Bá Long Thập Nhị Chưởng


Người đăng: ๖ۣۜThần๖ۣۜNgủ

Long Thiên hôm nay chiều theo ý Hồng Duyên, đưa nàng đến Bá Long Tông tham gia
khảo hạch tuyển chọn đệ tử. Long Thiên đứng ở bên ngoài cửa phòng đợi Hồng
Duyên thay đổi y phục, lúc này hắn tình cờ nghe được năm tên thiếu niên trên
người mặc y phục của Nhật Nguyệt Tông vừa đi lên cầu thang vừa trò chuyện

"Hôm nay chúng ta được lệnh tông chủ nhất định phải tới Bá Long Tông phá rối
một phen, nhất định không được sai sót"

"Cái tên Long Thiên tông chủ Bá Long Tông, ta còn nhớ một năm trước còn là một
tên đần bốc đất bỏ miệng ăn còn khen ngon vậy mà thật không ngờ bây giờ hắn
lại một năm thành thân với hai tiểu mỹ nhân"

"Ta nghe mấy sư huynh nói năm xưa Long Hạo cướp mất nữ nhân của tông chủ chúng
ta về làm tông chủ phu nhân, thù này tông chủ quyết không bỏ qua đến giờ còn
hận"

"Hôm nay các ngươi nhất định nhớ kỹ. Nếu như thành công thì phải chuồn cho
nhanh, nếu như thất bại thà tự sát chứ không để bị bắt sống, như vậy tông chủ
mới có cớ để đem binh đến Bá Long Tông"

Long Thiên nhìn qua có thể đoán được đám người này đều là Luyện Khí Hậu Kỳ
Đỉnh Phong, là hạch tâm đệ tử của Nhật Nguyệt Tông. Long Thiên hiện tại Luyện
Thần Tiền Kỳ cảnh giới, đối với năm gã hạch tâm đệ tử của Nhật Nguyệt Tông kia
vẫn là chiếm thế thượng phong hơn rất nhiều. Long Thiên đứng chắn trước năm
thiếu niên

"Các vị huynh đệ xin dừng bước!" - Long Thiên cười gằn

"Tiểu tử còn không mau cút ra? Muốn chết?" - một tên thiếu niên hai mắt trợn
lên lớn tiếng quát

"Muốn chết chính là các ngươi!"

Long Thiên vừa dứt lời, ta vung cái đánh ra một chưởng lực hình đầu rồng,
chưởng lực đánh ra kèm theo tiếng long ngâm. "Ngao!!", thiếu niên trợn mắt lớn
tiếng bị một chưởng vừa rồi đánh trúng làm hắn bị đánh bay hơn mười mét, trên
ngực xuất hiện một vết lõm, miệng phun ra máu chết ngay tại chỗ. Long Thiên
vừa rồi chỉ là tùy ý đánh ra một chưởng trong bộ công pháp Bá Long Thập Nhị
Chưởng liền đem võ giả Luyện Thể Hậu Kỳ đánh cho chết mà không biết vì sao
chết.

Chưởng lực của Long Thiên tốc độ bay nhanh vô cùng, thiếu niên kia chính là
trước khi bị đánh bay lồng ngực bên trong đã bị chưởng lực chấn cho toàn bộ nổ
tung mà chết. Thấy đồng môn của mình bị giết, bốn người còn lại đồng loạt lao
lên. Thiếu niên xuất quyền tay phải, hướng thẳng mặt Long Thiên đánh tới. Long
Thiên xoay người sang bên phải, tay trái gạt quyền của thiếu niên kia, tay
phải đặt ở sườn thiếu niên. "Ngao!!!", long ngâm vang lên, một con rồng trong
suốt từ người thiếu niên bay ra, thiếu niên phun đầy máu tươi lên người Long
Thiên

Long Thiên chuyển động nhịp nhàng, từng nhịp thở tưởng từng như rồng hô hấp,
mỗi chưởng đánh ra đều mang theo một tiếng long ngâm, đây chính là Bá Long
Thập Nhị Chưởng. Ba người còn lại sát khí đùng đùng, khuôn mặt lãnh khốc nhìn
Long Thiên. Một thiếu niên trường kiếm xuất ra, một kiếm hóa thành vạn kiếm
nhắm thẳng Long Thiên lao tới. Long Thiên hai tay vung sang hai bên, người hơi
khom xuống há miệng tựa như long hống phát ra uy lực khủng khiếp.
"Ngaoooo!!!!", một gầm vừa rồi đem hàng vạn thanh kiếm chấn cho nát vụn.

