Người đăng: minh2642001
Mãi đến khi thoát ra khỏi dãy núi đó, hai người mới có thể thở
phào nhẹ nhõm. Chu Duy Thanh không chút do dự đưa Tiểu Bạch Hổ cho Thượng
Quan Băng Nhi: "Cho ngươi nè!"
"Sao lại cho ta?" Thượng Quan Băng Nhi ngạc nhiên "Tiểu Béo, ngươi có
biết giá trị của Thiên Thú còn nhỏ không vậy? Cho dù là Ấu thú
Thảo Nguyên Thiên Lang còn sống mỗi con cũng đã hơn một ngìn kim tệ.
Mà con Tiểu Bạch Hổ này, giá trị của nó càng khó mà đánh giá a."
Chu Duy Thanh thoải mái:"Cho ngươi hay cho người khác cũng đều như vậy.
Nào có quan hệ gì tới ta?"
Nghe hắn nói như thế, Thượng Quan Băng Nhi xấu hổ đỏ mặt, nhưng cũng
không hề cự tuyệt, nàng thực sự rất yêu thích con Tiểu Bạch Hổ khả
ái dễ thương này, liền đưa tay ra đón.
Ai dè diễn ra một màn quỉ dị, con tiểu hổ thấy Chu Duy Thanh định
đem nó cho nàng, liền dựng đứng tứ chi, móng vuốt sắc bén xòe ra,
nhe răng nhíu mũi táp một phát về phía Thượng Quan Băng Nhi. Chỉ
tiếc là cái đầu nó quá nhỏ so với khí thế nên cũng không có khả
năng tạo ra được uy hiếp gì.
"Ơ, đừng nói là nó không thích ta chứ?" Thượng Quan Băng Nhi ngạc
nhiên.
Chu Duy Thanh cũng cảm thấy như vậy, lúc hắn xách cổ nó lên thì con
Tiểu Bạch Hổ không hề có nửa phần phản ứng."Này này, đừng nói tối
qua tại ta Ma biến gầm lên một tiếng mà nó theo tới đấy chứ?"
"Có thể là như vậy a. Ngươi thử ôm nó xem."
Chu Duy Thanh y lời ôm lấy con Tiểu Bạch Hổ vào lòng, quả nhiên, nó
không hề phản đối mà trái lại còn cọ cọ vào ngực của hắn rồi
thoải mái khoanh chân nhắm mắt nằm xuống.
Khẽ vuốt ve con Tiểu Bạch Hổ tinh quái này, trong lòng Chu Duy Thanh
cũng cảm thấy buồn cười. Thật ra hắn cũng rất thích con hổ này.
Với hắn động vật chỉ có hai loại đáng gọi là đẹp, một là ngựa,
một thì là hổ. Hắn thích Ngựa vì dáng vẻ tráng kiện và những
đường cong hoàn mỹ. Mà ở Hổ ngoài hoa văn huyễn lệ mềm mại ra thì
còn bật lên khí phách bá đạo nhưng đầy ung dung tự tại của Thú
Trung chi Vương.
Hắn chưa từng sờ qua da cọp trưởng thành, song cũng biết được con
Tiểu Bạch Hổ này khác hẳn đồng loại. Da cọp thường tuy hoa văn cũng
vằn vện sặc sỡ, nhưng không thể mềm mại như vậy. Trong khi đó hắn
vuốt ve Tiểu Bạch Hổ mà cảm giác như đang vuốt một tấm lụa vậy,
thoái mái vô cùng. Toàn thân nhu nhuyễn vô cốt, cái đầu tuy không lớn
nhưng đụng vào chỗ nào cũng nghe êm ái mỡ màng khôn tả.
Chu Duy Thanh bỗng lật ngửa Tiểu Bạch hổ lên rồi bật cười thật quái
dị: "Hắc hắc hắc, có khi nó là cọp cái đây, xem này Băng Nhi, hai
cái núm nhỏ nhô lên chắc về sau sẽ cho rất nhiều sữa đây nha!?"
Thượng Quan Băng Nhi đỏ bừng mặt, cung tay lại gõ gõ lên đầu hắn, "
Ngươi đó nha! Trong đầu toàn là những thứ hắc ám! Cấm không được khi
dễ nó."
Tiểu Bạch hổ cũng rất uất ức, ô ô kêu gào, cố gắng lật người lại,
há miệng cắn một phát vào tay Chu Duy Thanh, nhưng kì lạ là một
miếng da cũng không trầy xước nữa.
Chu Duy Thanh ha ha cười,: "Ngươi xem kìa, nó còn biết xấu hổ nữa nha,
tiểu gia hỏa này thú vị thật a."
"Ngươi trước mắt lo tìm cách trở về quân doanh đi. Không lẽ cứ bộ
dạng lưu manh vậy mà trở về sao?" Thượng Quan Băng Nhi tức giận.
"Ách..." Chu Duy Thanh lúng túng gãi gãi đầu, đột nhiên hai mắt sáng
ngời, dường như đã có chủ ý.
Lúc bọn họ lặng lẽ trở về doanh địa, Chu Duy Thanh của chúng ta đã
trở lại là một thân binh quân phục chỉnh tề, chỉ khổ cho tên lính
trạm gác ngầm nào đó hôm nay sẽ trần truồng tắm mưa rồi.
