Tiểu Phì Miêu Biến Thành Đaị Phì Miêu (1)


Người đăng: minh2642001

Tia sáng màu vàng kia cao tới mười thước, mang theo băng tuyết thổi quét qua
đây, phần rung động kia căn bản không cách nào có thể diễn tả bằng ngôn từ.
Mọi người trong Thiên Cung Doanh nhanh chóng phóng người lên, muốn từ bên trên
xẹt qua,nhưng công kích của Băng Phách Thiên Hùng Vương tới thực sự là quá
nhanh. Phía trước, Hoa Phong là người đầu tiên bị đánh bay, người còn ở giữa
không trung cũng đã lâm vào trạng thái hôn mê. Mấy vị cường giả khác của Thiên
Cung Doanh cũng không ngoại lệ, nhảy cao đến mười thước, loại năng lực này bọn
họ không phải là không có. Nhưng vấn đề là, ở thời điểm song chưởng của Băng
Phách Thiên Hùng Vương nện xuống, cả vùng đất chấn động dữ dội, làm lực phát
dưới chân bọn hắn không thể phát huy ra lực cụ thể, La Khắc Địch lúc nhảy lên
cao năm thước đã bị cả vùng đất gầm thét nổi lên cuồn cuộn, Cao Sinh cùng Hàn
Mạch so với hắn cũng chỉ là hơi khá hơn một chút mà thôi, Mộc Ân thảm hại hơn,
xoay người lại muốn đi cứu viện cho Chu Duy Thanh cùng Thương Quan Băng Nhi,
từ trên mặt đất liền trực tiếp bị cuốn đi.

Bởi vì Chu Duy Thanh cùng Thương Quan Băng Nhi lúc trước vẫn còn đứng ở phía
xa, cho nên, thời điểm Băng Phách Thiên Hùng Vương tiến lại đây, khoảng cách
tới bọn họ cũng là xa nhất, trong lúc mấu chốt nhất, Chu Duy Thanh bộc phát ra
được ưu thế của tuổi trẻ, đó chính là phản ứng mau lẹ.

Đối với loại băng thứ trước mắt,ký ức của hắn quả thực còn mới mẻ. Vì vậy, vừa
lúc nhìn thấy Băng Phách Thiên Hùng Vương lao tới, hắn cũng đã kéo Thượng Quan
Băng Nhi trở lại, đồng thời đem thiên lực toàn thân, quán chú toàn bộ vào trên
đùi phải của chính mình, hung hăng đập mạnh hướng mặt đất. Một cước này của
Chu Duy Thanh đập mạnh vào đất phát ra âm thanh, cơ hồ là cùng lúc Băng Phách
Thiên Hùng Vương xuất hiện đánh vào mặt đất. Hắn ôm Thượng Quan Băng Nhi, cả
người vận gió lốc mà lên, một cước mạnh mẽ này, trực tiếp đưa hai người bọn họ
đến độ cao hơn mười lăm thước, tránh hiểm qua trong đường tơ kẽ tóc. Tránh né
được một kích toàn lực của Thiên Băng Phách Hùng Vương làm cho người khác vô
cùng rung động.

Nhưng mà sức người có hạn a. Một đám cường giả Thiên Cung Doanh kia không biết
bao nhiêu lần sáng tạo ra kì tích lấy yếu thắng mạnh, bất luận là về kinh
nghiệm chiến đấu hay là về kế hoạch hợp tác tác chiến, cũng đã có thể đạt đến
mức độ đưa thực lực bản thân bọn ho phát huy đến cực hạn. Bằng không, chính
diện tương đối, đầu Băng Phách Thiên Hùng Vương kia đều có thể dễ dàng xé nát
tất cả mọi người

Nhưng là, sau đó khi tới lúc bốn đầu Băng Phách Thiên Hùng đồng thời xuất
hiện, mọi người Thiên Cung doanh trong lòng thực sự đã hoàn toàn không còn hi
vọng chiến thắng, huống chi, đầu Băng Phách Thiên Hùng Vương kia đang nổi
giận, vừa thấy mặt đã phát ra một kích toàn lực, ngay cả cơ hội cho bọn hắn
tách ra phát huy kĩ xảo cũng không có. Mặc dù một kích kia không thể nói là
làm bọn họ bị thương nặng, nhưng cả mặt đất gầm thiết mãnh liệt mang lại hiệu
quả chấn ngất, đem bọn họ đánh bay ra xa hàng trăm thước, hơn nữa, tất cả đều
ngất đi.

