4:anh Hùng Cứu Mỹ Nhân


Người đăng: ultramannexus

Nghỉ ngơi cùng bồi tiếp hàn huyên cùng Hoa Ngọc thoải mái suốt hai ngày,Thái
Minh Hạo chuẩn bị xuất phát đến Tuyết Lăng Các tìm mẫu thân,thực sự mà nói thì
Thái Minh Hạo không hề muốn đến đó bởi vì thứ nhất là ở đấy cấm nam nhân kể cả
chồng con,

thứ hai là điều mà Thái Minh Hạo không hài lòng đó chính là thái độ kiêu
ngạo,không để mắt vào một ai,à khoan cũng không thể nói là toàn bộ người trong
Tuyết Lăng Các được,có một số ít thì khác điển hình là mẫu thân hắn Liễu Thiên
Vân ôn nhu hiền dịu nhưng mà khi tức giận thì cũng khá là mệt đấy.

Nhưng vì sự nghiệp gia đình hòa thuận nên hắn phải là chất kết dính.

-Coi như chuyến đi này là lịch duyệt lại bản lãnh của ta,háo hức gặp mẫu thân quá.

Tại núi Tần Lĩnh

Một thân ảnh màu lục nhạt, ở nơi sâu trong Tần lĩnh ít gặp dấu chân người,
nhanh chóng chuyển động.

lục y thiếu niên nhìn giống như chậm chạp, trên thực tế lại rất mau lẹ, xuyên
qua không gian cực nhanh, quần áo không lay động, cả người trên dưới đều như
nhau;

Người bình thường hành tẩu nhanh như vậy, cả áo và tóc đều bị thổi bay, chỉ
lục y thiếu niên này là không như vậy.

Nếu cao thủ nào nhìn vào cũng nhận ra võ công của lục y thiếu niên này cực kỳ
cao thâm, sớm đã luyện thành hộ thân chân khí, nhưng giống như hắn thế này,
thi triển chân khí hộ thân hành tẩu nhanh như thoi đưa thậm chí không có vẻ
mệt chút nào, vậy thì công phu của thiếu niên này đạt đến loại trình độ nào,
thật khó có thể hình dung được.

Thông thường người ta tu luyện thành hộ thân chân khí, phải đến lúc khẩn yếu
quan đầu mới đồng ý thi triển, còn bình thường không khinh ý lộ ra, vả lại để
luyện thành hộ thân chân khí là vô cùng khó khăn, vì vậy không có người nào
chịu lãng phí chân khí cả!

Không chỉ thế lúc lam y thiếu niên này động tay nhấc chân, lại cực kỳ tự
nhiên, nhìn không thấy phí sức lực cũng không lúng túng chút nào.

Giữa lúc lục y thiếu niên lấp loáng cử động, chân không chạm đất, cách mặt đất
khoảng chừng ba tấc, nếu như không chú ý, thì tuyệt đối không thể nhìn ra,
thật là khó tưởng tượng, thiếu niên này khinh công tuyệt cao như thế, lăng
không mà đi như giẫm trên đất bằng.

Niên kỷ như vậy, không rõ hắn làm thế nào để luyện thành một thân võ công như
thế, sư phụ của hắn lại là cao nhân phương nào.

Phải rồi đó lục y thiếu niên chính là Thái Minh Hạo,sau khi xuất phát hắn đã
sử dụng một tốc độ rất nhanh như thiểm điện để đến Tuyết Lăng Các.

Đi được hai ngày đường thì Thái Minh Hạo đến một sơn cốc,đưa mắt nhìn quanh,
sơn cốc này hai bên là vách núi cao chót vót, không có một ngọn cỏ. Từ trước
ra sau tạo thành hình dạng một cái hồ lô dài và hẹp, giữa cốc cổ mộc che trời,
các loại các dạng hoa dại mọc khắp nơi tùy ý có thể trông thấy, một cơn gió
nhẹ thổi qua, mùi hương hoa nồng nàn tràn ngập trong không khí.

-Xem ra còn hai ngày đường nữa là đến Tuyết Lăng Các

Sau nửa canh giờ, Thái Minh Hạo đến một sơn lâm, ở đây cây cối cao lớn, giữa
rừng cây có một mảnh đất trống cỡ năm trượng, giữa mảnh đất đã tụ tập không ít
người.Thái Minh Hạo dừng lại cách ngoài hai chục trượng, yên lặng chú thị nhìn
tình huống trước mắt.

Thái Minh Hạo xem xét, có tất cả bốn đội nhân mã. Chính giữa khu đất trống có
ba nữ tử, hai người trong ấy đều đã che mặt. Một nữ tử che mặt mặc áo trắng,
người kia mặc áo màu xanh nhạt, mặc dù không nhìn được dung mạo, nhưng nhìn tư
thế lả lướt yểu điệu như muốn khiêu khích nam nhân.

Còn nữ tử không che mặt, lại cực kỳ tuyệt mỹ. Toàn thân áo quần trắng như
tuyết, dáng người thon thả, song phong đều đặn cao ngất biểu thị phong vận của
tuyệt sắc giai nhân; mày liễu mắt phượng, mũi dao miệng nhỏ, trên gương mặt
như ngọc thấu ra sự bóng loáng trong suốt, làm lộ ra vẻ tự tin lờ mờ và xinh
tươi.

