Ra Tay Tương Trợ.


Người đăng: nguyentranvu2018

Đúng lúc này, từ đằng xa bất ngờ vọng lại thanh âm leng keng binh khí va chạm,
lại có lực lượng tu vị không ngừng trùng kích về bốn phía, khuôn mặt thoáng
chút âm trầm, Vũ Thiên Long nhanh chóng lần mò theo thanh âm kia, tìm đến địa
phương phát ra tiếng động.

Tại một thung lũng nhỏ hẹp có thể thấy lấp ló đằng xa mấy chục cái thân ảnh
đang cùng nhau đối chiến, kiếm ảnh, chưởng ảnh chập chùng, thi thoảng lại vang
lên từng hồi thanh âm gào thét thê lương.

Vũ Thiên Long đứng sau một gốc đại thụ ngưng thần quan sát, đám người này cũng
đều là hài tử như hắn, thân mang đạo phục tông môn, mặc dù tuổi đời bất đồng
nhưng xem ra không có ai vượt quá mười bốn, mười lăm niên kỷ.

Chém giết điên cuồng, cả vùng đại địa ngập tràn huyết tinh, chốc chốc lại có
một vài cỗ thi thể không toàn vẹn thi nhau ngã xuống.

Vũ Thiên Long cực kỳ khiếp sợ, bởi lẽ bằng ấy niên kỷ mà đã ra tay giết người
một cách điên cuồng, hắn càng có thêm nhận thức về thế giới bên ngoài, mới mấy
canh giờ trước Vũ Thiên Long thậm chí còn cho rằng mình phải chăng có ngày sẽ
lỡ chân sa vào Ma Đạo, nhưng giết người kiểu như hắn, cách thức thủ đoạn còn
thua xa đám đồng niên trước mặt.

" Choang! choang!" Hỗn loạn quần chiến.

Đám người này y phục không thống nhất, khí tức tựa hồ cũng đều có chút khác
biệt, trong đó một nhóm nhân số tầm hơn hai mươi, y phục màu huyết hồng, trên
mặt được che kín bởi vải đen, tự thân lan tràn ra một loại khí chất hết sức
băng lãnh, chết chóc.

" Thiên Ưng Giáo! Ma Tu các ngươi thủ đoạn tàn độc, đất trời không dung thứ! "
Một thiếu niên tay cầm trọng kiếm, trên y phục có thêu bảy cái ấn ký tựa ngôi
sao năm cánh đã nhuốm màu máu huyết, thiếu niên nước da ngăm đen, thần sắc có
phần suy nhược, hắn vừa cùng đối phương quần đấu vừa hung hăng quát.

" Chúng ta đi ngược đạo trời, vốn không sợ Thiên Đạo " Thiếu niên bịt mặt hình
thể to lớn bên phía Thiên Ưng Giáo chỉ thoáng cười khẩy, bởi vì tu vị có vẻ
cao hơn nên hắn ta chiến đấu trong một tâm thế vô cùng nhàn nhã.

" Lăng Cô thôn dưới chân núi, một ngàn cái nhân mạng đều là người phàm tục, hà
cớ gì các ngươi phải ra tay đồ sát! ".

" Các ngươi gọi chúng ta là Ma Tu, chẳng phải người tu Ma lấy việc sát nhân
làm thú vui sao? " Vừa nói hắn vừa nhấc tay hung hăng đánh một chưởng về phía
trước.

" Thiết Trụ! Cẩn thận " Một tiểu nữ hài đang bị đám người Thiên Ưng Giáo vây
công thấy đồng bạn gặp nguy thì cũng vội vàng đánh ra một chiêu kiếm tương
trợ.

Chỉ thấy một đạo kiếm khí mang theo ngân quang nhàn nhạt lăng không mà đến,
cùng một chưởng kia va chạm, thiếu niên tên gọi Thiết Trụ bị lực lượng trùng
kích đánh cho ngã nhào trên mặt đất.

" Ngưng Khí tầng sáu! Khốn kiếp, là lúc trước hắn cùng ta chơi đùa! " Thiết
Trụ khuôn mặt tím tái, ho ra một ngụm máu tươi mới lầm bầm chửi rủa.

" Thất Tinh Kiếm Tông, các ngươi ăn xong chỉ lo chuyện bao đồng, đáng chết!
Giết hết bọn chúng, đem đầu về tổng giáo lĩnh thưởng " Thanh niên niên to con
gầm nhẹ, hướng thủ hạ truyền đạt mệnh lệnh.