Bốn cặp mắt tràn đầy máu huyết và cuồng bạo cơ hồ trong cùng một lúc, tập
trung lên trên người Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đang ở trên trời.
Nhưng là, ngay sau đó, bốn đầu Băng Phách Thiên Hùng vô cùng cường hãn này
đồng thời đồng tử đều co rút lại một chút, không có lập tức phát ra công kích.

Chu Duy Thanh tích tụ thiên lực, quán chú lực lượng tà ma vào đùi phải để phát
lực, hơi thở bản thân hắn thực khó kiềm chế phóng thích ra, cảm nhận được khí
tức này ở trên thân, tâm tình của bốn đầu Tông cấp thiên thú cường đại này
xuất hiện do dự.

Phải biết rằng, bên trong bốn đầu Băng Phách Thiên Hùng này, trừ đầu Băng
Phách Thiên Hùng Vương vô cùng cường đại kia ra, ba đầu còn lại cũng không thể
so với đầu Thiên Hùng thể hình nhỏ,là thê tử của Băng Phách Thiên Hùng Vương,
bị đám Hoa Phong đánh chết.

Bọn chúng nguyên bản là thuộc về một bầy tộc Băng Phách Thiên Hùng khổng lồ,
đầu Băng Phách Thiên Hùng Vương này càng là thân đệ đệ của tộc trưởng, trong
trận khiêu chiến giành vị trí tộc trưởng bị thua, lúc này, mới bị xua đuổi ra
khỏi tộc, lưu lạc đến nơi này. Phải biết rằng, dưới tình huống khiêu chiến
thất bại mà cũng không bị giết, có thể thấy được rằng, đầu Băng Phách Thiên
Hùng Vương này, thực lực bản thân kinh khủng đến cỡ nào. Đừng nói là với những
cường giả mạnh mẽ của Thiên Cung Doanh, coi như là Chu Đại Nguyên Soái, cha
của Chu Duy Thanh đích thân đến, cũng không có cách này, ở giao đấu chính diện
chịu được một kích này của đại gia này.

Chu Duy Thanh mặc dù mang theo Thượng Quan Băng Nhi tránh qua thành công,
tránh né được kích thứ nhất này, nhưng trong đầu hai người đồng thời xuất hiện
ý nghĩ, đừng nói là bốn đầu, chỉ sợ dù chỉ có một đầu Băng Phách Thiên Hùng
Vương này cũng không phải là đối thủ bọn họ có thể chống lại a!

“Băng nhi, ngươi đi mau, ta ngăn chặn bọn chúng lại”. Vừa nói, Chu Duy Thanh
muốn đem Thượng Quan Băng Nhi quăng ra, bằng vào tốc độ của Ngự Phong Ngoa
được khảm Bích Tỳ tốc độ, nói không chừng Thượng Quan Băng Nhi còn có mấy phần
cơ hội để đào tẩu

Nhưng là, lần này hắn lại không thể nào có thể ném ra, Thượng Quan Băng Nhi
sống chết nắm chặt vạt áo của hắn. “Tiểu Béo, chẳng lẽ ngươi cho rằng, ta là
nữ nhân sợ chết hay sao? Ta sớm đã là người của ngươi, cho dù có chết, ta cũng
phải cùng ngươi chết chung một chỗ”.

Chu Duy Thanh nhìn vào ánh mắt quyết liệt của Thượng Quan Băng Nhi, thân thể
hai người đồng thời rơi trên mặt đất. Hắn vốn là rất sợ chết, nhưng không biết
tại sao, thấy ánh mắt tuyệt vọng của Thượng Quan Băng Nhi, máu trong cơ thể
hắn vốn là một loại bình thường trong nháy mắt bị đốt cháy sôi trào.

Ma văn da hổ màu đen nồng đậm cơ hồ ở trong nháy mắt liền từ đùi phải hướng
tới toàn thân lan tràn ra, cũng ngay lúc đó hai mắt của hắn biến thành màu đỏ
như máu, nhẹ buông tay phải, buông Thượng Quan Băng Nhi ra, mạnh mẽ đến thô
bạo. Hơi thở thị huyết chợt từ trong cơ thể hắn dâng lên mà ra, trên trán xuất
hiện một chữ Vương màu đen, xương cốt toàn thân một hồi bạo nổ dày đặc. Tại
nơi đây, trong băng thiên tuyết địa, Chu Duy Thanh thực cảm giác được toàn
thân mình đầy lửa nóng, tựa hồ trong cơ thể có một loại nóng bỏng vô tận muốn
hướng ra bên ngoài mà phóng thích.