Thiếu niên vừa mới xuất kiếm không nghĩ Long Thiên lại có thể dễ dàng phá giải
chiêu thức của hắn như thế, hơn nữa Long Thiên nhìn đi nhìn lại rõ ràng ít
tuổi hơn hắn thật không nghĩ được cảnh giới lại cao hơn hắn. Một hống vừa rồi
không chỉ phá được chiêu một hóa vạn kiếm mà còn đem tim của thiếu niên kia
đánh cho nổ tung khiến hắn chết không nhắm mắt.

Hai thiếu niên còn lại lúc này sợ hãi vô cùng liền định bỏ chạy, Long Thiên
nhún chân một cái nhẹ nhàng bay lên không trung, toàn thân tam long bay lượn
cuốn quanh. Long Thiên hai tay đánh ra hai chưởng, song long trên người Long
Thiên cực tốc bay đến hai tên đang bỏ chạy kia. "Ngao!!", hai tên thiếu niên
trên người thủng một cái lỗ lớn là do song long bay xuyên qua người.

Hồng Duyên chứng kiến toàn bộ đầu đuôi sự việc liền nhất thời sợ hãi, toàn
thân run rẩy đứng tại cửa phòng nhìn Long Thiên. Long Thiên phát giác nàng
đang sợ hãi liền phi không bay tới, hai tay bế nàng đạp không mà đi. Long
Thiên đạp không mà đi, mỗi lần chân tụ không khí đạp mạnh liền vượt được trăm
dặm, chỉ đạp vài cái liền trở về Bá Long Tông.

Long Thiên một thân y phục dính đầy máu, Lăng Thiên Hàn lo lắng hỏi

"Tông chủ, người không sao chứ?"

"Ta không sao! Máu trên người ta là máu của người khác, ta không có bị thương"
- Long Thiên trả lời

"Cô gái này là?" - Lăng Thiên Hàn ý muốn hỏi Hồng Duyên'

"Đây là tam phu nhân của ta" - Long Thiên cười

Lời nói của Long Thiên khiến Hồng Duyên không khỏi đỏ mặt, cái gì mà tam phu
nhân của hắn chứ, hắn còn chưa có mở miệng hỏi cưới nàng. Long Thiên từ xa cảm
biến sát khí, đằng xa đích thị nhất nhị phu nhân sát khí đi tới. Nguyệt Tuyết
mặt lạnh như băng, tay cầm trấn bảo chi tông, sát khí đằng đằng. Uyên Uyên hai
tay song kiếm, kiếm băng lạnh giá khiến không khí xung quanh đều bị đóng băng.

"Long Thiên, chàng còn dám vác xác về đây?" - Nguyệt Tuyết trường kiếm xuất ra

"Cái đó...... Nguyệt Tuyết à, trấn tông chi bảo là thần khí đó, không thể tùy
tiện đem ra chơi được đâu" - Long Thiên vã mồ hôi lạnh

"Chơi? Phải rồi, chúng ta cùng chơi trò chơi băm thịt!" - Nguyệt Tuyết giọng
lạnh như băng

"Đúng vậy đó! Chúng ta chơi trò băm thịt đi ha!" - Uyên Uyên nói

"Hai người có gì từ từ nói ha!" - Long Thiên cười cười

"Không có từ từ gì cả!"

