Thả Ngươi Ra Ta Liền Không Có Lão Bà!!! (3)


Người đăng: minh2642001

“ Băng Nhi, Thiên Cung doanh kia là địa phương nào? Tại sao bây giờ ta cũng
chưa từng nghe qua!”

“ Thiên Cung doanh mà ngươi chưa nghe nói qua?”

“ Đúng a! Ta không phải là học viên của Học viện quân sự, cũng không phải học
viên của Ngự Châu sư học viện, tự nhiên là không biết.”

“ Thiên Cung doanh chính là một truyền thuyết của Đế quốc chúng ta. Trước kia,
Đế quốc chúng ta cũng không phải gọi là Thiên Cung đế quốc, quốc gia cũng
chính vì Thiên Cung doanh mới đổi tên thành như vậy.”

“ Mạnh mẽ như thế sao? Chẳng lẽ Thiên Cung doanh này so sánh với lão ba ta lại
càng lợi hại hơn?”

“ Ta cũng không biết, Thiên Cung doanh mặc dù gọi là doanh, nhưng ta nghe nói,
bọn họ chỉ có mấy người mà thôi, đều là những thế hệ Thần xạ thủ cực kỳ nổi
danh, chỉ nghe lệnh điều động từ Đương kim Bệ hạ. Nước ta ở mấy lần nguy nan
trước mắt, cũng là bọn họ xuất thủ, ám sát nhân vật mấu chốt của quân địch,
nên mới thay đổi được chiến cuộc. Thực lực bọn họ có lẽ không phải là mạnh
nhất, nhưng thuật ám sát siêu cường thì tuyệt đối ngay cả Thiên Châu sư cũng
phải e ngại. Thời điểm Khắc Lôi Tây đế quốc cường thịnh nhất từng có bảy vị
Thiên Châu sư, mà nước ta chỉ có một mình Chu Đại nguyên soái, Thiên quốc
chúng ta gặp phải nguy hiểm, Đại quân Khắc Lôi Tây đế quốc tiếp cận. Nhưng chỉ
trong một đêm, bốn vị có tu vi cao nhất trong bảy đại Thiên Châu sư bị mất
mạng dưới cường cung. Do đó, làm cho quân đội Khắc Lôi Tây cùng Hoàng thất
hoàn toàn khủng hoảng, phải rút quân. Mười sáu năm qua, cũng chưa thể tái hiện
huy hoàng năm đó. Mà lần đó, các tiền bối xuất thủ cũng nỏ mạnh hết đà. Nếu
chúng ta có thể thông qua khảo hạch, chân chính gia nhập Thiên Cung doanh,
thật đúng là vinh quang trải dài.”

“ Lợi hại thế sao? Ta đúng thật là muốn kiến thức một chút.”

Mười ngày sau, Thiên cung thành, trải qua hơn mười ngày đường, cuối cùng Chu
Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi một lần nữa đã trở lại đế đô.

“ Băng Nhi, chúng ta đến chỗ nào tìm Thiên Cung doanh. Lúc trước ta đi, lão ba
cái gì cũng không nói với ta.” Chu Duy Thanh một bên ánh mắt nhìn loạn lên, mở
miệng hỏi Băng Nhi bên cạnh.

Hai người lúc này đều một thân bố y, cái tướng mạo thật thà chất phác của Chu
Duy Thanh đặt ở trong một biển người cơ hồ cũng chẳng thể nổi bật. Nhưng
Thượng Quan Băng Nhi lại khác, trời sinh lệ chất, coi như mặc bố y, gài trâm
gai bình thường, cũng khó có thể che được vẻ đẹp tuyệt thế tao nhã của nàng.
Vẫn là Chu Duy Thanh quyết định thật nhanh, liền đem cái mũ trùm đầu của mình
lập tức đội lên đầu nàng, che đậy một chút mới coi là tốt lên nhiều. Thượng
Quan Băng Nhi nói: “ Chu Đại nguyên soái có cho ta một bức thư, bảo lúc nào về
đến Thiên Cung thành thì mới mở ra.

Chu Duy Thanh liền tò mò: “ Vậy thì mở ra xem một chút đi. Nói, ngươi theo ta
về nhà là tốt nhất hay ta theo ngươi hồi kinh?”

Thượng Quan Băng Nhi vừa lấy bức thư trong lồng ngực ra, nghe được lời của hắn
khuôn mặt nhất thời đỏ lên: “ Tiểu Béo, hay là thôi đi, chúng ta còn nhỏ tuổi,
Chờ kết thúc tu luyện ở Thiên Cung doanh rồi nói còn chưa muộn.”

