Người đăng: minh2642001
“Tiểu tử ngốc, xuống đây, đi theo ta”. Tiếng nói của Mộc Ân vang lên dưới tàng
cây, Chu Duy Thanh vội vàng mang theo Thượng Quan Băng Nhi từ trên tàng cây
nhảy xuống.
“Lão sư, mũi tên kia của người quá độc ác!”. Chu Duy Thanh vừa nhìn thấy Mộc
Ân không nhịn được nói, hạ thân có chút phát run.
Mộc Ân cười hắc hắc nói: “Ngươi nhớ lấy, một người cho dù thực lực có mạnh như
thế nào đi nữa, cũng đều có nhược điểm, Thiên thú cũng vậy, nhanh lên đi theo
ta. Con này đã tiến vào trạng thái cuồng bạo rồi, ít nhất phải gây sức ép nửa
canh giờ”.
Vừa nói, hắn vừa dẫn Chu Duy Thanh và thượng Quan Băng Nhi rút lui ra rất xa
khoảng hơn năm trăm trăm thước. Sau đó từ xa lẳng lặng nghe động tĩnh của Băng
Phách Thiên Hùng. Nhưng mà bọn họ không hề thấy, khi bọn họ rời đi, Phì Miêu
Tiểu Bạch Hổ trên đầu vai Chu Duy Thanh liếc mắt nhìn về Băng Phách Thiên Hùng
đang lâm vào trạng thái điên cuồng nơi xa một cái, trong mắt toát ra vẻ khinh
thường.
Mộc Ân dẫn hai người tới vùng đất an toàn, mới dương dương đắc ý nói: “Hai mũi
tên kia của Lão sư lợi hại không?”
Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đều gật đầu từ đáy lòng. Lấy tu vi
trung giai Tông cấp mạnh mẽ của Băng Phách Thiên Hùng đối đầu với hai mũi tên
của Mộc Ân cũng phải bị thương, có thể biết được lực công kích đó mạnh mẽ như
thế nào.
Mộc Ân cười hắc hắc nói: “ Ta sáng tạo phương pháp vặn dây cung độc đáo này,
chỉ thích hợp với Thiên Châu Sư chuyên về lực lượng. Đáng tiếc là lực lượng
của ta không đủ, chỉ có thể vặn dây cung một vòng, nếu không, uy lực còn có
thể lớn hơn nữa. Bất quá, phương pháp bắn này khống chế cực kỳ khó khăn, hơn
nữa càng khó nhắm trúng, số vòng vắt dây cung càng nhiều, uy lực càng lớn,
nhưng khống chế cũng càng khó.”
“ Thiên thú khi gặp thời khắc bị uy hiếp tính mạng, có đôi khi sinh ra trạng
thái cuồng bạo. Ở trong trạng thái này, Thiên thú hết sức đáng sợ. Chúng nó
đem tiềm năng toàn thân hoàn toàn bộc phát ra, có thể đem lực chiến đấu của
bản thân tăng lên gấp mấy lần trong một thời gian ngắn. Có điểm giống những
Thiên Châu Sư có Tà Ma Biến. Có khác biệt chính là, ở trạng thái cuồng bạo,
Thiên thú vẫn có một chút linh trí. Lấy thực lực của chúng ta, hầu như là
không thể nào đánh chết được Băng Phách Thiên Hùng, lực phòng ngự của nó quá
cao. Vì vậy, chúng ta nhất định phải khiến cho nó rơi vào trạng thái suy yếu,
chỉ có như thế chúng ta mới có cơ hội. Thiên thú sau khi thoát khỏi trạng thái
cuồng bạo, sẽ suy yếu trong một thời gian rất dài, các ngươi hiểu chưa?”
Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đồng thời gật đầu. Không thể nghi ngờ,
phương pháp giảng giải trên chiến trường này có thể làm cho bọn hắn ghi nhớ kỹ
hơn. Nhìn qua thì các cường giả của Thiên Cung Doanh chẳng qua là phân tán ra
rồi công kích để quấy rầy Băng Phách Thiên Hùng. Nhưng trên thực tế, mỗi một
mũi tên bọn họ bắn ra đều có mục đích, đều là khiến cho Băng Phách Thiên Hùng
không thể lựa chọn một đối thủ nào để công kích. Hơn nữa còn chọc giận nó, bị
bắn trúng chỗ đó, không lâm vào trạng thái cuồng bạo mới là lạ. Có thể nói,
mọi người của Thiên Cung Doanh căn bản đều không tốn nhiều sức, đã khiến cho
Băng Phách Thiên Hùng rơi vào trạng thái suy yếu.
Thời gian nửa canh giờ đã trôi qua, tiếng động phá hủy kinh khủng dần dần giảm
xuống. Theo một tiếng rít vang lên, Mộc Ân sau khi hướng hai người ra hiệu,
toàn lực tăng tốc, hướng về phía Băng Phách Thiên Hùng lao đi.
Hai người Chu Duy Thanh cũng nhanh chóng đi tới, khi bọn hắn nhìn thấy tình
hình trong rừng rậm, trái tim không khỏi thắt chặt lại. Bên trong phương viên
mấy trăm thước, khắp nơi đều là những hố sâu, các loại cành lá của cây cối bay
tán loạn.
Con Băng Phách Thiên Hùng khổng lồ kia lúc này đang gục trên mặt đất, ngực
phập phồng kịch liệt. Trong miệng của nó, đang ngậm một con Băng Phách Thiên
Hùng con, cách đó không xa còn có hai con khác. Con đang bị nó cắn trong miệng
không ngừng chảy máu, hiển nhiên là khó sống, hai con còn lại cũng đang ngo
ngoe hấp hối.
Thể hình của ba con Băng Phách Thiên Hùng con này cũng tương tự với con Phì
Miêu Tiểu Bạch Hổ của Chu Duy Thanh, chắc là mới được sinh ra không lâu. Hiển
nhiên, con Băng Phách Thiên Hùng trưởng thành này lúc trước đào bới mặt đất
thì ra là để tìm bọn chúng.
“Không tốt, mau ra tay giết nó, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. Ở
đây có Băng Phách Thiên Hùng con, không còn gì nghi ngờ nữa, chắc chắn phụ cận
còn có con Băng Phách Thiên Hùng trưởng thành khác. Con Băng Phách Thiên Hùng
trước mắt này hẳn là muốn làm cho đối thủ cạnh tranh tuyệt hậu mà tới”.
Mộc Ân là người thứ nhất động thủ, phương pháp vắt dây cung lại xuất hiện, một
mũi tên hung hăng oanh kích vào đầu của con Băng Phách Thiên Hùng. Màn hào
quang hộ thể chung quanh đã biến mất, bị mũi tên bất thình lình của Mộc Ân bắn
trúng đầu, da lông liền nổ tung.
Đúng lúc này, một đạo thanh quang xẹt qua trong nháy mắt, thanh quang này hết
sức kỳ dị, phía sau thanh quang kéo theo một cái đuôi dài mấy chục thước. Ngay
lúc Băng Phách Thiên Hùng ngẩng đầu lên trong chớp mắt sau đó không thấy gì
nữa, hoàn toàn chui vào trong mắt của nó. Vị trí cuối cùng mang tính quyết
định giết chết nó là ở chỗ này.
Phù một tiếng, thân thể của Băng Phách Thiên Hùng run rẩy kịch liệt, dĩ nhiên
nó không muốn chết, trong lòng nó tràn đầy sự không cam lòng. Nhưng mà, đầu
của nó đã bị một mũi tên quyết định này của Hoa Phong xỏ xuyên qua hoàn toàn.
Thiên lực ba động nồng nặc không ngừng toát ra từ trên thân thể nó, rốt cục
thân thể khổng lồ giống như núi đá trụ ngọc của nó mạnh mẽ đập xuống mặt đất.
Máu tươi từ trong, mắt, mũi, miệng phun ra, một con trung giai Tông cấp Thiên
thú cường đại cứ như vậy chết đi một cách oan uổng.
