U Minh Thụ !


Người đăng: nguyentranvu2018

” Được rồi đạo huynh! Hai tên sư đệ này của ta tính khí nóng nảy, niên kỷ tuy
lớn nhưng tâm tính lại không khác gì hài tử, còn mong đạo huynh chớ chấp nhặt
” Lão nhân quét mắt âm trầm, nghiêm khắc nhìn hai người còn lại, rốt cuộc khẽ
lắc đầu thở dài.

Nghe đến đây Vũ Thiên Long mới thả trôi một hơi khẩu khí, nội tâm buông lỏng,
thầm kêu may mắn, cuối cùng cố làm ra vẻ ngượng ngùng, cũng lớn giọng cười: ”
Hắc Hắc, lão hủ thực sự thì tính khí không được tốt a! Vẫn là đạo huynh hiểu
chuyện ” Ngưng một chút mới quay sang nhìn hai lão nhân còn lại, thoáng chắp
tay ôm quyền, nói.

” Lão hủ tên gọi Đoàn Thế Khánh! Xin ra mắt các vị đạo huynh “.

” A! Thì ra là Đoàn môn chủ, thực sự nghe qua đại danh đã lâu, không ngờ hôm
nay lại tương kiến nhau theo cái cách đáng xấu hổ như vậy! “.

” Không đánh không quen biết!.. Hắc Hắc ” Vũ Thiên Long nội tâm dỡ khóc dỡ
cười, bản thân hắn thực sự không biết phải xuất hiện trong cái thân phận nào
cho hợp lý, nếu như chỉ là một tu sĩ thông thường thì còn tốt, đằng này Hợp
Đạo kỳ trong giới tu chân tồn tại như phượng mao lân giác, phải nói là cực kỳ
hiếm hoi, giả như đám người này đã từng quen biết, hoặc nhận thức Đoàn Thế
Khánh thì hôm nay Vũ Thiên Long hắn thực sự xui xẻo rồi.

” Ta! Nạp Đặc Các! Nhị đệ Nạp Đặc Đề! Tam đệ Nạp Đặc Nhĩ, gặp qua Đoàn môn
chủ! Quả thực đất tốt sinh hào kiệt, từ tướng mạo đến phong phạm cũng đều rất
hơn người a! “ Nạp Đặc Các lớn giọng, trong ánh mắt không nhìn ra biểu cảm,
bọn họ niên kỷ rõ ràng lớn hơn Đoàn Thế Khánh rất nhiều, thời đại cũng sâu xa
hơn, thế nhưng Đại Việt không biết loại đầm rồng hang cọp gì sản sinh toàn
quái vật, như Lý Trác Thần cùng Đoàn Thế Khánh trước mặt này.

Vũ Thiên Long cùng đám người gượng gạo cười nói, xã giao vài câu, rốt cuộc mới
chau mày làm ra vẻ đăm chiêu, sau đó nhìn Nạp Đặc Các, nặng giọng hỏi: ” Ba vị
vượt ngàn vạn dặm hành trình đến Đại Việt chúng ta, rốt cuộc là có mục đích
gì? “.

” Đoàn môn chủ chớ hiểu nhầm, chúng ta hoàn toàn không có dị tâm, bí mật đột
nhập biên cảnh quý quốc, cốt chỉ để truy tìm một thứ thánh vật! ” Nạp Đặc Các
vẻ mặt ngưng trọng, nặng nề nói.

” Thánh vật! ” Vũ Thiên Long cả kinh thốt lên khe khẽ, mặc dù nội tâm cực kỳ
tò mò, thế nhưng lại không dám đi gặng hỏi.

” Thánh vật đối với tệ quốc mà nói quả thực vô cùng trọng đại! Chúng ta lần
theo dấu vết, trải thiên tân vạn khổ mới tìm đến được nơi này ” Nạp Đặc Đề
nhãn thần đăm chiêu, thoáng nhìn Vũ Thiên Long, thở dài nói.

” Tội Ác Chi Thành vốn là nơi Hậu Thổ Nương Nương của đạo thống Vu Tổ lập ra,
dùng để nguyền rủa cùng trấn áp phật tử, chư Tiên Tây Thiên Hạ Châu chúng ta,
xưa nay Tiên – Vu bất hòa, càng là kịch liệt đối chọi qua vô số năm tháng, thế
nhưng Tiên Tộc đối với Xích Quỷ Tộc trước kia hay Việt Tộc bây giờ cũng đều
không hề mang chút dị tâm ” Nạp Đặc Các cảm khái nói.

