Lại Là Đường Hầm Nổ Tung


Người đăng: Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm

Không gian trò chơi, năm mươi phút sau khi cuộc xâm lấn bắt đầu...

Thương thành, khu vực số 101...

“Phù... Ha ha... Ha ha ha ha...” Nhìn đám hài cốt bị tiêu tan thành mảnh số
liệu, Tích Bộ lau vết máu trên mặt, thở phào một hơi thật dài, cười to: “Cuối
cùng... Cuối cùng cũng xử xong tất cả rồi! Ha ha ha ha...”

Tích Bộ phản ứng như một kẻ điên thế này cũng là chuyện có thể thông cảm, bởi
vì hắn vừa mới rời khỏi một trận chiến công - thủ kịch liệt đến mức khiến cho
người ta nghẹt thở.

Trừ hắn ra, các thành viên Chư Thần, Hồng Anh, Giang Hồ và đội 2 Trật Tự tồn
tại trong khu vực này cùng lộ ra biểu tình như vừa trút được một gánh nặng.

Trong thời gian nửa giờ vừa rồi, những đội viên của các đội hàng đầu này đã
lần đầu tiên liên thủ với nhau, hết sức hết lòng tiêu diệt tổng cộng 5 tên
khổng lồ.

Bầy khổng lồ này cũng có một danh xưng đặc định: xâm thôn giả (kẻ ngầm chiếm).

Điều chúng khác với những nhũng binh (lính lộn xộn) và tảo đãng giả (kẻ càn
quét) chính là, chúng không phải một dạng binh lính bằng số liệu nguyên sinh,
mà là do những nhũng binh hợp thể.

Nói một cách thông thường, tức là ba trăm tên nhũng binh dùng hình thức số
liệu dung hợp với nhau, biến thành một tên xâm thôn giả.

Chiến lực của xâm thôn giả được quyết định bởi tổng cường độ của các nhũng
binh tham gia hợp thể. Nếu trong đó có cả tảo đãng giả, vậy số chiến lực đó
cũng được tính vào.

Nói tóm lại, đây là một dạng binh lính bằng số liệu rất mạnh, cũng là quân át
chủ bài của quân đoàn nhũng binh.

Mặc dù bọn người chơi hàng đầu của khu vực 101 đã thành công tiêu diệt được 5
tên xâm thôn giả, nhưng họ cũng phải giao ra một cái giá đau đớn.

Tổ ba người ‘Khó Lấy Tên’ của Băng Đế là chết trận sớm nhất. Khi chiến đấu với
tên xâm thôn giả đầu tiên, sự cống hiến của họ là cực lớn, có thể nói là họ đã
lấy thân ra mạo hiểm thăm dò được rất nhiều đặc tính của xâm thôn giả. Thiết
Hải Đường, Phong Tín Tử của Hồng Anh, cùng với Dũng Giả Vô Địch, Dũng Giả Vô
Cụ, Diệp Chỉ của đội 2 Trật Tự, Vô Đao Khách của Giang Hồ, đều bị chết trong
quá trình chiến đấu với tên xâm thôn giả thứ hai, thứ ba.

Đến lúc ấy, bọn người chơi xem như đã cơ bản thăm dò được phương pháp đối phó
với bọn xâm thôn giả rồi, hơn nữa số lượng xâm thôn giả cũng chỉ còn lại 2
con, cho nên việc chiến đấu tiếp đó cũng tương đối đơn giản.

Mãi cho đến khi tên xâm thôn giả thứ năm bị đánh chết, số người tử vong vẫn
không gia tăng.

Có điều, tổng lại tổn thất của trận chiến này vẫn rất là nghiêm trọng, tiểu
đội chưa tổn thất đội viên nào chỉ có mỗi một đội 1 Chư Thần (chỉ đến có bốn
người), còn lại đều tổn thất lớn nhỏ bất đồng.

“Ai... Vì sao tôi không cười được nhỉ...?” Nhìn Tích Bộ đang cười như điên,
Điều Hình Mã Chi (mã vạch) nâng cây súng ngắm trong tay lên, ngã ngồi xuống
dưới đất, phát ra một tiếng thở dài.

Vị át chủ bài ngắm bắn này của phòng công tác Trật Tự, hiện giờ đã là kẻ duy
nhất còn may mắn sống sót của đội 2 Trật tự. Lúc này, tâm trạng của hắn chỉ có
thể hình dung bằng bốn chữ: tịch mịch như tuyết...

