Người đăng: minh2642001
Chu Duy Thanh lúc trước đi theo La Khắc Địch một đoạn đường nhờ vào các lốc
xoáy thiên lực ở ngũ đại tử huyệt có khả năng hấp thu hồi phục thiên lực bởi
vậy thiên lực hiện tại đã hồi phục hơn phân nửa. Tay phải nhẹ nhàng dơ lên,
băng vụ tỏa ra nhanh chóng ngưng kết thành Phách Vương cung.
Khi nhìn thấy cây cung này ánh mắt Mộc Ân bỗng nhiên sáng bừng lên: “Cung tốt,
độ cong, độ mạnh cùng Thiên lực ba động dựa vào đó có thể thấy đây là cây
cường cung chuyên dùng cho lực lượng hình Thiên Châu Sư. Uy lực tất nhiên
không nhỏ. Chờ cho thực lực của ngươi tăng lên không biết cây cung này còn
phát triển tới mức nào. Nó có tên là gì?”
Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: “Phách Vương cung.” Hắn năm nay mười bốn tuổi,
có thể nói từ khi sinh ra tới nay, hai năm sống chung với Mộc Ân chính là hai
năm hắn cảm thấy vui sướng nhất. Khi đó hắn cũng không biết Mộc Ân chính là
cường giả của Thiên Cung Doanh, mỗi ngày Mộc Ân cùng hắn đều sống rất phóng
túng nếu không thì cũng là du sơn ngoạn thủy. Dĩ nhiên đây là nằm trong tầm
ước thúc của Chu đại nguyên soái, nếu không thì đã trở thành ăn uống, chơi
gái, đánh bạc rồi. Mộc Ân nói: “Phách Vương cung? Bá Vương công? Thật là một
cái tên xấu xa.” Chu Duy Thanh lập tức nói: “Lão sư, hình như là tư tưởng của
người mới là xấu xa đó.”
Mộc Ân vừa đảo mắt nói: “Đến phòng ta đi, kể lại cho ta xem một năm qua ngươi
đã làm những gì, ta thật không thể nào nghĩ ra được tại sao trong khoảng thời
gian ngắn như vậy thiên lực của ngươi lại có thể tăng lên tới Thiên Tinh lực
đệ tứ trọng còn theo đó mà thức tỉnh được bổn mạng châu ?”
Chu Duy Thanh nói: “Lão sư, là đệ ngũ trọng mới đúng. Ta là đồ đệ của ngài lẽ
nào không phải là thiên tài giống ngài sao?”
Mộc Ân cau mày suy nghĩ giây lát rồi gật đầu nói: “Nói ra cũng có chút đạo lý,
cũng coi như ngươi có một phần thiên tài giống ta đi.”
Mộc Ân sống trong một ngôi nhà gỗ, trên vách tường có các kí tự rối loạn cùng
với hình của một mỹ nữ lõa thể. Trên bức họa màu sắc đã có dấu vết loang lổ
của thời gian.
Chu Duy Thanh thật vất vả mới tìm được một chỗ ngồi xuống sau đó đem mọi việc
trong một năm vừa qua kể lại cặn kẽ cho Mộc Ân. Đối với vị lão sư này hắn cũng
không có cái gì cần phải giấu diếm cả.
Nghe xong chuyện của Chu Duy Thanh, đồng thời nhìn kĩ Biến Thạch Miêu Nhãn
trên tay hắn, đồng thời phải bắt Chu Duy Thanh triển khai ra mấy cái kĩ năng
đã thác ấn ra mới có thể làm cho Mộc Ân miễn cưỡng tin tưởng đây là thật.
“Trời ạ, tiểu tử ngươi như thế nào so với lão tử còn mạnh mẽ hơn một phần a.
Ta hôm nay nhìn con bé Băng nhi kia rõ ràng không còn hoàn bích, thì ra đã bị
tiểu tử ngươi trộm mất. Ta thật sự ghen tị với tiểu tử ngươi a.” Mộc Ân theo
thói quen đảo mắt một vòng. “Lão sư, người có muốn con đem thuộc tính của Ý
Châu nói cho mọi người trong doanh biết?” Chu Duy Thanh hỏi.
