Hữu Danh Vô Thực


Người đăng: Thong_Thien

'' Đệ tử ngươi đã chết rồi, ký ức ngươi cũng nên quên đi ... '' Bà lão sắc
mặt đắng chát, vỗ vỗ bã vai Thiên Cực Tử.

'' Không, đệ tử ta đang còn sống, ngươi nhìn, không phải hắn đang đứng đó
sao '' Thiên Cực Tử gầm nhẹ, thân thể run rẩy càng nhiều, trong đôi mắt hắn
từ từ ướt át lên, không tin bất cứ người nào nói.

'' Mục nhi, ngươi nói xem, ngươi có phải là đệ tử của ta '' Thiên Cực Tử một
mặt run rẩy, chạy lại gần đến nắm tay thiếu niên, thân sắc khẩn trương vô
cùng, giống như chỉ cần thiếu niên lắc đầu, hắn liền thất lạc cùng tuyệt
vọng, chìm sâu trong vực thẳm đồng dạng.

Nhìn xem cử chỉ của Thiên Cực Tử, Quảng Mục nội tâm nhói nhói, cứ cảm thấy
mình thật có lỗi với thế giới, hận không thể một đao phanh thây chính mình !.

Quảng Mục đôi mắt dần đỏ, thần sắc hắn giãy giụa vô cùng, hắn cảm nhận được
bầu không khí vô cùng nặng nề, hắn cảm thấy bốn phía thiên địa đang dồn về
hắn..., hắn cũng không biết mình nên nói cái gì, trầm mặc thật lâu..., cuối
cùng trong mắt hắn từ từ xuất hiện kiên định, trùng điệp gật đầu !!.

'' Sư phụ, ta chính là đệ tử của ngài, đạo lý này, cho dù vạn cổ có đến ,
cũng không thay đổi '' Quảng Mục không tự chủ, hét lớn một tiếng, hắn không
nhẫn tâm nhìn Thiên Cực Tử như vậy, lúc đầu hắn nghĩ chỉ cần Thiên Cực Tử một
thời gian về sau, sẽ quên hắn, nhưng bây giờ, hắn không nhìn thấy, hắn chỉ
cảm nhận, chỉ cần chính mình rời xa thế giới này, Thiên Cực Tử xác định ,
lâm vào tuyệt vọng, đau khổ tuột cùng.

Cái như vậy, hắn không muốn làm, hắn không nhẫn tâm nhìn thấy.

'' Đạo tâm của ta, là khoái hoạt, là vui vẻ... '' Quảng Mục nội tâm gào thét
, đây chính là đạo tâm của hắn, ý chí của hắn, hắn tuyệt không bao giờ đi
ngược lại chính bản thân.

Quảng Mục nói như vậy về sau, Thiên Cực Tử trên mặt tràn đầy lệ rơi, hai
cánh tay hắn đưa lên lau nước mắt không ngừng, mặt mo đỏ ửng, cảm động ,
khóc lóc thảm thiết vang lên !.

Cuối cùng không nhịn được, hắn trực tiếp ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm bắp
đùi Quảng Mục, giống như đã thành thói quen, hắn làm như vậy cũng để Quảng
Mục một bên biến sắc, hãi hùng khiếp vía, nội tâm kinh hãi cảnh giác, vụng
trộm nhìn xa xa ba đạo thân ảnh kia !.

Một bên hai lão già thần sắc âm trầm, hiển nhiên trong lòng bọn hắn đã vô
cùng lửa giận, nhưng nhìn đến Thiên Cực Tử nội tâm cố chấp về sau, đáy lòng
cảm khái càng nhiều !!.

Trong tu tiên giới, sinh tử chém giết như một ý niệm, người chết thì thôi ,
đàng này, người chết hắn liền điên !, cũng chính là như vậy sự việc dẫn đến
Thiên Cực Tử như bây giờ, có thể nói, năm xưa tên kia đồ đệ của hắn vô cùng
coi trọng, thậm chí, xưng cha con cũng không thành vấn đệ !!.

'' Quảng Mục, ngươi thấy, ngươi có xứng làm Thiếu Tổ tông môn '' Bà lão ổn
định tinh thần về sau, nguyên bản trầm mặc, sau đó lại nhìn lên phía thiếu
niên, tùy ý hỏi một câu.

