Chu Đại Nguyên Soái Đến (2)


Người đăng: minh2642001

Thượng Quan Băng Nhi không khỏi ngẩng đầu sửng sốt hướng Chu đại nguyên soái
nhìn lại, Chu đại nguyên soái đứng lên chậm rãi đi đến trước mặt nàng, mỉm
cười nói: “Lúc trước sau khi ta cùng bệ hạ thương lượng xong, bản than ta cũng
không để ý tới sự phản đối của bệ hạ mà vẫn đem ngươi đưa vào trong quân
doanh, ngươi biết là vì sao không?”.

Thượng Quan Băng Nhi mờ mịt lắc đầu. Chu đại nguyên soái nói: ‘‘Bởi vì quân
doanh là nơi tốt nhất để rèn luyện con người. Ngươi nếu đã lựa chọn làm một
quân nhân, như vậy hẳn phải từ trong quân doanh mà bắt đầu. Chỉ có trải qua
hết các sự tình trong quân doanh, chân chính nhìn thấy cảnh máu chảy đầu rơi,
nhìn thấy sinh mệnh của các chiến sĩ mất đi tại trước mặt ngươi, thì tương lai
ngươi mới có thể kiên định vững chắc phương hướng phấn đấu của mình. Lần này
việc ngươi từ chức ta đồng ý. Tuy nhiên tương lai không lâu sau khi ngươi trở
lại quân doanh vẫn sẽ phải đảm nhiệm chức doanh trưởng này. Khi đó, ta tin
tưởng rằng ngươi tuyệt không lại hướng ta nói ra hai chữ từ chức.

Nói xong lời này, Chu đại nguyên soái liền quay về chủ vị, ngồi xuống uy
nghiêm trầm giọng nói: “Thượng Quan Băng Nhi nghe lệnh.”

Thượng Quan Băng Nhi quỳ xuống một gối,” Có thuộc hạ.”

Chu đại nguyên soái nói: “Chấp thuận cho Thượng Quan Băng Nhi từ đi chức vụ
doanh trưởng của Liên đội năm Tam doanh, chức doanh trưởng do Tiêu Sắt tiếp
nhận. Sáng sớm ngày mai lệnh cho Thượng Quan Băng Nhi phản hồi Thiên Cung
thành để đi Thiên Cung doanh đưa tin.”

Nghe được ba chữ “Thiên Cung doanh”, Thượng Quan Băng Nhi thân thể rõ ràng run
rẩy một lần, khi nàng ngẩng đầu nhìn Chu đại nguyên soái thì trong đôi mắt đẹp
đã lộ vẻ vui mừng khôn xiết.

Chu đại nguyên soái ánh mắt đầy thâm ý nói: “Thiên Cung doanh càng là một nơi
tốt để rèn luyện. Lần này ngươi sẽ không có cơ hội lui lại. Rõ chứ?’’.

Thượng Quan Băng Nhi trong mắt biểu lộ sự hưng phấn đến mức cuồng nhiệt, ‘‘Đa
tạ Nguyên soái thành toàn, bất luận lần này phải trả giá bao nhiêu đi nữa ta
cũng nhất định phải trở thành một thành viên của Thiên Cung doanh.”.

Chu đại nguyên soái gật gật đầu nói: “Tốt, vậy thì ngươi đi thu thập hành
trang đi thôi, sáng mai lên đường.”

“Dạ!”, cung kính đáp ứng một tiếng, Thượng Quan Băng Nhi đứng lên liếc liếc
mắt nhìn Chu Duy Thanh đang ngoan ngoãn quỳ bên cạnh một cái rồi mới cáo từ mà
ra. Thượng Quan Băng Nhi vừa đi khỏi, sắc mặt Chu đại nguyên soái nhất thời
liền trầm xuống hắc ám như đáy nồi hướng Cao Thăng, Tiễn Chiến Thiên đứng ở
hai bên nói: “Các ngươi đi xuống trước đi. Không có lệnh của, bất luận kẻ nào
cũng không được vào...”

Hai vị chính phó liên đội trưởng nói ra tại giới quân sự của Thiên Cung đế
quốc cũng là cao tầng tướng lãnh nhưng đối với mệnh lệnh của Chu đại nguyên
soái lại không có nửa phần chần chờ, đồng thời cung kính đáp ứng một tiếng
xoay người mà đi. Lúc này trong lều lớn của quân doanh chỉ còn lại ba người
Chu đại nguyên soái, Chu Duy Thanh cùng Tiêu Sắt.