Mấy đạo thân ảnh chạy tới nhanh như tia chớp, căn bản là không hề nói lời dư
thừa nhảm nhí. Một đám cường giả của Thiên Cung Doanh bắt đầu lu bu với công
việc, bọn họ phải dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý sự việc nơi đây rồi nhanh
chóng rời đi.
Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi không có việc gì làm cũng liền bu lại.
Với tu vi của bọn họ đương nhiên là chẳng hề giúp đỡ được cái gì. Thượng Quan
Băng Nhi tiến về phía trước, mỗi tay ôm một con Băng Phách Thiên Hùng con bế
lên. Hai con này còn chưa có mở mắt ra, đúng là mới được sinh ra không lâu,
lông tơ trên người hết sức mịn màng, bộ dáng nhìn khả ái không thể tả, có điều
là sau khi bị đào lên khỏi mắt đất thì có chút lạnh run.
Thượng Quan Băng Nhi tính cởi áo ngoài của mình xuống để ủ ấm cho bọn chúng,
nhưng nghĩ đến việc bên trong của mình chỉ mặc có mỗi áo lót, khuôn mặt liền
đỏ lên, ánh mắt mang theo sự cầu khẩn nhìn về phía Chu Duy Thanh: “Tiểu Béo,
ta biết ngươi là người tốt nhất”. Chu Duy Thanh bất đắc dĩ mở áo khoác ngoài
ra: “Đến đây đi, một cũng là ngủ, ba cũng là ngủ”. “Ô ô...” Tiểu Bạch Hổ bất
mãn kêu lên, nhìn bộ dạng nhe răng nhếch miệng hết sức hung ác, đương nhiên là
đang bất mãn vì hai con Băng Phách Thiên Hùng con tranh giành địa bàn với nó.
Chu Duy Thanh ha hả cười nói: “ Phì Miêu, ý thức về lãnh địa của ngươi cũng
rất mạnh a? Dù sao ngươi cũng lớn hơn chúng nó, còn đi tranh giành với chúng
nó sao? Như vậy là ý tốt hay sao?”. Hắn vừa nói, vừa giơ tay lên giật mạnh
Tiểu Bạch Hổ một cái, mà Thượng Quan Băng Nhi vẻ mặt mừng rở đem hai con băng
Phách thiên hùng con nhét vào trong ngực Chu Duy Thanh. Áo bông quấn lại, hai
con này liền hết run ngay. Chẳng qua là, sắc mặt Chu Duy Thanh liền thay đổi,
bởi vì hắn đang cảm giác được, hai cái miệng nhỏ nhắn ẩm ướt đang hút hút lên
trên ngực của hắn.
Nhìn vẻ mặt của Chu Duy Thanh đột nhiên trở nên cổ quái, Thượng Quan Băng Nhi
nghi ngờ hỏi: “Tiểu Béo, ngươi không sao chứ?”. “Không có chuyện gì, không có
chuyện gì!”.
Chu Duy Thanh vội vàng đáp, hắn cũng không thể nói sự thật ra cho Thượng Quan
Băng Nhi được, việc này cũng quá mất mặt. Hơn nữa, hắn bị hút hai cái, còn tốt
hơn là tiểu lão bà của hắn bị hai con gấu tiểu lưu manh này hút rất nhiều.
Động tác của đám người Hoa Phong tương đối mau, da của băng Phách Thiên Hùng
mặc dù kiên cố như vậy, bọn họ cũng chỉ tốn thời gian không tới một bữa cơm là
đã hoàn thành mục tiêu của chuyến đi này. Bốn cái tay gấu, mật gấu, hơn nữa
thiên hạch toàn bộ cũng đã tới tay.
Mộc Ân tiếc hận nói: “Đáng tiếc không có thời gian để mang đi da gấu, một tấm
da như vậy của Băng Phách Thiên Hùng ít nhất cũng bán được năm vạn Kim tệ a!”
