Người đăng: DVJ
Phong Vũ đứng lên, nói: "Tiểu nương tử của ngươi hẳn còn phải một lúc nữa mới
hoàn thành ngưng hình, chúng ta đi trước xem Hô Duyên lão nhân đi."
Hai người đi ra khỏi cái phòng trống, đi vào đi ra tổng mới chỉ hết một khắc
mà thôi, Chu Duy Thanh đi theo Phong Vũ, suy tư không thôi. Hắn càng ngày càng
tò mò ảo ảnh con hai cánh hắc hổ thường xuyên xuất hiện trong đầu mình là cái
gì. Không hề nghi ngờ, hắn có thể trở thành Thiên Châu Sư, tu luyện Bất Tử
Thần Công, thậm chí là thuận lợi ngưng hình đều liên quan mật thiết đến hạt
châu màu đen nuốt được kia.
Trở lại chính đường, Phong Vũ vừa vào cửa liền thấy Hô Duyên Ngạo Bác đang đi
qua đi lại, rõ ràng có chút nôn nóng.
"Ơ? Sao các ngươi trở lại nhanh vậy?" Hô Duyên Ngạo Bác nghi hoặc nhìn Phong
Vũ và Chu Duy Thanh.
Chu Duy Thanh cười hắc hắc, nói: "Thu phục xong thì phải trở lại chứ?"
Phong Vũ nói: "Hô Duyên lão nhân, ta cảm thấy được chúng ta gặp một cái thiên
tài chân chính, lần đầu tiên ngưng hình liền thành công, loại tình huống này
ngươi gặp qua bao giờ chưa? Dù sao ta ngay cả nghe cũng chưa nghe bao giờ."
Hô Duyên Ngạo Bác vẻ mặt giật mình nhìn chằm chằm Chu Duy Thanh: "Tiểu huynh
đệ, * chó vận của ngươi dẫm cũng thật chuẩn a. Một tờ liền thành công? Vậy
mấy tờ còn lại đâu?" Giống như Chu Duy Thanh thích nói bậy vậy, cái tính keo
kiệt của hắn cũng đã xâm nhập cốt tủy từ lâu..
Vẻ mặt Chu Duy Thanh trong nháy mắt trở nên chính khí lẫm lẫm: "Hô Duyên tiền
bối, cái gì đã đưa tặng rồi không lẽ còn thu hồi lại sao?"
Hô Duyên Ngạo Bác bị hắn nói, vẻ mặt xấu hổ: "Chẳng lẽ đây mới thật sự là
thiên ý hở?"
Phong Vũ nói đùa: "Xem ra kẻ keo kiệt như ngươi lần này cũng bị vặt lông a.
Không cần do do dự dự nữa, quyết nhanh đi."
Hô Duyên Ngạo Bác thở dài một tiếng, hai tay ôm lấy cái bụng thổ địa của mình:
"Được rồi, ngươi cũng không cần nói thêm vào. Xú tiểu tử, ngươi cho ta xem Ý
Châu của ngươi đi, chỉ cần xác định là Kim Lục Miêu Nhãn của Không Gian Hệ
Thiên Châu Sư, đồ đệ này ta thu rồi. Về sau tất cả những gì ngưng hình, thác
ấn của ngươi ta đều phụ trách cả. Cái này hẳn là được rồi a."
Chu Duy Thanh lập tức lắc đầu.
Hô Duyên Ngạo Bác cả giận nói: "Ngươi còn muốn như thế nào nữa?"
Chu Duy Thanh ủy khuất nói: "Tiền bối, ngươi không cần hung dữ như vậy a.
Ngươi cứ nghĩ xem, vợ chồng vốn là nhất thể, lão bà của ta đâu? Hơn nữa, còn
muốn thêm một điều kiện là không được hạn chế tự do của ta."
Hô hấp của Hô Duyên Ngạo Bác nhất thời trở nên dồn dập: "Tiểu tử, đây là lừa
đảo. Ta chưa bao giờ thấy đệ tử như ngươi."
Chu Duy Thanh cười hắc hắc, nói: "Người vắt cổ chày ra nước như ngài ta cũng
lần đầu nhìn thấy nha. Tập dần thành quen, tập dần thành quen a."
Hô Duyên Ngạo Bác vẻ mặt thống khổ Phong Vũ, Phong Vũ ngẩng đầu nhìn trời, bộ
dáng như không liên quan gì đến mình vậy.
"Phong Vũ lão nhân, ngươi cũng không thể cổ vũ không vậy a. Sau này Ý Châu
thác ấn của bọn họ ngươi phụ trách, ngưng hình ta qua, thế nào?"
Phong Vũ gật gật đầu, nói: "Lục châu dưới, ta phụ trách. Dù sao cũng là nhàn
rỗi, ở cùng một chỗ với người trẻ tuổi dù sao cũng tốt hơn ở cùng với lão già
ngươi."
Hô Duyên Ngạo Bác hừ một tiếng, nói: "Được rồi, tiểu tử, điều kiện của ngươi
ta đáp ứng cả. Chỉ cần ngươi có thể ở lĩnh vực chế tác ngưng hình quyển trục
siêu việt ta, ai đi hạn chế tự do của ngươi làm gì? Nhanh đưa Ý Châu cho ta
xem."
Tròng mắt Chu Duy Thanh xoay động, nói: "Vậy trước tiên ngươi cứ dùng bản mạng
châu của ngươi phát thề đã, nếu Ý Châu của ta bên trong có Không Gian Hệ,
ngươi sẽ thu ta làm đồ đệ, cả ba điều kiện kia cũng phải thề vào." Khi hắn thề
có thể dùng tên giả để ăn gian, nhưng từ vẻ mặt của Thượng Quan Băng Nhi có
thể thấy, đối với Ngự Châu Sư, sử dụng bản mạng châu để thề là một lời thề rất
nặng.
Hô Duyên Ngạo Bác mắng: "Chưa thấy tiểu tử nào giảo hoạt như ngươi." Hắn tuy
keo kiệt, nhưng đã quyết thì sẽ làm, nâng tay trái của mình lên, nhất thời một
tầng ngân quang lãnh đạm bao phủ cả thân thể hắn. Chu Duy Thanh thấy rõ ràng
tổng cộng có thất khỏa Miêu Nhãn Ý Châu màu xanh lá đồng thời xuất hiện trên
cổ tay hắn, yên lặng xoay tròn.
Thất khỏa Không Gian Hệ Ý Châu, đây là hạ vị Ý Tông nha! Béo lão nhân này
không chỉ là Ngưng Hình Sư, còn là một vị hạ vị Ý Tông, thật sự đúng là người
không thể nhìn tướng mạo mà.
