Người đăng: ๖ۣۜThần๖ۣۜNgủ
Ánh sáng bao phủ lấy Long Thiên, hệ thống đem hắn tiến hành dịch chuyển. Long
Thiên trong lòng có chút hồi hộp, không biết liệu rằng lần này có may mắn dịch
chuyển đến Bá Long Tông vị trí được hay không. Hắn sau bao năm trải nghiệm,
trong lòng đúc kết được một điều đó là nhân tính không bằng trời tính.
....................................................................................................................................................................................
Thung lũng đầy rẫy những thi thể binh lính, trong số những thi thể đó có một
thi thể hai tay cho dù đã chết nhưng vẫn ôm chặt lá cờ màu xanh dương. Lá cờ
màu xanh dương kia chính là quốc kỳ của Đại Nam đế quốc, toàn bộ những thi thể
ở nơi này cũng đều là của những binh lính Đại Nam đế quốc. Tô điểm cho cảnh
sắc này là xác của một con thánh thú, Xích Diệm Kỳ Lân.
"Công chúa! Chúng tôi sẽ ở lại cản bọn chúng, người mau mau bỏ chạy!" - Lăng
Thanh Thanh một thân thương thế đầy mình
"Thanh Thanh, ta sao lại có thể để lại các ngươi mà một mình bỏ chạy được!" -
Lâm Phụng Nhi thân nhuộm màu máu, vừa phi ngựa vừa nói
Tàn quân của Lâm Phụng Nhi lúc này chỉ còn lại chưa đến ba mươi người, ba viên
tướng dưới trướng của nàng hiện giờ chỉ còn mình Lăng Thanh Thanh là sống sót.
Lâm Phụng Nhi có chết cũng không thể ngờ được bản thân lại lâm vào tình cảnh
này.
Mới hai canh giờ trước quân của Lâm Phụng Nhi tiến hành tập kích mai phục,
chiếm thế thượng phong. Thế nhưng nào ngờ đột nhiên một hắc sắc thân ảnh từ
đâu xuất hiện đem theo Lam Lôi Đế Vương Long. Hắc sắc nam nhân vừa mới xuất
hiện liền một chưởng đánh chết Xích Diệm Kỳ Lân của Lâm Phụng Nhi, tiếp đó Lam
Lôi Đế Vương Long triệu hoán sấm sét tiêu diệt gần như toàn bộ đại quân của
nàng.
Quân địch thừa thắng xông lên truy sát Lâm Phụng Nhi cùng với tàn quân, tuy
rằng trong những kẻ đang truy sát nàng không có hắc sắc thân ảnh kia nhưng
nàng không có khả năng đánh lại gần mười vạn quân địch.
Lâm Phụng Nhi dựa theo binh pháp, trong lúc bỏ chạy nếu như chạy đường lớn ắt
sẽ có mai phục, đường nhỏ mới là đường an toàn. Thế nhưng nàng lại vô cùng
thông minh, bản thân biết đọc binh pháp chẳng lẽ kẻ địch không biết đọc binh
pháp hay sao. Nếu như trong binh pháp nói chạy đường lớn dễ bị mai phục, chạy
đường nhỏ mới an toàn, vậy thì nàng lại nghĩ ngược lại, chọn đường lớn mà
chạy.
Quyết định của Lâm Phụng Nhi quả nhiên không ngoan, đường nhỏ quả thực có mai
phục. Lâm Phụng Nhi cùng với tàn quân cứ đường lớn bỏ chạy không gặp chút khó
khăn nào. Tàn quân băng qua một khu rừng, bỗng nhiên trên đường có cây đổ chặn
lối. Lâm Phụng Nhi một chưởng đánh ra đem thân cây chặn giữa đường đánh nát,
thế nhưng âm thanh của nó lại thu hút ma thú, một bầy Huyết Lang không biết từ
đâu chạy tới chặn tại phía trước.
Nhìn thấy ma thú, chiến mã sợ hãi vội vã dừng lại. Lâm Phụng Nhi mắng thầm một
tiếng, hai tay liên tiếp phóng ra mười đạo chỉ lực giết chết đám Huyết Lang
nhưng tiếc là đã quá muộn. Quân địch phía sau đuổi đến, phía trước quân địch
cũng kéo đến chặn lại. Tàn quân của Lâm Phụng Nhi toàn bộ đều bị bao vây.
