Người đăng: Hắc Công Tử
Bunny vừa mới bị Đoạn Không Cảnh Liệt Trảm chém thành hai nửa, nhưng khi tiểu
Thán nhìn lại thì... không ngờ đã khôi phục lại như lúc đầu rồi.
Lúc này, hắn đang tiêu sái đứng đan chéo hai chân, một tay ấn trên vai của
Akechi Tín, một tay cầm một củ cà rốt không biết lấy ra từ nơi nào ra đưa lên
miệng.
Theo hình dạng miệng hắn phát âm mà đoán, thì hắn đang một lần nữa hỏi lại vị
đội trưởng Chiến Quốc này câu hỏi lúc trước: “What's up? Doc?”
“Sao lại có thể...” Đối mặt với tình huống ‘như đã từng quen’ này, Akechi Tín
kinh hãi - tức giận đan xen. Cũng giống như lần trước, cô bị Bát Ca ấn vai,
không thể động đậy được nữa rồi: “Cho dù là bốn trụ thần, cũng không có khả
năng không bị chút thương tích nào sau đòn chém như thế được...”
“Chậc chậc...” Bunny nhai cà rốt, cười nói: “Cô nói không sai. Nhưng mà, cô
em, trong chiến đấu thực tế, sự so sánh này của cô em là không hề có ý nghĩa.”
Lúc này, Takeda Trí và Uesugi Nhân đều đã vì cạn kiệt linh lực, thể lực quá độ
mà ngã xuống đất không dậy nổi, không cách nào làm gì khác. Cho nên, Bunny nói
chuyện cực kỳ thoải mái, tốc độ nói cũng không nhanh.
“Nếu muốn so sánh, vậy lực phòng ngự của cấp trụ thần là một khối kim loại,
của tôi chỉ là một khối plastic.” Bunny thản nhiên giải thích: “Khi đối mặt
với hầu hết các đòn tấn công, kim loại sẽ biểu hiện tốt hơn so với plastic.
Nhưng... Có một tình huống ngoại lệ, đó là khi gặp phải HF (acid flohidric).”
Hắn dừng một thoáng, nhìn về phía Akechi Tín, cười nói: “Chiêu thức của người
đồng bạn ấy của cô... cũng tựa như HF vậy, nó có thể ăn mòn cả kim loại, nhưng
lại không có chút tác dụng nào với plastic.”
“Mi...” Nghe đến đây, Akeche Tín rốt cục cũng hiểu: “Đòn chém không có hiệu
quả với mi sao...?”
“Ha...” Bunny chỉ cười mà không nói.
Hắn không đưa cho đối phương một đáp án xác thực, là vì phòng ngừa về sau gặp
mặt sẽ lâm vào thế bị động.
Thực ra... Bunny cũng không phải là miễn dịch với đòn chém. Nếu hắn quả thật
bị chém ra sao cũng không hề hấn, vậy vừa rồi khi giao đấu với Oda Ái, hắn
cũng không cần phải trốn tránh làm gì.
Đặc tính thực sự của Bunny chính là: miễn dịch đòn chém nằm trên một tiêu
chuẩn tốc độ và sức mạnh nhất định. Cũng tức là nói, khi gặp phải những đòn
chém không được coi là quá nhanh hay quá mạnh, hắn vẫn có thể bị thương... Chỉ
có điều, những đòn chém như thế, hắn dựa vào thể thuật là có thể thoải mái né
tránh hết, căn bản không trúng được.
“Cô biết quá nhiều rồi.” Bunny nói: “Vậy thì... Mời cô trở về với thế giới của
mình đi, người lữ khách dị giới.”
Dứt lời, hắn đã lấy từ phía sau lưng... Đúng vậy, là ‘phía sau’, ra một cây
gậy còn cao hơn cả bản thân của hắn, trên cây gậy này có viết chữ ‘1T’ (tức
một tấn).
Akechi Tín còn chưa biết rốt cục phải làm sao mới phá giải được năng lực ‘một
tay áp chế’ của Bát Ca, cho nên chỉ có thể đứng im tại chỗ, nhìn cây gậy của
đối phương nện qua.
“Đùng ~~”
Sau một tiếng động mãnh liệt, lại một người chơi khác của Chiến Quốc tuyên cáo
tử vong.
“Vậy thì, tiếp tới...” Bunny xử lý xong Akechi Tín, bèn vác gậy lên vai, sau
đó xoay người nhìn Takeda Trí và Uesugi Nhân: “Tôi cũng đưa hai người đi một
đoạn đường vậy.”
Cùng lúc đó, ở một bên của Bát Ca...
“Đáng ghét!” Mắt thấy đội hữu từng người từng người bị đánh chết ở đằng xa,
Oda Ái lòng như có lửa đốt, cơn giận bừng cháy.
Nhưng, Bát Ca cũng không cho cô bất cứ cơ hội nào.
“Cô rất mạnh đấy... Cô gái.” Lúc này Bát Ca đã đồng thời kích hoạt Chuyển Long
Hô Hấp Pháp và Vô Tưởng Chuyển Sinh, có thể né có thể ngăn, nên rất ung dung:
“Đáng tiếc, cô thực là quá mức ỷ lại vào bản năng chiến đấu của mình rồi, nó
ngược lại đã trở thành gánh nặng của cô.”
