Hạo Miểu Vô Cực Trang Phục (trung)


Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻

Thượng Quan Băng Nhi mờ mịt lắc đầu, nói: "Hai vị, các ngươi trước đứng dậy,
ta không nhận biết các ngươi a!"

Vị quản sự Vũ Văn Kiệt nhìn vẻ mặt mờ mịt của Thượng Quan Băng Nhi, như chợt
toát ra vài phần hiểu rõ: “Vâng, tiểu thư tự nhiên không biết chúng ta, tiểu
thư cứ thị sát Ngưng Hình Các, có việc gì xin ngài cứ phân phó. Thuộc hạ đại
biểu cho quản sự các tầng Ngưng Hình Các kiến lễ ngài.”

Thượng Quan Băng Nhi nhích người lại gần Chu Duy Thanh, nói: “Thật sự ta không
biết các ngươi a.”

Vũ Văn Kiệt cung kính nói: “Vâng, vâng, tiểu thư ngài không biết chúng ta, có
thể là do chúng ta nhận lầm người, ngài xem thế này có được không? Nếu ngài đã
đến Ngưng Hình Các chúng ta, thuộc hạ chỉ sợ lại có mấy người có mắt không
tròng làm chậm trễ ngài, ngài cầm lấy lệnh bài này của thuộc hạ, bất luận là
lên tầng nào cũng không bị ngăn trở, nếu ngài cùng vị bằng hữu của ngài có cần
gì, trực tiếp cầm lấy là được.”

Vừa nói, hai tay của hắn đưa ta một khối lệnh bài màu vàng, hai tay cung kính
đưa đến trước mặt Thượng Quan Băng Nhi.

Chỉ thấy trên lệnh bài kia có vài chục khỏa bảo thạch lớn nhỏ có màu sắc khác
nhau, được khảm thành tên bản thân, lại càng tỏa ra khí tức Thiên Lực nhàn
nhạt.

Thượng Quan Băng Nhi đang muốn cự tuyệt, thì Chu Duy Thanh đã nhận lấy lệnh
bài kia, hơn nữa còn nhìn nàng nháy mắt một cái. Lúc này Thượng Quan Băng Nhi
mới nói: “Vậy thì cảm ơn ngài.”

Vũ Văn Kiệt kinh sợ nói: “Không dám, không dám, có thể vì ngài phục vụ chính
là vinh hạnh của thuộc hạ. Thuộc hạ xin cáo lui trước, nếu ngài có gì cần nói,
có thể nói cho bất kỳ người nào trong Ngưng Hình Các, thuộc hạ cáo lui.” Nói
xong, hắn tiếp tục hướng Thượng Quan Băng Nhi cúi đầu thi lễ, xong rồi mới
cùng bạch y trung niên kia rời đi.

Nhìn lệnh bài có giá trị xa xỉ trong tay Chu Duy Thanh, Thượng Quan Băng Nhi
không hiểu ra sao nói: “Cuối cùng thì chuyện gì xảy ra? Tại sao bọn họ lại gọi
ta là tiểu thư?”

Chu Duy Thanh cười ha ha nói: “Ta cũng không biết, trước ngạo mạn sau cung
kính, biến hóa thật là nhanh, ta nghĩ hẳn là bọn họ nhận lầm người, có lẽ
trong Ngưng Hình Các này có nhân vật trọng yếu nào đó tương đối giống nàng thì
sao.”

Thượng Quan Băng Nhi nói: “Chúng ta thực sự muốn dùng lệnh bài này sao?”

“Đương nhiên phải dùng, người ta đưa tới tận cửa sao lại không dùng? Cũng
không phải là ăn trộm, coi như thân phận chúng ta thật sự bị phát hiện cũng là
do sai lầm của bọn họ, không có quan hệ gì đến chúng ta?” Chu Duy Thanh nói.

Thượng Quan Băng Nhi bật cười, nói: “Vừa rồi hắn còn nói cho chúng ta tùy tiền
cầm thứ gì cũng được a.”
Chu Duy Thanh nói tiếp: “Cầm đồ thì quên đi, thiên hạ không có bữa cơm nào
miễn phí, chúng ta đi xem một chút còn có thể, loại tiện nghi này cũng không
thể tùy tiện chiếm.” Mặc dù hắn chưa bao giờ coi mình là người tốt lành gì,
nhưng tùy tiện chiếm tiện nghi như thế này hắn cũng không muốn, huống chi nơi
này là Trung Thiên đế quốc, hết thảy vẫn cẩn thận mới thỏa đáng.

Cầu thang lên tầng hai nằm ngay cạnh đại sảnh, bên cạnh còn có hai gã bạch y
trung niên thủ hộ. Có lẽ bởi vì lúc trước bọn họ nhìn thấy được Vũ Văn Kiệt
cung kính với hai người Chu Duy Thanh như vậy, cho nên lúc hai người muốn lên
lầu cũng không ngăn trở chút nào, cũng không cần bọn họ đưa ra lệnh bài hay
cái gì đó.

