Tà Ma Biến (4)


Người đăng: minh2642001

Tiếng thở dốc ồ ồ dần dần lắn xuống, thân thể Chu Duy Thanh cũng dần dần ấm
lên, hai tay ôm Thượng Quan Băng Nhi cũng từ từ nới lỏng dần.

Bỗng nhiên, thân thể Thượng Quan Băng Nhi cứng lại, nàng chợt cảm thấy ở nơi
bụng của mình tựa hồ có một thứ dài dài vô cùng cứng rắn nào đó gắt gao áp
tới, lại còn hân hoan nhảy nhót ở đấy. Sau một lúc ngắn ngủi giật mình, nàng
chợt tỉnh ngộ kia là cái gì, nhưng nàng hiện tại lại không dám cử động chút
nào, bởi vì nàng không dám chắc Chu Tiểu Bàn này có hay không đã thoát khỏi
trạng thái Tà ma biến.

Thân thể của Chu Duy Thanh bắt đầu nóng dần lên, hai tay đang ôm trọn Thượng
Quan Băng Nhi đã trở nên run rẩy. Băng Nhi có chút sợ hãi, nàng sợ hắn đột
nhiên thú tính nổi lên, hết thảy chuyện phát sinh đêm đó vẫn hoàn toàn không
cách nào xóa nhòa đi trong đầu nàng, nàng chỉ còn biết tự hỏi nếu lại xảy ra
chuyện như vậy thì phải làm sao bây giờ đây? Thượng Quan Băng Nhi phát hiện,
đối với vấn đề này bản thân nàng căn bản cũng không biết phải làm gì nữa.

Mà Thượng Quan Băng Nhi cũng nhìn không ra chính lúc này ánh mắt của Chu Duy
Thanh cũng đang hấp háy nhặng xị, mặt hắn thần sắc thập phần cổ quái.

Kỳ thật, thời điểm Chu Duy Thanh lâm vào trạng thái Tà ma biến thì thần chí
của hắn chỉ có một chốc thập phần ngắn ngủi là hoàn toàn không tỉnh táo, còn
lại mọi chuyện phát sinh bên ngoài hắn đều rõ ràng. Khi hắn bắt đầu giết chóc
thì cũng đã tỉnh táo lại, nhưng lúc đó hắn lại cũng không khống chế được thân
thể của chính mình, chỉ biết trừng mắt nhìn chính mình không ngừng giết chóc,
thôn phệ, nhìn thuộc tính màu bụi xám của hắn tác oai tác quái. Một bên hắn cố
gắng tìm hiểu sự ảo diệu của tà ác thuộc tính kia, một bên lại cố gắng tranh
đoạt lại quyền khống chế thân thể của chính mình.

Đến cuối cùng khi đánh chết Thiên Lang Vương, một khắc khi thân thể hắn văng
ra thì hắn cũng đã rốt cục từ trong bản năng giết chóc đoạt lại một chút quyền
khống chế cơ thể. Lúc này hắn mới không chút do dự hướng Thượng Quan Băng Nhi
nhảy xổ tới ôm cổ nàng, dùng ảnh hưởng của Bích tỳ châu hơi thở nơi Thượng
Quan Băng Nhi kia đối với bản thân để nhanh chóng khôi phục hoàn toàn quyền
khống chế cơ thể mình.

Bởi vậy, Chu Duy Thanh tỉnh táo lại kỳ thật đã được một lúc, mà Thượng Quan
Băng Nhi vì giúp hắn rất nhanh chóng hồi phục lại còn không tiếc thân dùng sức
ôm lấy hắn, hai người thân thể chặt chẽ quấn vào một chỗ, hơn nữa ma xát như
vậy, hắn không phản ứng mới là lạ. Lúc này hắn chỉ cảm thấy bên dưới của mình
không ngừng tại vòng hai trơn nhẵn mềm mại của Thượng Quan Băng Nhi mà ma xát
rồi lại ma xát, khoái cảm từng đọt từng đợt trào lên khiến hắn đã có chút cảm
giác cầm lòng không nổi. Nhưng tới khi này hắn lại thật sự luyến tiếc buông ra
thân thể động lòng người trong ngực, cơ hội ôm nhau gắt gao như vậy nhưng là
đốt đèn tìm đỏ mắt cũng không có a! Hơn nữa càng tuyệt vời là lúc này thần trí
bản thân đã thanh tỉnh trở lại.

