Băng Phách Thiên Hùng (1)


Người đăng: minh2642001

“Da Rồng? Thật sự là có Rồng loại sinh vật này tồn tại sao?". Nghe Mộc Ân nói,
Chu Duy Thanh cảm thấy hết sức kinh ngạc.

Mộc Ân nói: "Đương nhiên là có, cho dù là con Rồng mới được sinh ra, đó cũng
là một loại Tông cấp Thiên thú hết sức cường đại. Rồng trưởng thành lại càng
là một trong những bá chủ của Thiên thú. Ở địa phương khác rất ít thấy Rồng,
chỉ có Vạn Thú Đế quốc mà chúng ta đang đứng đây, đúng là có không ít Thiên
thú loài Rồng. Nếu không thì làm sao gọi là thiên hạ của vạn thú được. Những
áo giáp này của chúng ta, lúc trước gần như là dốc hết tiền vốn để mua một tấm
da Rồng lớn, dựa vào kích cỡ của thân thể để yêu cầu làm thành bảy bộ. Chẳng
những rất nhẹ, hơn nữa lực phòng ngự cực kỳ kinh người, còn có tác dụng làm
cho một ít bình thường Thiên thú kinh sợ, chính là đồ tốt hết sức quý hiếm".
Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: "Vậy Da Rồng kia có còn lại chút nào không?".

Mộc Ân sao lại không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, tức giận nói: "Có cái rắm.
Nếu có dư thì chúng ta đã làm thành áo giáp toàn thân rồi". Lúc này, giọng nói
của Hoa Phong từ phía trước truyền lại: "Giữ yên lặng!".

Mọi người lặng lẽ tiến vào trong rừng rậm, tuyết đọng dưới chân đã dầy hơn một
thước, đi lại hết sức khó khăn, thời tiết cũng hết sức rét lạnh. Trên người
Chu Duy Thanh mặc áo bông rất dầy, ngược lại Thượng Quan Băng Nhi chẳng qua
chỉ là mặc áo đơn, thỉnh thoảng nàng nhìn về phía Chu Duy Thanh, ánh mắt nhu
hòa làm cho trong lòng hắn cảm thấy ngửa ngáy.

Món quà sinh nhật mà lúc trước Chu Đại Nguyên soái tặng cho Chu Duy Thanh tên
là Tuyết Tàm Y, vừa mỏng nhẹ lại bó sát người, chẳng những là nội giáp hộ
thân, hơn nữa còn có thể điều tiết nhiệt độ cơ thể con người. Lúc này mặc dù
đang ở giữa đất băng trời tuyết, Thượng Quan Băng Nhi cũng không hề cảm thấy
lạnh, cũng là bởi vì Chu Duy Thanh đã đưa Tuyết Tàm Y cho nàng mặc. Chu Duy
Thanh gọi đó là tín vật đính hôn, mà lúc đó Thượng Quan Băng Nhi cũng không hề
phản bác. Đáng tiếc, bi kịch chính là, trước mặt nhiều cường giả của Thiên
Cung Doanh như vậy, cho dù hắn muốn thân mật cùng với Thượng Quan Băng Nhi
cũng không có cơ hội.

Sau khi tiến vào rừng rậm, La Khắc Địch yên lặng biến mất không thấy bóng
dáng, Hoa Phong đi đầu tiên, hai bên theo thứ tự là Cao Sinh cùng Hàn Mạch,
Mộc Ân đi ở cuối cùng, Thượng Quan Băng Nhi cùng Chu Duy Thanh đi ở chính
giữa.

Sau khoảng nửa canh giờ tiến về phía trước, La Khắc Địch lặng lẽ trở về. Lúc
này hắn đã không còn bộ dáng say lờ đờ mông lung như lúc bình thường, tinh
quang trong mắt bắn ra bốn phía, hướng về Hoa Phong nói: "Lão đại, ta tìm tòi
xung quanh trong phạm vi khoảng chừng năm dặm, không có bất kỳ phát hiện nào.
Dựa vào tình báo mà chủ nhân của chuyến hàng này cung cấp, đang sinh sống
trong khu vực Băng Phách rừng rậm này chính là Băng Phách Thiên Hùng bị trục
xuất ra khỏi tộc đàn. Chắc chắn là những Thiên thú vốn sinh sống ở vùng rừng
rậm này đã bị Băng Phách Thiên Hùng hù dọa chạy mất".