“Thằng nhãi con chết bầm, lăn tới đây...” Chu đại nguyên soái quát lên giận
giữ.

“A...” Chu Duy Thanh lúc này mới đứng dậy, vẻ mặt buồn bực chậm chậm bước tới,
lúc đi qua bên cạnh Tiêu Như Sắt còn vô cùng phẫn uất nhìn nàng một cái. Tiêu
Như Sắt cũng bất đắc dĩ nhún nhún vai nói hộ hắn, “Tiểu Duy, trong quân đội
biết mà không báo là tội lớn. Nếu Chu thúc thúc không tới thì cũng thôi đi,
nhưng nếu người đã tới mà ta còn không chủ động báo ra thì vạn nhất ngươi ở
đây có xảy ra chuyện gì, về sau ta như thế nào đối mặt với thúc thúc?”

Chu Duy Thanh vừa muốn nói thêm, Chu đại nguyên soái cũng đã cực kỳ bưu hãn
tung ra một cước chính diện đá hắn bay ngược ra tới năm,sáu thước nằm lăn quay
trên mặt đất. Tiêu Như Sắt giật mình há hốc miệng, nàng tuy rằng cũng biết Chu
đại nguyên soái tính tình táo bạo, nhưng vẫn không tưởng được ông ta đối với
đứa con ruột cũng tàn nhẫn như vậy.

“Ân...?” Chu đại nguyên soái một cước đá bay Chu Duy Thanh xong, trong mắt lại
toát ra một tia kinh ngạc. Bởi vì hắn phát hiện thời điểm một cước của mình
tiếp xúc Chu Duy Thanh, trên người đứa con tựa hồ có một cổ lực lượng mềm mại
lại cực kỳ dẻo dai giải trừ đi không ít lực lượng. Chu Duy Thanh đang nằm rạp
trên mặt đất cũng đã giở trò cũ trào nước mắt khóc rống lên, “Phụ thân, con
sai lầm rồi. Nói như thế nào con cũng là con ruột của người, xin ngài xem xét
chút mặt mũi của mẹ mà giơ cao đánh khẽ a!"

Chu đại nguyên soái lạnh lùng nói: “Ngươi còn biết đến mẹ ngươi sao? Mẹ ngươi
cũng chút nữa bị ngươi làm tức chết rồi. Đừng có giả bộ nằm lăn ra ăn vạ ở đây
nữa, cút lại đây.” Chu Duy Thanh trước mặt lão cha cũng không dám giả vờ nữa,
nghiêng người đi lên vẻ mặt ủy khuất nhìn trộm lão cha đang mang mũ trùm đầu
ngồi trên, bộ dáng kia quả thực tựa như kẻ gặp cảnh khốn cùng phối hợp với
khuôn mặt hàm hậu của hắn làm Tiêu Như Sắt thấy cũng phải mủi lòng.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Như Sắt chứng kiến Chu đại nguyên soái giáo huấn Chu
Duy Thanh, trong lòng nàng cũng âm thầm oán than cách lão tử này dạy dỗ con
trai quả nhiên là rất có chừng mực, một cước nọ đá bay đi năm, sáu thước nhìn
qua không nhẹ nhưng tiểu Duy lại vẫn như không có việc gì vậy.

“Lão cha ngài có thể hay không cho con một cơ hội giải thích a? Chuyện này
thực không thể trách con a!” Chu Duy Thanh vừa nói, một bên lặng lẽ hướng Tiêu
Như Sắt địa phương hướng nhích lại vài bước, lão cha này nếu lại định đánh hắn
thì tốt nhất là bỏ chạy đến bên cạnh tỷ tỷ này đi. Chu đại nguyên soái chỉ chỉ
mặt đất trước mặt, “Cút lại đây quỳ rồi nói...” Chu Duy Thanh nhăn mặt khổ sở
nói: “Lão cha, ngài trước mặt Như Sắt tỷ tỷ dạy dỗ con cũng nên để lại cho con
chút mặt mũi a!” Chu đại nguyên soái ánh mắt đảo nhanh, “Mặt mũi? Ngươi còn
muốn sĩ diện? Ngươi tin hay không, lão tử đánh cho mặt mũi ngươi đến mẹ ngươi
cũng nhận không nhận ra? Ta nói cho ngươi biết, thằng nhóc, lão tử hiện tại
một bụng sung sục lửa giận, ngươi nếu nói không nên hồn cái nguyên do thì lão
tử nhận mẹ ngươi cũng không nhận biết ngươi.”