"Lâm Phụng Nhi, nếu như ngươi ngoan ngoãn đầu hàng thì đại vương nhất định
phong ngươi là vương phi a"
Từ trong đám người đi ra là một tên mặc trên người một bộ y phục làm từ lông
thú để lộ ra hai cánh tay cơ bắp cuồn cuộn. Nam nhân này thân hình cao lớn,
cưỡi một con Tứ phẩm ma thú Độc Giác Ma Báo, dưới cằm có một vết sẹo nhỏ, đầu
không có lấy một sợi tóc.
Đại vương mà tên kia nói đến là ám chỉ Ngô Trung Nhân, Ngô Trung Nhân hiện giờ
đứng lên làm phản xưng vương một phương, cung điện cho riêng mình cũng đã xây
xong. Lâm Phụng Nhi trong lòng vô cùng tức giận, hận không thể đem cái tên
không bằng hạng chó má kia đánh cho thừa chết thiếu sống.
Lâm Phụng Nhi im lặng không nói gì, thế những Lăng Thanh Thanh lại thay nàng
chửi mắng
"Hừ, ngươi bảo công chúa lấy tên cẩu tặc Ngô Trung Nhân ư? Thật giống như một
bông hoa đẹp cắm trên một bãi phân!"
"Chán sống! Giết hết bọn chúng cho ta!"
Tên thủ lĩnh vừa ra lệnh, đám binh lính lập tức động thủ. Hai bên giao chiến,
toàn bộ quân lính của Lâm Phụng Nhi nhanh chóng bị giết sạch. Lầm Phụng Nhi
trong lúc giao chiến bị đánh cho ngã khỏi chiến mã, bị bao vây tứ phương tám
hướng không có đường thoát. Lâm Phụng Nhi tình thế nguy cấp, xem ra hôm nay
ngày chết của nàng đã điểm. Lâm Phụng Nhi trong đầu thầm cầu nguyện "Gia gia,
xin người hãy cứu con!"
Như đáp ứng Lâm Phụng Nhi, một luồng ánh sáng không biết từ đâu xuất hiện
khiến tất cả đều lóa mắt. Ánh sáng tan biến, xuất hiện trước mặt nàng là Long
Thiên. Long Thiên nhìn thấy Lâm Phụng Nhi, đảo mắt một cái thấy đại quân vây
quanh hắn liền nhận ra thế cục hiện giờ như thế nào.
Long Thiên lúc này trong đầu đang có tính toán mà không hay rằng Lâm Phụng Nhi
nãy giờ nhìn hắn, gương mặt đã ửng hồng. Hắn giống như cứu tinh của nàng vậy,
không lẽ gia gia của nàng tại thần giới phái hắn tới cứu nàng. Không để cho
Lâm Phụng Nhi kịp nhớ ra hắn cảnh giới còn kém hơn nàng. Hắn một tay ôm lấy
nàng vào lòng, khiến cho tim nàng đập lỡ mất một nhịp.
Linh Khí từ trong cơ thể Long Thiên truyền đến cánh tay còn lại, phát ra từ
lòng bàn tay kết lại thành hình băng sen trắng muốt. Long Thiên giọng nói lạnh
tựa hàn băng
"Thiên Giai Cao Cấp Công Pháp - Phật Nộ Băng Liên Tiểu Hình"
Băng sen từ trong tay Long Thiên chỉ trong chớp mắt kích thước đã to ra đến
cực đại, tại một nơi xa xôi có thể nhìn thấy trong khu rừng có một bông sen
trắng muốt khổng lồ vừa nở. Băng sen hình tượng tan biến, vạn vật bán kính một
trăm mét quanh Long Thiên và Lâm Phụng Nhi toàn bộ đều bị đóng băng.
"Rắc...rắc...", những thứ bị đóng băng đều xuất hiện vết nứt rồi vỡ vụn ra
thành nhiều mảnh. Long Thiên đối diện Lâm Phụng Nhi, hắn hỏi
"Ngươi không sao chứ?"
