Bắt Giam Thái Tử.


Người đăng: nguyentranvu2018

" Người đâu, giết hắn!".

Thái tử vừa mới cất lời, lúc này gần một trăm quan binh bằng khí thế đè ép
hùng hổ lao tới bao vây xung quanh Vũ Thiên Long, gươm giáo sáng loáng, tràng
cảnh khoa trương như vậy nếu kẻ bị vây ráp bên trong đổi lại là một cao thủ
hay một nhóm đạo tặc, thổ phỉ mà nói hẳn còn có đôi chút hợp tình hợp lý.

Chúng nhân run sợ quỳ rạp trên mặt đất không ai dám ngẩng cao đầu, tất nhiên
đa phần trong số bọn họ đều âm thầm cảm khái, tiếc hận cho tiểu hài nghĩa
hiệp.

Thái Tử đại diện cho vương quyền mà vương quyền lại đại biểu cho sinh tử phàm
nhân, thử hỏi mấy ai dám can đảm đối nghịch?.

Thần sắc ngưng trọng, Vũ Thiên Long vội vàng lùi bước về phía sau, trên thân
thể chiến ý cùng sát khí nhất thời điệp tăng, như một đầu tiểu thú háo chiến
bị dồn vào đường cùng, Vũ Thiên Long nhếch miệng cười to:" Hắc! Tốt, các ngươi
lấy cái gì để quản chuyện sinh tử của ta, vương quyền là thứ gì? Vua vô đạo,
trời đất không dung!".

Lời nói vừa rơi xuống, một cơn gió quét ngang mặt đất cuốn lên y phục phiêu
diêu, mái tóc đen bóng dài quá vai phất phơ buông xỏa, chiến khí chớp mắt bạo
khởi.

Lão giả phía trên tầng hai của tửu lâu đối diện vẫn trước sau như một, đang
ngưng thần quan sát lúc này thì thầm cảm khái:" Tuổi tác không lớn, khẩu khí
thật lớn, tốt cho một hài tử! Ta muốn xem rốt cuộc ngươi sẽ giải quyết chút
phiền phức này như thế nào".

"Kẻ nào dám tổn thương thiếu gia! ".

Vào lúc cao trào, từ phía đông thành một đội kỵ binh đông nghịt, hàng ngũ hết
sức chỉnh tề đang ầm ầm kéo đến, số lượng ước chừng có đến hơn năm trăm người,
tiếng bước chân dồn dập hòa cùng tiếng vó ngựa lộp cộp đều đặn nện xuống mặt
đường.

Cờ xí tung bay, gươm giáp sắc lạnh, mấy hơi thở về sau, một tráng niên thân
mang chiến bào màu tím đậm từ trên lưng tuấn mã phi thân vọt xuống, thân hình
khôi ngô cao lớn, đôi chân rắn chắc như thiết trụ nặng nề cắm chặt lên mặt
đất, tráng niên biểu tình tức giận nhăn mặt quát.

"Khốn kiếp, các ngươi là ai? Dám ở địa bàn Vũ gia, dám ở Trấn Thiên Quan làm
loạn? ".

Vũ Thiên Long nhìn tráng niên một chút, bất quá, thần sắc băng lãnh thủy chung
không thay đổi, bên trong còn chất chứa tiếu ý, một lúc sau mới chầm chậm lên
tiếng:" Khâu thúc, hắn chính là đương kim Thái Tử!".

"Cái gì? Thái Tử... Thái Tử Lạc Lăng? " Không sai biệt lắm, quân binh Vũ gia
hay lê dân bá tánh khi nghe đến cái danh xưng này đều có cùng chung một loại
biểu cảm...Khiếp sợ!.

Vị Khâu thúc vừa rồi còn hiên ngang oai võ giờ phút này giống như một cành củi
mục bị thiên lôi hành hạ, khuôn mặt xám ngắt, mồ hôi trán chảy xuống ròng
ròng, hắn đứng im hai chân run rẩy không thốt nên lời.

"Hừ..Còn không mau quỳ xuống hết cho ta, nhóc con, hôm nay dù cho là ai đến đi
chăng nữa cũng không thể cứu được ngươi rồi! Ha ha.." Lạc Lăng điên cuồng
cười, ánh mắt hài tử mang theo hung ác đảo qua một vòng.