Khi hai người vừa đi lên tầng, Vũ Văn Kiệt cùng tên bạch y trung niên kia mới
từ góc bên kia đi ra.

Gã trung niên kia không nhịn được nói: “Quản sự, kia đúng là tiểu thư a? Ta
trước kia đã gặp qua tiểu thư một lần, tiểu thư tuyệt sắc như thế này, ta
tuyệt đối sẽ không nhận lầm.”

Trước mặt hắn, Vũ Văn Kiệt lộ rõ khí độ uy nghiêm vô cùng, trầm giọng nói:
“Chuyện lần này ngươi làm không sai, đó chính là tiểu thư không thể nghi ngờ.”

Gã trung niên nghi ngờ nói: “Nhưng vừa rồi tiểu thư làm sao lại không thừa
nhận? Nàng nhất định là biết ngài nha!”

Vũ Văn Kiệt liếc mắt nhìn hắn, nói: “Cái này ngươi không biết rồi, vị này hẳn
là nhị tiểu thư. Tính cách nhị tiểu thư hoạt bát, ranh mãnh cổ quái, nàng
thích nhất là giả trang chơi đùa, đừng nói là chúng ta nơi này, xem như mấy vị
Cung chủ trên Thiên Châu Đảo cùng bị Tiểu ma nữ này làm cho nhức đầu không
thôi. Cũng không biết người trẻ tuổi lúc nãy đi bên cạnh Nhị tiểu thư là ai,
nhưng nhìn hắn lôi kéo tay nàng như vậy là chuyện trước nay chưa từng có.”

Bạch y trung niên cung kính nói: “Vậy chúng ta có nên hồi báo chuyện này lên
trên không?”

Vũ Văn Kiệt trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Hồi báo cái gì? Đừng nói là
ngươi, xem như ta, nếu trêu chọc Nhị tiểu thư mất hứng, đều cũng không chịu
nổi. Mặc dù tính tình Đại tiểu thư có chút lạnh lung, nhưng ít ra vẫn còn phân
rõ phải trái, nhưng vị Nhị tiểu thư này của chúng ta chính ai cũng không chọc
nổi. Chuyện này hôm nay ngươi xem như không biết đi, cứ như chưa từng gặp qua
Nhị tiểu thư, hiểu chưa?”

Bạch y trung niên lặng đi một chút, vội vàng gật đầu, hiểu ý nói: “Ta hiểu
được.”

Đúng lúc này, trước cửa chính Ngưng Hình Các xuất hiện một thiếu nữ đi vào.
Chỉ thấy nàng một thân váy trắng dài chấm đất, cổ tay và cổ áo có hoa văn được
thêu bằng chỉ màu tím vàng, một đầu tóc đen, dùng một sợi dây màu tím vàng cài
lên rồi vòng phía trước hai đầu lông mày, mang theo vài phần trong trẻo không
giống ở cõi trần nhưng rất lạnh lùng.
Nhìn thấy thiếu nữ này xuất hiện, Vũ Văn Kiệt cùng bạch y trung niên kia đều
sửng sốt, Vũ Văn Kiệt phất tay, nói: “Có nhìn thấy không? Vị này chính là Đại
tiểu thư, chỉ có Đại tiểu thư mới có khí chất cao quý thanh nhã tựa như nữ
thần như vậy, ngươi lui xuống trước đi, ta đi lại chào hỏi Đại tiểu thư.”

“Vâng.” Bạch y trung niên liếc nhìn thiếu nữ kia một lần nữa rồi mới quay
người rời đi.

Vũ Văn Kiệt sửa sang lại quần áo một chút, rồi bước nhanh ra.

Ánh mắt bạch y thiếu nữ rất tự nhiên nhìn Vũ Văn Kiệt đang bước tới, cũng dừng
bước lại.

Đi đến đoạn còn cách nàng khoảng năm thước, Vũ Văn Kiệt liền dừng bước: “Thuộc
hạ là quản sự tầng một Ngưng Hình Các, gặp qua Đại tiểu thư.”

Bạch y thiếu nư thản nhiên nói: “Vũ quản sự không cần khách khí, ta chỉ lên
tầng năm nhìn xem có tài liệu cần thiết hay không thôi, tự mình đi thôi.”
Trong âm thanh của nàng giống như không hề có bất cứ cảm xúc gì, mặc dù không
thể nói là cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, nhưng âm thanh nhàn nhạt trong trẻo
lạnh lùng này lại làm cho người ta có cảm giác uy áp trong nội tâm.

“Vâng.” Vũ Văn Kiệt vội cung kính đáp. Ngay lúc bạch y thiếu nữ chuẩn bị tiến
lên lầu thì đột nhiên hắn giật mình, nói theo đằng sau: “Àh, đúng rồi Đại tiểu
thư, vừa rồi Nhị tiểu thư cũng tới đây.”