Chu Duy Thanh cũng là bị đánh mãi thành quen, chỉ đành lại quỳ xuống thầm nghĩ
trong lòng: “Đánh cho mẹ ta cũng không nhận biết ta, mẹ ta nhất định cùng
ngươi liều mạng.”

“Lão cha, sự tình là như vậy. Ngày đó con vốn định đi Tinh thần sâm lâm rửa
mặt, ai biết lại đụng phải công chúa cũng đến đó tắm rửa. Đây thật sự là
chuyện trùng hợp a! Đế Phù Nhã điêu ngoa kiêu ngạo kia căn bản không nghe con
giải thích lấy một lời, còn dùng Ý châu kỹ năng của nàng công kích con. Thiếu
chút nữa đã khiến cho lão nhân gia ngài đoạn tử tuyệt tôn.”

“Vậy nên ngươi trốn nhà?” Chu đại nguyên soái lạnh lùng nói, kỳ thật đối với
tình huống lần nọ do Đế Phù Nhã thấy tình huống nghiêm trọng nên căn bản không
dám giấu diếm chút nào khiến cho Chu đại nguyên soái cũng là biết rõ rang, nếu
không phải lỗi không thuộc về Chu Duy Thanh vừa rồi hẳn không chỉ là một cước
như vậy mà theo tính tình của lão thì đã sớm đánh Chu Duy Thanh biến thành Chu
Tiểu Béo luôn rồi, không, rất có thể phù lên thành luôn Chu Đại Mập ấy chứ.

Chu Duy Thanh ủy khuất nói: “Ta dám không trốn sao? Có trời mới biết Đế Phù
Nhã kia trở về sẽ nói chuyện tình thành như thế nào. Khi ấy lấy lão nhân gia
ngài tính tình mà nói, còn không chặt béng chân của ta ư? Vì tương lai của
ngài nên đứa con này mới suy nghĩ rằng cái mạng nhỏ này nên lưu lại mới tốt,
vì thế con quyết định ra ngoài xông xáo một phen. Nếu có thể có chút thành
tựu, trở về cũng không phải là khiến ngài nở mày nở mặt sao? Vừa lúc gặp đợt
chiêu binh ta liền tòng quân...” Nhìn lão cha bộ dáng hắn trong lòng sớm đã
đoán được kiểu này Như Sắt tỷ tỷ vẫn chưa hoàn toàn bán hắn, lão cha tựa hồ
còn chưa biết chuyện lúc Thiên châu của hắn thức tỉnh nhi.

Nghe đứa con giải thích sắc mặt Chu đại nguyên soái cũng thoáng dịu đi vài
phần, hắn cũng biết chính mình tính tình nóng nảy, quả thật nếu công chúa Đế
Phù Nhã trở về cáo trạng ngược lại, chính mình khẳng định chắc chắn không tha
cho tiểu tử này. “Kia ngươi nói một chút xem ngươi sau khi vào Tam doanh lại
bày ra cái trò gì đây?”, Chu đại nguyên soái nhàn nhạt hỏi.

Không đợi Chu Duy Thanh mở miệng, Tiêu Như Sắt bên cạnh đã cướp lời nói: “Chu
thúc thúc, tiểu Duy biểu hiện quả thật rất không tệ. Trong đại hội tân binh
hắn đạt được là tân binh xuất sắc nhất. Hiện tại đã là hàm tiểu đội trưởng
nhưng lại bị Thượng Quan doanh trưởng chỉ đích danh làm thân binh của nàng,
lúc trước khi Thượng Quan doanh trưởng bị đánh lén chính hắn một tiễn định càn
khôn, cứu tính mệnh Thượng Quan doanh trưởng. Nếu luận công lao mà nói tiểu
Duy làm trung đội trưởng cũng đủ rồi a.” Tiêu Như Sắt nói vậy rốt cục khiến
Chu đại nguyên soái sắc mặt tương đối vui vẻ, ôn hòa nói: “Như Sắt, ngươi
không phải đang dát vàng lên mặt tiểu tử này đó chứ. Cái thứ năng lực mèo quào
của hắn ta còn không biết hay sao, Băng nhi mà còn cần hắn cứu nữa à?” Tiêu
Như Sắt mỉm cười nói: “Chu thúc thúc, việc này để tiểu Duy tự mình nói cho
ngài đi sao. Tin tưởng rằng ngài nhất định sẽ thập phần cao hứng. Kẻ sĩ cách
biệt ba ngày đã phải nhìn với cặp mắt khác xưa, tiểu Duy hiện tại cũng không
còn là tiểu Duy trước kia nữa a.”

