Tiễn Pháp Thần Kỳ(1)


Người đăng: minh2642001

La Khắc Địch đúng là bị một mũi tên này của Chu Duy Thanh đánh bay đi, nhưng
còn may hắn dù sao cũng là một Thể châu sư cấp bậc năm châu có năng lực thân
thể mạnh mẽ, tại thời điểm phát hiện tình hình không ổn toàn lực chuyển sang
phòng ngự, hơn nữa khi Chu Duy Thanh bắn ra mũi tên này cũng làm chủ ý làm cho
mũi tên phát nổ trước khi chạm tới hắn cho nên hắn mới không có bị thương.
Bằng không trong tình huống bất ngờ không kịp đề phòng mà bị một tên của Phách
vương cung này bắn trúng, cho dù tu vi hắn hơn xa Chu Duy Thanh cùng Thượng
Quan Băng Nhi cũng nhất định phải bị thương. Đây là cái giá đắt của sự khinh
địch.

Kỳ thật Chu Duy Thanh có thể bắn trúng La Khắc Địch cũng không đơn giản, bốn
mũi tên lúc đầu của hắn cơ hồ đều chỉ là thăm dò, duy có mũi thứ năm bắn tới
dưới chân La Khắc Địch mới là khởi đầu của màn kịch hay. La Khắc Địch vốn
không ngờ Thể châu ngưng hình cung này của Chu Duy Thanh uy lực lớn đến vậy,
bị sức nổ hất văng đi, tới đây có thể nói hắn cũng đã thua một nửa. Kế đó, một
tên tiếp theo của Chu Duy Thanh lại bắn ra kèm kỹ năng ‘Không gian bình di’
của Ý châu Biến thạch miêu nhãn vốn đã dung hợp trên Phách vương cung, hắn
đoán chắc chắn La Khắc Địch chỉ có thể nương theo sức nổ nhảy ngược lên nên
mũi Phách vương Không gian tiễn này tác dụng cũng rất đơn giản, uy lực không
cần cao nhưng ăn thua ở chỗ trong không trung khoảnh khắc bình di, bình di tới
cách mục tiêu cách vị trí lúc đầu khoảng hai trăm năm mươi thước. Bởi vậy tuy
phán đoán của La Khắc Địch chính xác đến mức một chút sai lầm cũng không có,
nhưng không ngờ nổi thời khắc cuối cùng mũi tên này của đối thủ lại thay đổi
vị trí a! Chu Duy Thanh tuy bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế Phách
vương Không gian tiễn, nhưng lần này vận khí của hắn cũng không tệ, một tên
này thành công.

Một cái đầu trắng nhỏ từ trong ngực Chu Duy Thanh ngóc lên, một cặp ánh mắt
xanh xám chớp chớp, đến hừ cũng không hừ một tiếng, đây còn không phải là Tiểu
Bạch hổ nọ sao? Tiểu gia hỏa này không hiểu sao luôn nằng nặc đeo dính Chu Duy
Thanh, cho dù Chu Duy Thanh luôn đùa dai xoa xoa nắn nắn, thậm chí có thể nói
là nửa ngược đãi nhưng tiểu gia hỏa này lại không chịu rời khỏi người hắn. Đối
với điểm này, Thượng Quan Băng Nhi cũng vô cùng khó hiểu.

La Khắc Địch bị ngã thật mạnh trên mặt đất thoắt cái đã nhảy dựng lên, một
seri câu hỏi vụt lên quay cuồng trong đầu hắn, khiến hắn uất ức nhất chính là
mình ngay cả bản thân trúng tên như thế nào cũng không rõ. Chẳng lẽ thính lực
của mình có vấn đề sao? Không có khả năng a! Luận năng lực nghe tiếng phân
biệt vị trí, ngay cã mấy lão gia hỏa ở Thiên Cung doanh kia cũng không dám nói
so với mình mạnh hơn a. Cái này đúng là ‘nhờn chó chó liếm mặt, nuôi cò cò mổ
mắt a’, La Khắc Địch cả người đầy đất buồn bực than thở.

Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đã chạy vội tới, Thượng Quan Băng Nhi
quan tâm hỏi: "Tiền bối, ngài không sao chứ?"

Cho dù bị trào phúng vài câu, La Khắc Địch trong lòng cũng còn có thể thoải
mái một chút nhưng lại để cho một tiểu cô nương người ta quan tâm như vậy, da
mặt hắn mặc dù dầy cộm cũng từng đợt ửng hồng. Ánh mắt quái dị nhìn về phía
Chu Duy Thanh vẫn mang vẻ mặt hàm hậu, La Khắc Địch ảo não nói, "Tiểu tử,
ngươi qua cửa! Không nghĩ tới ta đúng là nhìn nhầm." Lấy trình độ lão làng của
hắn trong sử dụng cung tên mà nói như thế nào lại có thể không nhận ra một tên
vừa rồi vốn là không có đầu mũi tên, nếu không hắn hẳn là đã bị thương.

Chu Duy Thanh cười ha hả: "Tiền bối, may mắn, may mắn mà thôi, vừa rồi thời
điểm bắn tên tay có chút run run làm bắn lệch béng mất, không nghĩ tới ngài
vừa lúc nhảy tới nơi. Lần này được tính là thông qua cửa thứ nhất chứ?"

Run tay? La Khắc Địch lông mi dựng ngược, thầm nghĩ trong lòng, “Ngươi lừa quỷ
a? Trước đó vài tên ngươi cũng không có bẻ đầu mũi tên, đúng lúc nãy lại bẻ,
không nắm chắc bắn trúng ta ngươi ngứa tay làm vậy làm quái gì? Cái bộ dáng
giả heo xơi cọp này của tiểu gia hỏa làm sao lại khiến lão tử cảm thấy quen
thuộc như vậy nhỉ?”

La Khắc Địch nghiến răng, "Coi như các ngươi qua. Kế tiếp là cửa thứ hai, tiểu
tử, đem tử thần cung trên người ngươi đưa cho ta, túi tên cũng đưa nốt."

Chu Duy Thanh sửng sốt một lúc, kinh hãi hỏi: "Để làm gì?"

Trong mắt La Khắc Địch ánh lên một nét cười giảo hoạt, cũng không rõ động tác
của hắn như thế nào, Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, sau đó trên
người nhẹ bẫng đi, tử thần cung cùng túi tên của mình cũng đã rơi vào trong
tay La Khắc Địch. “Các ngươi vừa bắn ta hai mươi tên, giờ ta cũng bắn trả các
ngươi hai mươi tên, chỉ cần trong hai mươi tên này có một mũi không bắn trúng
thì coi như các ngươi qua cửa. Yên tâm, ta cũng sẽ bẻ đầu mũi tên. Hiện tại
các ngươi có thể bắt đầu chạy, ta sẽ đếm đến năm. Một...”

"Ta FUCK, đây rõ ràng lợi dụng việc công trả thù cá nhân a!" Chu Duy Thanh
trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy nhưng cũng không dám chậm trễ, cùng Thượng
Quan Băng Nhi liếc nhau, hai người quay đầu bỏ chạy. Mà La Khắc Địch lại tao
nhã rút ra một mũi tên, ngón tay lướt qua mũi tên nhẹ nhàng thì đầu mũi tên
cũng đã rớt ra, rồi lại thập phần thong thả kéo cung lắp tên, chậm rãi đếm
tiếp, "...hai, ba, bốn, năm, mũi thứ nhất."

Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi nghe được thanh âm của hắn, cơ hồ đồng
thời tách ra hai phía chạy trối chết, nhưng trong nháy mắt bọn họ lại cẩm thấy
không ổn, bởi vì căn bản không có âm thanh của mũi tên bắn ra. Chẳng lẽ là vô
thanh tiễn? "Ngu thật, hắn cứ nói bắn là sẽ bắn sao?" Chu Duy Thanh đầu đày
nghi hoặc, vừa định đổi hướng chạy thì đột nhiên trên mông tê rần, cả người bị
bắn văng về phía trước khoảng ba thước.