“Sao?” Bạch y thiếu nữ nghe hắn nói như thế trên mặt mới xuất hiện một chút
dao động: “Nhị muội sao cũng tới đây? Nàng ở nơi nào?

Vũ Văn Kiệt nói: “Vừa rồi Nhị tiểu thư đang lên tầng cùng với một đồng bạn.”

“Ta biết rồi.” bạch y thiếu nữ nhạn nhạt trả lời một câu. Mũi chân điểm nhẹ
trên đất, lập tức phiêu nhiên nhẹ nhàng giống như mây bay tiến lên cầu thang.

Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi tự nhiên không biết chuyện gì xảy ra sau
đó, từ tầng hai trở đi, mặc dù cũng có người trông coi, nhưng đã có lệnh bài
Vũ Văn Kiệt cấp cho họ nên dễ dàng thông qua trạm gác đi lên tầng cao hơn.

Mắt thấy bọn họ đã đi lên tầng bốn, từ tầng ba lên tầng bốn, cảnh vật trước
mắt đột nhiên biến đổi, ba tầng trước đều dùng Tinh Thần Mộc kiến tạo, mà lên
đến lối vào tầng bốn này lại dùng Tử Thần Mộc, bên cạnh còn treo một tấm bình
phong cực lớn. Tấm bình phong này chính là một khối thanh ngọc khổng lồ, phía
trên điêu khắc một bức tranh sơn thủy, chim hoa cây cảnh, nhìn qua khiến người
ta có một cảm giác ấm áp.
“Tiểu Béo, ta muốn đi tiểu tiện một chút, ngươi ở nơi này chờ ta nhé.” Thượng
Quan Băng Nhi có chút ngượng ngùng thấp giọng nói.

Chu Duy Thanh buông tay nàng ra, cười ha ha: “Vậy nàng cầm lệnh bài đi, ta
đứng đây thưởng thức bức họa trên tấm bình phòng này.” Bức họa trên tấm bình
phong này tạo cho hắn một loại cảm giác thập phần kỳ dị, một đạo đường nét đều
trôi chảy tự nhiên, giống như tìm thiên địa chí lý chỉ một lần là xong, cư
nhiên không có nửa điểm dấu vết của nhân công tạo hình, giống như bức họa này
là do thiên nhiên hình thành vậy. Chu Duy Thanh mơ hồ cảm giác được đường nét
kỳ dị này mơ hồ có quan hệ đến luyện chế Trang bị ngưng hình, giống như đồ án
hắn đã nhìn thấy trên bản thiết kế Trang bị ngưng hình Cấp truyền kỳ vậy.

Thượng Quan Băng Nhi xoay người đi, Chu Duy Thanh vẫn cứ tiếp tục đứng đó
thưởng thức bức họa trên khối thanh ngọc này, càng xem hắn càng cảm thấy trong
lòng mình nhiều thêm một thứ gì đó, giống như nội tình Ngưng Hình Sư lại tăng
lên, đó là một loại cảm giác không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung được,
nhưng hắn khẳng định, đường nét trên ngọc thạch này đã làm lý niệm trong thiết
kế Quyển trục ngưng hình của hắn đã xảy ra một chút biến hóa.

Đúng lúc này, Chu Duy Thanh không khỏi cảm thấy một trận rét run, giống như
phía sau mình đang có một tảng băng đi đến gần. Hắn theo bản năng quay đầu lại
nhìn thoáng qua, không khỏi sửng sốt tức cười một chút.

Chỉ thấy Thượng Quan Băng Nhi đang ở dưới lầu đi lên, chỉ là nàng không còn
mặc đồng phục của Phỉ Lệ chiến đội nữa, mà là một thân váy dài màu trắng trang
nhã.

Bộ váy màu trắng kia làm Thượng Quan Băng Nhi giống như một hoa sen, đang từ
cầu thang chậm rãi dâng lên.

Chu Duy Thanh không nghi ngờ gì, cảm nhận được khí chất Thượng Quan Băng Nhi
đột nhiên trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong lòng nhất thời nóng lên,
hắn nhìn xung quang không còn người nào, thân hình chợt lóe, Không Gian Bình
Di đều đã dùng ra, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt nàng, đem nàng bế lên
rồi dùng hết sức hôn lên đôi môi dịu dàng.

‘Thượng Quan Băng Nhi’ đang từ phía dưới cầu thang đi lên đột ngột bị đánh
lên, cả thân thể đều cứng ngắc, ánh mắt trừng thật to, nhìn ánh mắt tràn đầy
lửa nóng của Chu Duy Thanh gần trong gang tấc, cả người nàng không hề nhúc
nhích giống như đã biến thành tượng đá. Giờ phút này, đầu óc nàng đều lâm vào
trống rỗng, từ nhỏ đến bây giờ, đều chưa có một người đàn ông nào dám đối đãi
với nàng như thế này. Đừng nói là ôm hôn nàng, coi như là đến gần nàng trong
phạm vi ba mét cũng chỉ có mấy thân nhân mà thôi.


Thiên Châu Biến - Chương #240