“Mọi người đã khổ cực rồi.” Tiếu Vấn Thương Thiên thì ngay từ đầu đã xoay
người nhìn đám người chơi không chuyên ở ngoài vòng chiến, nói một câu cảm ơn:
“Cảm ơn mọi người nhiều.”

Hắn nói lời này, tuyệt đối không phải là lôi kéo nhân tâm, mà là thật sự biết
ơn từ trong lòng.

Vừa mới đây, khi năm tiểu đội hàng đầu bọn họ cùng chung tay đối phó với đám
xâm thôn giả, những người chơi khác trong khu 101 đã tự phát liên hợp với
nhau, giúp họ ngăn đám những đám nhũng binh lẫn tảo đãng giả bên ngoài, tránh
nỗi lo lắt nhắt.

Nếu không có sự hiệp trợ của những người chơi này, chỉ sợ trận chiến vừa rồi
sẽ càng thảm khốc hơn... Thậm chí còn là thảm bại nữa.

“Đâu đâu, nếu không nhờ các anh ngăn bọn khổng lồ kia lại, bọn tôi đã sớm
tuyệt vọng rồi.”

“Đúng vậy, bọn tôi cũng chỉ là làm hết sức chuyện mình có thể làm mà thôi.”

Vị xã trưởng Giang Hồ - Tiếu Vấn Thương Thiên - vừa mới dứt lời, hai người qua
đường Giáp và Ất cách hắn kha khá gần đã khách khí đại biểu quảng đại quần
chúng đáp.

Lúc này, cảm xúc ‘sợ hãi’ cơ bản đã biến mất khỏi tâm trạng của bọn người
chơi, thay vào đó là một cảm giác thành tựu khi sống sót sau tai nạn...

Loài người, là một loài động vật có năng lực thích ứng rất mạnh. Sợ hãi, cũng
là thứ có thể thích ứng. Ví dụ như một bộ phim kinh dị có thể dọa được cậu một
lần, hai lần, nhưng khi cậu đã xem bộ phim này đến ba lần, năm lần, thậm chí
mười lần, cảm giác sợ hãi với nó sẽ càng lúc càng vơi đi. Còn khi cậu đã xem
nó đến sau lần thứ một trăm rồi, cảm giác sợ hãi xem như đã triệt để biến mất,
bởi vì khi cậu xem đến lần thứ một trăm lẻ một, cậu đã biết rất rõ mỗi một
giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. Cũng tức là nói, ‘không biết’ đã thành
‘biết’, mà không có ‘không biết’ thì sẽ không có ‘sợ hãi’. Đây, chính là
‘thích ứng’.

Cũng cùng nguyên lý đó, khi đối mặt với nguy cơ bất thình lình xảy ra, phản
ứng trong lòng mỗi người cũng tương tự. Sự sợ hãi sẽ khiến mọi người cảm thấy
kinh ngạc và luống cuống. Lúc này, ‘bản năng’ sẽ thay thế ‘suy nghĩ’, tiếp
quản hành vi của con người.

Bản năng, là tài sản quá giá mà mọi sinh vật thu được trong quá trình tiến
hóa, là một trong những điều kiện đảm bảo cho sự sinh tồn, phát triển của một
giống loài. Phần lớn các sinh vật nằm trong chuỗi thức ăn khi đụng phải sự
nguy hiểm chưa biết đều có một tiến trình phản ứng tương tự như nhau: bỏ trốn,
ẩn nấp, quan sát, thăm dò...

Loài người, cũng không ngoại lệ.

Sự phát triển của khoa học kỹ thuật và sự chín muồi trong nhận thức cũng không
khiến bản năng của chúng ta cải biến quá nhiều. Nhưng có một điều may mắn
chính là, là một loại sinh vật trí tuệ bậc cao, loài người có thể thông qua sự
huấn luyện để vượt khỏi bản năng.