Tà ma biến lại tới một lần nữa rồi sao? Ta không thể để mất đi thần trí, ta
muốn thanh tỉnh, thanh tỉnh để mang đến bản năng khống chế lần tà ma này. Bởi
vì ánh mắt quyết liệt kia của Thượng Quan Băng Nhi kích thích, hắn giờ phút
này, đã hoàn toàn lâm vào trong trạng thái biến thành tà ma. So với lúc trước,
tà khí nồng nặc gấp mười lần trở lên, từ trong cơ thể hắn chợt bộc phát ra

Có thể thấy rõ ràng, lấy thân thể Chu Duy Thanh làm trung tâm, băng tuyết trên
mặt đất trong nháy mắt biến thành màu xám tro, sau đó, lại yên lặng biến mất
không một tiếng động, hơn nữa, một loại giống như rung động hướng ra phía bên
ngoài mà khuếch tán

So sánh cùng với Băng Phách Thiên Hùng, hơi thở của hắn cơ bản chưa thể nói
tới hai chữ cường đại, nhưng trước mắt lại gây cho bốn đầu tông cấp thiên thú
vô cùng mạnh mẽ này một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt

Nhất là hai tròng mắt của Chu Duy Thanh đỏ như máu, trên trán có chữ Vương màu
đen, lại càng làm cho bọn họ vốn đang lâm vào trạng thái cuồng bạo cảm xúc,
cũng liền như vậy hồi phục lại.

Vẫn đứng ở nơi bả vai của Chu Duy Thanh là Phì Miêu Tiểu Bạch Hổ, lúc này,
trong mắt liên tục xuất hiện quang mang kì dị, không ngừng hít thở mạnh, tựa
hồ trên người Chu Duy Thanh tản mát ra loại tà khí, chính là một loại thức ăn
mà nó thích nhất.

Trên người Chu Duy Thanh hơi hướng về phía trước quỳ xuống, toàn bộ thân thể
tại lần biến trạng thái tà ma này được điều chỉnh đến trình độ hoàn mỹ, qua
quá trình biến trạng thái tà ma, lực lượng thân thể hắn đã tăng lên gấp ba,
đồng thời có thể hoàn hảo bộc phát thiên lực của mình cùng tất cả kỹ năng. Chỉ
cần có đầy đủ thiên lực duy trì, hắn hoàn toàn không cần hạn chế, bộc phát mỗi
một loại năng lực bản thân.

Bốn đầu Băng Phách Thiên Hùng dù sao cũng không phải là loại thiên thú yếu
nhược như Thảo Nguyên Thiên Lang mà Chu Duy Thanh lúc đầu đối mặt. Mặc dù lực
lượng trên người Chu Duy Thanh phóng thích ra làm bọn chúng cảm nhận được hơi
thở nguy hiểm mãnh liệt, nhưng là, bọn chúng cũng không có lùi về phía sau.
Hài tử chết đi, đã làm tâm tình của bọn chúng lâm vào tình trạng cuồng bạo
cùng tuyệt vọng. Bọn họ chậm rãi tản ra, hơn nữa từng bước hướng về phía sức
ép của Chu Duy Thanh. Chỉ sợ dù đã lâm vào trạng thái tà ma, hiện tại Chu Duy
Thanh cũng thật sự là quá nhỏ bé. Không nghi ngờ gì, chỉ cần bốn đầu Băng
Phách Thiên Hùng này tâp trung về phía của hắn phát động công kích, trong
khoảng thời gian ngắn, hắn nhất định sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.

Đúng lúc này, Tiểu Bạch Hổ trên đầu vai Chu Duy Thanh đột nhiên động, bốn tiểu
móng vuốt nhìn qua thật trắng trẻo, nõn nã, ở trên đầu vai Chu Duy Thanh vừa
dùng lực, cũng đã nhảy ra ngoài. Vốn là do lần tiến vào trạng thái tà ma này,
dần dần mất đi sự khống chế với thân thể, nhất thời, Chu Duy Thanh cảm thấy
đại não chợt thanh tỉnh. Ngay sau đó, con ngươi đã biến thành huyết sắc kia
không khỏi kịch liệt co rút lại.