Môi hồng nhẹ mở, lộ ra hàm răng trắng muốt, má lúm đồng tiền sâu hoắm, khiến
Thái Minh Hạo ở cách hơn hai chục trượng hô lớn mỹ nữ. Thái Minh Hạo ngó nữ tử
này, ngầm nhủ:

-Cái con mẹ nó chứ,Hoa Ngọc đã đẹp mà nữ nhân không đeo khăn che mặt này lại còn đẹp hơn. Hai nữ tử che mặt đã đi cùng nàng, nói không chừng cũng xinh đẹp như vậy, mỹ lệ như thiên tiên,nếu mà ở kiếp trước ở thế giới ta sống thì đây phải gọi là nữ thần

-Nhưng mà hình như họ đang gặp nạn thì phải,ta có nên giúp không.Ài dà giúp thì lại thêm phiền toái mà không giúp thì trái đạo lý thấy nạn mà không cứu

Thái Minh Hạo tiếp tục quan sát thấy đối diện với ba nữ có năm người, cầm đầu
là một người đeo mặt nạ quỷ, hàn quang lấp lánh trong mắt, lạnh lẽo nhìn ba nữ
tử.

Sau lưng là bốn người mặc áo xanh tuổi tác không đều. Đội nhân mã còn lại có
bốn người, đứng yên lặng trước mặt ba nữ tử, cầm đầu là một người trẻ tuổi
chừng hơn 30 tuổi, người này toàn thân áo trắng, trong tay cầm một cây chiết
phiến, đang nhẹ nhàng phe phẩy.

Phía sau có ba trung niên ước chừng hơn 50 tuổi, trông ba người giống như là
huynh đệ.

Lúc này chỉ nghe thiếu niên áo trắng mở mồm nói: "Ta nói với hai lão huynh đối
diện, lấy thực lực của Huyết Ưng Giáo và Thông Thiên Môn, cộng thêm võ công
của hai vị, muốn gì mà không được chứ, bây giờ Huyền Âm Quỷ Lục đã được hai vị
cướp được rồi, bọn ta lại ở đây giằng co dây dưa cũng phí công, ta thấy không
bằng hãy cứ …, heh heh."

Người che mặt nhìn gã nói: "Tuyệt Thiên Môn chủ ngươi có gì cứ nói, khỏi cần
quanh co tốn thời gian, mọi người đều là kẻ hiểu biết cả."

Thiếu niên áo trắng cũng chính là Tuyệt Thiên Môn chủ cười nhẹ nói: "Mặc dù
bọn ta không có cơ hội giành giật vật kia, nhưng ở đây còn có ba tuyệt sắc mỹ
nhân đương thời, mỗi bọn ta có một cũng không phải là tệ, hai lão huynh thấy
được không?" Nói xong nhìn ba nữ tử, ánh mắt giống như là đang nhìn ba con vịt
luộc vậy.

Huyết Ưng Giáo chủ và Thông Thiên Môn chủ sau khi ngó nhau một cái, Thông
Thiên Môn chủ lạnh lẽo nói: "Cũng được, cứ theo lời ngươi, ngươi muốn người
nào?" Tuyệt Thiên Môn chủ nghe nói, ánh mắt đảo tới lui trên người ba nữ tử,
cuối cùng chỉ nữ tử che mặt áo trắng nói: "Ta cần người này, hai người kia
thuộc về bọn ngươi."

Phi Ưng Giáo chủ nói: "Không được, người này ta định rồi, ta thấy ngươi nên
chọn người không che mặt đi thôi."

Ba nữ tử lúc này đều đứng im không động, tựa hồ bọn họ đều hiểu mình không
phải là đối thủ của ba người trước mặt, chỉ có thể ngầm sốt ruột

Thái Minh Hạo nghe thấy vậy thầm nói

-Haizz,đành phải cứu họ vậy,nữ nhân quả thật là trọng trinh tiết,nếu bị chà đạp có khi họ sẽ tự sát mất

Thân hình Thái Minh Hạo lóe lên,đáp xuống đất Thái Minh Hạo phóng bước chậm
chạp về phía mọi người xuất hiện khiến mọi người chú ý, chẳng người nào biết
hắn là ai, tại sao có thể xuất hiện ở nơi này. Tỏ ra có chút kỳ quái. Ba nữ tử
cũng nhìn Thái Minh Hạo, tựa như bị phong thái của hắn mê hoặc. Phải biết bộ
mặt của Thái Minh Hạo quả thực là tuấn mỹ trong thiên hạ ,phải biết là dòng
dõi Thái gia nam nhân luôn phong lưu tuấn mỹ, đương nhiên tương đối hấp dẫn
người ta.

-Tiểu tử kia người là ai mà dám nhúng tay vào chuyện bọn ta,khôn hồn thì mau cút,may ra ta còn tha cái mạng chó của ngươi.Tên Huyết Ưng Giáo mở miệng quát lớn

Thái Minh Hạo làm sao sợ mấy câu đe dọa như này

-Đe dọa ta hả,muốn giết mấy tên nhân sĩ võ lâm bọn ngươi cần gì phải tính, cho dù bọn ngươi là cái gì Huyết Ưng Giáo, Thông Thiên Môn hay là Tuyệt Thiên Môn, ta muốn giết bọn ngươi chẳng qua chỉ nhấc tay thôi.

Thông thiên giáo chủ cười lãnh lẽo nói: "Khẩu khí rất lớn, ta lại muốn nghe
xem ngươi có bản lĩnh gì, dám tùy tiện nói khoác như vậy."

Thái Minh Hạo nhún nhún vai:"Vậy hãy cho ta xem bản lĩnh của giáo chủ các
ngươi đi"


Thiên Cực - Chương #4