Đúng là vô thanh tiễn? Một tên này hiển nhiên sau khi bắn ra thì đừng nói
không có âm thanh, cho dù là có âm thanh thì Chu Duy Thanh cũng không có khả
năng tránh được, bởi vì thời điểm một tên này phóng tới cũng vừa lúc thân thể
hắn sững lại một giây, khi đó trừ phi sử dụng Không gian bình di nếu không căn
bản là không có khả năng né được. Nhưng vốn Chu Duy Thanh vẫn không muốn lộ ra
Ý châu bí mật của mình, vừa rồi khi hắn bắn mũi tên cuối cùng may mắn đối
phương cũng không nhìn rõ tình huống khi đó, nhưng lúc này nếu mình trực tiếp
dùng ra, đối phương chẳng phải là sẽ biết.

Một tên này tuy rằng không có đầu mũi tên, nhưng từ Tử thần cung bắn ra lại
vẫn thế lớn lực mạnh, khi mũi tên trúng vào mông Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy
một lực đẩy mạnh mẽ truyền đến rồi sau đó cổ lực lượng này bị Bất Tử Thần Công
trên da dẫn dắt trong khoảnh khắc truyền khắp toàn thân, hóa giải phần lớn lực
đạo, cuối cùng chỉ hất hắn văng về phía trước vài thước, mông thoáng có chút
đau đớn mà thôi.

Thì ra tác dụng của Bất Tử Thần Công là thế, Chu Duy Thanh trong nháy mắt linh
quang thoáng hiện, nhất thời hiểu được hiệu quả của Bất Tử Thần Công. Khi công
kích đánh xuống trên người hắn, thiên lực từ năm tử huyệt phụt lên hình thành
Bất Tử Thần Công sẽ hết sức đem lực công kích nọ phân tán, tuy rằng vẫn là tác
dụng trên người nhưng sức công phá lại yếu hơn hẳn, tự nhiên đem thương tổn
giảm bớt một phần lớn.

"Hả, còn đi được!" La Khắc Địch có chút nghi hoặc nhìn Chu Duy Thanh mới vừa
tiếp xúc mặt đất đã lập tức lao về phía trước chạy, theo kế hoạch của hắn một
tên này như thế nào cũng phải bắn cho tiểu tử này cái mông chết lặng, rồi kế
tiếp chính là dùng cách xử phạt hành xác, vốn nhai mươi tên này hắn đều chuẩn
bị tặng cho Chu Duy Thanh. Vừa rồi bị trúng một tên khó hiểu, nỗi uất ức đó La
Khắc Địch vốn chuẩn bị phát tiết lúc này đây. Nhưng ai biết được Chu Duy Thanh
không ngờ lại như không có việc gì, nhất thời khơi dậy long háo thắng của La
Khắc Địch.

Sưu, lại là một tiễn bắn ra, lúc này Chu Duy Thanh đã đem cảm giác tăng lên
tới trình độ cao nhất, cũng chính bởi vì vậy nên khi mũi tên nọ sắp tới người,
hắn trong lòng giật mình. Bởi vì hắn phát hiện, một tên này phóng ra căn bản
không phải là vô thanh tiễn.

La Khắc Địch bắn tên, ít nhiều có mang một chút âm thanh nhưng lại tương đương
cực nhỏ, lấy cảm giác hiện tại của Chu Duy Thanh thì phải tới khi mũi tên tiếp
cận thân thể khoảng mười thước mới có thể nghe được một chút động tĩnh rất
nhỏ.

Hắn làm sao làm được? Chu Duy Thanh mang theo một đống nghi hoặc, trên mông
cũng lại trúng thêm một tên. Lần này cơ thể hắn vừa mới ngã bay đi thì mũi tên
thứ ba cũng đã lại tới đích, căn bản không để cho hắn rơi xuống đất, liền sau
đó là mũi tên thứ tư, thứ năm.