Đang khi nội tâm Chu Duy Thanh hết sức mâu thuẫn, đột nhiên thân thể hắn mãnh
liệt run rẩy, chỉ cảm thấy thiên lực trong cơ thể bản thân một khắc trước còn
bình tĩnh đột nhiên như núi lửa đang ngủ yên chợt bị kích thích mà bộc phát dữ
dội. Dòng khí màu xám bụi chung quanh thân thể bỗng tiêu thất, nhưng thanh
quang lại đột nhiên trở nên vô cùng cường thịnh lên, thiên lực trong cơ thể
xao động nhất thời khiến lục phủ ngũ tạng của hắn phảng phất tùy thời đều có
thể bị cuốn phăng đi mất.

Oa một tiếng, Chu Duy Thanh phun ra một ngụm tiên huyết, cảm xúc phía dưới rất
nhanh yếu bớt, hắn vội vàng buông tay đang ôm Thượng Quan Băng Nhi, ngã sang
một bên ngồi phịch xuống đất.

"Tiểu Bàn, ngươi làm sao vậy?" Thượng Quan Băng Nhi tự nhiên cũng giật mình,
vừa rồi còn đang tốt đẹp(còn đang tốt đẹp cơ đấy…?), hắn đây là..., chẳng lẽ
là do tác dụng phụ của tà ma biến?

Chu Duy Thanh rất nhanh hướng Thượng Quan Băng Nhi phất phất tay, "Ta sắp
thông huyệt." Miễn cưỡng nói ra bốn chữ này, hắn liền lập tức nhắm mắt lại,
ngưng thần nội thủ.

Rất hiển nhiên, hắn trong cơ thể đột nhiên xuất hiện biến hóa như vậy chẳng
qua bởi vì lúc trước thôn phệ quá nhiều phong hệ thiên lực của Thảo nguyên
Thiên Lang mà thành. Thiên lực của hắn tuy rằng cũng có Phong thuộc tính nhưng
người với thiên thú dù sao cũng có chỗ khác nhau, cho dù hắn có năng lượng
khổng lồ của quả hắc châu kia nhưng trong một lúc thôn phệ nhiều Phong hệ
thiên lực như vậy cũng không phải đan điền của hắn hiện tại có khả năng thừa
nhận. Lúc trước bởi vì trạng thái Tà ma biến có sinh ra nguồn năng lượng khổng
lồ trực tiếp áp chế cổ lực lượng này thậm chí mạnh mẽ chuyển hóa để sử dụng,
nhưng lúc này hiệu quả của Tà ma biến đã biến mất, hắn liền lập tức áp chế
không được cổ lực lượng này.

Phong hệ thiên lực bên ngoài cùng thiên lực của bản thân Chu Duy Thanh không
đồng nhất, bốn đại tử huyệt mà hắn đã mở ra khí xoáy tụ mặc dù đang không
ngừng loại bỏ số thiên lực dung nhập này nhưng hiệu quả lại vẫn là không đủ.
Cho nên hắn chỉ có thể dùng biện pháp là cố dẫn dắt cỗ lực lượng ngoại lai này
đi xông phá huyệt, như vậy vừa có thể thông thêm tử huyệt mà tình trạng thiên
lực xung đột trong cơ thể cũng tự nhiên có thể giải quyết.

