Người đăng: thienhahanhca
Một ngày này đoàn người đã vượt qua hơn nửa lộ trình Táng Thần Cốc, cũng là
lúc Vũ Thanh thức tỉnh, mở mắt liền cảm giác đầu hoa óc choáng, cả người mỏi
nhừ, tứ chi vô lực tựa như lão bệnh vừa mới qua khỏi một trận ốm thập tử nhất
sinh.
" Ngươi đã tỉnh? " Bên tai Vũ Thanh chợt vang lên thanh âm êm dịu đi cùng một
cỗ mùi hương trinh nhân nhàn nhạt, hắn ngơ ngác nhìn ngó xung quanh, khi bắt
gặp khung cảnh lạ lẫm, trong phút chốc đáy lòng cũng khó bề tránh khỏi dâng
lên kinh ngạc.
Trước mặt hắn, một nữ nhân đẹp như tiên họa, vẻ đẹp yêu dị này là cả đời Vũ
Thanh cho đến hiện tại còn chưa từng có cơ hội được thấy qua, cố gắng trấn
định tâm tình, hô hấp trở nên dồn dập, một tay chống đỡ thân thể chật vật ngồi
dậy, Vũ Thanh đăm chiêu nhìn nữ nhân xa lạ trước mặt, qua mấy cái hơi thở mới
nhẹ giọng mở lời.
" Cô là ? Tại sao ta lại ở đây? ".
" Ta cũng không biết phải giải thích thế nào, ta và ngươi vốn dĩ không quen
biết, là ta cứu ngươi từ trên đường núi trong Tử Vũ Sâm Lâm " Nữ nhân cung
trang vẻ mặt trước sau không đổi, nàng liếc mắt nhìn Vũ Thanh, chầm chậm nói.
" Ra vậy, đa tạ ân cứu mạng của tiểu thư! Tại hạ tục danh Vũ Thanh, còn không
biết quý tánh tiểu thư là gì, để tiện bề xưng hô cho phải phép! " Vũ Thanh
khom mình, nhẹ chắp tay, ôm quyền nói.
Trong chiếc xe ngựa chật hẹp này rốt cuộc chỉ có hắn cùng nàng, khoảng cách
gần đến nỗi, thậm chí còn dễ dàng nghe được hơi thở từ nhau, ngửi được mùi cơ
thể của nhau, nếu nói là dọc đường cứu mạng cũng không đến mức để cho cô nam
quả nữ phải chung đụng, hơn nữa, hình như y phục trên người hắn đã được ai đó
thay đi, chiếc khăn vải buộc vết thương vòng quanh qua bụng còn trắng tinh như
mới.
Vũ Thanh thực không hiểu, đây là lần hiếm hoi hắn cùng với một nữ nhân tiếp
xúc gần gũi, thân mật như vậy, thứ cảm giác này vô cùng khó nói, có chút e
ngại, một chút ngập ngừng, càng nhiều hơn là phấn khích, nàng ta rất đẹp, đẹp
đến độ hoa hờn nguyệt thẹn, nếu chỉ dùng đến ngôn từ để miêu tả, quả thực
chẳng phải việc dễ dàng gì.
" Ta tên gọi Sở Thiên Hương! " Nữ nhân cung trang e thẹn đáp lời, thanh niên
trước mặt nếu nói xa lạ cũng đúng, mà nói quen thuộc cũng không hoàn toàn sai,
suốt bảy ngày qua nàng cứ đinh ninh rằng bản thân mình đã từng gặp qua hắn ở
đâu đó, chỉ có điều trong phút chốc không thể nào nghĩ ra được, mà cố công lại
càng thêm vô pháp.
" Hôm nay Vũ Thanh táng hoa! Ngày mai đào lý nở !" Không dưới ngàn lần Sở
Thiên Hương nhẩm đi nhẩm lại cùng một câu nói đó, ngay cả bài thơ mà mấy hôm
trước hắn từng một lần đọc qua nàng cũng đã thuộc nằm lòng, nàng muốn hỏi hắn
cho rõ ràng nhưng thanh âm chưa kịp rời miệng liền nghẹn lại, vừa ấm ức, khó
chịu, lại cảm thấy như thanh thản, an nhiên.
Rốt cuộc Sở Thiên Hương thở ra một hơi thật dài, đưa tay vén cao bức rèm,
hướng mắt nhìn ra bên ngoài.
" Đa tạ Sở cô nương! " Vũ Thanh nhẹ giọng, hắn cũng liếc mắt nhìn qua khung
cửa, trời chiều, ánh kiêu dương đã ngã về tây, con đường này vốn dĩ chật hẹp
khó đi, lại thêm thiên không hôn ám, tựa hồ một cái thông đạo không thấy được
điểm tận cùng, như cuộc đời hắn hiện tại vậy, tối tăm, ảm đạm.
