Dị Biến (thượng)


Người đăng: nguyentranvu2018

Tiếng thét này mặc dù mang theo lực lượng xuyên thấu cực lớn, thế nhưng bức
tường lốc xoáy chính là một cái kết giới ngăn cản, rốt cuộc thanh âm còn chưa
kịp xuất ra liền bị cuốn ngược trở lại, dùng thần thức đi xem xét có thể cảm
nhận được bên trong mảnh thế giới kia rõ ràng tồn tại một chút khí tức của hơi
thở sinh mệnh.

” Bây giờ làm thế nào? ” Nạp Đặc Đề âm trầm, quay sang hỏi Nạp Đặc Các.

” Thánh vật trước mắt, chúng ta dứt khoát phải đi vào, thế nhưng ta linh tính
có điều không tốt sắp xảy đến, hơn nữa, tồn tại bên trong cũng tuyệt đối không
phải thứ tầm thường, ta cảm nhận được một chút khí tức của Hóa Hư đại năng! ”
Nạp Đặc Các vẻ mặt nghiêm túc, âm sắc nặng nề, dứt lời hắn liền nuốt vào một
viên đan dược trị thương.

” Hóa Hư! ” Vũ Thiên Long nội tâm lộp bộp, một sợi tóc cuối cùng của sư tôn
hắn đã dùng hết, đến thần thông Đoàn Thế Khánh ban cho cũng tiêu xong, bây giờ
hoàn toàn không còn lại chút thủ đoạn nào để bảo mệnh, vậy mà ngày trước dù
cho có xảy ra biến cố hay nguy cơ gì đi chăng nữa, hắn cũng không đành hoang
phí món quà của sư tôn, đáy lòng tiếc nuối, Vũ Thiên Long tại chỗ ngồi xuống,
đả tọa điều tức.

” Hóa Hư! ” Chúng nhân nghe đến đây thì thần sắc đồng loạt hãi nhiên biến đổi.

” Có lẽ là một vị đại năng Thái Cổ nào đó bị trấn áp bên trong, nếu thực sự là
Hóa Hư thì chúng ta không nên vọng động ” Nạp Đặc Các đảo mắt nhìn đám người,
âm trầm nói.

” Nếu là Hóa Hư, nếu bị phong ấn, tại sao hắn lại không tự phá bỏ phong ấn để
thoát ra? Thế giới này Hóa Hư đã là cực hạn, không thể tồn tại thứ lực lượng
thứ hai có thể viễn siêu được! ” Vũ Thiên Long mở mắt, thân hình lập tức đứng
thẳng, hắn cũng có thể cảm nhận được thứ tồn tại bên trong, giờ phút này thần
sắc mang theo nồng đậm kiên định cùng chấp nhất.

” Ba vị! Lão hủ nội thương không nhẹ, tạm thời còn chưa tiện xuất thủ, bất
quá, trước sau ta muốn nhìn xem rốt cuộc bên trong là thứ quỷ quái gì! ” Vũ
Thiên Long vẻ mặt băng lãnh, dứt khoát nói.

” Đoàn môn chủ! Bốn người chúng ta liên thủ lại, mặc dù xa xa còn không phải
là đối thủ của Hóa Hư, thế nhưng cũng có thể giúp nhau bảo toàn tính mệnh! Vì
Thánh vật tệ tộc, để cho môn chủ phải nhọc công, ta cảm thấy vô cùng áy náy! ”
Nạp Đặc Các âm trầm nói, sau đó hướng đến vị trí Vũ Thiên Long, khẽ ôm quyền.

” Các ngươi ở lại bên ngoài! Hai vị sư đệ, cùng ta phá trận! “ Nạp Đặc Các hô
lớn.

Dứt lời, chưởng ấn, chỉ khí, kiếm ảnh ngập trời gào thét, khí tức Hợp Đạo phô
thiên cái địa mà khuếch tán khiến cho hư vô một khắc này lập tức băng diệt,
đại địa chao đảo dữ dội, có một cỗ lực lượng cường hoành đến cực điểm không
ngừng công kích lên bức tường lốc xoáy, ép cho thương khung bốn phía liên tục
vặn vẹo, thanh âm oanh minh siêu việt thiên lôi quẩn quanh thiên địa.