Không Gian Hệ Ý Châu Sư Ý Châu chính là loại miêu nhãn màu xanh lá này, mà
Thiên Châu Sư Ý Châu lại là cực phẩm trong Miêu Nhãn Bảo Thạch, cũng chính là
Kim Lục Miêu Nhãn mà Hô Duyên Ngạo Bác nói.
Thất khỏa miêu nhãn màu xanh lá như bảy con mắt, lóe ra quang mang quỷ dị. Hô
Duyên Ngạo Bác trịnh trọng lấy bảy khỏa bản mạng châu thề, dựa theo yêu cầu
của Chu Duy Thanh phát ra lời thề. Khi hắn nói xong câu cuối cùng, thất khỏa
Miêu Nhãn Ý Châu đồng thời hiện lên một đạo hào quang, ngưng kết thành một cái
quang văn màu bạc ở trên không, sau đó biến mất vào trong mi tâm của Hô Duyên
Ngạo Bác.
Hô Duyên Ngạo Bác phát lời thề xong, trong lòng ít nhiều có chút khó chịu, hừ
một tiếng, không kiên nhẫn nói: "Tiểu tử, như vậy được rồi a. Nhanh đi."
Chu Duy Thanh cười hắc hắc, nói: "Hai vị tiền bối, thời khắc chứng kiến kỳ
tích sắp tới, tim các ngươi không có bệnh a? Ngàn vạn lần không cần bị thiên
tài Ý Châu như ta dọa xỉu đấy."
Hô Duyên Ngạo Bác tức giận nói: "Xú tiểu tử, ngươi nói gở nhiều vậy, Kim Lục
Miêu Nhãn ta cũng không phải chưa thấy qua..." Khi hắn mới nói đến đây, Chu
Duy Thanh đã vén ống tay áo bên trái lên, phóng xuất Ý Châu từ Thái Uyên Huyệt
ra, tiếng nói hắn im bặt.
Phong Vũ trước vốn nhìn Chu Duy Thanh đùa giỡn Hô Duyên Ngạo Bác, vẻ mặt cười
cười, nhưng khi Ý Châu của Chu Duy Thanh thật sự xuất hiện trước mặt hắn và Hô
Duyên Ngạo Bác, sắc mặt của hắn cũng ngưng kết lại.
Đồng dạng là miêu nhãn, hơn nữa trên cổ tay Chu Duy Thanh chỉ có một viên,
nhưng mà màu của nó không phải màu vàng, cũng không phải xanh lá, mà là màu đỏ
của hoa hồng, tựa như Hồng Bảo Thạch cao quý vậy.
Phong Vũ và Hô Duyên Ngạo Bác cũng đã tung hoành hơn 60 năm trong Ngự Châu Sư
giới, nhưng khỏa Miêu Nhãn Bảo Thạch kỳ lạ này vẫn là nhìn thấy lần đầu.
Nháy mắt bên trong gian trở nên yên tĩnh đến quỷ dị, Phong Vũ và Hô Duyên Ngạo
Bác đều chằm chằm nhìn khỏa Ý Châu trên cổ tay trái của Chu Duy Thanh.
"Màu đỏ, sao lại là màu đỏ?" Hô Duyên Ngạo Bác rốt cục thì thào mở miệng.
Chu Duy Thanh xoay người, đẩy cửa phòng ra, đi ra ngoài: "Hai vị tiền bối, mời
đi theo nhìn lại lần nữa."
Hô Duyên Ngạo Bác và Phong Vũ vội vàng đi theo ra ngoài, lúc này bọn họ không
chỉ giật mình, mà còn đồng thời há mồm. Vẫn là khỏa Ý Châu kia, vẫn là miêu
nhãn, nhưng lúc này màu của nó lại là màu lam lục thâm thúy.
Chu Duy Thanh vẻ mặt vô tội nói: "Vừa rồi ta đã nhắc nhở hai người rồi, đây là
lúc nhìn thấy kỳ tích mà."
Đột nhiên Phong Vũ lao tên, che dấu Ý Châu trên cổ tay trái hắn, vội nói: "Mau
thu lại."
Chu Duy Thanh bị động tác của hắn làm hoảng sợ, nhưng động tác của Phong Vũ
thật sự quá nhanh, hắn vội vàng vận chuyển luồng khí xoáy của Thái Uyên Huyệt,
thu hồi Ý Châu.
Khi Ý Châu tiêu thất, Phong Vũ và Hô Duyên Ngạo Bác đồng thời thở nhẹ ra một
hơi, ngay sau đó Phong Vũ kéo tay Chu Duy Thanh, thân hình chợt lóe lên cũng
đã trở vào phòng, hơn nữa trong nháy mắt đã đóng kỹ cửa phòng. Hô Duyên Ngạo
Bác giống như đã diễn luyện với hắn vô số lần, tay trái nâng lên, khỏa Miêu
Nhãn Ý Châu thứ ba sáng rực lên, một tầng ngân sắc quang mang khuếch trương
ra, bao phủ toàn bộ căn phòng. Chu Duy Thanh tuy không biết hắn đang làm gì,
nhưng khi màu bạc quang mang này mở ra, hắn không còn nghe thấy tiếng côn
trùng kêu, chim hót vân vân nữa.
Phong Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Hô Duyên Ngạo Bác, sắc mặt của hắn trở nên vô
cùng quái dị, thấp giọng nói: "Đây là kỳ tích hay là thần tích? Thật sự có
loại Ý Châu này?"
Ngân quang trên người Hô Duyên Ngạo Bác chợt lóe, Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy
mắt hoa lên, bụng của béo lão nhân cũng đã đụng vào hắn, hai tay gắt gao nắm
lấy bờ vai hắn, thanh âm dồn dập hỏi: "Chu Tiểu Béo, ngươi nói cho ta biết, Ý
Châu của ngươi ngoài Không Gian Hệ, có Phong thuộc tính hay không?"
Chu Duy Thanh kinh ngạc nói: "Làm sao ngươi biết? Ngươi có thể nhìn ra thuộc
tính Ý Châu của ta?"
Cả người Hô Duyên Ngạo Bác giống như hóa đá, dùng sức nuốt một ngụm nước bọt,
ngay sau đó hắn đã buông tay Chu Duy Thanh, lui về phía sau hai bước, hai tay
chống nạnh.
"Oa ha ha, oa ha ha, ha ha ha ha..." Tiếng cười điên cuồng chợt bùng nổ, âm
thanh cười của Hô Duyên Ngạo Bác quả thật quá lớn, không chỉ Chu Duy Thanh mà
Phong Vũ cũng bị hoảng sợ. Nhưng béo lão nhân vẫn đứng đằng kia khua tay múa
chân, nhìn có vẻ hưng phấn vô cùng.
