Lại Vào Tội Ác Chi Thành.


Người đăng: nguyentranvu2018

Theo cánh tay nhấc lên, núi đá vỡ vụn, vô biên vô tận dư lực lan tràn quẩn
quanh thiên địa, một ngọn tháp cao lớn bỗng nhiên xuất hiện, từ mặt đất hoành
không mà đứng, cực kỳ rêu mốc, cực kỳ bụi bặm, ngọn tháp này chính xác là Ma
Tháp mà ngày trước Vũ Thiên Long từng thấy qua, hơn nữa hắn còn tại đó khởi
đạo, hiển nhiên Vũ Thiên Long cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Vũ Thiên Long thu lấy Ma Tháp, tiếp tục dùng thần thức Đạo Thần mạnh mẽ đánh
tan một tia tàn niệm cuối cùng của Xích Quỷ Ma Quân, quá trình này chỉ kéo dài
mấy cái nhịp thở, từ nay Ma Tháp thuộc về hắn, trên đời truyền thừa Ma Quân
chấm dứt.

Hợp Đạo hậu kỳ bên trong thức hải chính là tiểu thế giới có thể dung nạp vạn
vật, Vũ Thiên Long dễ dàng đưa Ma Tháp vào thức hải, một khắc này đại não nổ
tung, một cỗ cộng minh ý thức lan tràn, cảm giác như trời đất cùng động, Vũ
Thiên Long đầu óc quay cuồng.

Hắn ngồi tại chỗ nhập định, không ai biết chuyện gì vừa mới xảy ra nhưng cùng
lúc Vũ Thiên Long thình lình mở mắt, nhãn thần sắc bén, đôi mắt sáng rực như
tinh thần hoàn toàn có thể xuyên thấu thương khung, Vũ Thiên Long lẩm bẩm,
trong đầu hắn đã rõ ràng một vài chuyện.

Đây thực tế là truyền thừa Ma Quân, nếu như ngày trước hắn chấp nhận truyền
thừa, cũng đi qua một bước này thì có lẽ nhân quả bây giờ đã hoàn toàn khác
biệt, nhưng khó trách, vì nhân sinh của hắn vốn là như vậy.

Với độ cao hiện tại, không có bất cứ linh đan diệu dược gì khiến cho Vũ Thiên
Long tiếp tục tăng trưởng tu vi, cũng rất ít thứ lọt được vào tầm mắt, thế
nhưng Ma Tháp theo Vũ Thiên Long nhìn nhận tuyệt đối không phải phàm vật, bên
trên ẩn chứa lực lượng Đạo Nguyên mỏng manh nhưng vô cùng hùng hậu, thậm chí
còn ký sinh một luồng hơi thở xa lạ, hơi thở hoàn toàn không thuộc về mảnh thế
giới này.

Vũ Thiên Long đăm chiêu nửa ngày, vẫn còn rất nhiều chuyện hắn muốn làm sáng
tỏ, từ sau khi hồi tỉnh Vũ Thiên Long đã nhiều lần cho thần thức tự hành thăm
dò thế giới.

Lúc này huyết khí tán loạn, nét mặt bỗng dưng tái nhợt, Vũ Thiên Long giật
mình, bên kia Trung Thổ vậy mà có kẻ vừa mới ra tay chém xuống thần thức của
hắn, kẻ này, tu vi cùng lực lượng thần thức tuyệt đối không thấp hơn Vũ Thiên
Long, hơn nữa tại Tây Thiên Tiên Giới, Vũ Thiên Long mơ hồ cảm nhận một vài
luồng khí tức cực kỳ đáng sợ.

Theo như lời Tiểu Tượng ngày trước, khi lần đầu tiên Vũ Thiên Long đặt chân
đến trấn Đông Lâm thì Hoá Hư kỳ cũng không phải cảnh giới tối thượng như Hồng
Bàng Huyền Kinh viết.

Nhân Hư, Địa Hư, Thiên Hư cảnh hoàn toàn có khả năng tồn tại bên trong Huyền
Hoàng nhân giới, nếu như vậy, thế giới này tuyệt đối không đơn giản như tu
chân giả muôn đời đã cố công định hình.

