Bạch Sắc Tiểu Lão Hổ (1)


Người đăng: minh2642001

Cũng không biết đã hôn mê mất bao lâu, Thượng Quan Băng Nhi cũng từ từ
tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy có cái gì đó đang nằm trên mặt mình,
thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.

Mơ hồ theo bản năng nàng huơ tay hất cái vật có hình dáng thẳng băng
ương bướng ấy đi, nhưng vật kia giống như chẳng có đạo lý gì vừa bay
ra một tý đã phản hồi ngược lại va thẳng lên mặt nàng.

"Ái da"

"Ây ui"

Hai tiếng la khẽ đồng thời vang lên, mà thanh âm đầu tiên chính là
của Thượng Quan Băng Nhi.

Lần này thì nàng đã tỉnh táo hoàn toàn, dần dần mở mắt ra, mới biết
trời đã tờ mờ sáng. Đập vào mắt nàng đầu tiên là cái vật kì
hình dị trạng tà ác hơi âm ấm vẫn còn dán chặt lên khuôn mặt nhỏ
nhắn trắng mịn của mình đang run run mà bày ra một màu hồng nhạt.

"Đây là cái gì chứ?" Thượng Quan Băng Nhi cũng chưa thật sự tỉnh
táo, líu ríu một câu rồi chậm rãi ngẩng đầu lên. Chính là Chu Tiểu
Béo đang trợn trừng hai mắt, biểu tình trên mặt hắn lúc này cực kỳ
khó tả.

Tâm trí chợt như lóe lên cái gì đó, Thượng Quan Băng Nhi nhanh chóng
cúi đầu nhìn kỹ lại, và lần này thì nàng thật sự tỉnh hẳn rồi.

"Á ..á.. á.. á.."

"A...a...a..a.."

Hai tiếng thét chói tai đồng thời vang lên, vốn hai người đang nằm
sát vào nhau, mà giờ như bị điện giật bắn ra nhanh chóng. Thượng
Quan Băng Nhi thì bay vọt lên cực nhanh, còn Chu Duy Thanh lại ù té
chạy ra nấp sau một cây đại thụ.

Nghĩ cũng khéo, cũng không phải Chu Duy Thanh bây giờ mới trần trụi
thân không một thước vải như thế. Tối qua khi hắn đang ở trong tình
trạng Tà ma biến, toàn thân y phục đã bị năng lượng cuồng bạo xé
nát, mà nội giáp làm bằng Thái hợp kim cũng bị lưỡi phong nhận của
Thiên Lang Vương chém cho tan vỡ. Bất quá toàn thân hắn được ma văn bao
phủ vằn vện như da hổ, nên Thượng Quan Băng Nhi không thể thấy rõ, mà
nàng lúc đó lại chỉ một mực quan tâm tới an nguy sinh tử của hắn,
nào có để ý đến tác dụng phụ của Ma biến, thì làm sao mà nghĩ
đến những.... cái này chứ!

Mà lúc Chu Duy Thanh trùng kích tử huyệt đang khoanh chân ngồi, Thượng
Quan Băng Nhi vì muốn phong bế lại huyệt Dũng Tuyền ở bàn chân hắn
nên đã lại gần, đang nghiêng thân về trước thì bất ngờ ngất xỉu ngã
xuống trên người hắn, vừa khéo tiểu phúc của nàng lại đè lên bắp
đùi của Chu Duy Thanh, để rồi cuối cùng xảy ra một màn lúng túng
như vừa nãy.

Thượng Quang Băng Nhi nét mặt kỳ khôi, lúc trắng lúc hồng tức giận
mà sẵn giọng: "Chu Tiểu Béo, ngươi mau lăn ra đây cho ta."

"Chết cũng không ra." Chu Duy Thanh tần ngần ló đầu ra, thanh âm ủy
khuất: "Băng nhi à, ta cái gì cũng không có làm nha! Là ngươi đánh
thức ta trước mà."

Mà đúng là Chu Duy Thanh không cố ý, tất cả chỉ là trùng hợp ngẫu
nhiên, chỉ là Thượng Quan Băng Nhi xấu hổ không có chỗ trút giận, nên
lấy hắn ra làm bia đỡ vậy thôi.

Chu Duy Thanh cười hắc hắc, nói tiếp: " Băng Nhi, chúng ta nên trở về
trước đã, ngươi muốn đánh ta thì cũng tìm cái chỗ nào an toàn một
chút chứ, lúc đó muốn đánh muốn giết ta sẽ mặc tình để ngươi vừa
ý, có được không!"

Thượng Quan Băng Nhi hơi sững người lại, mới vô ý mà nhìn xung quanh,
nhất thời hít sâu một hơi, bốn phía toàn là xác chết của lang sói
a, mà cũng không hiểu vì sao bầy thảo nguyên Thiên Lang đã dày công
truy đuổi bọn họ cả ngày hôm qua lại không quay lại, hay là chúng
cảm thụ được khí tức nguy hiểm của Chu Duy Thanh mà không dám tới
gần. Nghĩ tới những hiểm nguy tối qua, những gì xấu hổ tức giận
nhất thời tiêu biến, bởi nói gì đi nữa thì đến bây giờ, hai người
vẫn còn sống.

"Được rồi. Chuyện này không nói nữa, ngươi cứ đi ra đi, rồi chúng ta
mau tìm cách trở về." Ngữ khí của Thượng Quan Băng Nhỉ rõ là đã
hòa hoãn hơn rất nhiều.

