Tiểu Phì Miêu Biến Thành Đaị Phì Miêu (2)


Người đăng: minh2642001

“ Ô---”, thân thể khổng lồ của Băng Phách Thiên Hùng Vương đứng thẳng lên,
hai cái chân trước khép lại ở trước ngực, nhưng liền làm ra một động tác giống
con người, hướng Phì Miêu quỳ xuống lạy. Những đầu Băng Phách Thiên Hùng khác
cũng làm giống như thế, liên tiếp quỳ xuống. Sau đó bọn họ chậm rãi đi lên,
nhưng không còn ý đối địch.

Phì Miêu giơ chân trước, nâng hai con tiểu Băng Hùng lên, tung mình bổ nhào về
phía trước. Đem thân thể bị vây khốn giãy giụa, giành lại quyền khống chế, hắn
bổ nhào ngã xuống đất. Hai đạo bach quang từ mắt Phì Miêu tập trung bắn vào
đáy mắt của Chu Duy Thanh, trong tức thời, Chu Duy Thanh cảm thấy hai dòng
nước ấm áp từ trong mắt rót vào nội tâm thị huyết, thô bạo đủ các loại tâm
tình mạnh mẽ như băng tuyết tan rã lặng lẽ trôi qua, hắc sắc ma văn bên ngoài
làn da cũng từ từ nhạt đi.

Ở cách đấy không xa, Thượng Quan Băng Nhi hoàn toàn ngây ra, nàng vốn cho là,
mình cùng với Chu Duy Thanh táng thân ở nơi này, bên trong băng thiên tuyết
địa, cho dù Chu Duy Thanh đã tiến vào trạng thái tà ma, nhưng ý nghĩ trong
lòng này cũng không chút thay đổi, Đối mặt với bốn đầu tông cấp thiên thú, còn
có cơ hội nào chăng?

Nhưng những âm thanh liên tiếp sau đó, đã đủ để nói cho nàng biết rằng, ở trên
thế giới này, không có gì là không thể xảy ra.

Bốn đầu Thiên Hùng to lớn chen chúc vào một chỗ, nhẹ nhàng chạm vào hai tiểu
Băng Hùng trên mặt đất, bọn chúng cúi đầu, trông lỗ mũi không ngừng phát ra
tiếng gầm nhẹ. Mà Phì Miêu đang đứng bên cạnh thì ngẩng cao đầu, kiêu ngạo,
thậm chí không thèm nhìn bốn đầu Băng Phách Thiên Hùng cường đại kia một cái.

Một lát sau, bốn đầu Thiên Phách Băng Hùng kia dường như cùng với hài tử thân
mật đã thỏa mãn, Băng Phách Hùng Thiên Vương mang hai con tiểu Băng Hùng lên,
nhưng lại đặt chúng ở trước mặt Phì Miêu, sau đó từ từ bò lui về sau, tựa đầu
vào đống tuyết trước mặt Phì Miêu, rồi phục sát xuống đất. Đứng dậy sau, vừa
kêu ô ô hai tiếng. Phì Miêu gầm thét một tiếng, đầu Băng Phách Thiên Hùng
Vương kia nhìn hai con tiểu Băng Hùng một hồi lâu, lúc này mới mang theo ba
đầu Băng Phách Thiên Hùng khác lưu luyến không chút ý nguyện muốn rời đi.

Lúc này Chu Duy Thanh thần trí cũng đã hoàn toàn tỉnh táo lại, mắt thấy bốn
đầu Băng Phách Thiên Hùng này không những bỏ đi, thậm chí còn để lại hài tử.
Nhất thời giống như thấy quỷ chăm chú nhìn Phì Miêu Bạch Hổ cao chừng ba thước
trước mặt. Người này có thể hù dọa mấy đầu tông cấp thiên thú bỏ đi, vậy chính
nó còn cường đại đến cỡ nào nữa?

Chu Duy Thanh dùng sức nuốt một ngụm nước miếng xuống, nhưng hắn rõ ràng nhớ
được, lúc bình thường khi bản thân không có việc gì làm, thường nhổ lông, vuốt
ve, đánh, đem ra chiêu đãi tiểu Phì Miêu không thiếu một món nào. Bây giờ
người ta biến thành đại Phì Miêu, cái này…

Ngay lúc Chu Duy Thanh đang thấp thỏm trong lòng, Phì Miêu đã nâng hai con
tiểu Băng Hùng lên, quay người lại, chậm rãi bước tới trước mặt Chu Duy Thanh,
đem hai đầu tiểu Băng Hùng này đưa đến trong lồng ngực của hắn.