Dưới tình huống nguy hiểm, các cá thể có khả năng ‘vượt khảo nghiệm cảm giác
sợ hãi’ càng nhiều thì càng có thể thích ứng tình huống nhanh hơn các cá thể
khác, họ chỉ cần một thời gian rất ngắn là đã có thể khiến cho ‘suy nghĩ’ vượt
khỏi mức độ chiếm cứ của ‘bản năng’, có thể tạo nên tác dụng tiên phong rất
tốt. (PS: Phong Bất Giác hẳn nên bị loại trừ khỏi loại người này, bởi vì thứ
chiếm cứ quyền điều khiển cao hơn trong đầu hắn luôn là sự suy nghĩ, bản năng
chỉ có thể vất vưởng nằm ở vị trí lưng chừng mà thôi)

Chỉ cần có một bộ phận nhỏ người, thậm chí là một người như vậy có thể cấp tốc
dựa vào sự suy nghĩ để phản ứng một cách chính xác, vậy sẽ có cơ hội ảnh hưởng
mọi đồng loại chung quanh, bởi vì... bắt chước cũng là một bộ phận trọng yếu
trong năng lực thích ứng của loài người. Khi nhìn thấy một đồng loại của mình
làm một chuyện gì đó rồi mà vẫn bình yên, cảm giác sợ hãi của mọi người đối
với sự việc đó cũng sẽ hạ thấp, họ sẽ cảm thấy, mình, ở mức độ nào đó cũng có
thể làm được chuyện này...

Chiến cuộc nơi khu 101, đại khái chính là như thế. Dưới sự dẫn đầu của đám
người chơi tinh anh, những người chơi phổ thông cũng rất nhanh quăng đi sự sợ
hãi, sau đó tham dự chiến đấu.

Đối mặt với tình hình chiến đấu có thể nói là tuyệt vọng như thế, nhưng vẫn
không ai bỏ cuộc, cũng không ai bỏ trốn. Cuối cùng, họ đã thành công tiêu diệt
toàn bộ những diễn sinh giả xâm lấn nơi đây.


Điều đáng kể chính là, trong cuộc chiến này, có hai nhóm người nổi lên tác
dụng càng quan trọng hơn.

Nhóm đầu tiên, là một tổ chức mặc áo gió dài màu trắng, sau lưng dùng mực màu
máu viết một chữ ‘Thương’ thật to – ‘đội thân vệ của Thương nhi’; nhóm còn lại
là một tổ chức mặc áo gió dài màu lam, sau lưng cũng dùng mực màu máu viết một
chữ ‘Thương’ – ‘hội fan chính thức của Nhứ Hoài Thương’.

Tính chất của hai tổ chức này thật quá rõ ràng, cho nên không cần phải giới
thiệu nhiều... Trong số những người chơi không chuyên, hai nhóm người chơi này
thật giống như đội cảm tử vậy, khi tên xâm thôn giả đầu tiên lên sàn, phần lớn
người chơi phổ thông đều lùi bước, chỉ có hai nhóm người này là hoàn toàn
không chút động đậy, từ đầu chí cuối đều canh giữ ở hậu phương của năm tiểu
đội cao thủ (thực ra chỉ mỗi một đội Hồng Anh mà thôi), kiên quyết chống đỡ
tới cùng.

Bất kể động cơ họ như thế nào, hành động của họ cũng đã cổ vũ cho đám người
chơi diễn-viên-phụ quanh đây rất nhiều; thái độ ‘coi chết như về’ của họ cũng
kích động đến khí thế của những người kia, cho nên miễn cưỡng duy trì được
chiến tuyến gần như sụp đổ bên ấy.

Không thể không nói, sự thắng lợi trong trận chiến này, có công lao rất lớn
của một người chơi nữ...


Nói chung, sau một trận ác chiến trác tuyệt, khu vực này rốt cục cũng quay về
với sự yên tĩnh.

Mà khoảnh khắc an toàn này, không thể nghi ngờ chính là thành quả của sự nỗ
lực của toàn bộ mọi người nơi đây.

Đối với những người chơi diễn-viên-phụ quanh đây, cảm giác của họ giờ phút
này... Tựa như một đám tân binh vừa mới trải qua trận chiến đầu tiên vậy, chỉ
vẻn vẹn là ‘còn sống’ cũng đủ khiến tâm trạng họ phát sinh một sự cải biến rất
lớn rồi. Sau này, khi đối mặt với tình huống cùng loại như thế, họ sẽ thích
ứng nhanh hơn.

Trong hiện thực, sự khác nhau giữa các lão binh từng trải nhiều trận chiến và
các tân binh cũng là như thế... Chính loại năng lực thích ứng này, sẽ quyết
định trong tình huống đột phát, cậu sẽ là một kẻ lờ mờ hay là một kẻ bùng
phát. Tin tôi đi… Đại đa số tình huống, kẻ lờ mờ sẽ chết.

“Vậy vấn đề là...” Sau một hồi im lặng, Thấp Bà (bà già ẩm thấp) nhìn mọi
người chung quanh mình, sau đó mở miệng: “Như thế... Là xong rồi sao?”