Chu Duy Thanh lúc này như nghe được Hoàng Thượng khai ân rất ngoan ngoãn
theo lời nàng, vội vàng góp nhặt xung quanh được vài mảnh vải vụn
quấn ngang hông, xem như tạm thời có thể che đi vật tai ác nọ, tuy
rằng cái mông trắng hếu vẫn lộ ra ngoài, nhưng có còn hơn không a.

Thượng Quan Băng Nhi vẫn nhịn cười đứng ở đó, mặt mày đỏ bừng, đôi
mắt đẹp toát lên vài phần cổ quái. Trước đây nàng vốn nghĩ tên Chu
Tiểu Béo này cực kỳ nhát gan sợ chết, an toàn bản thân được hắn
xem như là tín điều. Không ngờ đêm qua thôi, ngay tại lúc nguy hiểm
trùng trùng, hắn lại không chút do dự từ trên cây nhảy xuống thu hút
đi toàn bộ bầy Thảo Nguyên Thiên Lang để cứu lấy mình. Sau lại vì
mình mà đem thân thể cản lấy công kích của Thiên Lang Vương, hắn vốn
sợ chết mà có thể làm ra những hành động như vậy, hành vi đó mới
thật sự đáng quí. Bất luận nói thế nào, hắn cũng đều chân chân
chính chính là một nam nhân, lúc nữ nhân của mình gặp nguy hiểm có
thể dũng cảm mà xuất hiện.

Phi, phi, hay thật, tự dưng ta lại trở thành nữ nhân của hắn hồi
nào. Thượng Quan Băng Nhi khuôn mặt xinh đẹp lại càng hồng lên, nhưng
ánh mắt nhìn Chu Duy Thanh lúc này đã vô cùng dịu dàng, theo phản
xạ khẽ chạm tay vào gò má nơi cái ác vật xấu xa kia đụng vào, xấu
hổ đến đỏ bừng khuôn mặt.

Sau một hồi vất vả thu nhặt thật nhiều mảnh vải cột lại, cuối
cùng Chu Duy Thanh cũng đã che kín được từ eo xuống tới bắp đùi
không còn sợ lộ ra cái gì nữa, hắn đang định tiến tới gọi Thượng
Quan Băng Nhi nhanh chóng trở về thì đột nhiên cảm giác có vật gì
đó lông lá xồm xoàm đang cọ giữa hai chân mình. (:P)

Cúi đầu nhìn xuống, hắn liền thấy một con vật nhỏ, lông mao trên
thân trắng toát, xen kẽ là những hoa văn màu lam nhàn nhạt, cao khoản
chừng một thước đang không ngừng cọ sát thân hình vào chân trái của
mình.

"Đây là con gì vậy nhỉ?" Chu Duy Thanh khom lưng xách con vật lông xù
đó lên. " Băng Nhi, Băng Nhi, ngươi mau đến xem, đây là con thú gì a!"

Bắt nó lại Chu Duy Thanh mới nhận ra, con vật nhỏ lông lá xù xì kì
quái nhìn tới nhìn lui chưa đầy một thước kia thì ra là một con hổ
nhỏ.

Cái đầu tròn mũm mĩm, ngay chính giữa trán là một chữ Vương lam
sắc, thân nó trắng tinh xen kẽ những hoa văn màu lam vằn vện, tuy còn
nhỏ nhưng hình dạng không khác mấy với cọp lớn, chỉ mỗi màu sắc
bộ lông thập phần hiếm thấy. Mắt cũng thuần một màu lam sẫm. Bị
Chu Duy Thanh nắm cổ giơ cao, nó bất mãn gào lên ô ô.

"Ui! Con vật nhỏ đáng yêu quá đi!" Thương Quan Băng Nhi vừa nhìn thấy
con tiểu hổ, mắt mở to tỏa sáng, hớn hở chạy lại.

Chu Duy Thanh nhãn thần trợn trừng:" Này! Nó không phải là Thiên thú
đó chứ? Sao lại nhỏ xíu thế? Hay là mới vừa sinh ra nhỉ?"

Thượng Quan Băng Nhi hâm mộ: " Loại Bạch Hổ này ta chưa bao giờ thấy,
nhất định là một Thiên thú, Tiểu Béo, vận khí ngươi cực tốt nhé.
Thiên thú nuôi từ nhỏ, khi lớn lên rồi có thể cùng chiến đấu, bảo
vệ cho ngươi đó. Mà hổ lại là Thú trung chi Vương, cho dù thuộc tính
hơi kém, cũng có khả năng tiến hóa ít nhất là Tôn cấp. Ngươi phải
chăm sóc cho tốt a. Có điều nó nhỏ xíu vậy, làm sao chạy được tới
đây nhỉ, ba ba mụ mụ nó đâu rồi nhỉ?"

Chu Duy Thanh thất sắc, "Còn không mau chạy. Cha mẹ nó mà đi tìm con
thì chúng ta gặp phiền toái lớn rồi"

Thượng Quan Băng Nhi trong lòng phát lãnh, tuy không biết bạch sắc
tiểu hổ này là loại Thiên Thú gì, nhưng cũng có thể biết phụ mẫu
nó sẽ cường đại bao nhiêu. Hai người không dám chậm trễ vội cầm lấy
Tử Sắc Thần cung nhanh chóng hướng về phía quân doanh Thiên Cung Đế
Quốc đang đóng mà chạy.


Thiên Châu Biến - Chương #65