Nghe vậy, đám người Thiên Ưng Giáo đồng loạt xuất thủ, hơn hai mươi người bằng
khí thế đè ép, không ngừng triển khai tấn công.

Tiểu nữ hài dưới vòng vây ngày càng khép chặt tỏ ra vô cùng chật vật, nàng ta
khuôn mặt tú lệ, ngũ quan mười phần tinh xảo, hai gò má phiếm hồng, đôi mắt
trong xanh nhưng thâm trầm, băng lãnh.

Một đạo chỉ khí thình lình xẹt ngang, nhanh như điện đánh thẳng vào cánh tay
nàng, tiểu nữ hài bị chấn đến lùi ngược về phía sau, vết thương khá sâu, cơ hồ
xuyên thấu bả vai, từ đó máu tươi ròng ròng chảy ra.

Rất nhanh, lại có mấy cái thân ảnh vọt đến " Uyển muội!! " Thiếu niên tên gọi
Thiết Trụ vội vàng đỡ lấy thân thể nữ hài, đại kiếm trên tay chém loạn xạ về
phía trước.

" Hắc Hắc.. Châu chấu đá xe! " Đám người Thiên Ưng Giáo cũng không chậm hơn,
bọn hắn liên tục áp sát.

" Víu Víu " Lúc này chỉ nghe được mấy cái thanh âm xé gió thình lình vang lên,
hai tên đệ tử Thiên Ưng Giáo bất lực, thân thể như cành khô mộc nặng nề rơi
trên mặt đất, tử thần đến quá bất ngờ, bọn hắn chết cũng không hiểu vì sao
mình chết.

" Kẻ nào!!! " Chưa kịp định thần thì một cái đại thủ trảo đen sì khô quắt nữa
từ hư vô cách không đập xuống.

Vũ Thiên Long đứng ở đằng xa thôi động linh lực trong cơ thể, đánh ra một
chiêu trong Nhất Thủ Già Thương Khung.

Thủ trảo xấu xí kia đi đến đâu, cơ hồ không khí ở đó đều bị một tầng hắc vụ
xâm thực, chỉ thấy vùng hư vô trước mặt bao trùm bởi hắc vụ dày đặc.

Đám người Thiên Ưng giáo nội tâm kinh hãi, vội vàng lách người muốn tránh né,
thế nhưng thủ trảo kia quá nhanh, vừa mới quét qua cũng mạnh mẽ đánh bay đến
năm, sáu tên.

" Kẻ nào! Còn không mau hiện thân cho ta! ".

Thiếu niên to con là đầu lĩnh đám người, hắn hung hăng hướng ánh mắt đến vị
trí nơi Vũ Thiên Long đang đứng, trên tay vô thanh vô thức xuất hiện một cái
đầu lâu trắng hếu, đầu lâu kia bất ngờ mở miệng nở ra một nụ cười quái dị, sau
đó phi tốc xé gió mà đi, dấy lên hàn phong cuồn cuộn.

Đầu lâu này có lẽ là một loại pháp bảo, bên trên còn tỏa ra nhàn nhạt khí tức
Trúc Cơ, chứng tỏ nó được tế luyện từ nhục thân, hoặc thủ cấp của một Trúc Cơ
tu sĩ sau khi chết.

Vũ Thiên Long thấy vậy cũng không dám khinh nhờn, hai tay bắt quyết, lăng
không nhấn về phía trước hư vô một cái thật mạnh, Toái Tâm Chưởng chợt lóe
quang mang vàng kim " Binh..Binh " Mấy tiếng nổ lớn trầm trầm đồng thời vang
lên, chỉ thấy đầu lâu kia quay cuồng dữ dội, ngưng một chút sau đó lại há
miệng " Cạc Cạc " Như khóc như cười, tiếp tục lao đến.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Vũ Thiên Long vội vàng điểm lên mi tâm, tại đó ấn ký
chiếc rìu bạo phát quang huy rực rỡ, Chiến Thần Đỉnh xuất, huyết quang ngập
trời, sát lục khí tức cũng ầm ầm giáng lâm khiến cho phong vân nơi này chợt
biến sắc, lòng người không rét mà run.