” Tốt! Hôm nay lão hủ mạn phép đổi chủ thành khách, nếu các vị cần giúp đỡ gì,
lão hủ cũng nguyện góp chút sức mọn cho Tiên Tộc ” Vũ Thiên Long mắt lóe tinh
mang, mặc dù đáy lòng nhộn nhạo, nhịp tim càng là gia tốc liên hồi, thế nhưng
cũng mở miệng làm ra bộ dáng thịnh tình.

” Đa tạ môn chủ! Có môn chủ tương trợ tất nhiên cơ hội thành công càng thêm
lớn! “.

Cuộc nói chuyện này kéo dài suốt một đêm, đến sang hôm sau Vũ Thiên Long cùng
tám người đồng thời xâm nhập vào sâu bên trong Tội Ác Chi Thành, Nạp Đặc Các,
Nạp Đặc Đề tính tình vốn dĩ ôn nhu, cách nói chuyện cũng rất cởi mở, thế nhưng
Nạp Đặc Nhĩ thần sắc trước sau đều tỏ ra vô cùng băng lãnh, thủy chung giữ
nguyên cái bộ mặt hung thần ác sát như muốn nuốt trọn người kia.

Nhiều lần bắt gặp ánh mắt hắn, Vũ Thiên Long cảm giác lạnh cả sống lưng, bất
quá vẫn cố gắng đi bảo trì tâm thế.

Tội Ác Chi Thành, càng vào sâu bên trong càng thêm hoang tàn đổ nát, khắp nơi
là một mảnh phế tích bụi bặm, thi thoảng có thể nhìn thấy một vài bức tượng
phật đà không trọn vẹn, có bức mất đầu, có bức tứ chi lại không hoàn hảo, thậm
chí một vài bức tựa hồ bị người ta điên cuồng đập phá, toái thành vô số mảnh
nhỏ, vương vãi, nằm la liệt khắp nơi.

Ngói vụn, gạch nát, cổ lão, hoang tàn là những thứ mà Vũ Thiên Long thường
xuyên bắt gặp, thi thoảng còn phát hiện được một vài bộ xương trắng, dần dà
mật độ càng lúc càng nhiều, cơ hồ là một bãi chiến trường vậy.

Rốt cuộc cho đến khi trước mặt Vũ Thiên Long là một ngọn núi ngập tràn xương
trắng, hắn mới lặng người, nội tâm kinh hãi, trợn mắt trân trối nhìn.

Ngọn núi này cao không dưới trăm trượng, hoàn toàn được xếp chồng từ thi thể
người chết, nếu nói số lượng có lẽ không dưới một vạn, vô tình mà tạo nên một
ngọn cốt sơn cao ngất trời.

Không những thế, bên dưới ngọn cốt sơn kia còn có một dòng sông máu lượn lờ
chảy quanh, mùi vị huyết tinh gay mũi từ đó nồng nặc bốc lên, lại theo gió
thổi cuốn đi, thuận lợi tản mát bao trùm khuôn viên hàng vạn dặm, trên tầng
không, mây đen do oán niệm tích lũy mà thành khiến cho bầu trời trở nên hôn
ám, thê lương khiếp người, khung cảnh kinh tâm động phách vừa vặn cùng nhau
điệp gia khiến cho người ta dễ dàng liên tưởng đến tích họa, núi thây biển
máu.

Vũ Thiên Long đáy lòng chùng xuống, cước bộ run rẩy, nội tâm càng cảm khái
không thôi: ” Phải là một trận đại đồ sát lớn đến thế nào mới có thể tạo nên
được cảnh tượng ” Thi sơn huyết hải ” khủng khiếp như vậy? Nhìn núi thây biển
máu này hẳn đã tồn tại qua vô số tuế nguyệt rồi! Địa phương này quả thực quá
mức tà dị “.

Bắt gặp biểu cảm biến hóa trên khuôn mặt Vũ Thiên Long, Nạp Đặc Các trầm ngâm,
cảm thán nói: ” Bọn họ đều là phật tử, chư phật, khiết già Tiên Tộc chúng ta,
thời gian truyền đạo sang Bắc Thiên bị Hậu Thổ Nương Nương cùng đám tay sai Vu
Tộc tàn sát “.

” Tội Ác Chi Địa, ta thực không hiểu tại sao lại có thể tồn tại bên trong lãnh
địa của Phong Vũ Môn ta, lịch đại tổ tông từ thời khai sáng ra bổn môn cho đến
bây giờ cũng chưa thấy từng đề cập qua cái địa phương này! ” Vũ Thiên Long đáy
lòng tò mò, rốt cuộc không kiềm chế được, kinh nghi hỏi.