Quá trình này kéo dài hơn ba trăm cái nhịp thở, rốt cuộc kết giới phía sau bức
tường lốc xoáy kia bởi vì không chịu đựng được mà sinh sinh đổ sụp xuống, tựa
như thủy tinh giòn tan vỡ vụn, ngay lập tức từ bên trong mạnh mẽ tuôn trào,
lan tràn ra một luồng khí tức mới lạ, tuyệt đối khác thường.

Tiếp theo là một đạo âm phong vồ vập kéo đến, mang theo khí lạnh buốt xương,
làn gió này tựa hồ từ Cửu U địa ngục thổi tới khiến cho đại não Vũ Thiên Long
phút chốc tê dại.

Mặt đất phía trước, vị trí nơi bốn người Vũ Thiên Long đang đứng bỗng nhiên đổ
sụp, trước khi vô thức nhắm lại hai mắt, hắn chỉ kịp nhìn thấy một luồng ánh
sáng chói lòa tản ra, phảng phất là duy nhất trong thiên địa, cuối cùng mãnh
liệt bao trùm hết thảy.

Rốt cuộc toàn thân không cách nào cử động, tựa hồ bản thân vừa mới rơi vào bên
trong nồi kim loại nóng chảy vậy, tứ chi cứng ngắc, thần thức vô pháp đi thăm
dò, chỉ cảm nhận được trận trận âm phong điên cuồng rít gào bên tai.

Lại thêm hơn mười cái hơi thở, khi kinh biến qua đi, Vũ Thiên Long chậm rãi mở
mắt, thời khắc này hắn thấy bản thân mình đã đứng ở bên trong địa phương phía
sau lốc xoáy, xa xa bốn mươi tòa hắc tháp cao thấp bất đồng tỏa ra từng đợt
ánh sáng âm u lạnh lẽo, tận cùng tầm mắt vẫn là cái đài tế đen bóng, bao trùm
bởi khí tức thê lương.

Bất quá, thế giới này không có bất kỳ thứ gì ánh sáng, hoàn toàn trái ngược
với cảm thụ của hắn lúc trước, thậm chí đưa bàn tay lên trước mặt cũng chỉ
thấy một màu đen huyền tuyệt đối.

Vũ Thiên Long vội hấp vào một hơi khí lạnh, dáo dác đảo mắt xung quanh, hy
vọng có thể bắt gặp được ba người Nạp Đặc Các.

Không có bóng dáng! Thậm chí thần thức vừa tản ra liền bị màn đêm nuốt trọn,
phía xa, trên tinh không đen kịt, lúc này chỉ thấy được hai cái vật thể to
lớn, tựa hồ hai chiếc đèn lồng vĩ đại đang tự mình phát ra quang mang màu xanh
nhạt nhẽo, bất quá, trong bóng tối đặc sệt nó cũng vô tình hóa thân thành hai
vầng hạo nguyệt sáng tỏ, chiếu rọi cho toàn bộ khung cảnh bên dưới.

Vũ Thiên Long không dám chuyển dịch nửa phân, đại não cảm giác được một cỗ bất
an mãnh liệt, trong bóng tối mê huyền thì bất kỳ kẻ nào, dù cho có dạn dĩ đến
đâu cũng buộc phải rung động.

Nơi này ngoài bóng tối đặc sệt ra thì điểm nhấn đáng chú ý chính là khí tức,
khí tức thê lương, hoang dã, cổ lão và mang mang vô cùng, mà lần đầu tiên khi
thần thức Vũ Thiên Long trôi nổi tinh không hắn cũng có cảm nhận giống hệt.

Âm phong tê tái rít gào, tạo thành trận trận lốc xoáy quét ngang thiên địa, có
khi lơ lửng tại hư vô cuốn lên bầu trời đầy phong bạo, rốt cuộc lại vô thanh
vô thức biến mất, tựa hồ chưa từng xuất hiện, sát na, thình lình đã ở một địa
phương rất xa, tiếp tục càn quấy, nó như một cái chu kỳ vô hạn lặp đi lặp lại.

Lúc này, bầu trời bỗng nhiên tối sụp xuống, hào quang thiên địa tắt ngấm, có
lẽ thương thiên trên kia vừa mới nhắm mắt, màn đêm nuốt trọn thương khung,
nhưng đùng cái đã lại quay về với nguyên bản vốn có, cảm xúc đảo lộn nhanh
chóng khiến cho tâm lý Vũ Thiên Long cũng không kịp thích ứng.

