Người đăng: minh2642001
Chương 31(2)
Hành động của Mộc Ân nhìn như chỉ là tùy tiện đem mũi tên này vứt bay, nhưng
những mũi tên này dường như có mắt vậy. Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang
lên, nhóm Cung tiễn thủ của bọn cường đạo ở hai bên sườn núi không một tên nào
có thể chạy trốn, toàn bộ đều bị một mũi tên xuyên qua cổ họng bỏ mệnh ngã
xuống. Phải biết rằng từ hai bên sườn núi nhìn xuống đây khoảng cách chừng năm
mươi thước, nhưng Mộc Ân chỉ cần dùng tay không phóng hàng loạt mũi tên tiêu
diệt toàn bộ hai mươi mấy tên, đây là khó khăn bậc nào?
Đây là lần đầu tiên Chu Duy Thanh nhìn thấy vị lão sư của mình xuất thủ, hắn
không thể không thừa nhận mình thật sự kinh hãi.
Phốc một tiếng, Chu duy Thanh trên mông bị đá một cước, Mộc Ân tức giận nói:
“Lo lắng cái gì? Muốn chết a! Nhanh lên thu thập mấy tên phía trước, không
được để một tên nào trốn thoát, có tên nào chạy thoát thì ngươi sẽ không có
phần đâu. Không được sử dụng cung tên.” Vừa nói, Chu Duy Thanh đang cầm Hắc
Thần Cung trong tay không biết chuyện gì xảy ra bỗng nhiên xuất hiện trong tay
Mộc Ân.
Cho đến lúc này, bọn cường đạo phía đối diện chợt tỉnh ngộ, coi như không có
đầu óc bọn chúng cũng hiểu được chiếc xe ngựa phía trước mặt không phải thứ
chúng có thể đụng vào, cường đạo thủ lĩnh cũng không để ý đến sự đau đớn ở
tai, hú lên quái dị: “Phong khẩn, xả hô.” Quay đầu hướng lên núi chạy trốn.
Những cường đạo này hiển nhiên không phải là lần đầu chạy trốn, đúng là không
có một ai đồng dạng chạy cùng một phương hướng.
Chu Duy Thanh được Mộc Ân nhắc nhở, chân phải chợt đạp mạnh, cả người nhanh
chóng phóng ra ngoài. Hắn cũng hiểu được, Mộc Ân không cho hắn dùng cung tên
là để kiểm nghiệm khả năng thực chiến của hắn. Mình mất mặt cũng không sao
nhưng không thể để cho lão ba mất mặt a! Nghĩ đến đây máu trong người Chu Duy
Thanh không khỏi có chút sôi trào lên.
Thời điểm chân phải của hắn đạp xuống mặt đất, đồng thời phát ra một tiến
“Phịch” ngay cả Mộc Ân cũng bị dọa sợ hết hồn, thân ảnh Chu Duy Thanh giống
như một mũi tên bắn thẳng ra ngoài, tốc độ cực nhanh này khiến cho trên mặt
Mộc Ân không khỏi toát ra một tia quang mang kinh ngạc.
Thân hình chợt lóe lên, Chu Duy Thanh đã đuổi tới sau hai gã cường đạo, tố
chất tối cùng những binh lính bình thường không sai biệt lắm, bây giờ gặp phải
một Thiên Châu sư như vậy kết quả có thể như thế nào? Mỗi tay bắt lấy một tên
cường đạo, hai tay kéo hợp lại với nhau nhất thời làm cho hai tên cường đạo
đụng đầu vào nhau hôn mê bất tỉnh, thân hình của Chu Duy Thanh cũng không có
ngừng lại, tay trái vung lên, một đạo hắc mang như thiểm điện bay ra nhanh
chóng hướng về phía nhiều cường đạo chạy đi phóng tới, ngay sau đó thân thể
hắn lại lóe lên, bằng sức bật vô cùng mạnh mẽ của chân phải, hắn nhanh chóng
lao tới đánh gục từng tên cường đạo rồi ném trở lại, đồng thời phía bên cường
đạo tương đối dày đặc mười hai tên cường đạo trong nháy mắt bị Hắc Ám Chi Xúc
bao phủ, kéo vào một chỗ, chỉ còn lại tên thủ lĩnh cường đạo tốc độ chạy mau,
hiện nhiên là có mấy phần bản lĩnh, đã chạy lên đến sườn núi.