Chu Duy Thanh mạc danh kỳ diệu nhìn Phong Vũ, nói: "Phong tiền bối, Hô Duyên
tiền bối không phải động kinh a?"
Phong Vũ thật sâu nhìn Chu Duy Thanh một cái, thì thào nói: "Hâm mộ và ghen tị
a! Tiểu tử, ngươi mới nhất châu mà thôi, làm sao lại để người ta dễ dàng nhìn
thấy Biến Thạch Miêu Nhãn như vậy? Hóa ra trên thế giới này thật sự có Biến
Thạch Miêu Nhãn. Hô Duyên lão nhân đương nhiên phải điên cuồng, thu đệ tử có
Biến Thạch Miêu Nhãn Ý Châu, đừng nói là hắn, cho dù Thiên Châu Sư tu vi vượt
cửu châu cũng muốn cười toe tóe cơ. Hắn cũng không phải biết ngươi có Phong
thuộc tính, mà là hy vọng. Quả nhiên ngươi có thật. Có thể có cùng lúc Không
Gian và Phong thuộc tính, có thể nói ngươi thiên sinh để làm Ngưng Hình Sư,
hơn nữa còn là loại người ưu tú nhất."
Hô Duyên Ngạo Bác cũng đã cười xong, khi nhìn Chu Duy Thanh giống như nhìn hi
thế trân bảo vậy: "Xú tiểu tử, nga, không không, đồ đệ bảo bối của ta, ngươi
sớm nói ngươi cùng lúc có hai loại Không Gian và Phong thuộc tính là được rồi!
Nếu nói trước thì ta cần phải suy nghĩ cái rắm! Cho dù làm cho lão phu táng
gia bại sản cũng chẳng sao. Đừng nói là Đại Sư Cấp Ngưng Hình Sư, cho dù là
Tông Sư Cấp, Thần Sư Cấp ngươi cũng có thể đạt tới."
Chu Duy Thanh cười ha hả, bước lên hai bước, vỗ vỗ bả vai Hô Duyên Ngạo Bác,
vẻ mặt đắc ý nói: "Lão sư, ngài đừng kích động, ta cũng sớm nói rồi mà, đây là
thời khắc nhìn thấy kỳ tích. Bất quá... Ngài cười quả thật rất khó nghe."
Hô Duyên Ngạo Bác vẻ mặt cười cười, bị Chu Duy Thanh châm chọc một câu hắn
cũng chẳng để ý chút nào, hắn thật sự quá hưng phấn: "Xú tiểu tử, ngươi không
khiêm tốn một chút được à?"
Chu Duy Thanh nói: "Một vị lão sư khác của ta đã từng nói, khiêm tốn làm con
người lùi bước, nếu như mình không vì mình kiêu ngạo, vậy người khác làm sao
để cho ngươi kiêu ngạo đây?"
Ý cười trên mặt Hô Duyên Ngạo Bác ngưng lại: "Ngươi còn có lão sư?"
Chu Duy Thanh không thèm để ý nói: "Cùng hắn lăn lộn hai năm, sao? Không thể
có nhiều thêm vài cái lão sư sao? Bất quá ngươi yên tâm, khi ta ở cùng với sắc
lão nhân kia, bản mạng châu vẫn chưa thức tỉnh. Đã lâu chưa thấy hắn, ta cũng
chẳng biết hắn đi đâu nữa."
Hô Duyên Ngạo Bác lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói: "Nếu bản mạng châu của
ngươi vừa thức tỉnh thì chưa đến 16 tuổi. Còn kém bao lâu nữa? Chế tác ngưng
hình quyển trục phải qua 16 tuổi, huyết khí không đủ, không thể khống chế tài
liệu."
Chu Duy Thanh mở trừng hai mắt, nói: "Lão sư, qua hai tháng nữa ta tròn 14
tuổi."
"Cái gì? Ngươi còn chưa đến 14 tuổi?" Hô Duyên Ngạo Bác giật mình trợn mắt.
Chu Duy Thanh đắc ý dào dạt nói: "Bó tay thôi, phát dục sớm ấy mà."
Hô Duyên Ngạo Bác lắc lắc đầu, nói: "Ý ta không phải cái này, ngươi mới 13
tuổi mà toàn nghĩ bậy trong đầu. Ta thực hoài nghi sư phó đầu tiên của ngươi
dạy ngươi cái gì, khó trách ngươi gọi hắn là sắc lão nhân, nhìn là biết chẳng
phải thứ tốt gì. Mới 13 tuổi đã như vậy, nếu ngươi trưởng thành thì cao đến
đâu?"
"Ách..." Chu Duy Thanh nhức đầu: "Lão sư, ta kỳ thật là người đứng đắn, là mỹ
thiếu niên bản tính thiện lương tinh khiết, không nhiễm một hạt bụi."
"Phi." Sau khi Hô Duyên Ngạo Bác thu Chu Duy Thanh làm đệ tử, vẻ mặt ngạo khí
kia cũng đã sớm biến mất, cười nói: "Tiểu tử thúi nhà ngươi quả thật là một kẻ
dở hơi, thật không biết vì sao thần tích như Biến Thạch Miêu Nhãn lại xuất
hiện trên người ngươi. Bất quá ngươi còn chưa đến 14 tuổi a, xem ra trong
khoảng thời gian ngắn không thể học chế tác ngưng hình quyển trục với ta được
rồi. Bây giờ ngươi đang làm gì ở Thiên Cung Đế Quốc?"
Chu Duy Thanh nói: "Tòng quân. Ta là tân binh năm này, vừa mới gia nhập Thiên
Cung Đế Quốc thứ năm liên đội, cung tiễn binh tam doanh, lão bà của ta là tam
doanh doanh trưởng, ta là thân binh của nàng."
Phong Vũ thần sắc cổ quái nói: "Sau khi ngươi tiến vào quân doanh mới thức
tỉnh Thiên Châu phải không?"
Chu Duy Thanh gật gật đầu: "Làm sao ngài biết?"
Phong Vũ cười nói: "Tiểu tử ngốc, nếu trước khi tòng quân ngươi đã là Thiên
Châu Sư, lấy trình độ khuyết thiếu Thiên Châu Sư như Thiên Cung Đế Quốc còn
không nâng ngươi như bảo bối! Cô bạn gái nhỏ của ngươi lại được xưng là Thiên
Cung Đế Quốc thế hệ trẻ đệ nhất thiên tài. Không sai, ở trong quân doanh cũng
tốt, vừa lúc có thể che dấu năng lực của ngươi. Trừ cô bạn gái nhỏ của ngươi
ra, không còn ai biết Ý Châu của ngươi là Biến Thạch Miêu Nhãn chứ?"
Chu Duy Thanh nói: "Còn có hai cái."