Lâm Phụng Nhi còn chưa kịp trả lời thì đã bị môi hắn khóa lại làm cho cả khuôn
mặt đỏ bừng cả lên. Thế nhưng cái này có phần hơi lại, hắn lại không có di
chuyển gì. Lâm Phụng Nhi xấu hổ đẩy mạnh Long Thiên ra nào ngờ quá tay hại hắn
cả người đập mạnh vào một cái thân cây, lúc này nàng mới phát hiện ra hắn đang
hôn mê bất tỉnh.
Lâm Phụng Nhi mặt vẫn còn chưa hết đỏ, từng bước tiến lại kiểm tra xem hắn có
thật là đã bị ngất hay không. Sau khi chắc chắn hắn thực sự bị ngất, nàng liền
cõng hắn nhanh chóng rời đi. Lâm Phụng Nhi vừa cõng Long Thiên, tim vừa đập
thình thịch. Nàng biết hắn đã có gia đình, hơn nữa lại chuẩn bị làm cha, nàng
thân lại là công chúa nên những cảm xúc này tốt nhất nên quên đi.
Long Thiên lần này cứu mạng Lâm Phụng Nhi, đã có thể coi như hắn trả được ân
tình của nàng đối với hắn. Có điều Lâm Phụng Nhi vẫn cứ luôn thắc mắc, tại sao
mỗi lần hắn xuất hiện đều là mang theo một cái ánh sáng vô cùng chói mắt,
không lẽ hắn là người sống tại thần giới, là con của một vị thần nào đó.
Long Thiên tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong một cỗ xe ngựa, đặc biệt trước
mắt là cặp song phong đầy đặn. Long Thiên lúc này gối đầu trên đùi của Lâm
Phụng Nhi, nàng vì đã quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay nên khi
hắn tỉnh lại nàng cũng không biết.
Long Thiên không nằm im hưởng thụ mà ngồi dậy, bộ dạng lúc ngủ của Lâm Phụng
Nhi quả là đáng yêu a. Long Thiên nghĩ rằng trong người Lâm Phụng Nhi chắc hẳn
mang theo không ít tiền, hắn nhẹ nhàng lấy cái túi vải đeo ở bên hông của nàng
ra thì thấy bên trong có ba viên linh thạch thượng phẩm.
Long Thiên nhân lúc nàng đang ngủ mà muốn âm thầm rời đi, hắn lấy một viên
linh thạch thượng phẩm rồi buộc lại túi vải. Long Thiên nạp tiền vào hệ thống,
trước mắt một lần nữa hiện ra vòng quay may mắn hệ thống.
Long Thiên ấn "Quay", vòng quay xoay đều rồi tốc độ giảm dần. Long Thiên lần
trước đã may mắn quay được vào ô "Dịch Chuyển", lần này hắn cũng cầu xin may
mắn mỉm cười để quay vào ô đó một lần nữa.
Vòng quay cứ thế chậm dần, chậm dần nhưng vẫn chưa dừng lại, cái này thật
khiến người ta đau tim mà. Long Thiên chưa bao giờ tin vào mấy thứ tâm linh
thế nhưng trong lúc này đây, hắn cầu nguyện nào là thần Zeus, nào là Chúa, nào
là Ngọc Hoàng Đại Đế, mọi thứ hắn biết khi còn ở Địa Cầu toàn bộ đều đem ra
cầu nguyện.
Long Thiên cả đời chưa bao giờ nghĩ tới một ngày mình sẽ lập gia đình, mình sẽ
được làm cha bởi bản thân là thủ lĩnh hắc đạo, có gia đình giống như có một
điểm yếu chí mạng. Nhưng tại thế giới này thì khác, hắn không phải thủ lĩnh
hắc đạo mà là tông chủ một tông, tuy rằng cũng không khác biệt lắm nhưng dù
sao hắn cũng sắp làm cha.
Cây kim cuối cùng cũng chịu dừng lại, nó lần này chỉ thẳng vào ô "Dịch
Chuyển". Long Thiên trong lòng thầm cám ơn trời đất thế nhưng lúc hắn đang
chuẩn bị dịch chuyển thì bỗng nhiên có một bàn tay túm lấy khuỷu tay hắn. Từ
trong cỗ xe ngựa phát ra một thứ ánh sáng vô cùng chói mắt, ánh sáng tan biến
hai người ngồi trong cũng biến mất theo.