Mộc Ân lập tức lắc đầu, vẻ mặt âm hiểm cười hắc hắc nói: “Tại sao lại phải nói
cho bọn họ ? Thời khắc mấu chốt không biết chừng có thể cho bọn hắn chút vui
mừng bất ngờ đó. Lần này ngươi cùng với Băng nhi đi tiến hành nhiệm vụ này chủ
yếu là tham quan, học tập kinh nghiệm là chính. Lần này ngươi cứ đi theo ta.
Chờ hết lần nhiệm vụ này ta chính thức dạy ngươi Tiễn pháp, ngươi đã là Thiên
Châu sư rồi muốn học gì thì cũng dễ dàng hơn. Vi sư sẽ hảo hảo dạy dỗ ngươi.”
“Lão sư, người có thể hay không không dùng tới hai từ “dạy dỗ” không? Còn có,
lúc nào ngài lại mang ta đi rình mỹ nữ tắm, đi tửu lầu quan sát mỹ nữ để rèn
luyện nhãn lực vậy? Đúng rồi, lần trước chúng ta trộm gà nướng mùi vị thật là
tuyệt vời! Ta bây giờ còn nhớ mãi cái hương vị đó, còn cách làm gia vị kia
ngài cũng chưa có dạy ta đâu.
Hơn nữa, lão sư ta phát hiện sở thích của ta và ngài cũng bắt bắt đầu khác
nhau rồi, thoạt nhìn cũng rất có mỹ cảm…”
“Ngươi thì biết cái gì, không phải chỉ là lớn, mà còn muốn cong nữa. Thứ ngươi
cần phải học còn nhiều lắm, rất rất nhiều.”
Nếu như phải dùng một từ để hình dung vị Mộc Ân lão sư này thì chỉ có một từ
là thích hợp nhất : “Độc nhất vô nhị”.
Chu Duy Thanh cùng với Thượng Quan Băng Nhi được chia ra an bài ở hai ngôi nhà
gỗ nhỏ bên trong. Ở Thiên cung doanh việc ăn cơm thì mỗi người tự mình lo
liệu, mình làm mình ăn,việc ăn uống của Thượng Quan Băng Nhi thì do Chu Duy
Thanh phụ trách, còn có Mộc Ân cũng vậy. Nếu nói có đệ tử làm việc thay, việc
tốt như vậy làm sao Mộc Ân không lợi dụng ?
Chu Duy Thanh có phát hiện mấy người của Thiên Cung doanh, người nào người nấy
đều ở lì trong phòng của mỗi người. La Khắc Địch thì chỉ có xế chiều mới đi
ra, hẳn là hắn đi ra ngoài uống rượu. Mộc Ân cũng ở lại trong phòng hắn không
biết là xem mỹ nữ đồ, luyện song thủ hỗ bác, hay là tu luyện thiên lực. Riêng
Chu Duy Thanh thì hắn đang cố gắng tu luyện thiên lực. Đây cũng không phải do
hắn chăm chỉ mà thực sự là hắn có nhiều kĩ năng, nếu thực sự không có thiên
lực duy trì thì quả thực quá thống khổ. Hơn nữa hắn cảm giác Bất Tử Thần Công
bây giờ bắt đầu tu luyện nhanh hơn rất nhiều so với ban đầu có lẽ bởi vì thiên
thứ nhất đã hoàn thành đả thông ngũ đại tử huyệt nên tốc độ hấp thụ thiên lực
hơn xa với trước đó.
Nhưng bất luận như thế nào, đối với Bất Tử Thần Công, Chu Duy Cũng có chút sợ
hãi nhất là thời điểm đột phá tử huyệt thật sự quá thống khổ, cũng may lúc
trước may mắn cắn nuốt hạt hắc châu kia. Hơn nữa, công pháp này chính là một
phương pháp tu luyên đặc biệt khác xa các công pháp khác, cho nên hiện tai hắn
chỉ hi vong sớm đả thông toàn bộ ba mươi sáu đại tử huyệt, đau dài không băng
đau ngắn, mà việc luyện tập tích tụ đầy đủ rõ ràng sẽ thuận lợi hơn cho việc
đả thông tử huyệt.