Hoa Phong hừ một tiếng: “Lập tức rút lui, trước toàn mạng rời đi nơi này rồi
nói sau. Mẹ của mấy con Băng Phách Thiên Hùng con kia hẳn là đi ra ngoài kiếm
ăn rồi, bên này xảy ra động tĩnh lớn như vậy, sợ rằng không bao lâu nữa nó sẽ
trở về, nhanh lên đi”.
Lời còn chưa dứt, bất chợt một tiếng gầm gừ rống giận vang lên. Ngay sau đó,
bốn thân ảnh to lớn kinh khủng cơ hồ cùng lúc từ trong rừng lao đến. Thế xung
phong của bọn chúng giống y như lúc trước con Băng Phách Thiên Hùng đã chết
kia vọt tới trăm mét phát ra chông băng công kích.
Sắc mặt Hoa Phong biến đỗi, nhanh chóng nói: “Mộc Ân, mang theo tiểu Duy cùng
Băng nhi đi”
Phản ứng của hắn mặc dù không chậm, nhưng đúng là đã trễ một bước. Bốn đạo
thân ảnh bất ngờ xông tới đúng là bốn đầu Băng Phách Thiên Hùng. Ngàn vạn lần
đừng tưởng rằng Thiên thú có thể tích khổng lồ như vậy tốc độ sẽ chậm, bởi vì
nguyên nhân là bản thân chúng nó có phong thuộc tính, tốc độ của bọn chúng
nhanh hơn so với loại Thiên thú khác, nhất là cái kỹ năng xung phong này,
trong nháy mắt bộc phát ra tốc độ lại càng cực kỳ khủng bố.
Con Băng Phách Thiên Hùng cầm đầu hình thể đặc biệt to lớn, còn lớn hơn so với
con đã bị mọi người trong Thiên Cung Doanh đánh chết. Trong lúc nó xông lên
liếc mắt liền nhìn thấy thi thể của con băng Phách thiên Hùng đã chết cùng với
con Băng Phách Thiên Hùng con trong miệng. Không cần cái gì khác kích thích,
thoáng một cái, con Băng Phách Thiên Hùng có chiều cao vượt qua tám thước,
lông sau lưng có màu vàng này liền tiến vào trạng thái cuồng bạo.
Thân thể kinh khủng theo sự xung phong trực tiếp nhảy lên, thân thể khổng lồ
như thế ở trên không trung nhưng lại cong về phía sau, một đôi bàn tay khổng
lồ hung hăng hướng mặt đất đập xuống.
“Chạy mau”. Lúc này, không người nào có thể dùng cứng chọi cứng với mấy con
Băng Phách Thiên Hùng này, mọi người rối rít thối lui.
Nhưng mà, con Băng Bách Thiên Hùng hình thể to lớn này chính là con cường đại
nhất trong cả cánh rừng rậm này, chính là Băng Phách Thiên Hùng Vương. Bản
thân chính là đỉnh Phong Tông cấp Thiên thú cường đại. Đồng thời, nó cũng là
cha của mấy con Băng Phách Thiên Hùng con kia. Mắt nhìn thấy hài tử chết,
trạng thái cuồng bạo của nó như thế nào có thể hiểu được.
Trong tiếng nổ vang ầm ầm, hai cái tay gấu khổng lồ hung hăng đập xuống mặt
đất, nhất thời xuất hiện một loại cảm giác giống như trời long đất lở. Trong
tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, một loại sóng địa chấn có hỗn hợp băng tuyết
cùng màu vàng tia sáng ngang nhiên khuếch tán.
Đầu Băng Phách Thiên Hùng Vương này không chỉ có thể tích khổng lồ, nó lại còn
có loại thuộc tính thứ ba trừ hai loại băng và phong là thổ. Lúc này thi triển
là kỹ năng thuộc về thổ thuộc tính tên là Đại Địa Rít Gào. Chẳng những là một
kỹ năng quần công mạnh mẽ, hơn nữa lại là một kỹ năng hạn chế quần thể cường
đại. Nếu có người có thể thác ấn được loại kỹ năng này mà nói..., không nghi
ngờ chút nào, đây chính là cấp bậc chín sao thổ thuộc tính cường thế năng lực.