Âm Mưu?


Người đăng: nguyentranvu2018

Đại địa lắc lư dữ dội, chấn động càng lúc càng trở nên mãnh liệt, rốt cuộc kéo
theo cả tầng không ngã nghiêng chao đảo, sau mấy hơi thở, từ bên dưới mặt đất,
một cái thú trảo đen ngòm quấn lên ngùn ngụt u vụ, to lớn đến mức khó bề hình
dung đang khai mở đại địa vươn thẳng lên bầu trời.

Thời điểm này mặt đất bị xé ra một lỗ hổng cực kỳ khủng khiếp, từ trên cao
nhìn lại tựa hồ miệng vết thương loang lỗ nham nhở trên da thịt, tại đó u vụ
cuộn trào mạnh mẽ lan tràn khuếch tán về bốn phương tám hướng, lại có thanh âm
oanh minh quẩn quanh như tiếng Địa Long gầm gừ, khí tức tà ác ngập trời bộc
phát.

Thú trảo này không những to lớn mà móng vuốt bên trên cũng vô cùng sắc bén,
lực lượng bạo phát ra tuyệt đối kinh tâm động phách, tựa hồ là chi trước của
một đầu yêu thú Sơn Xuyên khổng lồ vậy.

Vũ Thiên Long cảm giác sống lưng lạnh toát, đối diện với thú trảo quá mức
khủng bố này bản thân hắn dù cho có muốn tránh né cũng không biết phải làm sao
để tránh né, nó là từ bên dưới đại địa vươn lên, chân chính chống đỡ, chiếm
lấy hết năm thành diện tích của bầu trời Hắc Ám Đế Thành.

Trên thân thể khí tức cao thấp chập chùng, Vũ Thiên Long cũng không kịp suy
nghĩ nhiều, thân hình chợt động, từ bên trên hư vô chớp mắt buông mình lao
xuống, tay phải hóa quyền, một quyền đấm ra khai sơn liệt thạch chấn vỡ tầng
không.

Một trên một dưới cùng nhau va chạm, kịch liệt giằng co, thanh âm trùng kích
khủng khiếp ngập trời vang vọng, tràng cảnh đối lập đến khó tin, Vũ Thiên Long
tựa hồ hạt cát nhỏ nhoi không đáng nhìn nhưng ẩn chứa bên trong là vô cùng vô
tận lực lượng, song phương mặc dù hình thể chênh lệch cực lớn phải lấy số
lượng vạn lần ra để cân nhắc, thế nhưng nắm đấm của Vũ Thiên Long cũng không
hề tỏ ra yếu thế.

Thú trảo tựa hồ bị thiên lôi oanh kích phải, sát na trở nên run rẩy, một vài
chỗ trực tiếp bị chấn nát, da lông đầm đìa huyết nhục, vang lên ken két thanh
âm nứt vỡ, rốt cuộc nó nhanh chóng thu hồi, muốn tìm cách đào tẩu trở lại bên
trong mặt đất.

Tất nhiên Vũ Thiên Long không thể bỏ qua cơ hội này, khi thú trảo vừa mới rơi
xuống, Vũ Thiên Long thâm trầm hừ lạnh, bàn tay một nắm thuận lợi bắt lấy như
kìm sắt khóa chặt, dồn hết lực lượng bình sinh, cắn răng hung hăng giật mạnh.

Theo đó đại địa lập tức nổ tung, ngập trời cát bụi cuốn vào phong bạo, vô số
kiến trúc xung quanh sinh sinh ngã gục, tựa hồ gốc cây bị người ta nhổ bật cả
gốc vậy.

Khi nhìn đến cái thứ bị chính mình nắm lên từ bên dưới mặt đất, Vũ Thiên Long
thần sắc tỏ ra cực kỳ khiếp sợ, đúng là một đầu ma thú Xuyên Sơn Giáp vô cùng
to lớn, thân hình cao thấp ngoài vạn trượng, đầu như đầu chuột, mắt tựa mắt
rồng, vảy giống vảy cá, ngàn vạn chồng chất lên nhau tản mát ra thiết mang
lạnh người, tứ chi như bốn ngọn tiểu sơn phong cắm chặt xuống đại địa, ánh mắt
mang theo tàn độc, hung ác nhìn Vũ Thiên Long gầm gừ gào thét.