Lúc này, Chu Duy Thanh, Thượng Quan Băng Nhi cùng với Mộc Ân đang ngồi cùng
một chỗ ăn món súp do Chu Duy Thanh làm, trong súp cũng có thêm những thực vật
khác cũng có thể coi là đặc sản của sâm lâm. “Tiểu Duy, Tiểu Bạch Hổ này thực
sự là không ăn cái gì ?” Mộc Ân liếc mắt nhìn về phía tiểu tử nằm ở trên đùi
Chu Duy Thanh. Hắn cũng không rõ là tên tiểu tử này là thú thường hay là Thiên
thú, chẳng qua hắn cũng đoán răng đây là Thiên thú đang ở thời kỳ ấu sinh,
không có mấy chục năm nuôi dưỡng thì không thể nào trưởng thành được. Nếu vậy
không sao cả cùng lắm coi như nuôi làm sủng vật chơi cũng không sao.
Chu Duy Thanh vừa mới đi ra ngoài đào măng tre trở lại: “Ta cũng không biết
chuyện gì xảy ra, nhưng dù sao con vật nhỏ này cho dù không ăn gì vẫn sinh
long hoạt hổ như thường.Nó vẫn tốt lắm a.”
Trong mắt Mộc Ân toát lên vẻ nghi ngờ: “Thật là kì quái, nếu như vậy nó không
phải là thiên thú sao, nếu là dã thú bình thường nhiều ngày như vậy không ăn
gì thì đã chết đói từ lâu rồi. Nhưng nếu là thiên thú mà nói… tại sao ta chưa
bao giờ thấy qua loài hổ trắng này bao giờ chẳng lẽ nó bị bệnh ngoài da?” “Ta
ngất, không thể nào!” Chu Duy Thanh hướng ánh mắt bất thiện về phía tiểu Bạch
Hổ nằm trên chân mình: “Tốt nhất nên để nó xa một chút biết đâu bênh ngoài da
này có lây lan.”
Tiêu Bạch Hổ cảm nhận được nguy cơ liền liều mạng lắc đầu còn không ngừng
hướng Mộc Ân kêu lên.
“Di, con vật nhỏ này rất thông minh nha! Tựa hồ có thể nghe hiểu lời nói của
ta. Tiêu Duy nếu quả thật đây là thiên thú mà nói… vậy thì quả thật ngươi nhặt
được bảo bối rồi. Cấp bậc thiên thú càng cao thì trí thông minh của thiên thú
càng cao. Đáng tiếc con vật nhỏ nay vẫn trong thời kì ấu sinh nếu không có thể
làm tọa kỵ rồi.”
Tiểu Bạch Hổ vừa nghe những lời này nhất thời trợn trừng mắt, ngay cả đầu cũng
không rung, phảng phất như nói rằng: “Cái gì, nhân loại ti bỉ, các ngươi không
ngờ lại muốn ta làm tọa kỵ cho các ngươi?”
Mộc Ân cười hắc hắc, trong miệng ngậm điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn Thượng Quan
Băng Nhi đang cúi đầu chuyên tâm ăn uống.
“Tiểu Duy, nếu con vật nhỏ này là thiên thú, chính là thú trung chi vương
thiên thú đó, cấp thấp nhất cũng là tông cấp thiên thú rồi. Ngươi cứ nuôi nó
đi, cho dù ngươi không dùng được thì nói không chừng sau này hài tử của hai
ngươi cũng có thể sử dụng.”
“Mộc Ân tiền bối, ngài nói gì a!” Thượng Quan Băng Nhi thẹn thùng ngẩng đầu
lên, nhấc chân dẫm lên chân Chu Duy Thanh một cái rồi liền cầm lấy chén cơm
của mình quay đầu bỏ chạy.
Mộc Ân đột nhiên nói: “Thói quen tự nhiên đó mà, nếu không, Tiểu Duy, để ta
sang nói với Hoa Phong một chút, đem nha đầu đó về làm môn hạ của ta để hai
người học tập cùng nhau?”
“Gì? Không, không, không lão sư ngài anh minh thần võ, một thân công phu kinh
thiên địa, quỷ thần khiếp như vậy tại sao lại có thể dễ dàng dạy cho người
khác chứ? Ta muốn làm đệ tử đích truyền duy nhất của ngài, không thể nào cùng
người khác chia sẻ, cho dù lão bà của ta cũng không được. Chúng ta đây chính
là một môn tuyệt kỹ a!” Chê cười, nếu để cho Băng nhi cùng học với Lão sư vô
lại…trời ạ! Nếu bồi dưỡng ra một nữ vô lại, sau này không cần sống nữa rồi.