Thần Tấn đế quốc lãnh thổ bao la rộng lớn, có hai mươi tư cái thành trì lớn
nhỏ, trong đó có một cái gọi là Thiên Dực thành. Thiên Dực thành nằm tại vị
trí gần với biên cương với Vạn Liên đế quốc, nơi này vốn là một nơi ít được
chú ý đến, những tông môn tụ tập ở đây có mười ba cái. Mười ba cái tông môn
này có bảy cái là Đệ Cửu Tông, bốn cái Đệ Bát Tông, còn lại hai cái Đệ Thất
Tông. Trong số bảy cái Đệ Cửu Tông ấy, có Bá Long Tông là lớn mạnh nhất.
Bá Long Tông hôm nay người ra kẻ vào vô cùng tấp nập, chúng đệ tử ai ai cũng
hồi hộp cùng lo lắng xem tông chủ phu nhân Nguyệt Tuyết hôm nay liệu rằng khi
nào sẽ hạ sinh, sinh con trai hay con gái, liệu có được mẹ tròn con vuông hay
không. Nguyệt Tuyết mang thai, đến nay đã quá mất một ngày so với dự kiến, thế
nhưng đứa trẻ trong bụng nàng vẫn chưa có vẻ gì là muốn ra ngoài cả.
Trong lúc Nguyệt Tuyết đang cố gắng đem tiểu hài tử ra bên ngoài, bỗng nhiên
toàn bộ căn phòng phát ra một thứ ánh sáng vô cùng chói mắt. Long Thiên nhìn
thấy trước mặt mình là Nguyệt Tuyết liền vô cùng vui mừng. Nguyệt Tuyết vừa
nhìn thấy Long Thiên, còn chưa kịp nói gì thì tiểu hài tử đã chui tọt ra ngoài
"Oe.....oe....!"
Bà đỡ hai tay cẩn thận cuốn vải cho đứa trẻ rồi bế đứa trẻ lên. Long Thiên
nhất thời cảm giác vô cùng hạnh phúc đi đến chỗ bà đỡ, chìa tay ra
"Long Vũ, hãy để phụ thân bồng con nào!"
Bà đỡ trước sự xuất hiện của Long Thiên đã bị một phen kinh ngạc, nay thấy
Long Thiên lại gần bà liền sợ hãi lùi lại phía sau. Nguyệt Tuyết giọng nói yếu
ớt
"Người đó chính là Long Thiên, phu quân của ta"
Bà đỡ nghe được những lời của Nguyệt Tuyết liền có chút ngạc nhiên, tự nhiên
không biết từ đâu xuất hiện một tên nam nhân, nam nhân này lại là phu quân của
Nguyệt Tuyết, cái này hơi có chút dị thường. Thế nhưng bà đành suy nghĩ theo
một hướng khác, hắn là tuyệt thế cường giả có thực lực xuất quỷ nhập thần.
Long Thiên đón lấy đứa trẻ mà quên mất người cùng hắn dịch chuyển đến đây. Lúc
này Lâm Phụng Nhi ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nàng
chỉ nhớ khi nãy xe ngựa đi qua chỗ xóc, nàng đang ngủ bị giật mình túm vội lấy
khuỷu tay Long Thiên. Nhưng rồi khi nàng mở mắt ra đã bị một thứ ánh sáng vô
cùng chói mắt bao bọc, ánh sáng tan biến thì đã thấy mình ở nơi nào không hay.
Nhưng theo như quan sát của nàng thì nơi này chính là nhà của Long Thiên, sản
phụ vừa sinh kia là phu nhân của hắn. Nàng không muốn phá vỡ cái cảnh tượng
hạnh phúc này thế nhưng nàng cần biết chính xác chuyện gì đang xảy ra
"Long Thiên, đây rốt cuộc là nơi nào?"
Nghe thấy giọng của Lâm Phụng Nhi, Long Thiên cũng bị giật mình. Hắn quay lại
phía sau thì thấy Lâm Phụng Nhi đang đứng tại góc phòng. Lúc này nhớ lại, khi
hắn đang trong quá trình dịch chuyển khuỷu tay có cảm giác bị ai đó túm chặt,
hóa ra người đó lại là Lâm Phụng Nhi.