Với thực lực hiện tại mặc dù đã tự tay chém đi đại bộ phận tu vi chỉ giữ lại
Hợp Đạo hậu kỳ thì Vũ Thiên Long vẫn dễ dàng cảm nhận được, bên ngoài tinh
không có một cỗ lực lượng đặc thù đang ngày đêm triệu hoán, mà chỉ cần hắn
nguyện ý là có thể cỡi bỏ pháp tắc trói buộc một bước thăng thiên.

" Chẳng lẽ chỉ cần chạm vào Hoá Hư là có thể phi thăng? Nếu như vậy tại sao
Bắc Thiên Hoa Hạ, Tây Thiên Tiên Giới những người kia vẫn còn tồn tại ở nhân
gian? " Vũ Thiên Long nghĩ thầm, hắn không hiểu, trước kia không hiểu, mà cho
đến hiện tại cũng vậy, thế giới này quả nhiên bí ẩn hơn hắn tưởng tượng rất
nhiều.

Một kẻ đứng ở bờ biển nhìn lên thấy sườn núi rất cao, nhưng đi đến sườn núi
vẫn còn đỉnh núi cao hơn sừng sững trước mặt, cứ tưởng rằng sau mấy trăm năm
bên trong lỗ hổng thời không đã chạm một tay vào cực hạn Nhân Đạo, dù cho có
chém đi tu vi thì vẫn là Chí Tôn tồn tại, nhưng lúc này đây sau khi dung hợp
Ma Tháp Vũ Thiên Long mới ẩn ẩn cảm nhận được, hiện thời có rất nhiều việc cần
hắn tự tay đi giải quyết.

Mối thù diệt quốc tất nhiên phải trả, Vũ Thiên Long càng muốn đặt chân Tây
Thiên Tiên Giới, nhìn xem thế giới này rốt cuộc rộng lớn bao nhiêu.

Rời khỏi Huyết Sơn, Vũ Thiên Long lặng lẽ đi vào trấn Đông Lâm, với tốc độ
hiện tại thì khoảng cách hai đầu quốc thổ có thể dễ dàng vượt qua trong khoảng
thời gian chưa tàn một nén nhang.

Phong Vũ thượng cung vẫn vậy, không khác nhiều so với lần đầu tiên Vũ Thiên
Long nhìn thấy, có chăng là cổ lão, tang thương hơn đôi chút, bốn phía mê vụ
trùng điệp, khí tức Thần Thánh phảng phất muốn nhuộm lấy trời xanh.

Ở đây Vũ Thiên Long sinh hoạt không lâu, cũng không có quá nhiều ký ức, nhưng
chung quy là tông môn của hắn, là nhà của sư tôn hắn, Vũ Thiên Long nhìn Phong
Vũ thượng cung, đáy lòng chập chùng cảm xúc.

" Không biết hiện tại sư tôn thế nào!" Vũ Thiên Long thầm than.

Chiến tranh không lan đến vùng Trung Bộ, ở đây vẫn bảo lưu được sự yên bình
vốn có, trên trời chim hót thanh thanh, dưới đất bá tánh trầm ổn sinh hoạt.

Vũ Thiên Long đằng vân mà đứng, toàn bộ khí tức đều nội liễm, nhìn hắn lúc này
không khác gì một tu chân giả thông thường, nhưng khí độ bất phàm khó giấu
cùng mái tóc đen trắng đan xen nhìn thế nào cũng đều cảm giác thâm sâu khó dò.

Vũ Thiên Long hoà vào dòng người trên phố, quan sát biểu cảm từng cái nét mặt
của những người xa lạ, ở đâu đó Vũ Thiên Long bắt gặp một vài tia ngưng trọng.

Kỳ hạn 500 năm sắp đến, Đông Hải kết giới sẽ một lần nữa mở ra, lần này Vũ
Thiên Long không muốn nhìn thấy tràng cảnh tương tự 500 năm về trước.

Vũ Thiên Long xiết chặt tay, cả người trở nên mờ ảo, trận pháp hộ tông Phong
Vũ Môn không thể ngăn cản hắn, sự xuất hiện của Vũ Thiên Long hiển nhiên không
ai biết được.

Bên trong Tội Ác Chi Thành, Vũ Thiên Long một đường phi hành hướng chỗ sâu
Hoang Cổ Chi Địa cực tốc bay đến.

Trên bầu trời mê vụ trùng điệp, Vũ Thiên Long nhìn ra mê vụ này có công dụng
như một cái tiểu truyền tống trận, nếu như bị mê vụ cuốn vào rất có khả năng
sẽ bị truyền tống đi một cách bừa bãi.