” Môn chủ có điều không biết! Tội Ác Chi Thành vốn chỉ là một cái địa danh hư
ảo, nó tồn tại bên trong không gian loạn lưu, mà chính Phong Vũ Môn lại là
cánh cửa có thể câu thông cùng với vùng đất này ” Nạp Các Đề chậm rãi nói.

” Hóa ra còn có chuyện như vậy! ” Vũ Thiên Long thở dài, cảm khái.

” Ta chẳng hiểu ngươi có phải là môn chủ Đoàn Thế Khánh thực sự hay không! Mà
đến những cái tiểu tiết tầm thường như vậy cũng đều không biết ” Nạp Đặc Nhĩ
nhếch môi, khinh khỉnh nói.

” Thứ ngươi thông thạo ngươi cho là tầm thường nhưng đối với ta là thứ hệ
trọng, và ngược lại.. Hơn nữa trên đời còn có rất, rất nhiều chuyện ẩn tình,
ngươi thì biết được bao nhiêu, hiểu được bao nhiêu? ” Vũ Thiên Long ngôn từ
sắc bén, thanh âm sang sảng, hắn trực diện nhìn Nạp Đặc Nhĩ, lạnh lùng chất
vấn.

” Tốt! Đoàn môn chủ, không nên chấp nhặt a! Vị tam đệ này của ta..! ” Nạp Đặc
Các cười khổ, ngượng ngùng phân bua.

” Lão đại! Ngươi nhìn đi, hình như là Hoàng Tuyền Thụ! ” Nạp Đặc Đề bỗng nhiên
kinh nghi hét lớn, cắt ngang cuộc tranh luận, theo đó bàn tay hắn run rẩy chỉ
về phía trước.

Đám người Vũ Thiên Long cũng lập tức động dung, đồng thời nhìn đến, hướng đông
tầm vài dặm, lẫn khuất sau u vụ mịt mù lúc này có thể thấy, đứng sừng sững tại
đó một gốc khô mộc khổng lồ, hình thể nếu đem ra so với những cây đại thụ tồn
tại bên trong U Minh sâm lâm thì chí ít cũng phải to lớn đến hơn gấp mười lần.

Thứ khiến Vũ Thiên Long nghi hoặc là, cây đại thụ kia hình như đậu quả ” Cây
đã chết, làm sao có khả năng kết quả? ” Lúc này đám người kia cũng đã bắt đầu
chú ý.

” Cây đại thụ đó, trước đây ta chưa thấy qua, có nên lại xem không? ” Nữ nhân
bí ẩn mang khăn che mặt trước sau vẫn âm trầm, lúc này nàng mới kích động lên
tiếng.

Nạp Đặc Các gật đầu, rốt cuộc đám người đồng loạt tiến đến, tinh thần cực kỳ
cảnh giác, tập trung cao độ, thần thức, linh thức càng là tản ra để đề phòng
chuyện ngoài ý muốn.

Còn cách cây đại thụ khô mộc tầm năm mươi trượng, Vũ Thiên Long liền cảm nhận
được bốn phía xung quanh oán khí cực kỳ nồng đậm, lại ngưng kết thành một màn
sương mù xích hồng dày đặc, sương mù này có tính chất ăn mòn cực lớn, tựa hồ
là độc vụ vậy.

Khi còn cách cây đại thụ tầm hai mươi trượng, Vũ Thiên Long lập tức có thể
nhìn ra cận cảnh toàn bộ kết cấu của cây đại thụ này, chỉ thấy đôi mắt hắn lộ
rõ vẻ kinh ngạc, thảng thốt: “Cây đại thụ đó… không lẽ là U Minh Chi Thụ? “

Trong sách cổ có ghi lại, U Minh Chi Thụ chỉ tồn tại nơi chí âm, chí hàn và
chỉ có Minh giới mới đáp ứng được những điều kiện sinh sống khắc nghiệt như
vậy.

” Thật không ngờ là U Minh Chi Thụ thật! Nó lại có thể hoàn hảo phát triển tại
cái địa phương này “ Nạp Đặc Các cũng vô cùng kinh ngạc, người Tiên Tộc phải
chết bao nhiêu mới có thể tạo nên một vùng tuyệt âm chi địa? Nghĩ đến đây hận
ý trong lòng hắn phút chốc quật khởi.


Thiên Hạ Chí Tôn - Chương #82