Giờ phút này hắn bỗng nhận ra, hai cái vật thể trông giống đèn lồng trên bầu
trời kia vậy mà chính là một đôi mắt khổng lồ, mới vừa rồi rõ ràng dị biến
phát sinh là do nó chớp nháy gây nên.

Đi theo cái chớp mắt kia, một tiếng thở dài trầm thấp vang lên, thiên địa chấn
động, tựa hồ toàn bộ trải nghiệm nhân sinh, toàn bộ bản ngã vũ trụ đều ẩn chứa
tại bên trong cái thở dài thuần túy đó, có rêu mốc mùi tuế nguyệt, có thê
lương thống khổ nhân sinh ý vị, có mang mang mê huyền khí tức vũ trụ.

” Ta đợi ngươi đã rất lâu, rất lâu rồi! Đến đây và dâng hiến thể xác cho bản
Tiên! ” Tiếp theo một thanh âm nỉ non, thanh âm này chỉ đủ lớn, đủ rõ ràng để
đi vào tai Vũ Thiên Long, thời khắc này đại não tê dại, linh thức trở nên vô
dụng, hắn thất thần hướng mắt nhìn lên bầu trời, mím môi cười, nhẹ gật đầu.

Thương khung vần vũ, một cái cự đại bóng đen nhằm hướng Vũ Thiên Long bao phủ
xuống, lập tức thiên địa đảo lộn, càn khôn nghịch chuyển, Vũ Thiên Long nhắm
lại hai mắt, giờ phút này đại não là một mớ mông lung hỗn độn.

Trên trấn lớn, người người đông đúc qua lại, khung cảnh chen lấn xô bồ không
khác gì Trấn Thiên Quan cố hương của hắn, Vũ Thiên Long thấy mình đang đứng
trên đường lớn, trước mắt là một lão nhân đã luống tuổi, râu tóc trắng bạc,
nước da hồng hào, đôi mắt tinh anh, thần tình quắc thước, nhìn qua có vẻ vô
cùng tiên phong đạo cốt.

Lão nhân nhìn Vũ Thiên Long, đôi hàng lông mày bén dài khẽ nhíu lại, sau đó mở
miệng cười hiền từ: ” Này chàng thanh niên! Có muốn xem tướng không! “.

” Xem tướng? Giữa phố ông dựng một cái chòi nhỏ, cắm một cây cờ cổ quái, tay
cầm âm dương la bàn là có thể xem tướng cho ta sao? ” Vũ Thiên Long mỉm chi
cười, phất phất tay ra hiệu từ chối.

” Phải chăng đêm nào ngươi cũng mơ cùng một giấc mơ? Nhìn đi, ấn đường thâm
đen, mệnh cung càng là vô cùng tăm tối ” Lão nhân chỉ tay về phía Vũ Thiên
Long, chắp môi tiếc rẻ.

” Bây giờ ta cũng đang không biết là thực hay mơ, ông nói đi, khung cảnh này
vốn là thực hay mơ? ” Vũ Thiên Long cười lạnh, nửa vời đáp.

” Hắc Hắc! Ngươi nói cho ta biết tên của ngươi là gì đi, ta sẽ trả lời câu hỏi
của ngươi ” Lão nhân chớp mắt, đưa tay vuốt vuốt chòm râu dài, cười ma mị.

” Nếu như ta biết rõ tên ta, thì làm sao có thể lẫn lộn giữa chân giả, hư thực
được! Có thể là Vũ Thiên Long, cũng có thể là Hứa Vân Phi, bản thân ta chẳng
phải đang cố gắng đi tìm kiếm câu trả lời cho vấn đề này sao? “.

” Vũ Thiên Long a, cũng tốt! Quê quán ở đâu? “.

” Hàn giang, Hải Vân Sơn, Trấn Thiên Quan… Hay Tản Viên Sơn, Đà Giang, Bắc
Thành, ta thực không rõ! “.

” Vậy sao! Bất quá, đừng nhìn ta với cái ánh mắt đó, thực sự thì lão hủ cũng
không rõ lúc này đây ta đang gặp ngươi trong thực tại hay trong mơ nữa, nhưng
có một chuyện chắc chắn sẽ khiến ngươi bất ngờ! Ngươi vốn không phải Vũ Thiên
Long, Trấn Thiên Quan, càng không phải Hứa Vân Phi, Bắc Thành “.


Thiên Hạ Chí Tôn - Chương #85