Phì Miêu Tiểu Bạch Hổ từ trên bả vai Chu Duy Thanh bổ nhào khi ra ngoài, nhưng
thân thể của nó giống như khả năng dựa vào lực gió mà tăng vọt, thân thể trên
không trung, nháy mắt đã trở nên to lớn hơn, làm cho bốn chân của nó lúc rơi
xuống đât yên lặng không một tiếng động. Thậm chí với thân thể dài ba thước,
vai rộng ba thước, cùng với đôi mắt trắng, là một Mãnh Hổ không thể bàn cãi.
Hoa văn màu ám lam trên người tản ra một tầng quang thải dày đặc. Phì Miêu
ngẩng đầu, tràn đầy ngạo nghễ phát ra tiếng gầm thét.

Bởi vì một tiếng gầm thét này - Hổ Khiếu Sơn Lâm, nhất thời thanh chấn khắp
nơi. Chu Duy Thanh chỉ cảm giác rằng, trong cơ thể mình có cái gì đó lực lượng
bị kích phát ra, hai cánh tay hướng hai bên thân thể mở ra, chợt ưỡn ngực,
cũng từ miệng hắn, một tiếng gầm thét đinh tai nhức óc bộc phát ra.

Đồng dạng là Hổ Khiếu, Chu Duy Thanh phát ra tiếng huýt gió lại mạnh mẽ mà cao
vút, trong khi còn lại Tiểu Bạch Hổ Phì Miêu phát ra tiếng huýt gió sục sôi
trầm thấp, hai tiếng Hổ Khiếu một cao một thấp, hỗ trợ lẫn nhau, uy áp vô cùng
cường đại của vương giả Thú trung chi vương trong nháy mắt ập lại

Thời điểm thấy thân thể Phì Miêu trở nên to lớn xuất hiện ở trước mặt, bốn đầu
Bang Phách Thiên Hùng kia cũng đã ngừng lại cước bộ, ngoại trừ đầu Băng Phách
Thiên Hùng Vương kia, ba đầu Băng Phách Thiên Hùng còn lại trong mắt toát ra
thần sắc sợ hãi. Mà khi Chu Duy Thanh cùng Phì Miêu đồng thời phát ra tiếng
gầm thét,ngay cả đầu Băng Phách Thiên Hùng Vương kia, thân thể cũng chậm rãi
phủ phục xuống, trong mắt, mặc dù ánh mắt vẫn bén nhọn như cũ, nhưng đã có
chút vẻ luống cuống.

Cho tới khi tiếng thét dài kia dừng lại, Phì Miêu gầm nhẹ một tiếng, nó đột
nhiên xoay người đi tới trước Chu Duy Thanh, hai cái hổ trảo cào cào vạt áo ở
trước ngực Chu Duy Thanh một phen, hai con Tiểu Băng Hùng đã bị nó bới, kéo ra
ngoài, dùng miệng cắn, ném xuống đất.

Lúc này, trên người hai con tiểu Băng Hùng kia, cũng có nhiều hơn một tầng màu
xám tro, thân thể không ngừng run rẩy, tựa hồ phải thừa nhận thống khổ khổng
lồ đến cỡ nào.

Hai mắt Phì Miêu đột nhiên biến thành màu trắng trong suốt, hai đạo bạch quang
theo đôi mắt hắn điện xạ ra dày đặc, chia ra chiếu rọi ở trên người hai đầu
tiểu Băng Hùng, nhất thời xua tan màu xám tro trên người bọn chúng. Hai đầu
Tiểu Băng Hùng kia cũng không còn giãy dụa nữa.

Ngay sau đó, Phì Miêu giơ cái hổ trảo đã trở nên to lớn đặt lên trên người hai
con tiểu Băng Hùng, trong miệng không ngừng hướng về phía bốn đầu Băng Phách
Thiên Hùng phát ra tiếng gầm trầm muộn, dường như đang nói điều gì đó

Sau mấy tiếng gầm nhẹ liên tiếp, cái đầu to lớn của Phì Miêu chậm rãi hướng
Phương Bắc nhìn lại, màu trắng trong đáy mắt dần dần rút đi. Con ngươi một lần
nữa biến về màu lam, nhưng ánh mắt dần dần trở nên băng lạnh. Khí tức xơ xác
tiêu điều nồng đậm trên người hắn theo đó bộc phát ra.


Thiên Châu Biến - Chương #92