'' Tiền bối, một ngày là đệ thì cả đời làm đệ, mặc kệ có phải là Thiếu Tổ
hay không, có phải là Thông Thiên Tông đệ tử hay không, Thiên Cực Tử chính
là sư phụ của vãn bối xuất đời, không thể thay đổi '' Quảng Mục khàn khàn nói
, hắn nội tâm thực đã bị Thiên Cực Tử cảm động từ lâu, nhói nhói trong lòng,
giờ phút này cất tiếng thành lời, quả thực hơi khó khăn.

'' Huống hồ ,vãn bối đã thông qua Thiên Linh Đài, nhận được tổ tiên chúc phúc
về sau, đó đã là mãi mãi thuộc về Thông Thiên Tông !..., có xứng hay không ,
vãn bối cũng không thể biết '' Quảng Mục nói ra, đến câu có xứng hay không ,
hắn không xác định, tốt nhất là hắn không nên nói.

Nghe vậy, bà lão không khỏi trầm mặc, thỉnh thoảng lại nhìn lên Thiên Linh
Đài, sau đó lại nhìn đến Quảng Mục về sau, trầm mặc thật lâu không nói, bên
cạnh hai lão già cũng trầm mặc, Thiên Cực Tử còn đang thảm thiết khóc lóc ,
Quảng Mục thì âm tình bất định !!.

'' Theo tổ tiên quy định, thông qua Thiên Đàn, về sau ngươi chính xác là
Thiếu Tổ ... nhưng cũng theo tổ tiên tông quy, ngươi tu vi yếu ớt, công lao
không đủ, không thể chân chính trở thành Thiếu Tổ ... '' Bà lão chần chờ một
chút, cuối cùng nói ra, vừa nói vừa ẩn ẩn suy nghĩ, một mặt khó giải quyết
cực kỳ.

Dựa theo tông môn quy định, chỉ có những người lập được vô số công lao to lớn
, vì tông môn cống hiến, đặc biệt phải được mọi người công nhận đằng sau ,
hơn nữa tu vi nhất định phải cao một chút, như thế, mới có thể trở thành
Tiểu Tổ !.

Còn về phần Quảng Mục, một thân tu vi cực kỳ yếu ớt, cũng chưa vì tông môn
mà lập nhiều chiến công, thậm chí lai lịch còn không rõ, nếu mọi người đệ tử
trong tông mà biết, e rằng một đao phanh thây chính hắn !.

Có thể hắn thông qua Thiên Linh Đài, hơn nữa, còn là đệ tử của Lão Tổ, có
thể nói, tuy không phải Thiếu Tổ chân chính, nhưng hắn chạm một chân vào
Thiếu Tổ này địa vị cũng không sai chút nào, được xưng là Thiên Mục Tử !.

Như những người khác đến nói, chạm một chân đến Thiếu Tổ một tông môn, cắn
bản là không thể tượng tượng nổi sự tình, nếu như vậy, về sau chỉ cần cố
gắng gia tăng tu vi, thường xuyên lập nhiều đại công, xã giao quen biết mọi
người trong tông, từ đó đạt đến cũng không vấn đề, đã như vậy, trở thành
Thiếu Tổ cũng là chuyện sớm muộn !.

Mà Thiếu Tổ địa vị, cực kỳ tôn cao, lão tổ không ra, cơ hồ vô địch, chưởng
môn cũng không thể bằng địa vị, tài nguyên tu luyện không cần nói, thiếu tổ
phạm tội, ngoài phản tông mưu đồ, có thể được miễn toàn bộ !!.

'' Về sau, ngươi thân phận, vẫn là Thiếu Tổ, nhưng cũng không phải chân
chính Thiếu Tổ, chỉ có danh phận, không được ưu đãi, có thể nói, hữu danh
vô thực '' Bà lão nhàn nhạt nói, ẩn ẩn cảm thấy, cái này cũng không sai giải
pháp, dù sao, gạo cũng nấu thành cơm, không thể cứu vãn, chỉ có thể đợi
chờ sau này biểu hiện của hắn, từ đó phán xét về Thiếu Tổ này sau.