Chu Duy Thanh theo phản xạ nhận lấy hai con tiểu Băng Hùng, nhưng đúng lúc
này, Phì Miêu với thân thể to lớn đã phóng người lên, chạy thẳng về phía hắn
đánh tới.

Trả thù không phải là tới sớm như vậy chứ? Chu Duy Thanh theo phạn xạ lùi về
sau một bước, lại phát hiện ra hướng phi thân tới của Phì Miêu, thân thể trên
không trung đã nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng phiêu phiêu đáp lên trên bả
vai của mình, sau đó nhẹ nhàng trượt xuống dưới, dán chặt vào làn da của hắn
bên trong quần áo, tìm cho mình một địa phương ấm áp nhất. Mà hai con tiểu
Băng Hùng thì đang xa xa ở phía ngoài áo của Chu Duy Thanh, Phì Miêu tiểu Bạch
Hổ này thực sự giống như muốn đi tranh thủ tình cảm của hắn.

Cúi đầu nhìn tiểu tử này, ở trước ngực mình chỉ lộ ra nửa cái đầu, nhắm mặt
lại thẳng tiến đến mộng đẹp, Chu Duy Thanh thật không thể đem nó lúc này cùng
với lúc hù họa bốn đầu thú trung chi vương tông cấp thiên thú đánh đồng.

Thượng Quan Băng Nhi đi tới bên cạnh Chu Duy Thanh, vẻ mặt bất khả tự
nghị(không thể nào tin) nhìn hắn: “Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?”

Chu Duy Thanh bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không biết, tiểu Phì Miêu này lại có
thể trở nên to lớn, hiện tại, có thể khẳng định một cách chắc chắn, nó nhất
định là một con thiên thú, bất luận là hiện tại thực lực bản thân nó không
mạnh, nhưng tương lai, khi trưởng thành, thì tiềm lực tuyệt đối là siêu cường.
Nếu không cũng sẽ không thể hù dọa cho mấy đầu Băng Phách Thiên Hùng kia bỏ
đi. Dù sao, sống sót là tốt rồi, hắc hắc. Cái này gọi là nhân phẩm a, Băng
Nhi, ngươi có phát hiện ra không? Phu quân của nàng nhân phẩm thật là tốt,
luôn có quý nhân phù trợ. Wow, ha ha ha”

Thượng Quan Băng Nhi liếc hắn một cái, thầm nghĩ trong lòng, thần kinh của hắn
cũng thật là mạnh mẽ. Đổi người khác, chỉ sợ sớm đã bị làm cho sợ hãi, không
để ý gì tới lai lịch của Tiểu Bạch Hổ, lại nghe hắn khen ngược, một dáng vẻ
đắc ý vô cùng, đã vậy còn không quên chiếm tiện nghi cho mình. Nhưng mà, hiện
tại, nàng lại càng lúc càng thích cái bộ dạng thẳng thắn kia nhiều hơn, mặc dù
hắn có thể xấu xa, hèn mọn một chút, nhưng ít ra hắn cũng làm cho mình cảm
giác được sự chân thật. “Trước tiên đem các vị tiền bối cứu tỉnh, sau đó nhanh
chóng rời bỏ chỗ này đã rồi nói sau.”

“Ách…”, lúc này Chu Duy Thanh mới nhớ tới mấy vị trong Thiên Cung Doanh còn
ngất đầy trên mặt đất, với chuyện vừa phát sinh nói hắn không kinh sợ, đó là
không có khả năng, dù sao gặp phải cũng là nguy cơ sinh tử. Nhưng mà, với năng
lực điều tiết tâm tình không ai bằng của hắn, lúc này đã sớm khôi phục lại như
cũ.

Hai năm sau, trong Tinh Thần sâm lâm, ở Thiên Cung Doanh, “Mộc Ân, Chu Duy
Thanh, hai người các ngươi khốn kiếp, có đảm lược thì hai người các ngươi đừng
chạy.” Một tiếng gọi bén nhọn mang đầy hỏa dược vang lên, một đạo thân ảnh màu
vàng từ bên trong một gian nhà gỗ ở phía trên cung doanh lao nhanh ra.