” Súc sinh! Ta cứ tưởng Nhất Linh Tử chủ nhân Hắc Ám Đế Thành là đại nhân vật
thế nào, hóa ra cũng chỉ là cầm thú đội lốt người a! “.

Vũ Thiên Long hừ lạnh, lại tiếp tục kéo mạnh thêm một cái, khi đầu ma thú
Xuyên Sơn bị hắn kéo hẳn lên khỏi mặt đất, thình lình, từ bên dưới địa khí như
thác lũ mãnh liệt phun trào, trời đất một khắc này ngập tràn sương trắng.

” Long Mạch! ” Vũ Thiên Long cả kinh, thần thức nương theo vệt nứt vỡ tạo hình
thông đạo trên mặt đất tiến hành thăm dò, ở độ sâu ba vạn trượng, hắn nhìn
thấy rõ ràng một đoạn Long Mạch ẩn tàng, Long Mạch này tựa hồ một con sông lớn
ngoằn ngoèo, trăm nhánh cùng tụ, ngang dọc, ken đặc như chân rết như dây mây,
chính là Sinh Long địa thế.

” Không ngờ chuyện ngày đó nội công nói lại là sự thật! ” Vũ Thiên Long hãi
nhiên, âm thầm lẩm bẩm.

Tương truyền địa hình Đại Việt hoàn chỉnh cấu trúc Thiên Long Mạch, lấy Tản
Viên Sơn làm Tổ Long, Thăng Long Thành làm Thủ Long, Hàm Rồng Sơn làm Nhãn
Long, đi dọc Trung Bộ trải dài vạn dặm Cốt Long, Tâm Long nằm tại Hải Vân Sơn,
Thành Gia Định Nam Bộ chính là điểm tận cùng Vĩ Long.

Một Long Mạch to lớn đến mức này tuyệt đối là thế gian vô cùng hiếm thấy, Tả
Ao Phong Thủy Chí có ghi: Đại Việt nằm thế rồng cuộn hướng đầu lên phương bắc,
tinh hoa hội tụ tạo nên phúc địa tu chân, thiên sinh vận, địa sinh linh, nhân
sinh hào kiệt, vì vậy ức vạn năm giang sơn bền vững “.

Chuyện địa lý, phong thủy có dịp hãy bàn.

Vũ Thiên Long nhận ra, đầu ma thú này lấy Long Mạch quốc thổ làm thức ăn, lấy
khí vận quốc gia làm tài bảo tu luyện, giả như chuyện hôm nay không người biết
đến thì chắc chắn sẽ có ngày quốc vận bị chặt đứt, nguy hiểm hơn, đến lúc đó
nó sẽ phát triển đến một dạng tồn tại khủng bố gì rồi, mà muốn chế ngự như bây
giờ tuyệt đối không phải việc dễ dàng.

Cánh tay tràn ra ba động tu vi, Vũ Thiên Long lấy Hợp Đạo khí tức triệt để
phong bế Xuyên Sơn Thú, Đạo pháp Tuế Nguyệt Vô Ưu điên cuồng thẩm thấu vào bên
trong thể nội nó, chậm rãi bào mòn, hấp thụ sinh cơ.

Mấy mươi cái hơi thở qua đi, trên mặt đất chỉ còn lại một đống bùn đen nhão
nhoẹt, tanh nồng hôi hám vô cùng, làm xong mọi chuyện Vũ Thiên Long cắn răng
nuốt xuống mỏi mệt, đảo mắt âm trầm nhìn đám người Hắc Ám Đế Thành một vòng,
lạnh giọng nói.

” Mặc cho các ngươi là Ma Tu hay chân tu, ta không muốn giết bỏ quá nhiều nhân
mạng, thế nên người của Vũ gia toàn bộ phải giao trả, bất quá, bọn họ nếu mất
đi một cọng lông thì Đế Thành này tuyệt đối đừng ai mong sống sót! “.

Thù diệt tông của gia tộc còn chưa báo được, Vũ Thiên Long lúc này đơn giản
chỉ là ngoài mạnh trong yếu, bởi trải qua quá trình vượt cấp chém giết khiến
cho tinh lực, thần lực của bản thân đã trở nên vô cùng suy cạn, lấy nhục thân
Kết Đan đi duy trì Hợp Đạo khí thế suốt một khoảng thời gian khá dài, chuyện
này chỉ có thể dùng đến hai từ Điên Cuồng để lý giải.

