Ngưng Hình, Thác Ấn Chi Tinh Cấp Bình Định (3)


Người đăng: minh2642001

“Ngày hôm qua, ta cùng với Băng nhi, lấy kinh nghiệm của ta tiến hành giản
định. Đánh giá hai trang bị Thể châu ngưng hình của Băng nhi thì trong đó Vô
Thanh Truy Tung Tiễn có thể được đánh giá là tam tinh, có chút đáng tiếc đó là
ngưng hình trang bị này đối với chúng ta tác dụng tương đối nhỏ một chút.

Mà Ngự Phong Ngoa được đánh giá là lục tinh, nếu sau này Băng nhi có thể tu
luyện đến Cửu châu tông cấp đỉnh phong có thể dựa vào Ngự Phong Ngoa ngự phong
phi hành. Hơn nữa nếu thêm lỗ tương khảm có thể đánh giá đến thất tinh cũng
không quá đáng. Đây chính là vật tốt hiếm có cho Phong hệ Thiên Châu sư. Mà Ý
châu thác ấn đầu tiên là kỹ năng Phong Nhận, nhưng đó chỉ là một kỹ năng nhị
tinh. Tăng trưởng của kỹ năng này yếu đi chút ít, bất quá chẳng qua là thác ấn
chỉ mới một khỏa Ý châu mà thôi.”

Nghe Hoa Phong nói, ánh mắt mọi người tập trung cả vào người Chu Duy Thanh,
Chu Duy Thanh trợn mắt, người co rúm lại: “Các ngươi nhìn ta làm gì?” La Khắc
Địch cười hắc hắc nói: “Tất nhiên là đánh giá Tinh cấp cho tiểu tử ngươi chứ
sao.”

Hoa Phong nghiêm mặt nói: “Tiểu Duy, mặc dù bây giờ ngươi đã là một thành viên
của Thiên Cung doanh nhưng chúng ta cũng tuyệt đối không miễn cưỡng. Ta chỉ hy
vọng ngươi có thể cho tất cả mọi người hiểu rõ năng lực của ngươi, có như vậy,
thời điểm tiến hành chiến đấu mới có thể phối hợp tốt nhất. Chu đại nguyên
soái đã gửi ngươi đến Thiên Cung doanh thì cũng hy vọng ngươi hiểu hắn tín
nhiệm chúng ta như thế nào. Thiên Cung doanh vĩnh viễn là người thủ hộ của
Thiên Cung đế quốc.”

Chu Duy Thanh nhìn về phía Thượng Quan Băng Nhi cùng Mộc Ân, Mộc Ân có chút
bất đắc dĩ nói: “Cho bọn hắn xem một chút đi, lòng hiếu kỳ có thể làm chết
người đó, mấy người các ngươi cẩn thận trái tim không chịu được đó. Hừ hừ.” La
Khắc Địch tức giận nói: “Lão vô lại, không thổi da trâu ép người có thể chết
sao? Tim lão tử tốt lắm.” Mộc Ân lần này không phản bác hắn, chẳng qua nhìn
hắn cười lạnh mấy tiếng. Nửa canh giờ sau.

Trong khi xe ngựa đang phi nhanh, cửa hậu của xe ngựa bất chợt mở ra, ngay sau
đó một đạo thân ảnh từ trong xe ngựa bay ra, nói chính xác là từ trong xe ngựa
bị đạp bay ra ngoài.

Từ trong xe truyền đến âm thanh đầy tức giận của La Khắc Địch : “vk*, Ngươi
là đồ biến thái trong biến thái, ngươi là đồ hỗn tiểu tử tối biến thái. A a a!
Ôi trái tim đáng thương của ta! Ta chịu không nổi rồi, quá hâm mộ ghen tỵ với
uất hận!”