Chu Duy Thanh hiển nhiên không thể để hắn chạy thoát, chỉ sau hai lần phát lực
đã đuổi kịp, tay hướng về phía cường đạo thủ lĩnh chộp tới.
Cường đạo thủ lĩnh phảng phất như có mắt sau lưng, đang chạy như điên hắn đột
nhiên chân phải đạp mạnh núi đá phía trước, thân hình chợt chuyển quay ngược
trở lại, Đại Khảm Đao trong tay mạnh mẽ hướng Chu Duy Thanh quét tới. Kình
phong rít lên, rõ ràng có Thiên lực ẩn chứa trong đó. Bản thân hắn đã luyện
đến lưỡng trọng thiên thiên lực, chẳng qua là không thể thức tỉnh bản mạng
châu, cho nên mới có thể trở thành một gã thủ lĩnh cường đạo. Đáng tiếc, người
hắn gặp phải lại là một gã Thiên Châu sư.
Đại Khảm Đao chỉ mới vung lên được một nửa, thanh quang chợt lóe lên, tên thủ
lĩnh cường đạo chợt cảm thấy cơ thể mình không thể nào nhúc nhích được. Ngay
sau đó, Chu Duy Thanh một tay chộp vào ngực hắn, thiên lực bắn, tên cường đạo
này cộng với trọng giáp tổng trọng lượng vượt quá hai trăm cân mà liền bị
quăng ra ngoài, bay thẳng hai mươi thước, lăn xuống sơn đạo. Ngàn vạn lần
không nên quên, Chu Duy Thanh chính là tinh khiết lực lượng Thể châu.
Chu Duy Thanh bạo khởi đem tất cả cường đạo khống chế ném ra giữa đường, nhưng
tất cả diễn ra chẳng qua chỉ trong đúng mười lần hô hấp mà thôi. Bất luận là
Mộc Ân hay mọi người bên trong xe ngựa vén rèm lên quán sát, không ai có thể
ngờ hắn có thể nhanh như vậy giải quyết xong.
Hoa Phong ánh mắt chợt lóe sáng, vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì
đó.
Chu Duy Thanh sau đó nhanh chóng trở lại bên cạnh Mộc Ân: “Lão sư, các ngươi
thật xấu xa, như thế nào lại dùng xe ngựa để câu dẫn cường đạo tới cướp bóc,
sau lại đen ăn đen.”
Mộc Ân lúc này đang đứng trước mặt tên cường đạo thủ lĩnh, nghiến răng đạp
mạnh lên người này, trong miệng phẫn uất hô lên: “Dám nói ta già, để ta cho
ngươi xem thế nào là già…” Chu Duy Thanh đứng một bên quan sát trong lòng suy
nghĩ, thật là độc ác a!
“Tha mạng, đại gia tha mạng a…” Cường đạo thủ lĩnh kêu la thảm thiết liên tục,
muốn phản kháng nhưng không thể nào vận nổi chút khí lực, Phong Chi Trói Buộc
của Chu Duy Thanh cũng không phải một người không phải là Ngự Châu sư như hắn
có thể nhanh chóng thoát ra đươc.
Mộc Ân nhìn thoáng qua mười hai tên cường đạo ở phía xa: “Tiểu tử thúi, kĩ
năng Hắc Ám thác ấn đầu tiên của ngươi không phải là Hắc Ám Chi Xúc chứ?”
Chu Duy Thanh nói: “Lão sư, ngài quả nhiên kiến thức rộng rãi.”
Mộc Ân tức giận nói: “Kiến thức rộng cái rắm, khó trách lão tử ngươi muốn nhét
ngay ngươi vào Thiên cung doanh. Ngươi có biết hay không, cha ngươi Bát châu
thác ấn chính là kỹ năng này. Hắn có mặt mũi nào mà dạy ngươi, ha ha, lão Chu
kia cũng có ngày hôm nay, ha ha. Lúc này ngươi có thể danh chính ngôn thuận
trở thành một thành viên của Biến Thái Thiên Đường, bản thân ngươi chính là
một tiểu biến thái.” Mộc Ân nhấc tên cường đạo thủ lĩnh trên mặt đất lên:
“Hang ổ của các ngươi ở chỗ nào? Dẫn chúng ta đi.”
Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, hơn mười cường đạo mặt xám mày tro đeo từng
túi kim tệ, dưới dự đốc thúc của Mộc Ân và Chu Duy Thanh đặt vào khoang tối
của xe ngựa. Trước khi đi, Mộc Ân vẫn không quên vỗ vỗ vai thủ lĩnh cường đạo:
“Nhớ rõ a! Lần sau ở đây cướp được đủ tiền rồi tiếp tục cướp của chúng ta a!”
Mưa tên hung ác từ trong tay Mộc Ân phóng ra, tất cả cường đạo không tên nào
ngoại lệ, toàn bộ bị mất mạng. “Lão sư, tiền chúng ta đã lấy hết rồi tại sao
lại còn muốn giết bọn họ?” Chu Duy Thanh dù sao tuổi cũng còn nhỏ, mắt thấy
Mộc Ân giết người không chớp mắt không khỏi có chút sợ hãi.
Mộc Ân hừ một tiếng: “Ngươi biết cái gì, những tên cường đạo này chẳng lẽ chỉ
cướp của một mình chúng ta? Dùng não heo của ngươi nghĩ thử coi, nếu chúng ta
không có thực lực ngươi nghĩ kết quả sẽ ra sao? Nhưng tên này chết mười lần
cũng không quá đáng.” Hai người một lần nữa lên xe, La Khắc Địch lại bu lấy:
“Lão vô lại, kiếm được bao nhiêu?”
Mộc Ân tức giận nói: “Bon quỷ nghèo này, tổng cộng cũng chưa tới mươi vạn kim
tệ. Không có Ngự Châu sư trấn giữ làm sao có thể mạnh? Hi vọng phía sau vận
khí tốt hơn, có thể gặp được nhóm giàu có.”
Hoa Phong nói: “Không nên không biết thỏa mãn như thế, chia ba bảy, nhớ chia
ta ba thành.”
Mộc Ân hừ một tiếng nói: “Ngươi là đồ quỷ hút máu.”
Hoa Phong nở một nụ cười ưu nhã: : “Không có xe ngựa của ta, nhìn bộ dạng của
ngươi, cường đạo cũng sẽ không cướp của ngươi. Tiểu Duy, kĩ năng bóng tối thác
ấn thứ nhất của ngươi là Hắc ám chi xúc như vậy ngươi chuẩn bị sau này có đi
theo con đường Cường khống không?” Chu Duy Thanh sửng sốt một chút : “Cái gì
gọi là Cường khống(Mạnh mẽ khống chế)?”
Hắn vừa hỏi câu này, Mộc Ân đang ngồi tựa vào ghế cũng phải đảo tròng mắt, Hàn
Mạch thì khẽ nhíu mày, Cao Sinh thì giật mình mở hai mắt nhìn trừng trừng, La
Khắc Đich nói: “Không thể nào, Tiểu Duy, ngươi thân là con Chu Đại nguyên soái
mà ngay cả Cường Khống là gì cũng không biết? Người nào dạy ngươi kiến thức về
Thiên Châu?”
Thượng Quan Băng Nhi đỏ mặt nói: “Là ta dạy hắn. Chu nguyên soái sau này mới
biết hắn thức tỉnh bản mạng châu, chưa kịp dạy hắn cái gì thì chúng ta đã tới
Thiên Cung doanh rồi.”
Hoa Phong nói: “Đơn giản mà nói, mỗi một Ngự Châu sư ở lúc tu luyện sẽ chọn
cho mình phương hướng thích hợp nhất với mình mà tiến hành tu luyện. ví dụ
như, Hỏa thuộc tính Ý Châu sư sẽ lựa chọn công kích diện rộng, phong thuộc
tính Ý Châu sư sẽ lựa chọn linh hoạt công kích, chúng ta gọi đó là Mẫn Công.