Một khắc khi quân binh Vũ gia chuẩn bị phủ phục thì đúng lúc này Vũ Thiên Long
nhếch môi cười cười, biểu tình trấn định chầm chậm cất lời, thanh âm nhẹ nhàng
mà bay bỗng, lạnh nhạt nhưng thâm thúy:" Các ngươi là tư binh nhà họ Vũ không
thuộc quân dịch, ăn lộc Vũ gia, trước phục quân lệnh, sau bái chủ tướng...Hắn,
Thái Tử thì đã làm sao? Chủ nhân các ngươi bị kẻ khác tổn thương các ngươi lại
hướng địch nhân quỳ lạy? ".

"....Tên điên, bổn Thái Tử không cần biết kẻ nào là tư binh nhà họ Vũ, chỉ cần
sống trong lãnh thổ Đại Việt là dân đen Đại Việt thì cũng chính là nô tài của
ta!" Lạc Lăng khinh thường phản bác.

"Nô tài của ngươi? Nói thật hay..Ai cho ngươi cái quyền trắng đen tráo trở, ai
cho ngươi cái quyền một tay che trời, hôm nay dù là Đại Đế đến đây cũng vậy,
giang sơn này là của lê dân bá tánh, không phải của riêng nhà họ Lạc!" Thần
sắc kinh phong, Vũ Thiên Long khí thế quật khởi chấn nhiếp nhân tâm, gằn giọng
trầm trầm nhấn xuống từng câu từng chữ.

"Tư binh Vũ gia nghe lệnh, kẻ này hung hăng càn quấy xem mạng người như cỏ rác
lại dám cùng ta bất kính, bắt lấy hắn cho ta!".

Vị Khâu thúc lúc này như mới bừng tỉnh, khuôn mặt nhăn nhó khóc không ra nước
mắt, bắt giữ đương kim Thái Tử ư? Cho hắn thêm một ngàn cái lá gan hắn cũng
tuyệt không dám:" Công tử, việc này...".

"Thế nào, bất tuân quân lệnh tội đáng chém đầu, ngươi còn ậm ừ cái gì! Bắt lấy
hắn, tội vạ một mình ta gánh" Vũ Thiên Long biểu cảm lạnh băng trầm giọng
quát.

" Vâng ! " Trần Khâu khẽ cúi đầu nhận lệnh, sau đó quét mắt sang đám quân binh
đang chết lặng:" Kẻ này giả dạng Thái Tử, càn quấy trị an mưu đồ bất chính,
bắt hắn lại cho ta!" Trần Khâu vừa nói vừa run, hạ thân ẩm ướt.

Hắn nguyên là phó tướng dưới trướng Vũ Thiên Nguyên, suốt hai mươi năm trời
cùng thống soái nam chinh bắc chiến, trải qua sinh tử vô tình mà tình cảm cũng
gắn kết trở nên bền chặt như keo sơn, nếu nói có kẻ dám tổn thương Vũ Thiên
Long thì bản thân hắn sẽ là người đầu tiên xuất thủ, mà trước mắt, đối phương
lại chính là đương kim Thái Tử, là Đại Đế tương lai.

Nhưng dù sao cũng từng kinh qua trận mạc, thống lĩnh vạn binh nên tâm cơ của
Trần Khâu cũng không phải loại tầm thường, nương theo ẩn ý của Vũ Thiên Long
hắn cố tình gán cho Lạc Lăng cái tội mạo danh Thái Tử, âu cũng là một khe cửa
hẹp để sau này còn có nơi luồn lách.

Quân binh nghe vậy cũng vội đồng thanh hưởng ứng, khí thế vốn ủ rũ bỗng nhiên
quật khởi, bởi thực lực đôi bên cách biệt một mảng lớn thế nên không mất bao
nhiêu thời gian đám quan binh triều đình đã bị vây ráp tóm gọn.

Lạc Lăng vừa giận vừa sợ, điên cuồng gào thét:" Phản rồi, làm phản rồi...Các
ngươi đều đáng chết, Vũ gia đáng chết!".

Vũ Thiên Long nhìn bộ dạng hắn bất giác cười tà:" Ngươi nhìn ngươi xem, có
giống phong thái một vị Thái Tử không?...Tống hắn vào ngục, ngày mai truy
vấn!" Dứt lời mới quay lưng trở về Vũ gia.

Khi quân binh đi hết, chúng nhân thừa dịp đứng lên ai nấy đều đồng thời hít
vào một hơi khí lạnh.

"Vị kia vậy mà chính là Vũ gia đại công tử, đúng là hổ phụ sinh hổ tử, khí
chất y hệt lão nhân gia ngài năm đó".