Không nghi ngờ chút nào, người đón nhận bi kịch bị đạp từ trên xe ngựa xuống
chính là Chu Duy Thanh. Sau khi tiến hành đánh giá tinh cấp năng lực của hắn
bên trong xe tràn ngập tiếng tim đập đầy kích động, ngay cả Mộc Ân cũng không
ngoại lệ. Sau đó thông qua nhất trí hắn bị đạp rớt khỏi xe ngựa, nghe nói là
vì tăng cường tố chất thân thể của hắn, để hắn vận động nhiều một chút, rèn
luyện nhiều hơn…

“Các người trắng trợn ghen tỵ với ta.” Chu Duy Thanh vẻ mặt đầy buồn bực chạy
như điên theo phía sau xe, trên lưng hắn còn đeo thêm cây trọng cung Hắc Thần
Cung.

Khi Chu Duy Thanh lộ ra Biến Thạch Miêu Nhãn Ý Châu, không khí trong xe lúc ấy
vô cùng quỷ dị. Cao Sinh đang uống dở ngụm nược phun toàn bộ lên mặt Hàn Mạch.
Hoa Phong đang ngồi trong xe đứng bật dậy làm đầu đụng mạnh vào trần xe, Hàn
Mạch há mồm kinh ngạc thì kết quả nuốt mất một nửa số nước Cao Sinh phun ra,
bây giờ còn đang nôn khan. La Khắc Địch tự cấp cho mình một cái bạt tai, bởi
vì hắn thật sự không thể nào tin tưởng vào kết quả này, do lực đạo phát ra quá
mạnh làm cho một bên mặt sưng ù lên.

Chờ Chu Duy Thanh báo ra các kỹ năng của bản thân, trừ Thượng Quan Băng Nhi
cùng bản thân hắn ở ngoài, da mặt của tất cả những người khác đều co quắp lại.
Nếu không phải tu vi của mỗi người đều không tệ thì nói không chừng trúng gió
ngay tại chỗ rồi. Dưới tình huống như vậy Chu Duy Thanh không bị đá xuống xe
mới là lạ…

Kết quả đánh giá tinh cấp là, Phách Vương cung được là Thất tinh, nếu như tính
luôn lỗ tương khảm tăng thêm một tinh mà nói… chính là bát tinh.

Ý Châu thác ấn đánh giá tinh cấp trong đó, Phong Chi Trói Buộc được đánh giá
là bát tinh, Chưởng Tâm Lôi được coi là chuẩn thất tinh, Không Gian Bình Di do
là kĩ năng bảo mệnh được đánh giá là cửu tinh, Hắc Ám Chi Xúc đánh giá bát
tinh, Tà ác Thôn Phệ đánh giá không rõ, Tuyệt Đối Trì Hoãn đánh giá không rõ.

Để hình dung lời của Hoa Phong uyên bác chính là, Chu Duy Thanh kỹ năng thác
ấn Nhất châu, so sánh với suất ca Chu Đại soái Bát châu cấp bậc thác ấn đến
toàn bộ kỹ năng đều tốt hơn.

Sau một khoảng thời gian dài di chuyển. Trong Phỉ Lệ đế quốc xuất hiện một màn
kỳ cảnh, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy như bay phía trước, theo sau chiếc xe
ngựa là một thanh niên quần áo lam lũ, không ngừng chạy như điên… Hai mươi
ngày sau. Bắc cương Phỉ Lệ đế quốc.

“Thấy phiến Sâm Lâm bị tuyết trắng bao phủ phía trước kia không? Nhiệm vụ lần
này của chúng ta chính là ở trong khu rừng đó, chúng ta phải săn giết một con
Băng Phách Thiên Hùng Tông cấp Thiên thú, phải lấy được thiên hạch của nó cùng
với da gấu, tay gấu, mật gấu.”

“Thiên Hạch là cái gì?” Tuy da của Chu Duy Thanh đen hơn rõ ràng nhưng tinh
thần lại so với trước kia tốt hơn rất nhiều.

Bắt đầu từ ngày hôm qua, Chu Duy Thanh rốt cục cũng không phải tiếp tục chạy
bộ nữa. Đổi một bộ trang phục mới, sau đoạn đường này khí chất, tinh thần hắn
đã xảy ra biến hóa không nhỏ. Vóc người tựa hồ cũng cao hơn mấy phần, nhìn qua
vẫn là vẻ mặt hàm hậu trước kia, nhưng khi thỉnh thoảng đưa mắt nhìn nơi nào
đó, trong mắt tất lộ phong mang.

