Người đăng: thienhahanhca
Ta sẽ còn quay trở lại, ngày đó chắc chắn không xa! Các ngươi cứ chống mắt lên
mà đợi, Vũ gia, một nhà ba mươi sáu cái nhân mạng! Thâm thù đại hận bằng này
ta nhất định sẽ đòi lại gấp trăm, gấp ngàn lần, Vũ Thanh ta thề, Nam Lạc Tộc
ngày sau gặp một giết một, gà chó không tha! ".
Trên con đường mòn dẫn vào Tử Vũ Sâm Lâm thấp thoáng hình hài một thanh niên
trẻ tuổi, dáng người cao dong dỏng, tóc dài, da trắng, khuôn mặt cực kỳ tuấn
tú, mình bận một thân y phục xanh nhạt đã ngã sang màu vàng đất, vùng bụng cắm
sâu một thanh đao nhỏ, miệng vết thương nhìn thấy mà kinh hãi, theo cước bộ
cùng chuyển động của thân thể, máu tươi, bọt huyết chảy ra thành dòng, ướt đẫm
y phục.
Thanh niên cắn răng, khó nhọc bước từng bước một về phía trước, nhưng vẻ mặt
thủy chung không hề biểu hiện ra chút nào đau đớn, dung nhan mờ mịt, đôi mắt
sắc lẹm đục ngàu màu thù hận.
Con đường này bình thường vẫn rất ít người qua lại, chỉ trừ những phu tiều làm
nghề đốn củi, hoặc thi thoảng một vài tráng niên trong các thôn trấn gần đó
lập thành dã đội, đi vào rừng sâu săn bắt yêu thú.
Giữa trưa, trời nắng như đổ lửa, khí nóng bốc lên hừng hực nhuộm đỏ khung cảnh
suốt hai bên đường, nhìn cô tịch, thê lương đến lạ, sắc trời héo úa, mặt đất ở
những nơi hắn đi qua loang lỗ vệt máu tươi, mãi cho đến khi có lẽ bởi vì
thương thế quá nặng không thể chịu đựng thêm được nữa, thanh niên thình lình
quỵ xuống hai gối, nhếch môi cười thảm trước khi ngã vật ra, hôn mê bất tỉnh.
Đúng lúc này, một đoàn xe ngựa nối đuôi nhau gào thét tới gần, cờ xí ngập trời
quấn theo bụi đất, ở tít đằng xa cũng có thể dễ dàng nghe được thanh âm vó
ngựa lộp cộp đều đặn nện lên mặt đường, trong đó cỗ xe lớn nhất sơn son thiếp
vàng, lộng che rèm phủ nhìn vô cùng vương giả, được kéo nhanh, lao đi vun vút
bởi một đầu hắc mã cao lớn.
Con tuấn mã thân mang chiến giáp, cổ gắn lục lạc vàng đang phi nước đại dẫn
đầu đoàn người bỗng dưng đột ngột dừng lại, nhấc cao vó, thanh thúy hí lên một
tràng thật dài, cả đoàn người phía sau cũng vì vậy mà trở nên nhốn nháo.
Vị đại hán mặc tử bào, râu rậm mặt đen tay lăm lăm cây thiết côn, y trầm ngâm
nhìn vật lạ đang nằm vắt ngang đường, miệng lầm bầm nói nhỏ điều gì đó, lát
sau mới phi thân nhảy phốc xuống ngựa, động tác vô cùng nhanh nhẹn, y cung
kính ghé sát đầu vào bức rèm phía trước cỗ xe màu vàng, nhẹ giọng nói.
" Tiểu thư! Có vật cản đường, hình như là một cái tử thi ".
" Tử thi? Nhanh lại xem rốt cuộc là người nào, còn sống hay đã chết, nếu có
thể giúp đỡ được gì thì cũng nên giúp đỡ người ta làm phúc ".
Lúc này đằng sau bức rèm vừa vặn vang lên một thanh âm nhu thuận, rõ ràng là
giọng nói ngọt ngào của nữ tử, một cỗ mùi hương tinh thuần tựa như mùi hoa dại
theo gió phảng phất, khuôn mặt đại hán râu rậm thoáng ửng đỏ, y vội vàng hít
vào một hơi khí lạnh, sau đó chắp tay, nhẹ cúi đầu như lĩnh mệnh.