'' Như vậy, ngươi bắt đầu về sau tu luyện ở tạp dịch, thông qua những khảo
hạch tông môn sau này... !, lên dần địa vị, từ đó tính tiếp '' Bà lão mơ hồ
cũng cảm thấy nhức đầu, chuyện này đối với nàng thì chưa từng xuất hiện qua ,
chuẩn Thiếu Tổ địa vị, cái này hắn chưa từng nghe qua.

'' Mặc dù ngươi không phải chân chính thiếu tổ, nhưng danh phận thiếu tổ
ngươi vẫn có, có thể cuồng ngạo mà xưng Thiên Mục Tử hoặc Bản Tổ cũng không
thành vấn đề '' Bà Lão bổ xung thêm.

Trong tông môn, bất cứ người nào dám cuồng ngạo xưng hô lung tung, cũng có
thể phạm tội, đặc biệt là chữ Tổ hoặc ngoại hiệu quan trọng, đây chính là
đang khinh thường tông môn, thiên đao vạn quả !.

Quảng Mục nội tâm lửa giận, nghe đến không phải chân chính thiếu tổ thì cũng
đã thôi, đằng này cắt mắt ưu đãi hấp dẫn của hắn, chỉ còn danh phận, hữu
danh vô thực, chẳng khác gì làm hoàng đế cũng như con rối đồng dạng, nếu bị
người ngoài nghe thấy, đúng là trò cười lớn, phiền phức vô cùng, nhưng hắn
cũng không dám dị nghị, suy nghĩ một chút, mắt dần sáng lên.

'' Tiền bối, nếu đã là thiếu tổ, không may phạm tội, thật sự không hay cho
lắm '' Quảng Mục từ tốn nói, hắn nghĩ, nếu đã có danh phận này, cho dù
không được ưu đãi địa vị, nhưng bản thân hắn thực sự quá ưu tú, phạm tội thì
cũng không hay cho lắm.

Nghe vậy bà lão không khỏi cau mày lên, nàng cũng cảm thấy việc này suy đi
tính lại cũng đúng, cho dù hắn không phải chân chính thiếu tổ, nhưng đàng
nào thiếu tổ địa vị tôn cao, nếu không may phạm tội nhẹ nhàng bị phạt về sau
, quả thực mất hết thanh danh, đồi bại đi thiếu tổ !!.

Trầm mặc một lúc, cuối cùng nàng nhẹ gật đầu, móc trong túi trữ vật ra một
khối lệnh bài, lệnh bài này có màu tử kim, bên trên có khắc một chữ Tổ ,
trong đó tràn ra kim quang óng ánh.

Nhưng sau đó bà lão trên đầu ngón tay, bắn ra một đạo lưu quang, trực tiếp
xóa đi từng đạo kim quang trên lệnh bài này, nhìn vô cùng đen tối, nhưng ý
nguyên trên đó vẫn còn màu tử kim cùng chữ Tổ, ném cho Quảng Mục về sau ,
không còn nhìn hắn, mà cúi đầu nhìn Thiên Cực Tử.

'' Cực Tử, theo ta đi về, Quảng Mục hắn tạm thời không phải đồ đệ của ngươi
, đợi hắn trở thành thiếu tổ đằng sau, như thế mới chân chính vinh quy bái tổ
'' Bà lão bình tĩnh nói, mặc kệ Thiên Cực Tử có đồng ý hay không, lần này
nàng cũng bắt ép hắn bế quan, không cho làm càn gây họa.

Còn đang ôm đùi Quảng Mục khóc lóc thảm thiết, hắn giống như cũng hiểu mọi
chuyện phát sinh, người hắn sợ nhất tông môn chính là bà lão này, cho nên
không dám lớn tiếng chói tai, từ từ nghe theo.

Nhìn một cái ánh mắt cổ vũ về phía Quảng Mục về sau, đạp bước đi theo hai lão
già kia biến mất khỏi Thiên Linh Trì !.

Lập tức, chỉ còn Quảng Mục cùng bà lão đứng đối diện, cũng không nhiều lời ,
nàng phất ống tay áo, kéo theo Quảng Mục đi, bay vào phía Nam đệ tam phong
dưới chân đỉnh núi !.


Thiên Địa Vô Nhai - Chương #11