Qua thêm nửa canh giờ, hai người bọn họ vẫn không ai nói với nhau thêm một lời
nào, không gian bốn phía hoàn toàn im ắng, ngoại trừ tiếng vó ngựa vẫn đều
đặn, chầm chậm nện lên mặt đất.
Đặt tay vào bụng, Vũ Thanh cảm giác vết thương của mình còn đang rỉ máu, may
mắn là nhát dao kia không hề tổn thương đến ngũ tạng, hắn tại chỗ xếp bằng
tĩnh tọa, rất nhanh liền đi vào trạng thái nhập định.
Sinh thời vốn là một cao thủ võ đạo, cũng từng tu tập qua công pháp luyện khí
của tiên gia, cho nên thương thế bằng này đối với hắn mà nói, cũng không thể
gọi là chí tử.
Tám năm trước Vũ Thanh được một vị Trúc Cơ kỳ tu chân giả tặng cho một cuốn
huyền kinh vô danh, người này là bằng hữu thâm giao với thân phụ hắn, y nói:
Luyện huyền kinh đến cực hạn, có thể bước chân lên con đường truy cầu tiên
đạo, hai chữ tiên đạo đối với Vũ Thanh mặc dù trước sau vẫn còn rất hư vô, mờ
mịt, nhưng tám năm miệt mài cũng không phải không có chút nào thành tựu.
Dựa theo huyền kinh thì trình độ võ học của Vũ Thanh lúc này phải lấy khái
niệm tu vi của tiên gia ra để cân nhắc, Ngưng Khí ba tầng tiểu tu chân giả,
nhưng đặt trong giới phàm nhân thế tục đã có thể xếp vào hàng cao thủ đỉnh
phong.
Miệng nhẩm khẩu quyết, tay phải bắt ra pháp chỉ, bên trong đan điền mấy sợi
huyền khí mỏng manh nhẹ nhàng du tẩu, dần dần cường độ càng lúc càng lớn, linh
khí thiên địa như bị thu hút đến, ở trên đỉnh đầu Vũ Thanh kết thành một đám
mây mờ nhạt mà bằng mắt thường khó bề nhìn thấy, đám mây này theo hô hấp, theo
mười vạn lỗ chân lông, theo vô số đường kinh lạc chậm rải tiến nhập thể nội.
Thương thế dần dần được cải thiện, vẻ mặt dần dần tăng thêm sinh khí, tại đan
điền như mạch nước ngầm chảy vào con suối nhỏ.
Cứ trôi qua một khoảng thời gian, bên ngoài thân thể Vũ Thanh thoáng ẩn thoáng
hiện hai dòng hắc bạch nhị khí, sau đó bạch khí tự do du tẩu tản mát trong
trời đất, còn hắc khí lại được dung nạp, quán đỉnh vào bên trong đan điền.
Một quá trình như vậy được gọi là vòng chu thiên, một chu thiên ứng với bảy
ngàn nhịp hô hấp, bởi thiên địa linh khí vốn không tinh thuần mà pha lẫn rất
nhiều tạp chất, vậy nên tu chân giả mới sáng tạo nên luyện khí công pháp,
luyện khí công pháp có thể hình dung như là cái phểu lọc giúp cho tu chân giả
hấp thu hiệu quả nhất, một cách có lựa chọn nhất tinh nguyên trời đất.
Trong cấu trúc cơ thể con người, một vị trí bí mật, bên trên cách rốn tầm một
gang tay, nơi đó dùng để chứa đựng tinh nguyên, tu chân giả gọi là đan điền,
đan điền được phân chia thành: Thượng, trung, hạ, ba tầng, cũng là một cái bậc
thang cảnh giới ứng với: Sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ Ngưng Khí.
Khi tinh nguyên đã bão hòa, đã dư thừa trong đan điền thì tu chân giả tất
nhiên sẽ chọn phương pháp đột phá, đột phá mỗi tiểu cảnh giới mà nói, khó khăn
ngàn vạn, nguy cơ sinh tử trùng điệp, nhưng đi kèm theo đó là thực lực đại
tiến, sinh mệnh được thăng hoa thêm một mảng lớn.
Đoạn đường này cực kỳ khó đi, cho nên tốc độ di chuyển cũng tương đối chậm,
sau một canh giờ tĩnh tọa Vũ Thanh mở mắt, nghĩ lại chuyện cũ mà đáy lòng dâng
lên chua xót.
Hắn vốn là bá tánh Lang Nha Quốc, là đại thiếu gia của một gia tộc quyền quý
thuộc vào hàng tài phiệt nhất lưu, vừa mới mấy hôm trước còn nắm trong tay tất
cả: Tiền tài, danh vọng, quyền lực, vậy mà chỉ sau một đêm đã bị người ta cướp
đoạt sạch sẽ, đến nỗi gia viên hư tán, thân bằng thất lạc, ngay cả chính hắn
cũng chút nữa phải ngậm ngùi bỏ mạng.