Thượng Quan Băng Nhi với Chu Duy Thanh vốn là cùng chạy, hai người vừa thoáng
tách ra một lát thôi nhưng nàng đã rất nhanh thấy được một màn vô cùng quỷ dị.

Chu Duy Thanh bị La Khắc Địch một tên bắn trúng văng lên không trung, chưa kịp
rơi xuống đất thì tên tiếp theo cũng đã tới, tiếp đó một tên lại một tên không
ngừng bắn tới thân thể hắn khiến hắn hoàn toàn không thể chạm đất.

Đây là tiễn pháp gì chứ? Thượng Quan Băng Nhi trong lòng vô cùng rung động.
Phải biết rằng khoảng cách đôi bên gần ba trăm thước, muốn làm được điểm này,
như vậy tại mũi tên thứ nhất bắn trúng Chu Duy Thanh thì La Khắc Địch cũng đã
phải bắn ra mũi tên thứ ba mới có thể luôn luôn bảo đảm Chu Duy Thanh không
rơi xuống đất. Cái này yêu cầu La Khắc Địch khi bắn ra mũi tên thứ nhất cũng
đã phải phán đoán ra quỹ tích thân thể Chu Duy Thanh văng ra sau khi bị bắn
trúng, hơn nữa không chỉ có một lần bắn trúng, mà phải là quỹ tích của hai lần
bắn trúng. Đây đã không phải đơn giản chỉ là nhãn lực có thể giải thích nổi.
Hơn nữa khi nàng nhìn về phía La Khắc Địch, chỉ thấy hắn vừa bắn tên vừa tiến
về phía trước, chỉ có thể chứng kiến từng đám đầu mũi tên từ trên tay hắn bị
bẻ rụng xuống, căn bản nhìn không ra động tác bắn tên của hắn, càng kinh khủng
hơn là La Khắc Địch lửng thững thả bước, trên tay bắn tên lại còn không quên
cấp nàng một cái mỉm cười mà có lẽ hắn tự cho là rất anh tuấn, đúng là đến
liếc cũng chưa thèm liếc mắt nhìn Chu Duy Thanh. Càng làm Thượng Quan Băng Nhi
hoảng sợ chính là La Khắc Địch bắn ra tên tuy rằng không phải vô thanh tiễn,
nhưng có hơn 80% hiệu quả tựa như vô thanh tiễn, đây là cái thủ pháp gì mới
được a?

Thần kỹ a! Đây quả thực chính là thần kỹ. La Khắc Địch tuy chỉ có năm châu,
nhưng là tiễn pháp của hắn lại chỉ có thể dùng từ xuất thần nhập hóa để hình
dung. Thiên Cung doanh, đây là thực lực của Thiên Cung doanh sao?

Tu vi thiên lực của Chu Duy Thanh dù sao còn yếu, bị bắn bảy, tám mũi tên xong
thì thiên lực trong cơ thể cũng còn lại không có mấy, dẫu sao lúc trước hắn
còn dùng qua Phách vương cung cùng Phách vương Không gian tiễn. Hiện tại tiêu
hao Bất Tử Thần Công để hóa lực lại nhanh chóng đem thiên lực của hắn tiêu hao
hết.

Chu Duy Thanh quyết định thật nhanh, đình chỉ sử dụng Bất Tử Thần Công bảo hộ,
hắn cần lưu lại thiên lực đủ để sử dụng một lần Không gian bình di, nếu không
chẳng phải là không thể qua cửa lần này sao?

Đình chỉ Bất Tử Thần Công, biến hóa liền xuất hiện, đầu tiên là thống khổ, Chu
Duy Thanh vốn bị một tên bắn trúng sẽ chỉ bay ra ba thước, không có Bất Tử
Thần Công hóa lực, một tên lại đem hắn văng ra ước chừng hơn năm thước, trúng
tên làm toàn bộ phần cơ thể xung quanh mông hắn cũng tê lặng đi, nhịn không
được kêu thảm một tiếng.


Thiên Châu Biến - Chương #80