" Tiểu thư! Là một thanh niên trẻ tuổi, có lẽ hắn bị người ta truy sát, vết
thương xuyên thấu nội tạng, mất rất nhiều máu, chỉ e có cố công cũng khó bề
cứu sống được " Đại hán râu rậm sau khi thản nhiên quan sát một vòng mới tặc
lưỡi quay đầu, lạnh nhạt nói.
" Thôn trang gần nhất cũng cách đến mấy trăm dặm đường, phụ cận lại không chỗ
nào có y sư ! " Ngưng một chút, tấm rèm được chậm rải kéo lên để lộ ra khuôn
mặt của một nữ nhân, nàng này thân mặc cung bào màu hồng phấn, tóc dài bối
cao, đầu cài bảy chiếc trâm vàng, cổ đeo đủ loại trang sức quý giá, đặc biệt
là dung nhan vô cùng kiều diễm, mặt thon, mắt tròn, da trắng như tuyết, ngũ
quan cực kỳ tinh xảo, tuyệt đối là một trang nữ nhi thiên hạ hiếm thấy, chỉ
bằng vào ánh mắt vũ mị kia cũng đủ sức để hạ gục bất kỳ nam nhân nào tâm vướng
bụi trần.
Trầm ngâm một lúc nàng lại nhẹ giọng thỏ thẻ : " Dù gì thì chúng ta cũng là
thế gia danh tiếng, cha ta dạy: Gặp người chết giúp chôn cất, gặp kẻ bị thương
nên tận lực cứu chữa, đó mới là đạo nghĩa, Thất Thúc! Đưa hắn lên xe, cùng trở
về Triệu Quốc! ".
" Không được! Rất có thể hắn là kẻ xấu, cũng chẳng ngoại trừ trọng phạm truy
nã của triều đình, chúng ta chịu trách nhiệm hộ tống tiểu thư, tuyệt đối không
để xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, vã lại thương thế nặng như vậy chỉ e
không sống sót qua được đến ngày mai! ".
Lên tiếng là một vị lão nhân đã luống tuổi, khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn cùng
với những vết sẹo dài ngang dọc, dáng người khắc khổ, khô quắt như que củi,
nhưng đôi mắt lại rất tinh anh, cực kỳ có thần, trước sau lão vẫn trầm ngâm,
lúc này đạm mạc lên tiếng.
" Đúng vậy tiểu thư! Khi đi vương gia đã dặn, bằng mọi giá phải đưa người an
toàn quay về Triệu Quốc, chúng ta cùng hắn không quen biết, càng không rõ lai
lịch, hơn nữa, việc quân trọng đại, tuyệt đối không nên vì một kẻ sắp chết mà
làm chậm trễ " Đại hán mặt đen cũng nhanh chóng thêm vào một câu.
Đoàn người này nhân số tầm hai trăm, trong đó đa phần là quân sĩ, tại bảy ngày
trước từ biên cảnh Lang Nha Quốc một đường tiến về Tử Vũ Sâm Lâm, tốp người đi
giữa thân mặc chiến giáp, đầu đội thiết khôi, tay cầm trọng kiếm, thường xuyên
kè kè, thủ hộ bên cạnh chiếc xe ngựa chở hàng, ai nấy hình thể đều vô cùng lực
lưỡng, vị trí gần cổ có một cái ấn ký hoa sen mờ nhạt.
" Thiết Vệ! Vứt tên kia sang bên đường " Lão giả Thất Thúc liếc mắt nhìn đại
hán mặt đen, lớn giọng nói.
" Vâng! " Dứt lời y liền đi đến bên cạnh thanh niên đang hôn mê bất tỉnh, vẻ
mặt không chút cảm xúc, đôi tay to lớn rắn chắc như gọng kìm một nắm nhấc bỗng
thanh niên kia lên ném mạnh vào bụi cây dại đầy gai gần đó.
" Ta Vũ Thanh! Thù này không báo thề không làm người...! Mộng Nương! Mộng
Nương! Giếng cạn tình sâu, một câu ân ái, một đời bi lụy ".
Sau cái rơi thật mạnh, miệng thanh niên trào ra máu tươi, thanh đao nhỏ ở bụng
lại đâm sâu thêm một tấc, mặc dù trong cơn hôn mê nhưng vẫn dễ dàng nghe ra
được từ miệng hắn từng tràng thanh âm gào thét thống khổ, như kẻ mộng du, như
thể người say nói nhảm.
