ra sao) đi
làm.
Vì hắn mà làm.
Địch Phi Kinh chắc chắn loại người này, hơn nữa còn là một người vô cùng xuất
sắc.