Tuy Hoa Phong kia có đồng tính luyến ái nhưng dù sao vẫn còn tốt hơn lão sư
này nhiều a! Hơn nữa Chu Duy Thanh nghĩ đồng tính luyến ái mới tốt ! Tuy rằng
hắn mến lão cha của mình nhưng như thế lão bà của mình đi theo hắn học thì
tuyệt đối an toàn. Ngoài ra giới tính này của hắn có khi còn coi là bảo vệ tốt
nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời mới tờ mờ sang, Chu duy Thanh đã bị Mộc Ân
đánh thức, nhưng kì lạ là lấy năng lực của hắn bây giờ mà cũng không thể nào
phát hiện Mộc Ân làm như thế nào tiến vào phòng của hắn. “Lão sư, còn sớm mà!”
Chu Duy Thanh tối hôm qua nằm tu luyện đến nửa đêm, do tư thế quá thoải mái
nên ngủ quên mất, cho nên lúc này vẫn còn rất buồn ngủ. “Ít nói nhảm đi, mau
dậy đi, ăn điểm tâm xong là lập tức phải lên đường.” Mộc Ân không một chút
khách khí lập tức kéo chăn màn trên người hắn.
Chu Duy Thanh bất đắc dĩ phải từ trên giường bò dậy, bất quá hắn phát hiện
hôm nay Mộc Ân có điểm khác biệt, trên người mặc một bộ quần áo màu xám tro,
toàn thân toát ra vẻ tràn đầy sinh lực mà bộ dạng bại hoại ngày hôm qua tự
nhiên biến mất.
Chu Duy Thanh mặc quần áo tử tế rồi đi theo Mộc Ân tới ngôi nhà gỗ, thì phát
hiện điểm tâm Mộc Ân đã chuẩn bị sẵn rồi, mà những người khác cũng đã cũng đã
tụ tập ngồi trong sân ăn điểm tâm rồi. Ánh mắt hắn ngay lập tức rơi trên người
Thượng Quan Băng Nhi, lúc này Băng nhi sớm đã ăn mặc chỉnh tề, chẳng qua thay
vì một cây Tử Thần Cung thì bây giờ lại là một cây cung màu xanh. Cây Tử Thần
Cung vốn là một cây trường cung, trong các loại cung thì cây cung đó là một
cây cung hết sức khổng lồ rồi, hiện tại cây cung này so với Tử Thần Cung thì
cơ hồ nhỏ hơn một chút.
Mộc Ân giơ tay cốc vào đầu chu Duy Thanh một cái: “Không cần nhìn nữa, đó là
cây cung Hoa Phong đưa cho nha đầu này, hắn quả thật chi ra một đại thủ bút
nha, cây Thanh Linh cung này sức nặng nhẹ, tốc độ bắn nhanh, cũng là rất thích
hợp với Phong thuộc tính Ngự Châu Sư. So với cây Tử Thần Cung cồng kềnh kia
thì manh hơn không biết bao nhiêu lần.”
Chu Duy Thanh cười hắc hắc, nói: “Lão sư, người xem Hoa Phong tiền bối đó, lễ
gặp mặt cũng lớn như vậy, nói như thế nào ta cũng đã ở với ngài hai năm, có
phải hay không ngài cũng cấp cho ta một cây cung tốt a?”
Mộc Ân hừ một tiếng: “Hoa Phong có tiền, Lão Tử rất nghèo, có tiền cũng tiện
nghi Lộ Thủy sư mẫu ngươi. Ừ, Tiểu Duy, hiện tại lão sư dạy ngươi một đạo lý
làm người: “Tự lực cánh sinh”.”
Chu Duy Thanh vừa mới uống hớp canh nóng vào suýt chut nữa thì phun hết ra,
Thầm nghĩ trong lòng, Hô Diên lão sư đã đủ keo kiệt rồi, không nghĩ tới vị
trước mắt còn cao hơn một bậc...