Mà theo đường còn lại là Cường khống chính là trên chiến trường toàn lực khống
chế hành động của địch nhân cùng công kích là mục tiêu tu luyện. Ngươi bây giờ
có Hắc Ám Chi Xúc, đây là một loại kỹ năng điển hình của khống chế kỹ năng,
hơn nữa còn tăng cường cảm giác là một loại nhất đẳng phụ gia hiệu quả. Mặc dù
ta không biết làm thế nào mà ngươi có thể thác ấn thành công, nhưng ta không
thể không nói chúng ta chưa bao giờ thấy một kỹ năng có thể thác ấn hoàn mỹ
đến như vậy.”
Chu Duy Thanh nói: “Doanh trưởng, ta vẫn không hiểu, những thứ kỹ năng thác ấn
này cùng Thể châu ngưng hình phân chia như thế nào. Không phải là cũng có thể
theo bản mạng châu tăng thêm mà tiến hóa sao?”
Hoa Phong ôn hòa nói: “Trong chuyện này đương nhiên có điểm khác nhau, bất
luận Thể Châu ngưng hình hay Ý Châu thác ấn, để đánh giá giá trị của nó cũng
phải từ mấy phương diện mà tiến hành, đầu tiên là những thuộc tính có thể tăng
trưởng. Ngươi nói cũng không sai, mỗi cái kỹ năng có thể không ngừng tiến hóa,
ngưng hình trang bị cũng giống như vậy. Nhưng là trình độ tiến hóa lớn nhỏ
hoàn toàn không giống như lúc trước. Mỗi khi thêm một khỏa bản mạng châu thì
trình độ tiến hóa càng lớn càng tốt. Ví dụ như nói ngươi thác ấn một Sư cấp
Thiên thú lấy được kỹ năng, làm nó tiến hóa, trình độ tiến hóa là một cấp, mà
Tôn cấp thiên thú trình độ tiến hóa là hai, mà Tông cấp thậm chí là bốn. Vì
vậy ở Thác Ấn Cung thì phục vụ hạng nhất bao gồm cả đánh giá Tinh cấp ngưng
hình, thác ấn. Nói đúng ra là đánh giá năng lực mạnh yếu của ngươi thác ấn
cùng ngưng hình, đánh giá này sao càng cao thì kỹ năng tự nhiên càng tốt. Thấp
nhất là Nhất Tinh, cao nhất là Thập Nhị Tinh.”
“Ví dụ như Hắc Ám Chi Xúc của ngươi ở Thác Ấn Cung đánh giá là điển hình của
Bát Tinh kỹ năng. Nói như vậy, Sư cấp thiên thú thì các kỹ năng là Tam tinh,
Tôn cấp thiên thú thì sẽ có Tứ tinh đến Lục tinh kỹ năng, Tông cấp thiên thú
thì có Thất đến Cửu tinh kỹ năng. Về phần trên Cửu tinh thì chỉ có Thiên Châu
sư mới có khả năng tiếp xúc. Cho nên nói như vậy Ngự Châu sư tu vị mấy châu
thì thác ấn ít nhất bấy nhiêu tinh kỹ năng, nếu không được như vậy sẽ không
thể nào phát huy toàn bộ tu vị bản thân. Loại người như ngươi, chỉ có tu vị
Nhất châu mà thác ấn đến Bát Tinh kỹ năng, hơn nữa hoàn toàn khống chế được
Bát Tinh kỹ năng, chúng ta ai cũng chưa từng thấy qua.”
“Nói như vậy chúng ta ở đây đánh giá thêm thời điểm thác ấn kỹ năng, mà kỹ
năng này lại là loại khống chế đều được đánh giá cao thêm một tinh, cho nên
Hắc Ám Chi Xúc tuy là Bát tinh nhưng cũng sánh ngang với Cửu tinh kỹ năng.
Cũng như ngưng hình trang bị cũng vậy, trang bị nếu có thêm lỗ tương khảm có
thể khảm Ý Châu, cũng được đánh giá cao hơn một tinh. Có thể nói đánh giá Tinh
cấp là yếu tố quan trọng nhất trong tiêu chuẩn đánh giá tiềm lực phát triển
của một gã Ngự Châu sư hoặc là Thiên Châu sư trong tương lai.”