Hắn một bên nói, một bên lại giương mắt nhìn về biên giới phía xa xa của khu
vực này. Bây giờ, thương thành này trừ cái phần đỉnh ra, mọi vách tường đều đã
bị xé thành những kẽ nứt không gian đồ sộ, cho dù từ xa cũng có thể nhìn thấy
rất rõ sự vặn vẹo của thời không do ánh sáng số liệu tạo thành.

“Khi tên khổng lồ thứ ba, bốn, năm đến, chúng đã đâm sập vách tường của hơn
nửa khu vực rồi... Cửa thang máy thông đến không gian đăng ký cũng đã hư rồi,
chúng ta làm sao trở về được đây?” Thấp Bà lẩm bẩm.

“Dù sao thì cưỡng chế logout vẫn còn chưa được.” Đại Phạm Thiên nhanh chóng
trả lời: “Tôi cũng vừa mới thử rồi.”

“Ừm... Còn những người chơi đã chết thì... Vẫn không liên hệ được.” Hắc Bạch
Hôi (tro đen trắng) vuốt vuốt cằm, nói.

“Lẽ nào...” Lúc này, trong đầu Nhứ Hoài Thương lóe lên một ý nghĩ rất tồi tệ:
“Hệ thống định bắt chúng ta tàn sát lẫn nhau, cho đến người cuối cùng sao?”

Câu nói này của cô khiến toàn bộ mọi người nơi đây phải hít vào một luồng hơi
lạnh.

Vẫn may, một giây sau, dị biến đã phát sinh, phủ định giả thiết này của Nhứ
Hoài Thương.

“Vù ~~”

Khoảnh khắc, bên tai mọi người chơi đều vang lên một tiếng huýt quái dị, rồi
trước mắt sáng lóa.

Tiếp đó là một cảm giác như đang bị dịch chuyển (truyền tống) đi, nhưng hơi
khác... Chỉ là họ không nói ra được cái khác biệt cụ thể trong này.

Ước chừng 5 giây sau, khi các người chơi một lần nữa hồi phục lại tinh thần,
họ đã ở trong một không gian hoàn toàn mới.

Đây không phải là thương thành nữa, mà là một thế giới màu trắng, rộng vô
cùng.

Trước mặt họ, bầu trời và mặt đất đều cùng một màu trắng, bầu trời tựa như một
chiếc trần nhà cao đến nỗi khó chạm tới, nó phát ra ánh sáng vừa phải. Trên
mặt đất màu trắng có rất nhiều sự vật lớn nhỏ khác nhau - các tòa nhà cao
tầng, cây cối rừng rậm, núi cao nước chảy, v.v... Những cảnh vật này đều cùng
một màu trắng, và chỉ có hình dáng chứ không có chi tiết, phảng phất như những
mảnh ghép trong một trò chơi xếp gỗ đồ sộ vậy.

Trừ những sự vật lớn, không gian này còn có rất nhiều những sự vật tương đối
nhỏ như ô tô, cột đèn đường, vòng quay ngựa gỗ, sàn trang điểm, bồn tắm,... Vô
số những vật thể này cũng đều màu trắng và chỉ có hình dáng, nhưng dường như
chủng loại không theo một quy luật nào, tựa hồ chúng được lấy tùy cơ ra từ
trong bách khoa toàn thư vậy, nằm đầy trên mặt đất.

“Ôi chao, kia không phải là Ngữ Trọng Kế Trường của Thiên Địa sao?”

“Đúng đó, còn có cả Thương Tâm Quả nữa.”

“Người kia là Thu Phong Sắt của Sơn Hà phải không nhỉ?”

“Há há, bên đấy chính là tứ thiên vương của Chư Thần kìa!”

“Ôi chao? Cuồng Tung Kiếm Ảnh và Tài Bất Phạ Ni (‘thèm vào mà sợ ấy’, convert
là ‘mới không sợ đâu’) của Giang Hồ vừa mới ở chung khu vực với chúng ta đó
sao?”

“Oa! Tôi nhìn thấy Nhứ nữ thần rồi! Có phải tôi chết rồi không nhỉ, đây là
thiên đường à?”

Không lâu sau khi việc dịch chuyển kết thúc, các người chơi phát hiện ra...
Hình như, những người còn may mắn tồn tại ở mọi khu vực thương thành đều đã bị
đưa đến không gian kỳ dị này rồi.

Ngay lúc họ còn chưa hiểu ra chuyện gì thì đột nhiên...