Một đường chạy như điên liên tục hai mươi ngày kết thúc chỗ lợi lớn nhất chính
là tu luyện thiên lực. Ở tình huống sử dụng hết tốc lực để di chuyển, ngũ đại
tử huyệt liên tục liên tục hấp thu thiên địa lực trong không khí bổ sung cho
bản thân. Bất Tử Thần Công vốn tốc độ tu luyện nhanh hơn các loại công pháp
bình thường khác không ít, một đường chạy tới Chu Duy Thanh đã cảm nhận đệ ngũ
trọng thiên lực đã có dấu hiệu đột phá, dường như Bất Tử Thần Công sắp có thể
trùng kích vào tử huyệt thứ nhất của tầng thứ hai vậy. Có Bất Tử Thần Công
tầng thứ nhất kinh nghiệm, Chu Duy Thanh mơ hồ biết được huyệt thứ nhất trong
mỗi tầng công pháp là dễ dàng trùng kích nhất nhưng lại khó thành công nhất.
Không phải ban đầu khi trùng kích huyệt Kiên tỉnh hắn thiếu chút nữa đã xong
đời sao?

Trừ thiên lực liên tục tăng lên ngoài ra còn có hai chỗ tốt đó là đem một thân
tinh khiết lực lượng Thể Châu kết hợp tốt hơn với cơ thể. Trừ tà ma hữu thối
hiện tại đã hoàn toàn phối hợp, ngoài ra hắn đối với lực lượng của Thể Châu
tăng lên cùng với lực lượng cơ thể kết hợp có những bước tiến nhảy vọt. Chỉ
cần ý niệm vừa động, Thể châu cùng thân thể có thể phối hợp đồng thời phóng
thích lực lượng ra không còn cứng nhắc như trước đây nữa.

Đứng ở bên Chu Duy Thanh, Mộc Ân nói: “Thiên Hạch chỉ xuất hiện ở sơ giai Tông
cấp thiên thú trở lên, trong đó chứa đựng thiên lực tinh khiết của thiên thú.
Thật ra nói một cách chính xác thiên lực đó cũng không khác gì thiên lực của
chúng ta. Khi thực lực Thiên thú đột phá Tông cấp, là có thể tùy ý vô hình hóa
thành hữu hình, ngưng kết thiên lực thành một loại nội đan, chúng ta gọi đó là
Thiên hạch. Thiên hạch có thuộc tính tương thích nếu cho Ngự Châu sư sử dụng,
như vậy có thể có lợi ích to lớn trong việc tu luyện, tăng nhanh tốc độ tu
luyện. Hơn có thể trợ giúp Tu luyện giả thời điểm đang tiến hành phân liệt bản
mang châu nhanh chóng hoàn thành. Còn nữa chính là như Phách Vương cung của
ngươi kia có thể khảm lỗ, chẳng những có thể khảm khỏa Ý châu của ngươi mà còn
có thể khảm bằng Thiên Hạch đồng thuộc tính.” “Tỷ như, Phách Vương cung của
ngươi nếu khảm thêm một quả Lực Lượng hình thiên thú tinh hạch,uy lực của nó
sẽ đại tăng, đồng thời có khả năng tự động hấp thu thiên địa nguyên lực trong
không khí bổ xung cho bản thân, rất khó tổn hại. Khi ngươi không sử dụng có
thể đem nó tháo ra.”

Chu Duy Thanh nghe vậy hai mắt sáng lên: “Nhiều chỗ tốt như vậy a! Vậy chúng
ta còn chờ gì nữa chuẩn bị nhiều nhiều chút mấy cái Thiên Hạch.” Mộc Ân cả
giận nói: “Ngu ngốc, câm miệng, thật mất mặt.”

Trừ bỏ Hoa Phong ra, những người còn lại của Thiên Cung doanh đều nhìn Chu Duy
Thanh như một tên ngu ngốc, kể từ khi biết thuộc tính của Chu Duy Thanh mấy
tên này đều hướng hắn thể hiện đầy đủ cái gì gọi là ghen tỵ một cách trần
trụi, nếu có cơ hội sẽ ngay lập tức dùng ngôn từ đả kích hắn.