Nhìn lại thì ra là một nữ tử, nhìn qua khoảng ba mươi, vốn dĩ dung nhan tương
đối xinh đẹp, lúc này lại có vẻ mặt cuồng nộ, tóc của nàng còn đang ướt. Trong
tay phải là một thanh thái đao, quả thực giống như một dạng núi lửa muốn bộc
phát. Nhưng là, trong viện sớm đã không còn chút dấu vết, mục tiêu mà nàng
muốn tìm cũng không còn. “Hoa Phong, ngươi ra đây cho ta. Lão nương chịu không
được nữa rồi.” Nữ tử tóc ướt vô cùng căm phẫn, bộ ngực to lớn phập phòng kịch
liệt, một mảnh đồ sộ kia rung động thật mãnh liệt.

“Ai, hai người này, thật không thể có được chút yên tĩnh.” Hoa Phong có chút
bất đắc dĩ, tiêu sái bước ra từ nhà gỗ, nhìn thấp phát nữ tử trong viện, nói:
“Tiểu Thảo, bĩnh tĩnh một chút nào, tính tình của Mộc Ân, người còn không biết
hay sao?”

Tiểu Thảo thấy Hoa Phong, sắc mặt rõ ràng đã trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
“Phong ca, ta nhịn không nổi nữa. Đây đã là lần thứ mười hai trong năm nay
rồi, tắm rửa cũng không được lúc nào yên bình. Lão vô lại Mộc Ân kia, nói
năng hùng hồn, đưa ra lí lẽ là để luyện nhãn lực nên muốn mang theo tiểu vô
lại Chu Duy Thanh kia, tính ra trên người của ta có bao nhiêu tóc gáy. Lão
nương nếu không phải đánh không lại hắn, ta liền chém chết hắn. Ta mặc kệ, hôm
nay ngươi nói gì cũng cho ta một cái công đạo. Khi xưa, có lão vô lại không
cũng đủ để cho người đau đầu rồi, bây giờ còn thêm một tiểu vô lại, trò giỏi
hơn thầy. Hai năm qua ngươi hỏi mọi người một chút, có người nào là không bị
bọn họ trêu ghẹo qua hả?

“Tiểu Thảo, ngươi nói những thứ này cũng vô dụng. Chẳng lẽ ngươi còn không
biết, Hoa Phong ca ca của ngươi thực ra đã bị mua chuộc rồi”. Đột nhiên, một
thanh âm không ít quái dị, sâu kín vang lên. Từ bên trong một gian nhà gỗ cách
không xa,một mỹ nữ thướt tha bước ra. Mỹ nữ này thân cao chừng hơn một thước
bảy, một đầu tóc dài màu phấn hồng xõa phía sau lưng, nét mi lả lướt như vẽ,
miệng chúm chím anh đào, quả thật xinh đẹp vô ngần.Khổ một nỗi, bộ ngực quá ư
là bình thường, đã vậy nơi ngấn cổ, còn có một quả khế, làm cho những chị em
khác tự thẹn không sánh kịp.

Hoa Phong không chút tức giận nói: “Y Thi, Tiểu Thảo vốn đang tức giận, ngươi
đừng ở đó mà xúi giục thêm. Mộc Ân cùng với Tiểu Duy mặc dù đôi lúc có chút
quá mức, nhưng đây cũng là một phương thức học tập đặc thù của hai thầy trò
đó”.

Y Thi hừ một tiếng, chỉ ra ngón tay về phía Hoa Phong nói, “Lão Đại, bọn họ
đăc tội cũng không phải chỉ mình Tiểu Thảo, ngay cả ta đi tắm, bọn họ cũng dám
nhìn”

Hoa Phong nhịn không được cười nói: “Lần đó ta vẫn còn nhớ, Tiểu Duy hỏa hầu
vẫn chưa được như lão sư hắn, ngày hôm sau hắn không phải dài quá lỗ kim sao,
sau đó cũng không đụng ngươi nữa.”