Hoa Phong gật đầu nói: "Bản thân nhiệm vụ lần này rất đơn giản, khó khăn là ở
chỗ phòng ngự của Băng Phách Thiên Hùng rất cường đại. Ngươi tiếp tục dò xét
về phía trước, chúng ta sẽ tiếp tục đi thẳng". Vừa nói, Hoa Phong vừa dùng một
mũi tên vẽ nhiều đường cong trên mặt tuyết, La Khắc Địch gật đầu lia lịa. Sau
khi hai người thương lượng một lát, La Khắc Địch lại lặng lẽ biến mất.

Sau khi La Khắc Địch đi, dưới yêu cầu của Hoa Phong, mọi người thúc dục thiên
lực, dùng hết tốc độ tiến về phía trước năm dặm, sau đó lại giảm tốc độ xuống.
Chu Duy Thanh phát hiện, Hoa Phong làm như vậy mục đích rất đơn giản, chính là
muốn đồng bọn luôn luôn giữ vững thực lực ở trạng thái tốt nhất để tùy cơ ứng
biến.

Vẫn tiếp tục xâm nhập sâu vào trong, mọi người đi về phía trước với tốc độ rất
chậm liên tục trong hai ngày. Trong rừng rậm, mỗi ngày bọn họ chỉ đi về phía
trước khoảng chừng ba mươi dặm, người bận rộn nhất không thể nghi ngờ là La
Khắc Địch, chỉ có hắn liên tục chạy ở ngoài. Chu Duy Thanh đã từng lặng lẽ hỏi
Mộc Ân tại sao lại đi chậm như vậy, đáp án rất đơn giản, vì an toàn.

Trong rừng rậm rộng lớn, ở nơi sinh sống của Tông cấp Thiên thú, không cần
nhiều, chỉ cần ba con Tông cấp thiên thú trở lên là có thể khiến cho bọn họ
toàn quân bị diệt. Cho nên La Khắc Địch mới phải không ngừng trinh sát phía
bên ngoài, chẳng những phải tìm tung tích của Băng Phách Thiên Hùng, đồng thời
cũng là người mở đường cho các đồng bọn. Một khi phát hiện có điều khác
thường, mọi người sẽ phải dời đi lập tức.

Dưới sự thờ ơ lạnh nhạt, Chu Duy Thanh phát hiện, mặc dù đã tìm kiếm suốt hai
ngày ở giữa đất băng trời tuyết, thậm chí ngay cả cơm nóng cũng chưa từng được
ăn, nhưng mọi người trong Thiên Cung Doanh không hề có chút lo lắng. Mỗi người
đều hết sức trầm ổn, dường như đó là thói quen trong cuộc sống của họ. "Thiên
địch lớn nhất của sát thủ chính là sự tịch mịch. Phẩm chất ưu tú nhất của một
sát thủ vĩ đại chính là tính nhẫn nại". Hoa Phong đã nói như thế.

Rốt cuộc, đến gần giữa trưa ngày thứ ba, La Khắc Địch với gương mặt hưng phấn
đã đem về tin tức khiến cho mọi người phấn chấn, mục tiêu đang ở cách bọn họ
khoảng bốn năm dặm.

Hoa Phong trầm giọng nói: " Lưu Manh, ngươi xác định là chỉ có duy nhất một
con Băng Phách Thiên Hùng?".

La Khắc Địch gật đầu nói: "Sau khi ta phát hiện con Băng Phách Thiên Hùng này,
lập tức thăm dò xung quanh phạm vi mấy dặm, không hề phát hiện bất kỳ bóng
dáng nào của con Băng Phách Thiên Hùng thứ hai. Con Băng Phách Thiên Hùng lạc
đàn này dường như đang tìm kiếm cái gì đó. Hình thể cao lớn, nhất định là đã
trưởng thành, may mắn bây giờ là mùa đông, mặc dù nó không cần ngủ đông giống
như các loài Gấu bình thường, nhưng cảm giác của nó cũng không linh mẫn".