Phong Vũ ngẩn ra. Bên kia, Hô Duyên Ngạo Bác đã là dâng lên sát khí: "Nếu
không được liền xử lý bọn họ diệt khẩu đi."
Chu Duy Thanh ha ha cười: "Lão sư, ngài muốn tự sát sao? Ta nói hai cái kia
không phải là ngài với Phong Vũ tiền bối sao?"
Hô Duyên Ngạo Bác sửng sốt một chút: "Xú tiểu tử, ngươi nói chuyện đàng hoàng
một chút cho ta. Phải nhớ kỹ trước khi đột phát lục châu tiến vào Thiên Tông
cảnh giới. Cố gắng tận khả năng không để người khác biết ngươi có Biến Thạch
Miêu Nhãn, nghe rõ chưa? Nếu không ngươi sẽ phải đối mặt với hai loại người,
một là không từ thủ đoạn mượn sức ngươi, hai là không từ thủ đoạn muốn giết
chết ngươi."
Chu Duy Thanh gật gật đầu, nói: "Ta biết, thiên tài đều làm người ta đố kỵ."
Hô Duyên Ngạo Bác nhìn bộ dáng đắc ý dào dạt của hắn, suýt nữa nhịn không được
tát hắn một cái: "Mẹ nó, lão tử bắt đầu hoài nghi việc thu ngươi làm đồ đệ đến
tột cùng là chuyện tốt hay là chuyện xấu tuổi về già của lão tử."
Chu Duy Thanh hắc hắc cười nói: "Lão sư, ngươi đã quên rồi sao? Vừa rồi ngươi
đã lấy bản mạng châu thề, hối hận cũng đã chậm nha."
"Ta..." Nhất thời trong lòng Hô Duyên Ngạo Bác dâng lên một loại cảm giác muốn
bóp chết hắn vậy. Bất quá, rất nhanh sau đó hắn liền bình tĩnh trở lại. Dù sao
hắn cũng không phải tiểu cô nương như Thượng Quan Băng Nhi, có một đồ đệ như
vậy tuy làm hắn đau đầu, nhưng nhìn theo một góc độ khác, đồ đệ như vậy có
năng lực sinh tồn hơn những đứa nhỏ thành thật khác nhiều.
"Lão sư, ta sai lầm rồi, ngài đừng nóng giận. Ngài nghe nói qua có nơi khác
từng xuất hiện Biến Thạch Miêu Nhãn Ý Châu không?" Chu Duy Thanh tò mò hỏi.
Hô Duyên Ngạo Bác nhìn về phía Phong Vũ, hai người cơ hồ là đồng thời lắc đầu,
Hô Duyên Ngạo Bác nói: "Biến Thạch Miêu Nhãn Ý Châu hẳn là đã từng xuất hiện,
nhưng đó là thuộc loại lĩnh vực của Thiên Châu Sư. Ta là Ý Châu Sư, Phong Vũ
là Thể Châu Sư, hiểu biết với Thiên Châu Sư cũng chỉ có hạn mà thôi. Trên thế
giới này có rất nhiều nơi thuộc loại chỉ riêng Thiên Châu Sư mà thôi. Ta tin
rằng Thiên Châu Sư có được Biến Thạch Miêu Nhãn Ý Châu là tồn tại, nhưng đến
tột cùng ở đâu thì bó tay rồi."
Chu Duy Thanh nói: "Thần bí như vậy a!"
Phong Vũ thở dài một tiếng nói: "Thiên Châu Sư tuy cũng thuộc loại Ngự Châu
Sư, nhưng thực tế Thiên Châu Sư vượt qua Thể Châu Sư và Ý Châu Sư rất nhiều.
Số lượng bản mạng châu càng nhiều, Thiên Châu Sư đồng cấp so với Thể Châu Sư
và Ý Châu Sư lại mạnh hơn càng nhiều. Ta có được cửu khỏa Thiên Châu, nhưng
nếu so với Thiên Châu Sư cửu châu, quả thực là một ở trên trời mà một ở dưới
đất vậy. Cho dù là một trăm thượng vị Thể Tông như ta cũng chưa chắc có thể
đối phó được một vị thượng vị Thiên Tông. Tiểu Béo, ngươi có may mắn như vậy
nhất định phải quý trọng nó a."
Chu Duy Thanh gật gật đầu, nói: "Ta sẽ ."
Hô Duyên Ngạo Bác trầm ngâm nói: "Ngươi đã lựa chọn tòng quân rồi thì chờ nha
đầu kia ngưng hình xong hồi doanh với nàng đi. Thiên Cung Đế Quốc lúc này
không có chiến sự, quân doanh là nơi che dấu Biến Thạch Miêu Nhãn Ý Châu của
ngươi tốt nhất. Nha đầu kia hẳn cũng sẽ che chở ngươi, ở đấy cố gắng tu luyện,
tích tụ thực lực. Chờ ngươi 16 tuổi, vi sư tự nhiên sẽ đến tìm ngươi, truyền
thụ phương pháp chế tác ngưng hình quyển trục."
"Hảo." Chu Duy Thanh cực kỳ thống khoái đáp ứng, tuy hắn cũng muốn học cách
chế tạo ngưng hình quyển trục, nhưng hắn lại càng luyến tiếc rời khỏi Thượng
Quan Băng Nhi hơn, có hai năm này vừa hay.
Hô Duyên Ngạo Bác tiếp tục nói: "Tuy rằng trong hai năm ngươi khó có thể tăng
lên đến trung vị Thiên Sư, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, từ giờ trở đi, tất cả
Thể Châu ngưng hình quyển trục đều phải trải qua sự cho phép của vi sư, tuyệt
không thể dễ dàng sử dụng ngưng hình quyển trục khác."
Chu Duy Thanh hắc hắc cười nói: "Lão sư ngài yên tâm, có miễn phí vì sao ta
phải phí tiền đi mua? Huống chi ta cũng không có tiền."
Loading...
Hô Duyên Ngạo Bác nghiêm sắc mặt lại: "Ta cũng không nói giỡn với ngươi, đây
là liên quan đến thành tựu tương lai của ngươi. Quên đi, đối với tiểu tử ngươi
phải cho thấy cái lợi thực tế mới được. Phong Vũ, làm mẫu cho hắn xem."
Phong Vũ ở chung với Hô Duyên Ngạo Bác nhiều năm, tự nhiên hiểu được ý của
hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn nghiêm túc, nâng tay phải lên, một tầng quang mang
màu vàng từ cổ tay hắn sáng lên, phát tán ra bốn phía. Ngay sau đó, cửu khỏa
Phỉ Thúy Châu cùng xuất hiện trên cổ tay hắn.