Trên đoạn đường trở lại này, nàng rốt cuộc đã hoàn toàn tiếp nhận Chu Duy
Thanh, nhưng Chu Tiểu Béo chúng ta lại cảm thấy mình càng thêm bi kịch. Trước
kia, gương mặt Thượng Quan Băng Nhi lạnh lùng đối đãi với hắn thì không sao.
Nhưng hiện tại, hai người đã xác lập quan hệ, lấy cái thói quen thích động thủ
động cước của hắn, làm sao lại không muốn cùng nàng thân mật nhiều hơn đâu?
Nhưng Thượng Quan Băng Nhi lại vì tuổi của hắn, nói gì cũng không chịu cùng
hắn thân mật quá, tối đa cũng chỉ cầm tay, thỉnh thoảng lại ôm một cái, làm
cho tâm tư Chu Duy Thanh ngứa ngáy không chịu nổi nhưng lại không có biện
pháp.

Ánh mắt Chu Duy Thanh mang theo vài phần nóng rực quét qua quét lại trên người
nàng, miệng lẩm bẩm: “ Nhỏ sao? Không cảm thấy a! Vi độ tam thập tam, tam hào
tráo bôi*. Huống chi, mới có mười sáu tuổi, đúng là tiềm lực phát triển vô
hạn.”

(*: ở đây, thằng Béo nó đang miêu tả dáng người + Cỡ ngực con nhỏ đó thì phải.
Ta chỉ hiểu sơ2 thế thôi. Ai mà hiểu rõ thì pm cho ta nhé.)

“ Chu… Tiểu Béo.” Thượng Quan Băng Nhi liền tóm chặt cái lỗ tai của hắn một
phen, kéo gần lại, thổ khí như lan ghé sát lỗ tai hắn thấp giọng hỏi: “ Ngươi
nói cái gì?”

“ A? Không có gì a! Ta nói là, chúng ta tuổi này cũng không còn là quá nhỏ,
dựa vào luật pháp đế quốc, mười sáu tuổi là có thể lập gia đình. Tuổi ngươi là
đã thích hợp rồi, ta tuy rằng tuổi còn chưa đủ, nhưng lại trổ mã sớm a!”

Thượng Quan Băng Nhi khuôn mặt liền đỏ lên như áng mây hoàng hôn: “ Trổ mã sớm
cũng không được. Tiểu Béo, thật là ta còn chưa có chuẩn bị xong. Từ nhỏ ta đã
cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, Lão nhân gia tính tình cũng không tốt lắm.
Chừng hai năm nữa có được không?” Chu Duy Thanh bất đắc dĩ nhún vai một cái,
cười nói: “ Được rồi, Ta liền nghe sự phân phó của Lão bã đại nhân.”

Thượng Quan Băng Nhi liền liếc hắn một cái, nhưng thấy hắn nghe lời mình như
vậy, tâm tình cũng thật tốt, cũng không cần so đo miệng hắn chiếm một chút
tiện nghi. Mở bức thư trong tay ra, lấy ra tờ giấy bên trong. Phía trên còn
viết một dòng chữ: ’ Đến Đế Hào tửu điếm, tìm một người gọi là Tửu quỷ La Khắc
Địch, nói với hắn: Ta đang tìm kiếm những người lưu lại trong Vô song tổ. Hắn
sẽ dẫn ngươi đi tiếp nhận khảo hạch vào Thiên Cung doanh.

Thượng Quan Băng Nhi đem tờ giấy cho Chu Duy Thanh nhìn qua. Đế Hào tửu điếm ở
đế đô cũng xem như là một kiến trúc độc đáo, cao sáu tầng, kích thước thật
lớn. Kỳ là nhất ở chỗ đại tửu điếm này có thể đồng thời tiếp đãi mọi tầng thứ
khách nhân, tầng càng cao thì tiêu phí lại càng đắt. Thân là người Thiên Cung
Thành, bọn họ tự nhiên biết tửu điếm này nằm ở địa phương nào.

Thượng Quan Băng Nhi nói: “ Vậy hôm nay chúng ta trở về nhà thăm mẫu thân một
chút. Trưa mai, gặp ở Đế Hào tửu điếm.” Trong lòng Chu Duy Thanh bồi hồi không
thôi, lôi kéo tay nàng không chịu buông ra.

Thượng Quan Băng Nhi buột miệng cười một tiếng: “ Xem bộ dạng ngu ngốc của
ngươi kìa.” Nàng liền dang hai cánh tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Vừa định
buông ra rời đi,lại bị Chu Duy Thanh chợt ôm chặt. Bất quá, cuối cùng hắn cũng
không dám quá phận, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái.

Vẫn đưa mắt nhìn nụ cười đỏ bừng của Thượng Quan Băng Nhi biến mất nơi góc
đường, Chu Duy Thanh lúc này mới phục hồi lại tinh thần, hướng nhà mình đi
tới.

Nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì không có ai nguyện ý tin tưởng Đệ
nhất nhân của Quân đội Đế quốc thế nhưng nhà lại chỉ có như vậy. Phủ đệ của
Chu Đại nguyên soái ba khu nhà một tầng trong một cái sân nhỏ, chiếm diện tích
bất quá hơn ngàn thước vuông, trong nhà nô bộc có hơn mười người, một gã binh
lính thủ vệ cũng không có. Chu Đại nguyên soái đã từng nói qua, binh lính thì
nên ra trận giết địch, kiên quyết không nên là ngươi thủ hộ. Hoàng Đế bệ hạ
Thiên Cung đế quốc Đế Phong Lăng từng nhiều lần đề xuất yêu cầu Chu Đại nguyên
soái tu sửa phủ đệ nhưng đều bị hắn từ chối. ở trong đế quốc, Chu Đại nguyên
soái được mọi người kính trọng không chỉ vì võ lực của hắn, đồng thời còn là
bởi vì ảnh hưởng tấm gương mẫu mực của hắn. Ngay cả phủ nguyên soái cũng vậy,
thủ hạ tướng lĩnh của hắn ai dám vượt qua?

“ Mụ mụ, ta đã về rồi.” Chu Duy Thanh vừa bước vào cửa đã liền hét lớn.

“ Tiểu tử thúi, ngươi còn biết trở lại a! Có phải hay không biết cha ngươi ra
tiền tuyến, nên mới dám chạy về. Mau để cho ta xem một chút, ngươi có gầy đi
không nào.” Tiếng Chu Duy Thanh vừa dứt. thì ngay đó, một âm thanh mang theo
một tia tức giận, kích động, đau lòng… nói chung là mang theo đủ loại tâm tình
vang lên. Từ đại sảnh đi ra một nữ tử, chính là thê tử kết tóc se duyên với
Chu Đại nguyên soái, Lão nhân gia của Chu Duy Thanh.

Chu Duy Thanh mẫu thân Lăng Tử Hàm cũng không phải xinh đẹp như một đại mỹ nữ,
chỉ có thể nói là người có dung mạo. Nàng cùng Chu Đại nguyên soái là Thanh
mai trúc mã từ nhỏ, tình cảm cực kỳ thâm hậu. Chu Đại nguyên soái công thành
danh toại, cũng chẳng sợ nhi tử kinh mạch bế tắc, Hắn cũng không bỏ để cho
nương tử sinh con thứ hai, lại càng không phải nói đến chuyện nạp thiếp, có
thể thấy hắn đối với nương tử cỡ nào yêu thương.

“ Mụ mụ.” Vừa nhìn thấy lão nương, Chu Duy Thanh lập tức nhào tới, ôm nàng một
cái thật chặt.

Lăng Tử Hàm vốn một thân đầy tử khí, nhưng nhi tử vừa ôm một cái đã tiêu tan
hơn phân nửa, nàng liền dơ tay lên gõ đầu hắn một cái: “ Hỗn tiểu tử, có phải
hay không cánh tay cứng cáp rồi? ngươi như thế nào lại dám rời nhà? Không phải
chỉ là nhìn công chúa tắm sao, Chuyện con nít? Nha đầu Đế Phù Nhã kia chẳng
phải là vị hôn thê của ngươi sao, có xem một chút thì sợ cái gì, xem một chút
thì mất đi một khối thịt sao? Ngươi chạy cái rắm a!” Nếu Thượng Quan Băng Nhi
mà ở chỗ này, Nhất định sẽ vì Lão nhân gia bưu hãn này giật mình trừng con mắt
ngốc ngếch lên mà nhìn.

Chu Duy Thanh mày chau mặt ủ nói: “ Đây không phải là do lúc ấy lão ba ở nhà
sao? Nếu hắn không ở nhà thì ta cũng sẽ không chạy a.”

Lăng Tử Hàm liền hừ lạnh một tiếng: “ Ở nhà thì sao? Hắn còn có thể đánh chết
ngươi a? Thời điểm cha ngươi đánh ngươi cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi. Lần đó
đánh ngươi xong thì không phải ngươi liền long sinh hổ hoạt sao. Mặc dù ngươi
không thể tu luyện Thiên lực, nhưng là thời điểm hắn đánh ngươi, cũng chính là
đang dùng Thiên lực cải thiện thân thể cho ngươi. Nếu không phải thì, lão già
kia đánh người như vậy thì lão nương đã sớm liều mạng với lão rồi.”