Vũ Thiên Long vừa phi hành vừa cật lực tránh né mê vụ, trước tầm mắt Tội Ác
Chi Thành ngưng đọng như một bức tranh mờ ảo, cả khung cảnh là một màu vàng ảm
đạm, vô cùng vô tận kiến trúc cổ lão đã không thành hình dáng, có đổ vỡ, có
sứt mẻ, bày la liệt trên mặt đất nhìn không thấy điểm tận cùng.

Đường chân trời quệt lên màu hồng ám ảnh, tà dương như thanh kiếm lẳng lặng
treo ở lưng chừng, ánh sáng nhợt nhạt chật vật xuyên thấu mê vụ, Vũ Thiên Long
hít thở càng sâu, tuy đây là lần thứ hai đặt chân tiến vào Tội Ác Chi Thành
nhưng cảm xúc vẫn như cũ, có một thứ gì đó rất khó nói luôn đè nặng lên tâm
tình hắn, thậm chí bao trùm, ẩn ẩn một chút sinh tử nguy cơ.

Thi sơn huyết hải hiện ra, núi xương bảo lưu vững vàng qua năm tháng, ngàn vạn
bộ xương khô chồng chất một màu trắng tiêu điều, thi khí như dòng sông chảy
ngược, từ mặt đất hướng lên bầu trời cuồn cuộn chuyển dịch, âm u, hôn ám, cả
thiên địa im ắng như gương.

" Nội công! Lúc nào thì chúng ta rời khỏi đây? Kim nhi nhớ nhà, nhớ phụ mẫu,
500 năm rồi! " Một góc Tội Ác Chi Thành, nơi này quanh năm hắc ám nuốt trọn,
bốn bề bị bóng đêm dày đặc bao trùm, bên trong toà tháp cổ xưa đã bay mất phần
đỉnh, vết tích sắc bén như người ta cố tình cầm kiếm chém xuống, ở đó đang
ngồi một lão nhân tướng người gầy như que củi, toàn thân ma khí trùng điệp lan
toả, trên đỉnh đầu còn có huyễn ảnh quỷ vật, lão nhân tu vị cực kỳ cao thâm
nhưng hình như đang bị trọng thương, lão nạp thổ điều tức, thần tình nghiêm
túc.

Bên cạnh một nữ tử đang xếp bằng đả toạ, nàng này dung mạo khiếp người, ngũ
quan như hoạ, khí chất càng là cô độc lãnh ngạo vừa vặn trùng khớp với khí
chất băng hàn ngàn năm của Tội Ác Chi Thành, thi thoảng nữ nhân mở mắt dò xét
nhìn lão nhân ngồi bên cạnh, câu hỏi vừa rồi hiển nhiên là từ miệng nàng phát
ra.

" Im mồm! Đại sự chưa xong, ta cũng nhiều lần dặn ngươi, ngươi từ lúc đi theo
lão hủ thì đã không còn là người của Vũ gia, ngươi là đệ tử Hồn Thiên Tộc, tư
tình phải chặt bỏ hết, dây mơ rễ má hồng trần cũng nên chặt đứt, hơn nữa quần
tộc chi chiến sắp đến, lần này không đơn giản chỉ là Việt Vu song tộc, ở nơi
này mặc dù nguy hiểm nhưng tuyệt đối an toàn hơn thế giới bên ngoài, ngày lão
hủ hợp thành Tam Bảo, phi thăng chi lộ sẽ có phần của ngươi ".

Lão nhân thình lình mở mắt, đanh giọng nói, trong ánh mắt xen kẽ chút bi
thương cùng điên cuồng nồng đậm, trên đỉnh đầu lão, quỷ vật há miệng nuốt vào
thiên địa linh khí.

Đúng lúc này toà tháp bỗng nhiên chấn động dữ dội, bên ngoài thình lình vọng
lại tiếng quát trầm đục:" Lão Ma, ngươi không trốn được, còn không nhanh giao
ra Tiên Tộc bảo vật? " Thanh âm to lớn nổ vang, như sét đánh giữa trời.

Thần sắc lão nhân chợt biến, nữ nhân cũng tỏ ra kinh hãi, hô hấp kịch liệt,
ánh mắt đồng thời hướng ra bên ngoài.


Thiên Hạ Chí Tôn - Chương #116