Tam Công Chúa (1)


Người đăng: ๖ۣۜThần๖ۣۜNgủ

Long Thiên quay được quả cầu "Dịch chuyển ngẫu nhiên", trong chớp mắt liền bị
dịch chuyển đến một nơi khác. Nơi mà Long Thiên dịch chuyển đến bất quá lại
chính là một cái kiệu vô cùng sang trọng, bên trong kiệu có một thiếu nữ tuổi
chỉ khoảng mười bốn mười năm tuổi, ăn mặc theo lối sang trọng, theo như Long
Thiên dự đoán tuyệt đối là người của hoàng thất.

Xác định được thân phận của người này, Long Thiên vốn định bỏ chạy thế nhưng
bản thân lại đang bị trọng thương rất nặng nên đứng dậy cũng là điều không có
khả năng làm được. Vị thiếu nữ này hai mắt nhìn Long Thiên lạnh như hàn băng,
hắn rốt cuộc lại từ đâu xuất hiện nàng cũng không rõ. Nàng hỏi

"Ngươi là ai? Từ đâu tới?"

Thiếu nữ này bất quá lại là tam công chúa của Đại Nam đế quốc, nằm tại phía
Nam của đại lục cách vị trí Bá Long Tông bảy cái quốc gia. Hôm nay nàng ta vốn
là hồi cung sau một chuyến du ngoạn, nào ngờ Long Thiên dịch chuyển đến đâu
không dịch chuyển lại dịch chuyển đến bên trong kiệu của nàng. Vị tam công
chúa này có tên là Trần Phụng Nhi, năm nay mới có mười năm tuổi, so với Long
Thiên chính là kém hai tuổi. Phụng Nhi này nhan sắc cũng không tệ, những phu
nhân của Long Thiên đều không thể so được với nàng. Ngay cả Tuyết Vân cùng
Nguyệt Nga đều thua kém nàng bội phần.

Long Thiên trong đầu Hắc Đế Bá Vương Long bẩm báo, Nguyệt Tuyết cùng những
người kia đã an toàn rời đi. Long Thiên bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm những
người quan trọng với hắn rốt cuộc cũng bình an. Bất quá mất đi Uyên Uyên cùng
Hồng Duyên khiến Long Thiên ôm hận trong lòng, quyết một ngày nào đó cùng Bạch
Gia một phen tính sổ. Trước mắt Long Thiên cần phải dưỡng thương thật tốt, thế
nhưng lại trong người một đồng không có. Long Thiên suy nghĩ một hồi rồi nói

"Tiểu thư xinh đẹp, ta là bị người ta hãm hại nên trọng thương. Nếu như ngươi
giúp ta dưỡng thương, trong vòng một năm ta sẽ phục tùng ngươi"

"Chỉ có một năm? Như vậy chẳng phải quá ít sao?"- Phụng Nhi lạnh nhạt nói

"Vậy hai năm thì sao?" - Long Thiên hai mắt nheo lại

"Ba năm! Nếu không thì thôi vậy" - nàng nói

"Được! Ba năm thì ba năm!" - Long Thiên nói

Lâm Phụng Nhi chẳng qua đối với Long Thiên có chút tò mò nên muốn giữ lại bên
người từ từ tìm hiểu xem hắn từ đâu mà tới, tại sao lại đột nhiên xuất hiện
như vậy. Kiệu dừng lại, hai tên công công vội vàng chạy đến đỡ tam công chúa
xuống kiệu thế nhưng vừa kéo tấm màn ra mặt liền biến sắc hô to một tiếng

"Hộ giá!"

"Khoan! Hắn là người của ta, các ngươi mau lui đi" - Phụng Nhi nói

Hai tên công công cùng đám thị vệ nhìn nhau rồi toàn bộ lui xuống. Tam công
chúa chỗ cũ ngồi im ra lệnh

"Tiểu Bảo, ngươi cho người đem tên này đi chữa trị"

"Tuân lệnh công chúa!"