La Khắc Địch âm dương quái khí nói: “Chuẩn bị nhiều thiên hạch? Ngươi cho rằng
cái đồ chơi đó là củ cải trắng a! Nói chuẩn bị là chuẩn bị, ngươi không biết
Tông cấp thiên thú nguy hiểm cỡ nào sao? Lấy thực lực của cha ngươi, khi đối
mặt với một tông cấp thiên thú còn có thuộc tính tương khắc may ra có thể miễn
cưỡng đối kháng được một con sơ giai tông cấp thiên thú. Nếu không chúng ta
cần dùng tới nhiều người như vậy sao?”

Hoa Phong nói: “Chuẩn bị hành động. Căn cứ theo lời cố chủ nói, trong khu rừng
này có ít nhất hai mươi con Băng Phách Thiên Hùng. Mộc Ân ngươi che chở cho
Tiểu Duy, Băng nhi ngươi ở bên cạnh ta. Tiến vào rừng rậm.”

Vừa nói, hắn cũng chạy tới bên xe ngựa, không biết nhấn mấy cái ở đâu mà trong
nhất thời một trận âm thanh cơ quan hoạt động vang lên, ngăn dưới cùng của xe
ngựa bắn ra một ngăn kéo lớn bên trong chứa đầy đồ đạc.

Mọi người của Thiên Cung doanh bằng vào tốc độ như bay đến thay đổi quần áo.
Một lát sau, mọi người ai cũng mặc thêm một bộ áo giáp quái dị có hoa văn đỏ
sậm, áo giáp không chỉ bảo vệ nửa thân trên người, đồng thời cũng bảo vệ các
đốt ngón tay và các bộ phận yếu hại, bao gồm một chiếc khăn nhỏ trùm đầu(cô bé
choàng khăn đỏ chăng???). Đồng thời, sau lưng mỗi người ít nhất mang hai cây
cung, cùng với một cái tiễn hồ khổng lồ. Hoa Phong, La Khắc Địch, Mộc Ân thì
còn hoàn hảo một chút chỉ có tầm hai trăm mũi tên, mà bên kia Hàn Mạch cùng
với Cao Sinh trên lưng mang cả một cái tiễn hồ khổng lồ bằng da tựa hồ che kín
toàn bộ cả lưng. Chu Duy Thanh thô sơ giản lược đoán chừng, bên trong cũng
muốn có hơn bốn trăm mũi tên. Phía dưới tiễn hồ có một bộ phận trang bị thêm
nước uống và một chút lương khô chuẩn bị sẵn. Một thân trang bị nhanh chóng
được chuẩn bị xong, mà các vị hết sức lười nhác trong Thiên Cung doanh lúc này
ánh mắt cũng trở nên băng lạnh.

Chu Duy Thanh đứng bên Thượng Quan Băng Nhi nhìn qua bên cạnh, không biết vì
sao khi nhìn mọi người mặc một thân áo giáp vào hắn nhận thấy trong lòng dâng
lên một cỗ hơi thở mang theo huyết tinh nhàn nhạt, tâm tình xuất hiện thêm vài
phần cao ngạo mạc danh kỳ diệu.

Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi cũng không có cái loại tiễn hồ đặc
biệt này. Mỗi người mang theo bốn tiễn hồ bình thường có hai trăm mũi tên cùng
một số thực phẩm chuẩn bị sẵn.

Mọi người lẳng lẽ tiến vào khu rừng phía trước chính là một sâm lâm thuộc cảnh
nội của Vạn Thú đế quốc.

“Lão sư, bộ giáp trên người chúng ta là làm từ vật liệu gì vậy? Bộ dạng thật
là kì lạ?” Chu Duy Thanh vẫn không nhịn được tò mò hỏi.

Mộc Ân cười hắc hắc nói: “Tiểu tử ngốc, đây cũng chính là bảo bối, Long Bì.”

Chu Duy Thanh nhất thời trừng lớn đôi mắt : “Long Bì? Thật sự có rồng loại
sinh vật này tồn tại sao?”


Thiên Châu Biến - Chương #88