Nguyệt Tuyết tay phải cầm kiếm, chân lướt trên không cách mặt đất khoảng một
gang tay, mũi kiếm hướng phía Long Thiên. Lăng Thiên Hàn giơ chân lên một cái,
chân Nguyệt Tuyết vấp phải chân hắn khiến nàng mất thăng bằng ngã. Long Thiên
chớp lấy cơ hội phi không lao đến hai tay đỡ lấy nàng, đem nàng ôm vào lòng.
Nguyệt Tuyết liếc mắt lườm Thiên Hàn, Thiên Hàn quay đi giả bộ như mình vô
tội.

Chiêu kiếm của Nguyệt Tuyết uy lực vô cùng, thế kiếm cũng rất tốt, nhưng bất
quá chiêu này có nhược điểm chí mạng bị Lăng Thiên Hàn tận dụng. Nguyệt Tuyết
toàn thân vùng vẫy muốn thoát khỏi người Long Thiên nhưng không tài nào thoát
được. Long Thiên cúi xuống cưỡng hôn nàng, nàng đôi môi mím chặt quyết không
để hắn thực hiện ý đồ. Long Thiên cười gian, tay bóp mông nàng. Nguyệt Tuyết
vốn muốn mở miệng mắng hắn nhưng miệng vừa hé ra đã bị lưỡi của hắn tấn công
vào trong. Uyên Uyên chứng kiến cảnh tượng như vậy liền lớn tiếng

"Nguyệt Tuyết, ngươi tha cho hắn dễ dàng vậy sao?"

Nguyệt Tuyết không nói gì chỉ đỏ mặt, chuyện thành ra thế này tất cả đều tại
hắn. Long Thiên biết Nguyệt Tuyết đã tạm tha cho hắn thì Uyên Uyên cũng không
có khả năng làm gì, hắn cười

"Uyên Uyên, nàng cũng muốn được ta nuông chiều sao? Lại đây với ta nào!"

"Hứ, ai mà thèm!" Tên đáng ghét nhà ngươi từ nay đừng hòng bước chân vào phòng
ta!"

Uyên Uyên nói rồi giận dỗi bỏ đi, lúc này Long Thiên mới có thể thở phào nhẹ
nhõm. Long Thiên đem toàn bộ câu chuyện của Hồng Duyên kể cho Nguyệt Tuyết
nghe, Nguyệt Tuyết nghe xong cũng không có nói gì nhiều, nàng chỉ kề lưỡi của
thanh Trảm Long Kiếm vào cổ Long Thiên

"Nếu còn có lần sau thì chàng cứ coi chừng ta!"

"Haha...." - Long Thiên xanh mặt

Long Thiên cầm lấy Trảm Long Kiếm ném cho Thiên Hàn, sau đó hai tay bế Nguyệt
Tuyết lên thẳng hướng phòng nàng đi đến, trước khi đi hắn dặn dò

"Thiên Hàn, ngươi kêu người chuẩn bị một phòng cho Hồng Duyên, đồng thời bảo
các trưởng lão chiều nay tập trung tại đại điện"

"Tuân lệnh tông chủ!" - Thiên Hàn thi lễ

"Tông chủ? Huynh ấy là tông chủ?" - Hồng Duyên ngạc nhiên hỏi

"Tông chủ tam phu nhân xin đợi lát, phòng của người sẽ được chuẩn bị xong ngay
thôi" - Thiên Hàn lạnh lùng nói

Nghe thấy năm chữ "Tông chủ tam phu nhân", Hồng Duyên không khỏi đỏ mặt ngượng
ngùng. Nàng sau khi bị đem bán vào kỹ viện thật không dám hy vọng sẽ được
thành thân cùng một người tốt, nay nàng lại được Long Thiên chuộc ra từ kỹ
viện đem về làm tam phu nhân, tuy chỉ là vợ bé nhưng như vậy đối với nàng đã
là vô cùng hạnh phúc rồi. Hồng Duyên không kìm được xúc động ngồi xổm xuống
hai tay che mặt khóc. Thiên Hàn đối với tình trạng này không biết xử lý thế
nào đành mặc kệ nàng, lạnh lùng bỏ đi.

"Này vợ ba, có muốn cùng ta uống trà không?"