Cái vị công công tên là Tiểu Bảo liền kêu hai tên thị vệ dìu Long Thiên đi
chữa trị. Hoàng cung rộng lớn và nguy nga vô cùng, so với mấy bộ phim cổ trang
Long Thiên từng xem thì còn xa hoa lộng lẫy hơn gấp trăm ngàn lần. Long Thiên
vừa rời khỏi thì vị công công còn lại, vẻ mặt đầy lo lắng

"Công chúa, cái tên nam nhân đó là ai vậy?"

"Ta cũng không biết!" - Phụng Nhi thản nhiên trả lời

"Công chúa không biết? Vậy thì vì sao công chúa lại chữa trị cho hắn?" - vị
công công kia hỏi

"Việc của ta không đến lượt một công công như ngươi quản, ngươi đừng có nhiều
lời!" - Phụng Nhi mắng

Bị Phụng Nhi lớn tiếng mắng, vị công công kia cũng không dám nhiều lời. Lâm
Phụng Nhi có tất cả hai ca ca và một đệ đệ, nàng từ nhỏ đã được hết mực cưng
chiều, thế nhưng nàng lại không thích như vậy. Phụng Nhi từ nhỏ đã thích đánh
nhau, thích được cầm quân ra trận. Bất quá nàng thân lại là một nữ nhi, đối
với bổn phận của mình chỉ là cố gắng sống cho thật tốt, đến mười sáu tuổi liền
được gả cho hoàng tử của một đế quốc nào đó, từ đó về sau chỉ biết sinh con,
cuộc sống vô vị vô cùng.

Long Thiên được đưa đến một gian phòng, gian phòng này là nơi dành cho công
công ở. Hắn được đặt lên giường, một lát sau thì có một trung niên nam nhân
tay cầm một cái hộp gỗ đi đến. Vị trung niên nam nhân này chính là ngự y của
hoàng cung, được công chúa đặc biệt triệu đến khám cho Long Thiên, Long Thiên
hắn lấy cái này mà cảm thấy vinh dự vô cùng.

Sau khi khám xét một hồi, trung niên nam nhân nói

"Ngươi trọng thương rất nặng, cần phải dùng thất phẩm linh đan Hồi Phục Đan,
mỗi ngày uống hai viên, tĩnh dưỡng nửa năm mới có thể hoàn toàn bình phục"

Long Thiên nghe được lời này có chút lo lắng, hắn hiện giờ trên người một xu
cũng không có thì lấy cái gì để mua thất phẩm linh đan về phục dụng. Long
Thiên lúc trước không nghĩ tới ngày hôm nay có thể sống sót nên toàn bộ tiền
bạc trên người đem đưa hết cho đám người Nguyệt Tuyết để khôi phục tông môn,
trên người lúc này chẳng có lấy một xu nào cả.

Từ bên ngoài mở cửa bước vào, tam công chúa Lâm Phụng Nhi cùng hai nô tỳ xuất
hiện. Lâm Phụng Nhi khẽ hỏi

"Hắn tình hình thế nào?"

"Khởi bẩm công chúa điện hạ, người này bị trọng thương rất nặng, xương sườn bị
gãy mất mấy cái, lục phủ ngũ tạng bị giập, nếu muốn chữa trị nhất định phải
dùng thất phẩm linh đan Hồi Phục Đan, mỗi ngày uống hai viên, nghỉ ngơi tĩnh
dưỡng nửa năm mới có thể hoàn toàn bình phục" - trung niên nam nhân bẩm báo

"Thất phẩm linh đan, Hồi Phục Đan? Cái này không rẻ à nha!"

Lâm Phụng Nhi miệng nói ra, mắt khẽ liếc qua Long Thiên một cái. Long Thiên
biết biểu hiện này của nàng là có ý gì, hắn trong đầu suy nghĩ "Thôi kệ, cứ
bình phục đã rồi tính. Đợi sau khi bình phục ta liền bỏ chạy xem nàng ta làm
sao bắt được!". Long Thiên nói

"Tam công chúa, thỏa thuận của chúng ta thay đổi một chút. Người thử nói xem,
ta phải làm nô bộc cho bao nhiêu năm thì được?"