Hoa Phong quyết định thật nhanh, trầm giọng nói: " Đã như vậy, lập tức hành
động. Các ngươi nhớ kỹ, sau khi đánh chết Băng Phách Thiên Hùng, trong thời
gian ngắn nhất, chúng ta phải lập tức đi xa. Lưu Manh, ngươi chịu trách nhiệm
quấy rầy. Cao Sinh, Hàn Mạch, hai người các ngươi chịu trách nhiệm phòng thủ,
ta chịu trách nhiệm công kích yếu hại".

Nói tới đây, ánh mắt của hắn cuối cùng rơi vào trên người Mộc Ân: "Lão vô lại,
chính diện liền nhờ vào ngươi". Mộc Ân gật đầu.

Nghe Hoa Phong phân phối nhiệm vụ, Chu Duy Thanh hết sức ngạc nhiên. "Lấy bộ
dáng còm nhom này của lão sư của mình, thế nhưng lại chịu trách nhiệm ngăn cản
chính diện, mình không nghe lầm chứ?".

Hoa Phong dường như nhìn thấu suy nghĩ của Chu Duy Thanh, mỉm cười nói: "Tiểu
Duy, lát nữa ngươi cùng Băng Nhi núp ở một chỗ xa xa không cần xuất thủ, chịu
trách nhiệm tiếp ứng chúng ta rút lui. Đừng cảm thấy kỳ quái vì sự sắp xếp của
ta, Mộc Ân sẽ cho ngươi thấy thực lực chân chính của hắn. Hắn sẽ nói cho ngươi
biết cái gì gọi là 'Vô địch trong một trăm thước'".

Mang theo nội tâm nghi ngờ, mọi người toàn diện tăng tốc dưới sự hướng dẫn của
La Khắc Địch. Khoảng cách mấy dặm chớp mắt là đến, La Khắc Địch ở phía trước
đột nhiên chậm lại, hướng về phía sau ra hiệu. Hoa Phong bảo ngọi người giảm
tốc độ xuống, đồng thời ngưng thần, nín thở tiến về phía trước.

Quả nhiên, ở phía trước không xa, sau khi vén cành lá của một cây tùng to lớn
qua một bên, mục tiêu chuyến này của bọn họ đang xuất hiện ở trong tầm mắt của
mọi người.

Phía bên ngoài cách khoảng hơn hai trăm thước, một con Gấu cực lớn có bộ lông
đen nhánh đang gục đầu xuống đất, hai chân trước đào bới trên mặt đất, không
biết là đang tìm cài gì.

Thấy con vật này, Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi không khỏi hít một
hơi thật sâu. Chu Duy Thanh mặc dù đã từng nhìn thấy Tông cấp Thiên thú ở
trong Thác Ấn Cung, nhưng Thiên thú trong đó đều đã bị phong ấn, tất cả đều
hết sức hiền lành, nhìn qua không hề có cảm giác kinh khủng. Nhưng con Băng
Phách Thiên Hùng này lại hoàn toàn khác biệt, nó cao hơn sáu thước, lúc này
đang không ngừng dùng đôi bàn tay dầy cộm nặng nề đập trên mặt đất, phát ra âm
thanh thùng thùng. Cho dù là đang ở khoảng cách hơn hai trăm thước, mọi người
cũng có thể cảm nhận được sự chấn động của cả vùng đất.

Băng Phách Thiên Hùng có một vệt lông màu trắng to bằng bàn tay, kéo dài từ
đỉnh đầu dọc theo sống lưng cho đến phần đuôi. Chung quanh thân thể mơ hồ có
một tầng sương lạnh nhàn nhạt vây quanh. Bởi vì nó đang đưa lưng về phía mọi
người, nên Chu Duy Thanh cảm thấy ngoài thân thể khổng lồ, nó cũng chẳng khác
biệt lắm so với các loài gầu bình thường khác.