Long Thiên nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, chẳng lẽ hắn đem
chuyện hệ thống kể với nào hay sao? Suy nghĩ một lát rồi hắn giải thích
"Ta trước đây tình cờ tìm thấy một món bảo bối có khả năng dịch chuyển ba lần
ngẫu nhiên, hiện giờ đã dịch chuyển hết ba lần nên nó cũng đã biến mất."
"Vậy đây là nơi nào? Là phàm giới hay thần giới?"
Lâm Phụng Nhi từ trước đã cứ nghi ngờ Long Thiên là người sinh sống tại thần
giới, lần này dịch chuyển đến nhà hắn, không lẽ nàng đang ở thần giới? Long
Thiên nghe được câu hỏi của Lâm Phụng Nhi, hắn cảm thấy có chút khó hiểu, hắn
trả lời
"Ngươi hỏi cái gì vậy? Đương nhiên đây là phàm giới rồi!"
Mải chú ý Lâm Phụng Nhi nãy giờ, Long Thiên bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ
sát khí. Long Thiên quay ra phía Nguyệt Tuyết, quả nhiên nàng đang nhìn hắn
đầy âu yếm. Long Thiên biết nàng ta có máu hay ghen nên vội vàng giải thích
"Phu nhân a, ta và nàng ấy chỉ là bằng hữu mà thôi, không có gì đâu!"
"Bằng hữu? Long Thiên, ta đúng là không thể rời mắt khỏi chàng được mà. Ta mới
chỉ xa chàng một thời gian vậy mà......"
Nguyệt Tuyết giọng lạnh như băng, bộ dạng bên ngoài tuy vẫn lạnh lùng như
trước nhưng bên trong đích thị vô cùng tức giận. Long Thiên đưa Long Vũ cho bà
đỡ, hắn đi đến bên giường cởi giày ra rồi trèo lên trên. Long Thiên âu yếm ôm
lấy Nguyệt Tuyết, để đầu nàng dựa vào ngực hắn, giọng điệu dịu dàng
"Phu nhân, ta và nàng ta quả thực chỉ là bằng hữu, trong lòng ta hiện giờ chỉ
có nàng mà thôi"
Nguyệt Tuyết nghe xong cũng không nói gì mà chỉ lườm hắn một cái rồi thả lỏng
toàn thân, dựa đầu vào ngực hắn, cảm nhận cái hơi ấm bấy lâu nay thiếu vắng.
Từ bên ngoài mở cửa đi vào, Tiểu Hoa vừa nhìn thấy Lâm Phụng Nhi liền tươi như
hoa chạy đến ôm lấy nàng
"Oa....!!!! Phụ thân lần này trở về còn đem cho Tiểu Hoa một di nương xinh
đẹp. Phụ thân quả là tuyệt nhất!"
Những lời nói của Tiểu Hoa khiến Lâm Phụng Nhi có chút đỏ mặt, nàng đang định
mở miệng giải thích thì một đám người, người nào người nấy đi vào bên trong
trước mặt Long Thiên quỳ xuống hành lễ
"Tham kiếm tông chủ!"
Trong đám người này, dẫn đầu là Lăng Thiên Hàn và Vương Đông, còn lại là một
số hạch tâm đệ tử. Long Thiên cảm thấy trong lòng vô cùng hạnh phúc, đây chính
là cảm giác được trở về nhà sau gần một năm xa nhà.
"Các ngươi đứng dậy đi!" - Long Thiên nói
"Đa tạ tông chủ!" - tất cả đồng thanh
Cả đám người, người nào người nấy trong lòng hết sức tò mò thế nhưng không có
người nào dám hỏi. Bỗng nhiên trong đám người, một tên ngây ngô đi tới trước
mặt Lâm Phụng Nhi hành lễ
"Tham kiến tứ phu nhân"
"Tên đần này chết chắc rồi!" - một tên đệ tử nhìn Nguyệt Tuyết sát khí nổi
lên, gương mặt sợ hãi
.
.
.
P/s: Cầu Kim Phiếu T.T