Có người mở lời ắt cũng có kẻ hưởng ứng, thanh âm nghị luận lại một lần nữa
vang lên: " Nhưng người kia là Thái Tử, bắt Thái Tử khác gì kéo binh tạo phản?
Khác nào tự chặt đầu mình? ".

"Cũng đúng, ta chỉ mong Vũ gia lần này tai qua nạn khỏi ".

Câu chuyện này suốt mấy ngày về sau vô tình trở thành một cái đề tài bàn tán
của bá tánh trong thành, từ quán ăn đến tửu lâu, từ kỹ viện đến bến đò, chợ
búa, không đâu là không nhắc đến sự kiện, quân binh Vũ gia bắt giam Thái Tử
đương triều.

Nó như một món ăn tinh thần hiếm lạ không thể thiếu sau một ngày lao động vất
vả hoặc sau những cuộc vui trà dư tửu hậu, người tường tận thì cười xòa ậm ừ
cho qua, kẻ mới nghe lại kinh nghi thảng thốt, bởi vậy cái tên Vũ Thiên Long
cũng dần dần mà trở nên danh khí.

Về phần lão giả khất cái kia, lão ngồi tại đó thêm ba ngày, thần sắc ngưng
trọng như đang suy tư vấn đề gì cao siêu lắm, chỉ khi bị chủ quán dùng gậy lớn
xua đuổi mới hậm hực rời đi.

Trở lại bên trong Vũ gia, cả gia tộc giờ phút này một mảnh im lìm, ai nấy đều
tỏ rõ vẻ hoang mang tột độ, có kẻ thi thoảng tự sờ lên đầu mình, nghiêm túc mà
xác định xem đầu mình vẫn còn nằm trên cổ hay đã rơi mất rồi.

Trong đại điện, Vũ Thiên Nguyên âm trầm ngồi, cả người rét lạnh, đứng bên cạnh
hắn là nương tử Lý Phi Yến, phía dưới bốn vị thủ hộ giả cũng đồng dạng trầm
mặc suy tư.

"Thằng trời đánh, lại làm ra loại chuyện động trời như vậy, ta không vỗ nát
mông hắn tuyệt đối không có mặt mũi làm cha hắn!" Vũ Thiên Nguyên hậm hực
quát, nộ khí bừng bừng.

Lý Phi Yến lại đưa tay xoa xoa thái dương, ngao ngán nói:" Chuyện cũng đã rồi,
bây giờ việc cần thiết trước mắt là làm sao xử lý mọi thứ cho thật ổn thỏa ".

"Xử lý sao đây? Bây giờ nếu thả Thái Tử ra thì khác nào tự mình thừa nhận
người Vũ gia ta bắt giam ngài? Mà nhốt càng lâu lại càng không được, ngoài
trấn trẻ con đều biết chuyện này."

Bản thân hắn không hẳn không có cách đối phó với Đại Đế, thà rằng chấp nhận sự
thật công khai nhận lỗi lên triều đình, đến lúc đó người ta còn nể nang đôi
chút, lấy việc hài tử quậy phá quá lắm thì cũng chỉ là một hồi khiển trách.

Nhưng thân phận Thống Soái của một đế quốc là bực nào cao cao tại thượng, bản
thân hắn lại không cho phép mình chủ động thừa nhận sai lầm, nếu bị trách phạt
khác gì uy vọng cùng danh dự hắn cật lực xây dựng bao nhiêu năm nay phải đổ
sông đổ bể?.

Mà vuốt mặt vua, cái này chung quy Vũ Thiên Nguyên không dám mạo hiểm, trong
triều phe cánh hỗn tạp, bọn hắn, đám hồ ly kia chỉ đợi thời cơ để nắm thóp
nhau.

Khóc không được, cười cũng không xong, Vũ Thiên Nguyên hậm hực cười khổ:"
Thằng nghịch tử này đưa ta vào thòng lọng, sao còn không thắt cổ giết luôn cho
rồi!".

"Bốn vị sư thúc, các người xem nên làm thế nào?"

Lão giả ngồi vị trí đầu tiên thân mang đạo bào màu vàng đất thoáng chút chau
mày suy tư, sau đó mới chậm chạp vuốt vuốt chòm râu bạc ôn tồn lên tiếng:" Cứ
để thế này vài hôm xem sao, thong thả rồi từ từ tìm cách giải quyết, chuyện
này lớn mà nhỏ, nhỏ nhưng lại lớn".


Thiên Hạ Chí Tôn - Chương #6