Phong Vũ chính là Thể Châu Sư, cho nên Thể Châu của hắn là tạp sắc Phỉ Thúy.
Ước chừng có một phần ba là Băng Chủng, hai phần ba còn lại vậy mà toàn bộ đều
là Phỉ Thúy hồng sắc, hồng phỉ trong Thể Châu đại biểu cho sự phối hợp.
Cửu khỏa hồng phỉ thêm Băng Chủng Phỉ Thúy Thể Châu xoay tròn quanh cổ tay
Phong Vũ, tuy trên người hắn vẫn chưa bộc phát ra Thiên Lực cường đại, nhưng
Chu Duy Thanh nhìn hắn chỉ cảm thấy loại cảm giác nhìn lên núi cao vậy.
Đúng lúc này, cửu khỏa Thể Châu trên cổ tay Phong Vũ bay ra ngũ khỏa, bởi vì
tốc độ quá nhanh, Chu Duy Thanh thậm chí không nhìn thấy rõ trình tự của ngũ
khỏa Thể Châu này.
Ngũ khỏa Thể Châu bay ra ngoài, phân biệt dừng ở mi tâm, ngực, bụng và hai vai
của Phong Vũ. Ngay sau đó, ngũ khỏa Thể Châu giống như bị hòa tan vậy, lặng
yên hóa nhập vào trong cơ thể Phong Vũ, bắt đầu từ trên đầu. Đầu tiên xuất
hiện là một cái song sắc mũ giáp, sau đó đến miếng hộ tâm ở ngực, rồi đến thắt
lưng bên hông, cuối cùng là hai miếng giáp vai.
Khi ngũ khảo Thể Châu ngưng hình xong, một màn kỳ dị hơn lại xuất hiện, mỗi
một vị trí áo giáp đều tràn ra quang mang cùng màu với bản thể, cơ hồ trong
nháy bắt các quang mang này chạm vào nhau, nguyên bản chỉ năm miếng giáp lại
biến thành một bộ áo giáp hoàn chỉnh, tuy rằng nhìn qua, trừ năm vị trí kia,
mấy nơi khác đều có vẻ có chút hư ảo, nhưng chung quy vẫn bảo hộ toàn thân
Phong Vũ.
Thân áo giáp này tuy không huyễn lệ bao nhiêu, cũng không có hoa văn dư thừa,
nhưng nhìn qua lại vô cùng phối hợp, làm cho người ta có một loại cảm giác lực
lượng mãnh liệt vậy. Phong Vũ sau khi ngưng hình ra cái áo giáp này, giống như
biến thành một người khac vậy, giơ tay nhấc chân đều mang theo một đạo quang
mang hư ảo, tựa hồ chỉ cần hắn giơ tay nhấc chân đều bộc phát ra lực lượng hủy
diệt vậy.
Hô Duyên Ngạo Bác thân là ngưng hình quyển trục chế tác đại sư, ở một bên giải
thích: "Thấy rõ rồi chứ. Nếu chỉ là bình thường ngưng hình, ngũ khỏa Thể Châu
này có thể nói đều là phế vật, đều chỉ có thể phòng ngự một vị trí rất nhỏ mà
thôi, cho dù là ngũ kiện thì sao? Nhưng khi ngũ mai Thể Châu này ngưng hình
xong bảo vệ là toàn thân thì khác. Có một thân áo giáp này, cho dù là đối mặt
với thượng vị Thiên Tông, hắn ít nhất có thể ngăn cản mấy cái công kích liên
tục mà không bị giây sát."
"Đây là Thể Châu ngưng hình chung cực áo nghĩa ngưng hình sáo trang. Nếu ngưng
hình quyển trục là cùng một sáo trang, ngưng hình trên cùng một Ngự Châu Sư,
sẽ sinh ra sáo trang tăng phúc chất chồng, đồng thời có thể câu thông với
nhau. Nếu muốn chế tác ngưng hình sáo trang quyển trục, ít nhất cũng phải Đại
Sư Cấp như ta. Nhưng cho dù là ta, nhiều nhất cũng chỉ có thể chế tạo ra ngũ
khỏa hoặc lục khỏa Thể Châu ngưng hình sáo trang. Mà Thể Châu sáo trang ngưng
hình số lượng càng nhiều, sáo trang càng cường đại."
"Nghe nói, Tông Sư Cấp Ngưng Hình Sư có thể chế tạo ra ngưng hình tổ hợp sáo
trang đến bát khỏa Thể Châu. chỉ có Thần Sư mới có khả năng tạo ra mười khỏa
Thể Châu ngưng hình sáo trang mà thôi. Ngươi bây giờ đã ngưng hình Phách Vương
Cung. Tương lai nhiều nhất còn mười một khỏa Thể Châu, đương nhiên đây là dưới
tình huống ngươi có năng lực đột phát Thiên Tông. Nhưng nói gì thì nói, lấy
thiên phú của ngươi, có được Biến Thạch Miêu Nhãn, điều này thực có thể xảy
ra. Bởi vậy, từ sau khỏa Thể Châu này, ngươi nhất định phải vì Thể Châu ngưng
hình sáo trang của ngươi mà chuẩn bị. Tuyệt không thể lãng phí một khỏa Thể
Châu nào cả."
Chu Duy Thanh hai mắt sáng lên, nghe Hô Duyên Ngạo Bác nói xong, trong lòng
hắn đã nóng lên rồi. Khi hắn vừa biết có vụ Thể Châu ngưng hình này, hắn cũng
đã nói qua với Thượng Quan Băng Nhi là muốn có một bộ áo giáp bảo bệnh, phòng
ngự siêu cao mà. Lúc này loại ngưng hình áo giáp này lại thật sự xuất hiện
trước mặt, làm sao hắn có thể không kích động đây? Một bên nghe Hô Duyên Ngạo
Bác nói, một bên gật đầu như gà mắc tóc.
Hô Duyên Ngạo Bác nói xong chuyện này, trong mắt cũng toát ra vẻ kiêu ngạo:
"Nếu có một ngày, đệ tử của ta có thể có được một bộ Thần Sư Cấp ngưng hình
sáo trang mười món, coi như ta sống không uổng phí đời này. Tiểu Béo, về ngưng
hình quyển trục ngươi không cần quan tâm, ngươi chỉ cần cố gắng tu luyện là
được. Hai năm này với ngươi rất trọng yếu, không cần phân tâm qua chế tác
ngưng hình quyển trục, cần phải toàn lực tu luyện, hiểu chưa?"
Chu Duy Thanh vẻ mặt dứt khoát nói: "Lão sư yên tâm, không cần người nói ta
cũng cố gắng." Vì ngưng hình sáo trang bảo mệnh này, hắn tuyệt sẽ không nhàn
hạ.