Chu Duy Thanh trợn mắt há hốc mồm nhìn mẫu thân mình. Giờ hắn mới biết, cha
đánh mình như thế cũng là muốn tốt cho mình. Cho tới nay, mặc dù hắn biết cha
cũng yêu thương hắn, nhưng luôn không sánh bằng mụ mụ. Nhưng nghe mẫu thân nói
như vậy, hắn mới đột nhiên cảm thấy, thì ra yêu thương của cha dành cho mình
một chút cũng không ít hơn mụ mụ, trong lòng đột nhiên có sự tương phản khổng
lồ khiến cho hắn nhất thời giật mình, hồi lâu không thốt ra lời.

Đang trong lúc ấy thì, bất chợt một âm thanh réo rắt sục sôi, tràn đầy lửa
giận ở bên ngoài vang lên: “ Chu Duy Thanh, ngươi ra đây cho ta.”

Âm thanh này tương đối có lực lượng hăm dọa trùng kích vào tinh thần khiến cho
Chu Duy Thanh nhảy dựng lên, Lăng Tử Hàm bên cạnh hắn cũng sửng sốt một chút.
Nhi tử vừa mới trở về làm sao lại có người đến tận cửa gọi đúng tên Chu Duy
Thanh. Chu Duy Thanh có trí nhớ rất tốt, nhưng trong ký ức của hắn, tựa hồ như
chưa từng nghe qua âm thanh này.

“ Tiểu tử thúi. Chuyện gì đã xảy ra?” Lăng Tử Hàm nghi ngờ hỏi.

Chu Duy Thanh vẻ mặt mờ mịt nói: “ Ta cũng không biết a! Đi ra ngoài xem một
chút.” Vừa nói, Chu Duy Thanh liền vội vàng đi ra ngoài.

Chu gia tuy không có hộ vệ, nhưng vài chục năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên
có người dám đứng trước phủ Nguyên soái lớn tiếng, còn mang theo mùi vị quát
mắng như vậy. Chuyện này làm cho đám nô bộc trong phủ rất nghi ngờ, không hiểu
ai mà lại to gan đến vậy? Lại dám đến đây sinh sự.

Đại môn Chu gia vừa mở ra, không đợi Chu Duy Thanh bước ra bên ngoài. Một bóng
người từ bên ngoài đã tiến vào.

Tới trước mặt Chu Duy Thanh là hai người, một người đã gặp. Tâm tư Chu Duy
Thanh nhất thời khẩn trước xuống.

Đó là hai nữ tử, đi ở phía sau một chút chính là người vừa mới tách ra với hắn
chưa đầy nửa giờ, Thượng Quan Băng Nhi. Lúc này, vẻ mặt nàng rất lo lắng, bị
nữ tử phía trước cầm tay kéo đến, tựa hồ như nàng không hề nguyện ý đến đây.

Cô gái kéo Thượng Quan Băng Nhi đến đây, nhìn vào thì bộ dạng chỉ ba mươi
tuổi. Nếu như nói vẻ đẹp của Thượng Quan Băng Nhi còn có mấy phần ngây ngô…
Thì như vậy, vị nữ tử một thân bố y, cài tram gai bình thường này tuyệt đối là
phong hoa tuyệt đại, vẻ đẹp của nàng, là cái loại khiến cho người ta hồn vía
bay mất. Tuy trên mặt còn mang một tầng sương lạnh, nhưng vẫn khiến cho Chu
Duy Thanh nhìn ngây ngốc một chút. Vẻ đẹp của Thượng Quan Băng Nhi cùng nữ tử
trung niên này có bảy phần tương tự, Chu Duy Thanh không cần hỏi cũng biết vị
này là ai.

“ Ai là Chu Duy Thanh?” Nữ tử trung niên lạnh lùng hỏi. Khí tức của nàng rõ
ràng có chút không đều đặn, lửa giận mãnh liệt dường như muốn đem không khí
xung quanh thân thể nàng đốt cháy.

“ Bá mẫu, ngươi khỏe chứ. Ta chính là Chu Duy Thanh.” Chu Duy Thanh không dám
chậm trễ, liền bước lên phía trước, vẻ mặt đàng hoàng, bộ dáng thật thà đáp.

“ Ai là… bá mẫu của ngươi. Ngươi chính là Chu Duy Thanh? Tốt, ta tìm chính là
ngươi. Ngươi tự cắt hay ép ta động thủ?“ Ánh mắt nữ tử nhìn Chu Duy Thanh
trong nháy mắt đó, Chu Duy Thanh chỉ cảm giác linh hồn mình run rẩy một cái,
thân thể phảng phát như bị hai thanh lợi kiếm đâm xuyên qua.

“ không cần ác như vậy chứ?” Chu Duy Thanh trợn mắt há hốc mồm nói.


Thiên Châu Biến - Chương #74