Trên cỗ xe ngựa màu vàng, cung trang nữ nhân khi vô tình nghe được những lời
kia thì thần sắc bỗng dưng đại biến, ánh mắt nàng trước sau vô hồn tại thời
điểm này trở nên cực kỳ linh động.
Một cái phi thân, sát na sau nàng đã đứng ở vệ đường, bên cạnh thanh niên: "
Giếng cạn tình sâu! Hắn ta có ý gì? " Nữ nhân lẩm bẩm.
Đôi mắt nhắm chặt, da thịt bị gai sắc đâm vào, y phục rách nát, máu tươi theo
đó chảy ra càng thêm dữ dội, trong cơn mê man tưởng chừng như vô tận, thanh
niên thấy mình đang đứng dưới một gốc anh đào cổ thụ, lặng lẽ nhặt từng cánh
hoa, lại tự tay chôn những cánh hoa kia vào lòng đất, miệng khẽ ngâm : " Hôm
nay Vũ Thanh táng hoa, ngày mai đào lý nở! ".
Trong khi đó ở thực tại, mặc cho da thịt đã tím tái, mặc cho huyết nhục lẫn
lộn, thanh niên vẫn mấp máy môi.
" Hoa bay hoa rụng khắp trời ...Hồng phai hương nhạt ai người thương hoa? Đài
xuân tơ rủ la đà ...Rèm thêu bóng khẽ buồn trông u hoài ...Kia đèn khuê các
kìa ai? Khóc xuân lòng những ngậm ngùi vẩn vơ ...Cánh hoa mềm nhẹ tựa tơ
...Lòng nào lại nỡ làm ngơ thế này!...Vỏ du tơ liễu đẹp thay ...Biết đâu đào
rụng lý bay đó mà ...Sang năm đào lý trổ hoa ..Sang năm phòng gấm biết là còn
không? ".
" Hắn! Hắn là ai? Làm sao biết được bài thơ này? Chẳng lẽ...? " Vẻ mặt cung
trang nữ nhân thình lình phát sinh biến hóa một cách dữ dội, thân mai đung đưa
theo nhịp thở gấp gáp, nàng mở to ngọc nhãn nhìn nam nhân lạ mặt, nội tâm dâng
lên ngập trời sóng gió, mất mấy cái hơi thở bình ổn tâm tình, nữ nhân quay
sang đám binh sĩ bên cạnh, hét lớn.
" Người đâu! Đưa tên kia lên xe của ta "
" Tiểu thư! Không thể được! " Vị Thất Thúc nghe vậy thì trầm mặt lại, đanh
giọng ngăn cản.
" Ta bảo sao thì cứ làm vậy, lời ta nói ra đại diện cho quân lệnh, trái quân
lệnh.. Chém! " Đôi má ửng hồng, thần sắc lạnh băng, nữ nhân nghiêm mặt, quát.
Nàng lại nhìn thanh niên thêm một lần, trong lòng dâng lên trăm ngàn cảm xúc,
người này trước kia nàng chưa từng gặp qua, nhưng ở đâu đó, dù vô tình hay hữu
ý nhất định đã lần có duyên tao ngộ, tựa cánh anh đào chôn vùi trong mặt đất,
trước sau.. Cũng đã từng!.
Xe chạy thêm bảy ngày, vượt qua hết Tử Vũ Sâm Lâm, bảy ngày, nữ nhân một tay
chăm sóc cho thanh niên, từ đắp thuốc đến trị thương, nàng không hiểu bản thân
mình làm vậy rốt cuộc là vì mục đích gì? Nhưng hẳn không cần thiết, đơn giản,
nội tâm thấy được an ủi, như vậy là đủ.
Đoạn đường từ Tử Vũ Sâm Lâm tiến vào Triệu Quốc buộc phải đi qua một cái thạch
cốc, thạch cốc này nằm giữa hai vách núi cheo leo, địa hình vô cùng phức tạp,
kéo dài suốt hơn mười dặm.
Sau bảy ngày, thần sắc thanh niên cũng đã có biến chuyển rõ ràng, thanh đao
nhỏ được rút ra từ lúc nào, miệng vết thương bắt đầu khép lại, thi thoảng
trong cơn mê hắn vẫn lặp đi lặp lại cùng một câu nói : " Hôm nay Vũ Thanh táng
hoa, ngày mai đào lý nở! "