Tìm một lúc mới thấy doanh trướng của minh. hai người họ mới có
thể thở phào nhẹ nhõm, Thượng Quan Băng Nhi nhãn thần có chút phức
tạp nhìn Chu Duy Thanh nói: "Tiểu Béo à, cảm ơn ngươi!"
Chu Duy Thanh chần chờ chốc lát mới khe khẽ thở dài: "Băng Nhi, thật
có lời muốn nói với ngươi, ngươi đó, không những thiên tính thiện
lương mà còn là một nữ hài tử nữa, đúng ra không nên tòng quân. Quân
nhân vốn thiết huyết vô tình, căn bản ngươi không tài nào làm được
đâu. Tốt nhất ngươi hãy từ chức doanh trưởng đi, rồi sau này tìm cơ
hội mà rời khỏi quân doanh mới được.
Thượng Quan Băng Nhi ngẩn người, rồi nhìn hắn: "Vậy còn ngươi thì
sao?"
"Đương nhiên là ngươi đi đâu ta theo đó rồi!" Chu Duy Thanh lập tức vỗ
vỗ ngực.
"Ai cần ngươi đi theo chứ" Thượng Quan Băng Nhi gắt khẽ một tiếng,
nhưng ngữ khí lại thật ôn nhu, mơ hồ còn có vài phần thích thú vui
mừng. Đôi mắt mỹ lệ mà nũng nịu mở to nhìn đăm đăm vào Chu Duy
Thanh.
"Ta cảm thấy thiên lực có chỗ không ổn, cần phải về doanh tu luyện.
Còn về sau này...." Thượng Quan Băng Nhi do dự rồi nói: "Chờ bên quân
bộ ra mệnh lệnh lại rồi hãy nói tiếp đi" Lời vừa dứt thì thân
hình của nàng cũng lóe lên mà chui tọt vào bên trong trướng bồng.
Chu Duy Thanh cười hắc hắc, ôm Tiểu Bạch Hổ vô cùng đắc ý rồi cũng
bước về phía doanh trướng của mình, trong lòng thầm nghĩ, lão bà
của ta ơi, xem nàng chạy đâu cho thoát. Hung hăng nhảy vào trong thùng
tắm khỏa nước lên kỳ cọ những vết bẩn trên người, hắn nhịn không
được,vừa nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt nước mà vừa dương dương
tự đắc: "Chu Duy Thanh, ngươi thật là càng ngày con mịa nó càng đẹp
trai nha. Oa há há há."
Hắn cũng không có biết, Tiểu Bạch Hổ bị hắn bỏ sang một bên, giờ
thập phần nhân tính mà giơ hổ trảo che lấy song mục, nhãn châu xoay
tròn trợn ngược, lộ ra tròng mắt trắng dã.
........
Lúc này, tại nơi Thiên Lang Vương và đàn Thảo Nguyên Thiên Lang táng
thân.
Hai bóng trắng như u linh không gọi mà tới, lặng yên xuất hiện. Thân
ảnh dần dần rõ rệt là hai gã trung niên toàn thân bạch y, tóc bạc
trắng xóa, trong đôi mắt lam nhạt lóe lên từng ánh ảm đạm. Trên
người phát tán ra những cỗ uy áp trùng trùng.
Gã bên trái cau mày nghi hoặc: "Khí tức của điện hạ đến đây là
biến mất. Sao có thể như thế được?"
Gã bạch y bên phải nhìn một chút những xác thiên lang xung quanh mà
kinh hãi, "Lẽ nào chạy tới đây đã bị những thiên thú này tấn công
mà chết. Trừ khi điện hạ đã chết, nếu không với Tuyết Thần Cảm Tri
đại pháp đã có thể phát hiện ra khí tức của y mới đúng."
Gã bên trái thần thái trầm trọng: "Chớ có nói lung tung. Dù điện
hạ dù có suy nhược xuống Hóa Hình Kì cũng không đến phiên những...
thiên thú thấp kém này tổn hại. Chỉ cần phóng ra khí tức cũng đủ
dọa chết mấy con thú này. Lão nhị, ngươi đến kiểm tra xem tại sao
bọn thú hạ đẳng này tử vong đi.
"Được…"
Một lát sau, hắn đã trở lại, nhãn thần lộ vẻ kinh nghi bất định,
do dự nói: "Tà khí cực mạnh, lũ sói này chết cũng đã hơn bốn
thời thần, nhưng tà khí trên người vẫn như trước ngưng tụ không tán.
Đáng sợ là trên người chúng không còn một ba động nào của Thiên
lực, toàn bộ giống như bị hút khô kiệt đi. Nơi này nhất định đã
xuất hiện một loại thiên thú rất cường đại, có thể đó là Thiên Tà
thú. Đại ca, ta hiểu rồi, có thể điện hạ đang ở cùng Tà thú này,
Tà khí của nó đã lấn áp linh khí trên người điện hạ, mà che đi
khí tức của y, khiến cho chúng ta không thể nhận ra dấu vết. Đại ca,
bây giờ chúng ta nên làm gì?"