“Nói bát nhăng bát nháo gì đấy? Ta nghe không hiểu!” Oda Ái quả thật không có
hứng thú nghe lời chỉ điểm của Bát Ca. Cô theo trường phái hành động, so với
việc dừng lại suy ngẫm, cô càng thích chém thêm mấy đao hơn.
“Ha ha...” Bát Ca mỉm cười nói tiếp: “Vậy tôi nói cụ thể hơn một chút đi...”
Hắn vừa đối phó với những đợt tấn công của Oda Ái, lại vừa không nhanh không
chậm nói: “Về phương diện cận chiến, cô có thiên phú rất cao, chuyện mà người
thường phải trải qua một thời gian ngắn ngủi suy ngẫm, cô chỉ cần dựa vào bản
năng là đã biết rồi. Nói một cách đơn giản... Cô là thiên tài.” Hắn dừng lại
nửa giây, rồi nói tiếp: “Nhưng, thiên tài, cũng cần phải nỗ lực đấy. Có lẽ cô
‘không cần suy ngẫm’, nhưng cũng không có nghĩa là cô hoàn toàn ‘không cần suy
ngẫm’. Việc ấy là một thói quen rất tệ hại, mà cô thì đã quen rồi...”
“Nói nhảm!” Oda Ái rất không phục: “Nếu không cần phải suy nghĩ cũng có thể
thắng, vậy còn cần suy nghĩ làm gì?”
“Bởi vì... Những người biết nghĩ lại, sẽ càng mạnh hơn!” Bát Ca bình thản ứng
lời.
Lúc này, thần sắc Oda Ái biến đổi. Từ lời nói của đối phương, cô đã hiểu được
gì đó rồi...
“Không tệ.” Bát Ca cũng phát giác được sự biến đổi trong thần sắc của đối
phương, nên tức khắc nói tiếp: “Tôi... Cũng là thiên tài.” Ngữ khí hắn rất
bình tĩnh, không hề có ý huênh hoang hoặc khuếch đại nào: “Tôi được xưng là
người có thiên phú nhất, có chiêu thức rực rỡ nhất của phái Đoản Mao Thần
Quyền trong hai ngàn năm qua...”
Trong lúc nói, đấu khí của hắn đã mơ hồ tăng lên.
“Nhưng, thiên tài... Chưa chắc đã có thể trở thành một bậc thầy.”
Cuộn trào lên cùng với đấu khí, là sát ý.
“Trên đời này người lợi hại rất nhiều, số có thể được xưng là thiên tài cũng
không ít, nhưng... Số võ giả hàng đầu chân chính, cũng chỉ có thể đếm được
trong lòng bàn tay, và được xưng là bậc thầy thì... Càng hiếm hoi vô cùng.”
Khi Bát Ca nói những câu này, thế công của Oda Ái lại một nữa càng trở nên
kịch liệt hơn, bởi vì bản năng chiến đấu của cô báo cho cô rằng... Có chuyện
gì đó cực kỳ tồi tệ sắp sửa phát sinh.
Hoặc là... Đã phát sinh rồi.
“Nếu chỉ đơn thuần là lực phá hoại, tốc độ, chiêu thức, những thứ ấy... Có lẽ
thực lực của cô đã ở trên tôi.” Giữa màn đao của đối phương, Bát Ca vẫn ung
dung tiến lui, không chút gấp gáp: “Nhưng là một tên võ giả mà nói, cảnh giới
của cô kém tôi nhiều lắm... Trong con mắt của tôi, cô cơ hồ là một kẻ mới chập
chững học tập.” Hắn lắc lắc đầu: “Cho dù cô mang theo sức mạnh kinh người,
nhưng không có kỹ thuật để phát huy nó một cách hoàn mỹ, cũng chỉ là uổng
phí...”
Những câu này, đối với người cao ngạo như Oda Ái mà nói, quả thật là một cái
tát quá triệt để. Nhưng cô không biết phải nói gì cho phải, bởi vì trong lòng
cô hiểu... Điều đối phương nói chính là sự thật.
“Đương nhiên, tôi nói nhiều như thế, trong nhất thời cô cũng chưa chắc lĩnh
ngộ được.” Bát Ca dường như đã nói xong những điều cần nói rồi, vì thế...
“Để cô cảm nhận được một cách rõ ràng... Sự chênh lệch về mặt võ giả giữa tôi
với cô nhé.”
Nói đến đây, đấu khí của Bát Ca bùng lên, sát chiêu hiển hiện.
Chỉ thấy hai tay Bát Ca giơ lên, gập lại, khuỳnh trước ngực, sau đó hắn quát
một tiếng chói tai: “Đoản Mao Hữu Tình Đoạn Tấn Quyền!”
Lời tận, chiêu cũng tận.
Thân hình Bát Ca tựa như dịch chuyển tức thời, xuất hiện ở phía sau Oda Ái, mà
Oda Ái thì lại đứng nguyên chỗ, không động đậy một chút nào...
“Không ngờ lại...” Ánh mắt Oda Ái nhìn như ngây dại về phía trước, miệng lẩm
bẩm: “... Có chuyện như thế này.”
“Phụp phụp phụp phụp phụp ~~”
Nửa giây sau, một tràng nổ như pháo của đấu khí bộc phát trên người Oda Ái, cô
tựa như bị đánh trúng mấy chục quyền trong nháy mắt vậy, bay ngược ra, điểm
sinh tồn cũng rơi xuống thành không.