“Ân?”. Chu đại nguyên soái vẻ mặt nghi hoặc nhìn đứa con, hắn căn bản là không
tưởng ra được phương hướng liên quan tới Thiên châu sư này nọ, tình huống thân
thể của đứa con hắn vô cùng rõ ràng chính là cả đời đều không thể tu luyện
thiên lực. Hắn cũng đã thử qua không biết bao nhiêu lần, lấy tu vi của hắn là
trung vị Thiên Tông cũng không kết quả gì nên đã sớm không còn ôm hy vọng.
“Nói, sao lại như vậy?” Chu đại nguyên soái lạnh lùng nhìn về phía đứa con.

Lần này Chu Duy Thanh được dịp ưỡn ngực nghển cổ làm dáng, trong lòng thầm
nghĩ rốt cục có thể tại trước mặt lão cha hãnh diện rồi đây, cười hắc hắc nói:
“Lão cha, con ngài hiện tại đã là một gã Thiên châu sư.” Vừa nói vừa vươn hai
cánh tay, trong tay áo lộ ra hai cổ tay, thiên lực vừa động liền mang Thể châu
loại Ngọc bích, Ý châu biến thạch Miêu nhãn đồng thời xuất hiện lặng yên luân
chuyển.

Chứng kiến Chu Duy Thanh bản mạng châu ở hai cổ tay, Chu đại nguyên soái đầu
tiên là sửng sốt rồi nhanh chóng nghiêm mặt lại, sắc mặt một lần nữa trầm
xuống giận dữ quát một tiếng: “Khốn khiếp...”

“A?” Chu Duy Thanh bị lão cha mắng, sửng sốt thầm nghĩ ta đã là Thiên châu sư
như thế nào còn mắng ta.

“Thằng nhỏ khốn khiếp ngươi dĩ nhiên dám giả mạo Thiên châu sư ý đồ lừa dối ta
cho xong chuyện. Lại còn là lam lục (2 màu xanh, blue và green) Miêu nhãn nữa
chứ, mẹ kiếp giả mạo ngươi cũng phải giả mạo cho giống một chút còn có thể
khiến lão tử cao hứng một lúc a. Ta đánh chết ngươi.” Vừa nói, Chu đại nguyên
soái vừa từng bước tiến lại, một cái tát hướng đầu Chu Duy Thanh tát tới. Cũng
khó trách hắn không tin nổi, lúc trước định kiến rằng đứa con không thể tu
luyện thật sự là quá sâu sắc, cũng bởi vì chuyện này mà hắn đã thống khổ mười
mấy năm nên căn bản là hắn nghĩ phải đi tra xét Chu Duy Thanh có hay không
thiên lực mà phút chốc đã làm ra kết luận như vậy. Huống chi ban ngày hiện ra
lam lục biến thạch Miêu nhãn kỳ lạ như vậy, hắn căn bản là không nghĩ tới nổi
biến thạch Miêu nhãn. Cái tát phẫn nộ này dùng khí lực nhưng là không ít.
Chẳng qua nói tới cùng vẫn là cha con ruột thịt, bàn tay tới nửa đường liền
thoáng di động một lần, mục tiêu biến thành bả vai Chu Duy Thanh, bằng không
một cái tát này nếu tát trên mặt Chu Duy Thanh nhân vật chính của chúng ta tất
sẽ đổi tên thành Chu Móm.

“Ô ô ô...”. Một cái tiếng kêu phẫn nộ vang lên, từ trong áo giáp của Chu Duy
Thanh chui ra một cái đầu trắng nhỏ, hướng tới Chu đại nguyên soái nhe răng
gầm gừ . Mà Chu Duy Thanh lúc này cũng không ngoan ngoãn đứng im chịu trận như
trước, chân phải dậm xuống đất, loáng một cái thân thể liền hướng về phía sau
vọt ra mấy thước tránh khỏi một cái tát này của cha hắn.


Thiên Châu Biến - Chương #70