Người còn sống chỉ cần có mục tiêu sẽ không sẽ cảm thấy sống uổng, cũng phải
có mục tiêu phấn đấu mới có thể cố gắng hết mình, tựa như Chu Duy Thanh lúc
này vậy. Hắn tuy tâm tư giảo hoạt, nhưng cũng không phải đồ lười. Nhất là từ
khi phiến cửa Thiên Châu Sư này mở rộng ra với hắn, gây cho hắn đủ loại năng
lực thần kỳ, đủ loại kiến thức kỳ lạ làm cho hắn cực kỳ muốn trở nên cường đại
hơn.
Hô Duyên Ngạo Bác giải trừ màn hào quang màu bạc, Phong Vũ cũng thu hồi ngưng
hình sáo trang của mình, mỉm cười nói: "Vậy ngươi cứ ở lại căn phòng kia tu
luyện đi. Ăn uống có người hầu lo. Buồng vệ sinh ở phía trái ấy. Chờ tiểu cô
nương kia ngưng hình xong rồi cùng rời đi thôi. Nếu ngươi muốn ra ngoài đi
dạo, nói với ta hoặc lão sư ngươi một tiếng là được."
"Đa tạ Phong Vũ tiền bối. Lão sư, vậy ta đi trước." Nói xong, Chu Duy Thanh
xoay người đi ra ngoài, khi đến cửa, hắn bỗng dừng bước, quay đầu, hướng về
phía Hô Duyên Ngạo Bác cười hắc hắc nói: "Lão sư, ta cảm thấy ngài nên giảm
béo một chút đi." Nói xong câu đó, cũng không chờ Hô Duyên Ngạo Bác phản ứng
đã xoay đầu bỏ chạy.
Hô Duyên Ngạo Bác nhìn nhìn cái bụng tròn vo của mình, Phong Vũ cũng đã cười
ha hả không ngớt.
Hô Duyên Ngạo Bác bất đắc dĩ lắc đầu: "Thằng nhãi dở hơi này, sớm muộn cũng có
ngày tức chết với hắn thôi."
Phong Vũ mỉm cười nói: "Thật tình giống hắn còn không được à? May sao đứa nhỏ
này xuất thân từ Thiên Cung Đế Quốc, nếu là Phỉ Lệ Đế Quốc chẳng lẽ còn đến
lượt ngươi thu hắn làm đệ tử sao?"
Hô Duyên Ngạo Bác cười nói: "Cái này gọi là 'hữu phúc chi nhân bất dụng sầu'
(người có phúc không cần lo - DG). Ta vốn tưởng rằng cả đời này cũng chỉ như
vậy, cũng không nghĩ đến ông trời lại tặng cho ta một phần đại lễ như vậy.
Phong Vũ lão nhân, ngươi tính khi nào thì mang đồ đệ bảo bối của ta ra ngoài
thác ấn kỹ năng?"
Phong Vũ lắc lắc đầu, nói: "Ta xem tạm thời không nên cho hắn tiến hành Ý Châu
thác ấn thì tốt hơn."
Hô Duyên Ngạo Bác sửng sốt: "Vì sao?"
Phong Vũ nói: "Đứa nhỏ này tính cách hiếu động, nếu Biến Thạch Miêu Nhãn của
hắn thác ấn kỹ năng rồi, khó mà bảo toàn hắn sẽ không sử dụng, bị người phát
hiện thì phiền. Cứ chờ hai năm sau rồi tính. Khi đó cho hẳn là khỏa bản mạng
châu thứ hai của hắn cũng đã luyện thành. Có hai khỏa Ý Châu lại đi thác ấn
sau, đối mặt với đối thủ hẳn cũng đủ khả năng tự bảo vệ."
Hô Duyên Ngạo Bác gật gật đầu, nói: "Cũng có đạo lý. Đứa nhỏ này lưng mang
trường cung, trong quân đội hẳn là cung tiễn thủ. Hắn lựa chọn thật không sai.
Biến Thạch Miêu Nhãn ít nhất là ba loại thuộc tính, vừa rồi quên hỏi hắn còn
loại thuộc tính gì khác nhỉ."
Phong Vũ cười nói: "Quên đi, không cần sớm hỏi như vậy. Trong một ngày mà chịu
nhiều kích thích quá thì không tốt cho cơ thể. Tiểu tử này thật là một kẻ thú
vị."
Chu Duy Thanh cũng không có phản hồi phòng mình, mà trực tiếp đến ngoài cửa
phòng của Thượng Quan Băng Nhi, đưa tay gõ gõ vài tiếng, hỏi: "Lão bà, ngươi
ngưng hình xong chưa?" Nếu Phong Vũ nói một ngày cũng chỉ có thể ngưng hình
một lần, Thượng Quan Băng Nhi dù thành công hay thất bại, ngày đầu tiên ngưng
hình hẳn là xong rồi.
Quả nhiên, cửa mở, Thượng Quan Băng Nhi vẻ mặt xấu hổ xuất hiện trước mặt Chu
Duy Thanh, hạ giọng nói: "Ai là lão bà ngươi? Lăn tới đây." Một tay nhéo lỗ
tai hắn, kéo vào trong phòng mình.
"Ai u, đau chết, lão bà, ngươi lại muốn mưu sát chồng a? Đây chính là tội lớn
nha." Chu Duy Thanh tuyệt đối thuộc cái loại thịt hỏng miệng không hỏng, vẫn
không quên chiếm tiện nghi ngoài miệng.
"Ngươi còn dám nói?" Thượng Quan Băng Nhi nhéo hắn cái lổ tai, tay nhéo chín
mươi độ một cái, làm Chu Duy Thanh kêu đau liên tục, luôn miệng bảo không dám,
lúc này Thượng Quan Băng Nhi mới buông hắn ra.
Phòng này giống y như phòng của Chu Duy Thanh, cũng là trống rỗng không có gì
cả. Chu Duy Thanh nhìn thoáng qua hộp gỗ dưới đất: "Lão bà, nga, không, doanh
trưởng, ngươi ngưng hình ra sao rồi?"
Thượng Quan Băng Nhi sắc mặt thoáng tốt lên vài phần: "Hôm nay đã ngưng hình
qua rồi, ta đang tu luyện để khôi phục Thiên Lực. Nhiều ít có chút thể hội a.
Ngươi cũng phải không ngừng thể hội năng lượng ẩn chứa bên trong quyển trục
khi ngưng hình nha. Lúc đầu thất bại là tất nhiên, nhưng chỉ cần chúng ta cảm
thụ quyển trục càng sâu, càng có thể thành công hơn."
Chu Duy Thanh cười hắc hắc, nhún vai, nói: "Lại là, ta đã thành công a!"