Cho nên ở đời không ai nói trước được điều gì, hôm nay ngươi là bần nông, biết
đâu ngày mai là phú hộ, hôm nay ngươi quần là áo lượt, có dám chắc ngày mai
không khố rách áo ôm? Vạn sự ở đời chung quy cũng gói vào một chữ Mệnh.
" Nhanh thì mười năm, muộn thì hai mươi năm, ngày ta trở về nhất định sẽ đòi
lại tất cả, các ngươi giết của ta thân nhân bằng hữu, ta đồ diệt các ngươi
toàn tộc, giết cho máu tanh dòng Nhị Giang, giết cho trời hôn đất ám! " Vũ
Thanh nuốt vào một ngụm nước bọt, hai bàn tay hung hăng xiết chặt.
Lúc này Sở Thiên Hương tình cờ nhìn sang, bắt gặp đôi mắt đỏ ngàu cùng thần
sắc dữ tợn của Vũ Thanh, nàng cũng không khỏi che miệng thốt lên kinh hãi :"
Ngươi! Vũ Thanh! Ngươi sao vậy? ".
" Ta không sao! Chỉ là hồi ức một vài chuyện " Vũ Thanh lạnh giọng đáp, sau đó
cũng không nói gì thêm, đôi mắt vô thần hướng về phía xa xăm
Khung cảnh bị màn đêm nuốt trọn, Vũ Thanh vẫn đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, từ bên
dưới, tầm mắt bị vách núi che khuất, chỉ thấy một dòng tinh hà chật chội phát
ra thứ ánh sáng trắng bạc kéo dài liên miên không dứt, bốn phía hư vô đen dày,
đặc quánh, tiếng côn trùng rả rích, tiếng âm phong dội vào vách đá phát ra
từng đợt thanh âm " U..u ! " ghê rợn.
Bỗng " Híiii" Cả đoàn người đột ngột dừng lại, con tuấn mã dẫn đầu thình lình
hí lên một tràng, hai vó cất cao nện thẳng xuống mặt đất, vị đại hán râu rậm
thoáng giật mình, một tay cố gắng ghì chặt cương, một tay vỗ mạnh xuống lưng
con tuấn mã.
" Có thổ phỉ! Bảo vệ tiểu thư! " Y chỉ kịp la lên một tiếng, tiếp theo đó là
vô số đợt thanh âm xé gió, hàng ngàn mũi tên bạc lấp lóe gào thét bay đến, cây
thiết côn trên tay xoay tròn, y phi thân lên cao ba trượng tránh né mưa tên.
Hơn một trăm Thiết Vệ Quân, thủ pháp của bọn hắn cũng cực kỳ nhanh nhẹn, không
kinh không loạn, hàng ngũ trước sau như một.
Mỗi người đều phân biệt xuất ra một tấm khiên màu trắng bạc tạo thành bức
tường kín mít che chắn cho hậu phương, chỉ nghe được thanh âm leng keng tiếng
kim loại mãnh liệt va chạm.
Trong bóng đêm mặc dù không thể nhìn thấy diện mục cùng số lượng địch nhân,
nhưng có một cỗ áp lực vô hình, một luồng sát khí lạnh băng tại trong Táng
Thần Cốc này nhất tề phủ xuống.
Mấy chục Thiết Vệ Quân phi thân lao về phía trước, đại kiếm rời lưng, kiếm ảnh
đầy trời.
Vị đại hán mặt đen nhất thủ đấm ra.
" Hự! " Liền có một hắc y nhân hung hăng bay ngược trở lại phía sau, cả người
nện thẳng lên vách núi nham nhỡ, khuôn ngực vỡ nát, hắn chưa kịp kinh hãi thì
đã tuyệt khí bỏ mình.
Thiết Vệ Quân cùng đám hắc y nhân giáp công, tiếng binh khí va chạm, thanh âm
gào thét thảm thiết vang lên ngập trời, đại kiếm chém ra, thủ cấp rơi xuống,
máu tươi phun thành dòng, mùi vị huyết tinh nồng nặc quanh quẩn.
Trong cỗ xe ngựa màu vàng, Sở Thiên Hương cùng Vũ Thanh cũng vừa kịp nhận ra
kinh biến, khuôn mặt Sở Thiên Hương trầm xuống, thanh ngọc kiếm vẫn treo cạnh
đó không biết từ lúc nào đã nằm gọn trong tay nàng, thần sắc nhanh chóng phát
sinh biến hóa, khí chất nhu thuận biến mất thay vào đó là dung nhan lạnh băng
như nước.
Vũ Thanh thình lình ngẩng đầu, đôi mắt lóe lên hàn mang, kinh thiên sát khí ầm
ầm bộc phát, mấy ngày hôm nay bao nhiêu thù hận, bao nhiêu uất ức dồn nén, đến
nỗi hắn sắp không chịu đựng được nữa, bây giờ vừa vặn có cơ hội để phát tiết.