Tựa hồ có linh tính, cảm nhận được nguy cơ, đầu lâu kia muốn quay đầu trốn
chạy, nhưng từ trên đại đỉnh, lúc này bức Sơn Hà Cổ Đồ khẽ chuyển động, sát na
sau thình lình xuất hiện, treo ngược tại phía trước hư vô, từ đó, một luồng
hấp lực kinh khủng như muốn nuốt trôi vạn vật mạnh mẽ hút lấy chiếc đầu lâu.

Có thể nghe ra thanh âm gầm thét bất lực, đầu lâu hóa thành một đạo tinh mang
dung nhập bên trong Sơn Hà Đồ.

Bức Sơn Hà Đồ nguyên bản chỉ vẽ lấy bầu trời rộng lớn, một ngọn núi, một dòng
sông, một chiếc mộc thuyền, nhưng sau khi đầu lâu kia rơi vào lại có thêm họa
tiết một lão nhân tay cầm cây sào dài ung dung chèo thuyền xuất hiện, cả bức
tranh giờ phút này phát ra quang mang chói mắt, lại sinh động mấy lần.

Vũ Thiên Long kinh nghi hét lên một tiếng, hắn thực không ngờ bức cổ đồ nhìn
qua chỉ như là họa tiết trang trí tầm thường kia lại có thể dung nhập thực thể
vào bên trong, không những vậy, ở đó hắn còn cảm nhận được sự tồn tại của một
luồng sinh mệnh, một tia sinh khí nhỏ bé.

" Phong " Vũ Thiên Long nhàn nhạt cất lời, theo đó Chiến Thần Đỉnh cũng lắc lư
liên hồi, một vùng không gian chu vi trăm trượng nhanh chóng bị tầng tầng
quang huy màu vàng kim che lấp.

Chiến Thần Đỉnh treo ngược bầu trời, ánh nắng không lọt, ở trong cánh rừng này
cuộn trào uy áp, lực lượng lan tràn tàn phá bốn phương tám hướng khiến đất
trời vặn vẹo, nhân tâm run rẩy.

Đám người Thiên Ưng Giáo chỉ cảm thấy, tựa như không gian trước mặt bị chặn
lại bởi một bức bình phong cứng rắn vô hình, bốn phía đều đã bị Chiến Thần
Đỉnh triệt để phong bế.

Đệ tử Thất Tinh Kiếm Tông còn sót lại năm người, bọn họ trước sau vẫn kinh
nghi, chằm chằm nhìn xem tràng cảnh khoa trương đang diễn ra trước mắt, lúc
này tiểu nữ hài mới như bừng tỉnh, nàng nhẹ vuốt ngực hét lên một tiếng: "
Giết ".

Bốn người kia cũng kịp bừng tỉnh, vội vàng rút kiếm, đồng thời xuất thủ "
Víu..Víu " Mấy chục đạo kiếm khí sắc bén rơi vào bên trong tấm màn sáng màu
vàng kim, còn nghe được bên trong vọng ra từng tràng la hét liên hồi.

" Trấn! " Vũ Thiên Long đứng đằng xa cũng lạnh lùng cất tiếng, lúc này quang
mang càng thịnh, một luồng lực lượng trấn áp mạnh mẽ tựa thủy triều phủ xuống,
như chặt đứt sự liên hệ của không gian bên trong cùng ngoại giới.

Một lúc sau, tiếng la hét im bặt, Chiến Thần Đỉnh cũng quay trở lại, dung nhập
vào bên trong mi tâm Vũ Thiên Long, khi màn sáng kia biến mất, chỉ thấy một
vùng đại địa bị kiếm khí điên cuồng chặt phá, cây lớn, bụi rậm đều bị chặt đứt
nằm la liệt trên mặt đất, bên cạnh có đến gần hai mươi cỗ thi thể không toàn
vẹn.

" Tiền bối! Đa tạ người ra tay tương trợ " Thiết Trụ cung kính chắp tay, hướng
về phía trước, thanh âm vang vọng.

Không có lấy một chút động tĩnh, Vũ Thiên Long vẫn trầm mặc quan sát, hắn
không hề có ý định hiện thân, chỉ tình cờ ra tay tương trợ mà thôi, nếu như là
tranh chấp giữa hai môn phái khác, chắc chắn Vũ Thiên Long sẽ bàng quan đứng
nhìn, bất quá đám người Thiên Ưng Giáo, bọn chúng là Ma Tu.

" Tiền bối! Cầu ngươi hiện thân để chúng ta có cơ hội nói lời đa tạ! " Tiểu nữ
hài cũng cung kính chắp tay.


Thiên Hạ Chí Tôn - Chương #32