Sở hữu gần như toàn bộ ký ức của Hứa Vân Phi, thần thông thuật pháp Hóa Hư kỳ,
Vũ Thiên Long tất nhiên thông thạo, thế nhưng thông thạo là một chuyện, có
hoàn chỉnh thi triển ra được hay không lại là một chuyện khác, mà dù cho có
hoàn chỉnh thi triển ra thì tổn hao tự thân phải nhận lấy là vô cùng kinh
khủng.

Để đánh đến tận Hắc Ám Đế Thành này, Vũ Thiên Long đã suy đi tính lại hết sức
kỹ càng rồi, cũng có thể xem như một lần hiếm hoi đặt cược, vì là đặt cược tất
nhiên thắng thua, kết quả thế nào không ai dám chắc, hơn nữa bản thân Vũ Thiên
Long càng muốn tự mình đi chứng thực một vài chuyện.

Hắn đinh ninh, tộc nhân Vũ gia không phải tự nhiên mà bị bắt đi theo cái kiểu
lãng nhách đến vậy, nếu như đám người Đế Thành thực sự muốn thì đã chẳng phải
đợi đến thời điểm hiện tại để ra tay và tất cả trước sau có lẽ là một cái âm
mưu cực lớn, âm mưu này nhằm vào Vũ gia, hoặc cũng có thể nhằm vào chính Vũ
Thiên Long hắn.

Một gia tộc phàm tục như Vũ gia đối với Hắc Ám Đế Thành mà nói, có chăng cũng
chỉ là con sâu cái kiến, nếu như thực sự có tư thù, tại sao không một tay đi
dí chết? Mà lại bày trò bắt người, giam cầm, rốt cuộc có mục đích gì?.

Ngược về khoảng thời gian mấy mươi năm trước, tông môn của Vũ Thiên Bá bị Đế
Thành đồ diệt, nếu như nói quá trình đuổi tận giết tuyệt sau này chỉ là để bịt
miệng thiên hạ, thì bằng vào thực lực, bằng vào hung danh của ma tu Đế Thành
xưa nay, bọn hắn có nhất thiết phải đi làm cái chuyện đoản hậu đến vậy hay
không?.

Vũ Thiên Long không phải chưa từng suy nghĩ đến việc này, chỉ e tất cả thực sự
là một cái âm mưu lớn lao đã được người khác lên kế hoạch lâu dài từ trước.

Hơn nữa, Nhất Linh Tử kẻ vô tung vô diện, Vũ Thiên Long luôn có linh tính lạ
kỳ về người này.

Trải qua hết thảy mọi chuyện, Nhị Linh Tử lặng người nhìn Vũ Thiên Long mà đáy
lòng không thể che dấu được sự hãi nhiên cùng khiếp sợ, nhận định của hắn
trước sau đều hoàn toàn sai lầm, đối phương không phải chỉ đơn giản mang theo
trên người chút khí tức Hợp Đạo, mà chiến lực thể hiện ra bên ngoài cũng tuyệt
đối ở vào tầng thứ của Hợp Đạo kỳ tu sĩ, hơn nữa thần thông cổ quái kia bản
thân hắn trong đời chưa từng nhìn thấy qua.

” Người Vũ gia chúng ta chỉ bắt đi bốn lão giả thủ hộ, số còn lại khi vừa mới
tiến vào đã không thấy tăm hơi đâu! ” Nhị Linh Tử vẻ mặt xoắn xuýt nhìn Vũ
Thiên Long, thật thà nói, sau đó ngoắc tay ra ám hiệu cho đám thuộc hạ.

Khi đặt chân đến Đế Thành, Vũ Thiên Long đã sớm cho thần thức đi thăm dò, lúc
này trong ánh mắt lóe lên quang mang thâm thúy, lạnh giọng nói: ” Người do các
ngươi bắt đi thì nên tự mình giao trả! “.

Vũ Thiên Long bất giác nhìn vào khoảng không gian đen kịt trên bầu trời Hắc Ám
Đế Thành, một cái phi thân lập tức biến mất không còn tăm hơi.


Thiên Hạ Chí Tôn - Chương #96