Âm thanh rất nhỏ của Mộc Ân vang lên bên tai Chu Duy Thanh: “Mỗi một con Tông
cấp Thiên thú cũng có thể nói là một gã Thiên Châu Sư cường đại. Bản thân Băng
Phách Thiên Hùng chính là Thiên Châu Sư chuyên về lực lượng, nó có hai loại
thuộc tính, Băng và Phong. Là một loại Tông cấp Thiên thú rất khó đối phó, lực
phòng ngự lại càng kinh người. Ngươi cùng với Băng Nhi lên cây ở chỗ này, cho
dù có phát sinh tình huống như thế nào cũng không được hành động nông nổi,
hiểu không?”. Chu Duy Thanh gật đầu, cười hắc hắc nói: “An toàn đệ nhất, ta
hiểu”.

Lúc này, Hoa Phong phất nhẹ tay, ngón tay liên tiếp ra động tác, căn bản là
không cần trao đổi bằng tiếng nói, các cường giả của Thiên Cung Doanh liền
động thân.

La Khắc Địch từ mặt bên lao đi, Hoa Phong, Cao Sinh cùng Hàn Mạch chia ra ba
phương hướng khác nhau di chuyển. Chỉ có Mộc Ân, sau khi giơ lên tay phải thả
ra Thể Châu của mình, trực diện đi về phía con Băng Phách Thiên Hùng.

Lúc này tâm tình của Chu Duy Thanh và thượng Quan Băng Nhi cũng không khỏi bắt
đầu khẩn trương lên, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh tượng săn giết
Thiên thú, hơn nữa lại còn là một con Tông cấp Thiên thú cường đại. Chu Duy
Thanh chỉ chỉ lên phía trên, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thượng Quan
Băng Nhi phóng người lên cây.

Thượng Quan Băng Nhi chỉ khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng không hề kháng
cự, mà ngược lại ngoan ngoan nép đầu vào trong ngực của hắn không hề nhúc
nhích. Chu Duy Thanh không khỏi mừng rỡ trong lòng, nắm tay nàng thật chặt. Ở
giữa nơi đất băng trời tuyết này, được ngửi mùi thơm ngát toát ra từ cơ thể
của Thượng Quan Băng Nhi, còn sắp được xem một tràng đại chiến, khiến hắn rất
thỏa mãn. Sự buồn bực vì phải đi bộ trong hai mươi ngày qua lúc này đã không
còn sót lại chút nào.

Bên kia, mọi người trong Thiên Cung Doanh đã triển khai hành động, một mũi tên
yên lặng không hề phát ra tiếng động từ một góc rất khó bay thẳng về phía Băng
Phách Thiên Hùng, mục tiêu chính là lỗ tai của nó. Không hề nghi ngờ, đối với
bất kỳ loại sinh vật nào cũng vậy, ánh mắt, lỗ tai là nơi tương đối yếu ớt.

Nhưng là, lúc nhìn thấy mũi tên kia sắp sửa chạm đến mục tiêu, từ trên thân
thể Băng Phách Thiên Hùng đột nhiên phát ra một màn sáng màu lam nhạt, vang
lên một tiếng phù nhẹ, mũi tên kia đã bị màn sáng màu lam ngăn phát ra một
vầng sáng.

Rống...! Băng Phách Thiên Hùng nổi giận gầm lên, mặc dù không bị bắn trúng bất
ngờ, nhưng nó cũng bị chọc giận. Nó chợt nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía
không phải là nơi phát ra mũi tên. Khi nó nghiêng đầu nhìn, Chu Duy Thanh và
thượng Quan Băng Nhi từ xa nhìn lại mới thấy, con Băng Phách thiên Hùng này có
mắt là màu băng lam, trong ánh mắt toát ra đầy máu tanh và giết chóc, ánh mắt
lạnh như băng phảng phất như có lãnh điện xẹt qua.

Ồng... Không khí chung quanh Băng Phách Thiên Hùng đột nhiên trở nên dồn dập,
cuồng phong đột khởi, giống như một cái lốc xoáy thổi tuyết đọng chung quanh
nó bay tán loạn. Nơi cơn lốc tuyết đi qua, truyền đến những âm thanh răng rắc,
trong phạm vi đường kính năm mươi mã, tất cả cây cối đều bị nghiền nát sạch
sẽ, biến thành những mảnh vụn bay tán loạn.


Thiên Châu Biến - Chương #89