Thượng Quan Băng Nhi tức giận nói: "Không được xuy ngưu (thổi trâu..., ý nói
ba hoa, khoác lác - DG). Ngươi vô sỉ một chút coi như xong, ta ghét nhất người
khoác lác."
Chu Duy Thanh vẻ mặt vô tội nói: "Ta nếu muốn thổi thì cũng thổi ngươi, tuyệt
không "thổi trâu". Đáng tiếc bây giờ Thiên Lực ta không đủ, nếu không ta đã
đem thanh Phách Vương Cung thật suất kia ra cho ngươi xem rồi."
Thượng Quan Băng Nhi bất khả tư nghị nói: "Ngươi thật sự ngưng hình thành công
?"
Chu Duy Thanh ưỡn ngực, nói: "Có cái lão công thiên phú dị bẩm như ta, ngươi
có phải thực kiêu ngạo hay không?"
Trong lòng Thượng Quan Băng Nhi lúc này tràn ngập khiếp sợ, cũng chưa chú ý
Chu Duy Thanh chiếm tiện nghi nàng, lẩm bẩm: "Không có khả năng a! Làm gì có
chuyện lần đầu ngưng hình đã thành công. Chẳng lẽ Phong Vũ tiền bối có phương
pháp đặc thù gì giúp ngươi?"
Chu Duy Thanh lắc lắc đầu, đem tất cả những gì phát sinh nói với nàng một lần,
kể cả việc Hắc Ám, Tà Ác thuộc tính phụ trợ cũng nói ra. Thiên Châu của hắn
thức tỉnh đều dựa vào Thượng Quan Băng Nhi Bích Tỳ Vi Tế mới thành, căn bản
không cần giấu diếm. Thượng Quan Băng Nhi nếu muốn hại hắn, một trăm hắn cũng
đã chết rồi. Cho nên từ sau khi rời nhà đi, nàng là người hắn tín nhiệm nhất.
Nghe xong Chu Duy Thanh tường thuật toàn bộ quá trình, trong mắt Thượng Quan
Băng Nhi không khỏi toát ra một tia hâm mộ: "Ngươi vẫn quá mạo hiểm. Bí mật về
Biến Thạch Miêu Nhãn này, càng ít người biết càng tốt."
Chu Duy Thanh bất đắc dĩ nói: "Chúng ta miễn phí sử dụng ngưng hình quyển trục
của người ta, nếu không có công đạo trở lại, lấy cá tính keo kiệt của lão sư
ta, hẳn không dễ dàng cho chúng ta rời đi a! Hơn nữa có bản mạng châu lời thề
làm cam đoan, ta cũng không sợ cái gì cả."
"Ừ. Một khi đã vậy, ngươi cứ chờ ta ngưng hình xong hai ta rời khỏi đây vậy.
Có Hô Duyên tiền bối làm sư phụ của ngươi, con đường tu luyện của ngươi sẽ
bằng phẳng hơn."
Chu Duy Thanh hắc hắc cười nói: "Không phải ta, là chúng ta. Lão sư đáp ứng
giúp cả hai ngưng hình, thác ấn."
"Ta không cần." Thượng Quan Băng Nhi lãnh đạm nói, "Ta bây giờ không có tiền,
nhưng chờ đến lúc ta có tiền, ta sẽ mang tiền đến trả cho Hô Duyên tiền bối về
Ngự Phong Ngoa ngưng hình quyển trục này. Còn có, Chu Tiểu Béo, ta nói rõ lại
lần nữa, ngươi là ngươi, ta là ta, ta và ngươi không có chút quan hệ gì cả. Ta
tu luyện hoàn toàn dựa vào bản thân mình cố gắng, sẽ không liên quan gì đến
ngươi cả."
Nhìn quang mang kiên định trong mắt Thượng Quan Băng Nhi, Chu Duy Thanh trầm
mặc.
Thượng Quan Băng Nhi nói ra những lời này lòng nàng cũng khó chịu, nhưng nàng
tuyệt đối không muốn vì miễn phí ngưng hình, thác ấn mà để Chu Duy Thanh tùy ý
chiếm tiện nghi của mình, cho dù là bằng miệng cũng không được. Cứ việc nàng
đã thất thân cho hắn, nhưng nàng tuyệt đối không để người khác giẫm lên tôn
nghiêm của mình. Nàng còn nhớ rõ, lúc còn rất nhỏ, mẫu thân đã từng nói với
nàng, muốn người khác tôn trọng mình, như vậy nhất định mình phải có sự tự tôn
trước đã.
Nhìn bộ dáng trầm mặc của Chu Duy Thanh, Thượng Quan Băng Nhi nghĩ hắn sinh
khí, trong lòng cũng không khỏi có chút áy náy, vừa định nói cái gì đấy để dịu
không khí đi một chút, Chu Duy Thanh đã lại ngẩng đầu lên.
Chu Duy Thanh giơ ngón tay cái về phía Thượng Quan Băng Nhi: "Hảo, doanh
trưởng, ngươi không hổ là tử tước của Thiên Cung Đế Quốc chúng ta. Tự tôn, tự
mình cố gắng, còn tự ái nữa. Thông qua lần nói chuyện này, ta phát hiện ta
càng hiểu ngươi hơn, cũng càng ái mộ ngươi nữa. Cái này cũng làm ta kiên định
thêm tín niệm theo đuổi ngươi. Ngươi nhất định sẽ trở thành lão bà của ta
rồi."
Nhìn bộ dáng nghiêm trang lại nói năng bậy bạ của hắn, Thượng Quan Băng Nhi
chỉ cảm thấy cả người vô lực, tên vô sỉ này làm sao sinh khí được? Chỉ do mình
nghĩ nhiều mà thôi.
"Tên vô lại nhà ngươi, cút ra ngoài cho ta. Ta không bao giờ cho ngươi cơ hội
đâu."
Một khắc trước còn nghiêm trang, giờ khắc này Chu Duy Thanh lại biến thành
thâm tình vô vàn, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn Thượng Quan Băng Nhi, nói:
"Sao ngươi biết nhủ danh của ta?"
Thượng Quan Băng Nhi nghe nhưng không hiểu, nghi hoặc nhìn hắn: "Ý ngươi là
sao?"
Chu Duy Thanh tiếp tục 'thâm tình' nhìn nàng: "Ta là nói, nhũ danh của ta là
vô lại a!"
"Cút ——" Thượng Quan Băng Nhi bay lên, một cước đá bay người này, nàng không
biết tiếp tục ở chung với hắn trong chốc lát nữa thì mình có bị điên hay
không.
Chu Duy Thanh bay ra ngoài, lăn đi mấy thước thật, sau đó lại nhảy đứng lên,
nhưng hắn cũng không ra khỏi phòng mà đưa đầu ra ngoài cửa nhìn nhìn.