"Cả đời!" - Lâm Phụng Nhi mỉm cười

Nàng đây chính là làm khó Long Thiên, nếu như hắn đồng ý thì đời này hắn sẽ
phải đi theo hầu hạ nàng cho đến chết, còn nếu như hắn không đồng ý nàng liền
sai người đá hắn ra khỏi hoàng cung. Long Thiên vã mồ hôi lạnh, hắn thật không
ngờ cái vị tam công chúa kia là đưa ra yêu cầu như vậy. Bắt Long Thiên hắn cả
đời làm người hầu cho nàng sao, đừng có mơ. Long Thiên dù sao trước mắt cũng
cần hồi phục thương thế, hắn đành đánh liều một phen

"Được!"

"Được, trước tiên ngươi điểm chỉ vào đây rồi ta liền bảo Tiểu Hoa đi mua Hồi
Phục Đan cho ngươi" - Lâm Phụng Nhi cười tà

Long Thiên thấy Phụng Nhi cười tà liền cảm thấy vô cùng khả nghi, cái tờ giấy
kia nàng từ khi nào lại soạn sẵn như vậy. Phụng Nhi đưa cho Long Thiên một cái
tờ giấy, nội dung xem qua giống với giấy bán thân vậy. Trên tờ giấy này chỉ có
vài chỗ để trống, những chỗ để trống này chính là để điền tên hắn vào. Lâm
Phụng Nhi bất quá vẫn chưa biết tên của Long Thiên, thế nên trên giấy mới để
trống như vậy. "Chỉ cần ta hồi phục liền bỏ trốn ngay. Sẽ không sao đâu mà,
chỉ là lừa tình nàng ta thôi", nghĩ rồi Long Thiên điểm chỉ lên trên tờ giấy.
Điểm chỉ xong một cái hắn liền cảm thấy vô cùng bất an, toàn thân nổi da gà.

"Được rồi, tốt lắm. Tên của ngươi là gì?" - Lâm Phụng Nhi cười

"Ta họ Long, gọi là Long Thiên" - hắn trả lời

"Long Thiên, ngươi xuất thân từ đâu?" - Lâm Phụng Nhi lại hỏi tiếp

"Thanh Long thành"

Long Thiên vốn chỉ nhớ đến cái tên Thanh Long thành, còn cái tên đế quốc mà
hắn sinh sống hắn chẳng để ý tới nên cũng chẳng nhớ. Tam công chúa Lâm Phụng
Nhi, hai sắc mặt liền tỏ ra ngạc nhiên vô cùng

"Long Thiên ở Thanh Long thành?"

Long Thiên thấy được bộ dạng này liền mặt vênh lên, trong đầu thầm nghĩ nàng
ta đích thị từng nghe qua đại danh của hắn nên giờ mới ngạc nhiên như vậy. Hắn
vốn còn định ba hoa bốc phét nói vài câu thì bên tai vang đến một câu

"Long Thiên ở Thanh Long thành, chưa từng nghe qua. Xem ra cũng chỉ là một tên
vô danh tiểu tốt bình thường"

Câu này của vị tam công chúa Lâm Phụng Nhi kia như đem hắn từ trên chín tầng
mây ngã đập mặt xuống đất vậy. Lâm Phụng Nhi quay người rời đi, nàng đột nhiên
dừng lại một chút

"Ta quên chưa nói với ngươi, tên ta là Lâm Phụng Nhi"

Nói rồi nàng cùng hai nô tỳ rời khỏi căn phòng. Trung niên nam nhân ngồi tại
cái bàn gỗ đặt trong phòng kê ra một cái đơn thuốc rồi để lại trên bàn

"Cứ theo phương thuốc này của ta mà dùng, sau nửa năm ngươi sẽ hoàn toàn bình
phục, cảnh giới tu luyện cũng không ảnh hưởng gì"

Vị công công có tên Tiểu Bảo đi tiễn trung niên lão nhân, một tên tiểu công
công khác lấy đơn thuốc ngự y đã kê trên bàn lập tức đi sắp thuốc. Long Thiên
cả ngày đến giờ mới có một chút không gian của riêng mình. Hắn lúc này nhớ đến
khi mới gặp Uyên Uyên, trông nàng như thế nào, nhớ đến những chiều nàng ngồi
đàn cho hắn nghe. Nhớ những ngày tháng ngọt ngào bên nhau, Long Thiên không
khỏi rơi lệ. Những ký ức về Uyên Uyên vừa mới qua đi, những ký ức về Hồng
Duyên lại chợt đến.

Nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp nàng trong kỹ viện, nàng thân là kỹ nữ lại rụt rè
e thẹn, nhớ đến đây hắn không khỏi cười một tiếng. Hồng Duyên bản tính giống
một đứa trẻ, vừa ngây ngô vừa rụt rè. Ngay cả khi hai người đã trở thành vợ
chồng, cứ đêm nào hắn đến phòng nàng, nàng lại e thẹn dùng chăn che đi cơ thân
thể. Long Thiên lúc này chỉ có thể nằm khóc, hắn lực bất tòng tâm nhìn hai
nàng bị người ta thiêu thành tro bụi. Hắn đến ngay cả thực hiện nghĩa vụ của
một người chồng đem thi thể vợ mình đi chôn cất cũng không thể làm được. Nghĩ
đến đây hai tay hắn nắm chặt lại, chặt đến nỗi móng tay cắm sâu vào bật cả
máu.

Mọi chuyện đều là do lỗi của Long Thiên, là do hắn sai lầm. Hắn đang ra nên
đọc trước công dụng của cái viên tiên đan đó, hắn đáng ra không nên can hệ gì
tới cái hệ thống đáng ghét đó. Nếu như không phải hắn cưỡng bức Kiều Thiên Hoa
thì Bá Long Tông cũng không có gặp đại họa, Uyên Uyên cùng Hồng Duyên cũng sẽ
không phải chết.

Long Thiên lúc này sinh ra một cái lòng hận thù đối với hệ thống, hắn cũng tự
trách bản thân mình. Long Thiên cũng đối với với Bạch Phụng Tông sinh ra hận
thù

"Bạch Phụng Tông, nếu như Long Thiên ta không đem bộ tông môn các ngươi giết
sạch thề không phải là người!"

Long Thiên những ngày tháng sau đó chuyên tâm dưỡng thương, hắn mỗi ngày đều
ngồi đọc sách, nếu không đọc sách thì lại ngồi nhìn chiếc nhẫn đeo tại ngón áp
út trên tay trái. Tình hình hiện giờ tại Bá Long Tông, Long Thiên vẫn có thể
nắm rõ như lòng bàn tay. Cái này là đặc quyền của tông chủ, liên kết của tông
chủ và Tinh Linh Hộ Vệ cho phép hai người dùng thần giao cách cảm trò chuyện
với nhau.

Nguyệt Tuyết cũng biết được điều này nên tận dụng vô cùng triệt để, mỗi ngày
nàng lại đến Tinh Linh Điện tại đại bản doanh mới của Bá Long Tông nhờ Tin
Linh Hộ vệ nói lại với Long Thiên về tình hình tông môn, cũng như tình hình
đứa con của hắn trong bụng nàng. Long Thiên mỗi ngày đều được nghe thấy giọng
nói của Nguyệt Tuyết, trong lòng cũng cảm thấy an ủi phần nào.

Bá Long Tông sau trận đại chiến đó liền bị giáng xuống Đệ Cửu Tông, toàn bộ
tông môn hiện giờ đang xây dựng lại đại bản doanh tại một cái đế quốc khác.
Nhờ có Lăng Thiên Hàn và Vương Đông mà tại nơi này không có cái tông môn nào
dám tới gây sự với bọn họ. Hàn Phong, Tuyết Vân cùng Nguyệt Nga cho đến lúc
này vẫn không rõ sống chết ra sao.


Thiên Hạ Đệ Nhất Tông - Chương #29