Thôn phệ kỹ năng mà Hắc châu cung cấp cho Chu Duy Thanh tại thế giới này chỉ
có thể nhằm vào thiên thú, đối với nhân loại là không có chút hiệu quả nào,
đây cũng là nguyên nhân lúc trước khi hắn phát ra tiếng hổ gầm kia, Thượng
Quan Băng Nhi một chút cảm giác cũng đều không có. Nhưng thôn phệ cũng là có
mức độ, thực lực càng mạnh tự nhiên có thể thừa nhận càng nhiều, thôn phệ
cũng có thể tiêu hóa năng lượng càng nhiều. Mà Chu Duy Thanh hiện tại thực lực
còn vô cùng yếu ớt, mà khi hắn ở trong trạng thái Tà ma biến thì chỉ có dục
vọng muốn giết chóc, tự nhiên là sẽ liều lĩnh hấp thu bên ngoài lực lượng để
dùng, nên đến giờ trong cơ thể hắn Phong hệ thiên lực vẫn còn sót lại quá
nhiều, nếu xử lý chậm mà nói hẳn sẽ lập tức có vấn đề, nói gở một chút thậm
chí còn có thể nổ tan xác mà chết.

"Ta hộ pháp cho ngươi." Thượng Quan Băng Nhi vừa nghe Chu Duy Thanh nói phải
xung phá tử huyệt, lập tức không chút do dự nhẹ nhàng đến phía sau hắn, hiện
bây giờ đảm bảo yên ổn cho Chu Duy Thanh mới là trọng yếu nhất, cũng không có
ai đảm bảo rằng sẽ lại không có đám thiên thú khác tới.

Chu Duy Thanh ý niệm vừa động, Phong hệ thiên lực trong cơ thể đang xung đột
cùng thiên lực bản thân cũng đã dưới sự thúc dục của hắn mà điên cuồng chuyển
hướng vọt đi. Lúc này hắn mới phát hiện thiên lực của bản thân sau khi lâm vào
Tà ma biến kết thúc đã lớn mạnh hơn rất nhiều, hiển nhiên là do tiêu hóa Phong
hệ thiên lực này chuyển hóa mà thành, nhưng hiện tại vấn đề là Phong hệ thiên
lực lại vẫn còn nhiều lắm, không chờ hắn tiêu hóa đã muốn tạo phản.

Thiên lực của Chu Duy Thanh là vô cùng tinh thuần, nhưng Phong hệ thiên lực
mà hắn hấp thu từ đám sói lại vô cùng pha tạp, mỗi con Thảo nguyên Thiên Lang
có tu vi cũng không giống nhau, hơn chục cỗ năng lượng kia hỗn hợp lại cùng
một chỗ cực kỳ phức tạp, nhất là một cỗ cuối cùng từ trong cơ thể Thiên Lang
Vương hấp thu tới lại ỷ y vào sự mạnh mẽ mà xô trái đụng phải khiến cho hắn
khổ không nói nổi.

Theo từng bước di chuyển của đoàn thiên lực, Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy kinh
mạch bản thân dường như tùy thời cũng có thể vỡ tan, trong nháy mắt Phong hệ
thiên lực pha tạp kia cùng tự thân thiên lực của hắn cũng đã lôi kéo nhau tới
vị trí huyệt Tam lý. Tại khi sắp tới huyệt Tam lý, Chu Duy Thanh dựa theo
phương pháp của Bất Tử Thần công đem hai cổ năng lượng đẩy tới, quả nhiên đám
thiên lực tốc độ tăng vọt mà phóng đi.

Cơ thể con người là một thế giới thần kỳ, dù tu luyện cùng một công pháp nhưng
do hai người bất đồng cũng sẽ sinh ra hiệu quả không giống nhau. Huống chi lúc
này Chu Duy Thanh tu luyện Bất Tử Thần công có thể nói là có một không hai nên
hắn cũng chỉ có thể từng bước từng bước làm thử.

Sự thật chứng minh, vận khí cũng đứng ở bên hắn, khi Phong hệ thiên lực pha
tạp trong cơ thể tiến vào huyệt Tam lý, vòng khí xoáy tại huyệt Tam lý tốc độ
xoay chuyển chợt tăng lên hơn gấp ba lần so với thời kỳ đỉnh phong trước kia,
mà đám Phong hệ thiên lực pha tạp này lại nói xông qua là một đường xông thẳng
qua, chỉ có điều qua lần sàng lọc này rõ ràng đã tinh thuần hơn rất nhiều.


Thiên Châu Biến - Chương #63