Uyên Uyên không biết từ đâu xuất hiện trước mặt nàng. Hai người tới phòng Uyên
Uyên uống trà, trước khi uống Hồng Duyên lo lắng hỏi

"Sẽ không có độc trong trà chứ?"

"Cô nghĩ ta sẽ bỏ độc vào trà hả?" - Uyên Uyên tức giận

Hồng Duyên ban nãy đã chứng kiến toàn bộ, nàng rõ ràng thấy Uyên Uyên hết sức
ghen tuông, giờ lại mời nàng cùng uống trà chẳng phải rất đáng nghi sao. Thiên
hạ đáng sợ nhất chính là lòng dạ nữ nhân, nữ nhân bình thường đã đáng sợ, nữ
nhân khi ghen tuông lại càng đáng sợ hơn.

"Ta gọi là Lăng Uyên Uyên, vợ hai. Người ban nãy muốn một kiếm đâm chết Long
Thiên là vợ cả, Nguyệt Tuyết" - Uyên Uyên giới thiệu

"Ta là Hồng Duyên" - nàng tự giới thiệu

"Ngươi là kỹ nữ hả? Ta nghe Hàn Phong nói Long Thiên kêu hắn đem tiền tới kỹ
viện để chuộc ngươi ra" - Uyên Uyên dò hỏi

"Ưm, ta là kỹ viện trong kỹ nữ" - Hồng Duyên buồn bã trả lời

Kỹ nữ chính là bị người người khinh bỉ, Uyên Uyên lại trực tiếp hỏi thẳng như
vậy giống như sát muối vào vết thương của Hồng Duyên. Uyên Uyên đối với chuyện
này cũng không mấy quan tâm, nàng hỏi tiếp

"Vậy Long Thiên là vị khách đầu tiên?"

Hồng Duyên không nói gì chỉ cúi gằm mặt xuống đất khẽ gật đầu. Uyên Uyên thở
dài một tiếng rồi nói

"Này, ta không cần biết ngươi trong quá khứ làm cái gì nhưng từ giờ trở đi
ngươi chính là tông chủ tam phu nhân, đừng có lúc nào cũng cúi gằm mặt như
vậy. Nếu như sau này Long Thiên hắn có bắt nạt ngươi, ngươi cứ tới tìm ta, ta
sẽ đánh cho hắn một trận."

Hồng Duyên nghe được những lời này liền phấn chấn hẳn lên, như vậy chẳng phải
Uyên Uyên đã chấp nhận nàng. Hồng Duyên đỏ mặt đứng dậy, đi đến ôm chầm lấy
Uyên Uyên. Uyên Uyên nhất thời ngượng ngùng

"Này, ngươi đang làm cái gì vậy? Mau thả ta ra!"

"Từ nay ta sẽ gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ. Ngươi giống như tỷ tỷ của ta vậy" -
Hồng Duyên nói

"Nếu ngươi đã nói vậy thì ta cũng không ngại coi ngươi như muội muội đâu!" -
Uyên Uyên đỏ mặt

"Hai người thân nhau quá ha!"

Long Thiên không biết từ lúc nào đã đứng ở ngoài cửa, Uyên Uyên lườm hắn

"Ngươi đến đây làm gì?"

Long Thiên cười gian đi vào đóng cửa lại đem Uyên Uyên bế lên giường

"Đến để chiều chuộng nàng"

"Không phải ngươi đang cùng với vợ cả sao?" - Uyên Uyên đỏ mặt

"Nguyệt Tuyết ý hả? Nàng ấy thăng rồi" - hắn cười

"Haizz....thật đúng là!" - Uyên Uyên thở dài

"Nàng cũng tham gia luôn chứ?" - Long Thiên quay ra nhìn Hồng Duyên

Hồng Duyên mặt đỏ bừng, nàng đương nhiên biết Long Thiên đây là đang muốn ám
chỉ cái gì. Mặc dù rất xấu hổ nhưng dù sao trước sau gì nàng cũng là vợ của
hắn, Uyên Uyên cũng không có phản đối nên nàng đành phải tham gia.


Thiên Hạ Đệ Nhất Tông - Chương #11