“Ầm ~~ Ầm ~~ Ầm ~~”

Từng tiếng từng tiếng bước chân nặng nề có tiết tấu cùng truyền đến từ bốn
phía, mặt đất dưới chân các người chơi cũng theo đó mà rung lên từng cơn.

“Gì vậy? Lẽ nào còn có ‘người khổng lồ’ nữa à?”

“A! Chỗ đó kìa!”

“Chỗ ấy cũng có!”

Chính xác, tiếng bước chân này, chính là tiếng bước chân của lũ xâm thôn giả.

Lúc này, có bốn tên xâm thôn giả đang từ bốn hướng tụ tập đến nơi đây, nơi có
hơn ba ngàn người chơi...

“Xì, ai sợ ai chứ!”

“Ha! Không phục thì chơi!”

“Kẻ đến bất thiện, mọi người chuẩn bị ứng phó tấn công!”

Những người chơi có thể đứng ở nơi này, đều là những kẻ chắc tay sống sót sau
trận chiến công - phòng trong mọi khu vực. Mặc dù không phải khu vực nào cũng
bị nhiều tên xâm thôn giả tấn công (nhũng binh thông qua việc tìm tòi số liệu
để truy tìm mục tiêu, khu vực 101 bởi vì có lượng lớn số liệu mạnh tập hợp,
nên bị điều binh lực mạnh nhất đến, những khu vực khác thì cùng lắm cũng chỉ
xuất hiện một tên xâm thôn giả mà thôi), nhưng mọi người nơi đây đều tin tưởng
rằng có thể chống chọi lại được với sự tấn công của bốn tên ấy.

Nhưng... Họ đã hiểu lầm một chuyện.

Bốn tên xâm thôn giả này không phải là đang tiến công các người chơi, mà là...

“Đoàng đoàng đoàng đoàng ~~”

Chỉ thấy đám xâm thôn giả này còn chưa chạy đến gần các người chơi, đã nhao
nhao nhảy lên. Việc lấy đà rồi nhảy lên của chúng gần như là nhất trí, hơn nữa
còn nhảy rất cao... Sau khi đến đủ độ cao rồi, bốn tên xâm thôn giả này
cùng... đồng thời kích nổ bản thân.

“Làm gì thế này? Bắn pháo hoa à?”

“Muốn tự kích nổ thì chạy tới gần một chút đi chứ, nhảy cao như vậy hoàn toàn
không ảnh hưởng tới bọn này mà?”

Ba giây đầu, bầy người chơi còn nghi hoặc, không biết lũ khổng lồ kia muốn làm
gì. Đến giây thứ tư, bốn nguồn sáng trên bầu trời đột ngột hóa thành bốn luồng
sáng, cùng tụ tập lại ở chính giữa.

“Vù ~~”

“Ầm ~~”

Rất nhanh sau đó, bầy người chơi nghe được hai tiếng động lớn.

Tiếng thứ nhất, là tiếng “vù” thật dài.

Tiếng thứ hai là tiếng nổ “ầm”.

Kèm theo tiếng vang đó, một tiếng gầm như thể sóng thần tràn ra, đè xuống phía
đám người chơi.

Cho dù bầy người chơi đã vội vàng đưa tay lên che tai hết rồi, nhưng vẫn bị
tiếng gầm ấy chấn cho màng tai đau nhói, hai chân nhũn ra... Có vài người chơi
có điểm sinh tồn khá thấp thì bị tiếng gầm ấy đánh thành ánh trắng ngay tức
khắc.

“Thế này là nguy rồi...” Suốt mười hai giây sau, tiếng nổ mới đình chỉ. Thấp
Bà quỳ một gối xuống đất, cố nén cảm giác choáng váng để ngẩng đầu lên, nhìn
phía bầu trời.

Lúc này, ở độ cao cách mặt đất một trăm mét, tức là nơi mà bốn luồng sáng kia
vừa mới hội tụ... Đã xuất hiện một kẽ nứt không gian hình cầu có bán kính hai
mươi mét, nhìn từ hướng nào cũng thấy giống một chiếc hố đen, mà ven rìa còn
tuôn trào điện quang nữa.

Thấp Bà có ấn tượng rất sâu với thứ này. Trên sự thật, khi hắn còn chưa ngẩng
đầu, đã đoán được thứ mà hắn sắp phải đối mặt ngay rồi.

“... Lại là đường hầm nổ tung.”


Thiên Đường Kinh Khủng - Chương #999