Tiểu Thảo tức giận, lầm bầm một tiếng, nói: “ Đừng nhắc tới tiểu vương bát đản
Chu Duy Thanh kia nữa. Thời điểm Băng Nhi còn ở đây, hắn còn có chút đàng
hoàng, lúc Băng Nhi vừa ra ngoài để thác ấn Ý Châu, tiểu tử vô lại kia lại
thêm lưu manh, quả thực hợp với La Khắc Địch cùng Mộc Ân thành một tổ hợp khốn
kiếp. Dù sao ta cũng mặc kệ, Phong ca, ngươi phải đứng ra cho ta. Ngươi không
giải quyết vấn đề này, sau này mỗi ngày lúc trời tối, ta chui vào chăn của
ngươi”

Y Thi bật cười nói: “Tiểu Thảo, ngươi không phải là cố ý tìm lý do để làm như
vậy a. Ngươi muốn chui vào chăn của hắn cũng phải là chuyện ngày một ngày hai
rồi, tỷ tỷ ủng hộ ngươi.” Tiểu Thảo cả giận nói: “Ngươi, cái đồ biến thái này,
lăn ra xa ta chút. Lão nương ghét nhất đúng là yêu nhân.”

Y Thi lầm bầm một tiếng: “Phong ca của ngươi cũng không phải là yêu nhân chắc,
hình như là hắn thích nam nhân, đồng tính luyến ái cùng với yêu nhân khác biệt
rất lớn sao?

Tiểu Thảo bĩu môi: “ Đó là hướng giới tính bất đồng, ít nhất thì Phong ca ta
còn là một nam nhân điển hình.”

Đúng lúc này, một nữ tử từ bên ngoài đi vào, mới vừa rồi những lời mọi người
nói nàng cũng nghe được, trong lòng thầm than thở, Thiên Cung Doanh này, quả
nhiên một người bình thường cũng không có, một đám biến thái.

Thiếu nữ này thân thể rất dụ người, thân cao chừng một thước bảy, nước tóc dài
màu lam xõa ở sau lưng, hơi thở tràn đầy thanh xuân, vóc người rất cân đối,
hoàn mỹ mặc dù hơi vẻ ngây thơ, nhưng phần cảm giác mới mẻ này lại càng thêm
mê người, đôi mắt màu xanh nhạt ưu nhã, động lòng, vô cùng duyên dáng. “Băng
Nhi, ngươi đã trở lại”

“Ngươi nếu không trở lại nữa, lão nương sẽ bắt lấy phu quân ngươi a”. Vừa nhìn
thấy thiếu nữ này, Tiểu Thảo nhất thời nhào tới, ôm nàng thật chặt.

Không sai, thiếu nữ từ bên ngoài trở về chính là Thượng Quan Băng Nhi. Hai năm
trôi qua, nàng đã mười tám tuổi rồi, chính là độ tuổi đẹp nhất của thiếu nữ.
Trước mặt thiếu nữ là Tiểu Thảo, chính là cô gái theo như lời Mộc Ân nói ban
đầu, thầm mến Hoa Phong nhiều năm, thổ thuộc tính Ý Châu sư. Tính tình của
nàng hết sức táo bạo, trừ bỏ ôn nhu đối với Hoa Phong ra, thường xuyên phác
tác như núi lửa bộc phát. Nói cũng kỳ quái, Tiểu Thảo mặc dù nhằm vào Chu Duy
Thanh khắp nơi, nhưng nàng cùng với Thượng Quan Băng Nhi, tình cảm lại vô cùng
tốt.

Thượng Quan Băng Nhi bất đắc dĩ nói: “Ta còn chưa được gả đi thì lấy đâu ra
lão công. Tiểu Thảo tỷ tỷ, Tiểu Béo nếu lại vừa chọc giận ngươi, ta thay mặt
hắn xin lỗi tỷ a. Người này! Mặc dù lưu manh một chút, nhưng thật ra tâm địa
hắn rất lương thiện.”

Tiểu Thảo liếc mắt: “Dừng lại. Ta không muốn bàn về nhân phẩm của hắn, ngươi
đã trúng phải độc của hắn quá nặng rồi. Ai, về điểm này, ngươi cùng tỷ tỷ thật
giống nhau như đúc.” Vừa nói, nàng thở dài, u oán nhìn qua Hoa Phong một cái,
làm cho linh hồn ai đó ở xa chợt rùng mình.


Thiên Châu Biến - Chương #93