Khi Thượng Quan Băng Nhi chuẩn bị đá một cước nữa vào mông hắn. Người này lại
thần bí hề hề quay đầu sang. Hạ giọng nói: "Doanh trưởng, không giỡn nữa. Cho
ta mượn ít tiền, ta có việc cần."
Thượng Quan Băng Nhi nghi hoặc hỏi: "Ngươi vay tiền làm gì?"
Chu Duy Thanh bước lên một bước, muốn nói thầm với nàng, Thượng Quan Băng Nhi
lại cảnh giác lui về sau: "Ngươi cứ đứng đó nói. Không nói rõ ràng ra đừng
mong ta cho ngươi mượn."
Chu Duy Thanh thấp giọng nói: "Ta muốn tự mình đi thác ấn Ý Châu."
"Ân?" Thượng Quan Băng Nhi kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Vì sao? Không phải Phong
Vũ tiền bối sẽ giúp ngươi tiến hành thác ấn sao?"
Chu Duy Thanh hiên ngang lẫm liệt nói: "Ta cảm thấy ngươi nói rất đúng, chúng
ta không thể thiếu nhân tình của người ta nhiều được. Cho nên, ta quyết định
tự mình đi thác ấn."
Thượng Quan Băng Nhi hừ lạnh một tiếng: "Nói thật."
Chu Duy Thanh nhất thời xịu mặt lại: "Chỉ biết không thể gạt được ngươi, ta
liền mượn hai ngàn kim tệ đi. Ngươi không phải nói Ý Châu thác ấn cần năm trăm
kim tệ một lần sao? Ta muốn thử xem tăng phúc chất chồng của Hắc Ám và Tà Ác
thuộc tính kia có xuất hiện trong quá trình Ý Châu thác ấn không. Nếu cũng
xuất hiện, chẳng phải nói ta cũng chỉ cần thác ấn một lần là thành công sao?"
Thượng Quan Băng Nhi nhãn tình sáng lên: "Có đạo lý, bất quá, ta muốn đi với
ngươi."
Chu Duy Thanh nói: "Ngươi vẫn chưa yên tâm ta a? Ta sẽ không cầm tiền của
ngươi đi làm chuyện xấu đâu. Tiền lão bà đưa, đương nhiên muốn dùng vào chuyện
đứng đắn."
Sát khí trong mắt Thượng Quan Băng Nhi dâng lên: "Chu Tiểu Béo, ngươi gọi ta
là gì?"
"Doanh trưởng, đương nhiên là doanh trưởng."
Thượng Quan Băng Nhi hừ một tiếng: "Ta đi với ngươi cũng có thể dễ dàng giúp
ngươi che dấu hơn, nếu không chỉ một mình ngươi rất dễ làm cho người ta hoài
nghi." Kỳ thật, ý của nàng là muốn giám thị người này có thật sự đi Thác Ấn
Cung hay không.
Chu Duy Thanh gật gật đầu, nói: "Ngày mai chúng ta đi thử xem, dù sao một ngày
cũng chỉ có thể thác ấn một lần, Thiên Lực hiện tại của ta không đủ."
Thượng Quan Băng Nhi nói: "Sáng mai."
Chu Duy Thanh nói: "Tốt. Hôm nay 'chúng ta' 'nghỉ ngơi' sớm một chút a."
"Ít nói nhảm đi, đến tửu điếm trả phòng lại, sau đó chạy về tu luyện." Thượng
Quan Băng Nhi phát hiện, ở chung một chỗ với Chu Duy Thanh, số lần mình tức
giận sơ với trước kia không biết nhiều hơn bao nhiêu lần nữa. Cho dù là mình
gia nhập quân đội, số lần nổi nóng cũng không phải ít, ngẫu nhiên cũng sẽ quát
mắng một chút thủ hạ. Nhưng tổng lại so với người này kém rất nhiều a.
Chu Duy Thanh nói một tiếng với Hô Duyên Ngạo Bác, sau đó nhanh chóng trả
phòng, phản hồi tiểu viện. Lần này hắn cũng không quấy rầy Thượng Quan Băng
Nhi nữa mà quay về gian phòng của mình.
Cảm thụ một chút Thiên Lực của mình, Chu Duy Thanh phát hiện Thiên Lực mình
tiêu hao khi ngưng hình và thử cung, nhờ công năng tự hồi phục của tứ đại tử
huyệt đã khôi phục được gần một phần ba. Bằng vào ý niệm thúc dục hai khỏa bản
mạng châu, nhìn bên trái rồi lại nhìn nhìn bên phải, trong lòng hắn có vài
phần ngứa ngáy khó chịu.
"Thật muốn tìm chỗ nào thử xem uy lực của Phách Vương Cung này. Đáng tiến,
Thiên Lực không đủ. Không biết Thiên Lực của ta khi sử dụng Phách Vương Cung
này bắn được mấy tiễn đây. Khó trách mỹ nữ doanh trưởng nói Thiên Lực là căn
bản của Ngự Châu Sư. Thiếu Thiên Lực quả thật khổ sở a!"
Từ sau khi đi vào Phi Đà Thành, Chu Duy Thanh có thể nói là mở rộng nhãn giới,
có nhận thức hoàn toàn mới với chức nghiệp Thiên Châu Sư này. Lúc này thứ mà
hắn muốn biết nhất là ngày mai đi thác ấn Ý Châu lại có kỳ ngộ như thế này.
Khỏa hạt châu màu đen kia đến tột cùng là cái gì? Vì sao hai loại thuộc tính
Hắc Ám và Tà Ác kia lại tự động dung hợp lại đây?
Vài lời của tác giả: (có lược một số đoạn không cần thiết.)
Vài lời của tác giả: (có lược một số đoạn không cần thiết.)
Đây là chương cuối cùng của quyển 2, Tiểu Tam cần suy nghĩ thêm một chút, tiếp
tục viết quyển 3, cho nên hôm nay chỉ hai phần a.
Hai quyển đã qua, gần nhất có thể mọi người sẽ cảm thấy tình tiết có chút
chậm, nhưng đó cũng không có cách nào khác, dù sao đây không phải xuyên qua,
hệ thống lại hoàn toàn mới, rất nhiều chỗ phải viết ra độc giả mới hiểu được.
Từ quyển 3 trở đi, tình tiết sẽ nhanh hơn, Thể Châu ngưng hình đã xong, tiếp
đấy là Ý Châu thác ấn. Độ dài cũng ngắn thôi. Về phần Chu Tiểu Béo của chúng
ta sẽ thác ấn kỹ năng gì, mọi người có thể bắt đầu đoán, hắc hắc, cả sáu loại
thuộc tính đều có nga.