Bất Ngờ Ra Sức Đối Thủ (trung)


Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻

"Phỉ Lệ chiến đội, Ô Nha."

"Phỉ Lệ chiến đội, Chu Duy Thanh."

"Mễ Âu chiến đội, Ngô Chính Dương."

"Mễ Âu chiến đội, Giang Phi."

Bốn người lẫn nhau xưng tên, tại trọng tài một tiếng bắt đầu âm thanh bên
trong, Phỉ Lệ chiến đội đối chiến Mễ Âu chiến đội trận đấu thứ ba bắt đầu.

Khi song phương lộ ra bản mạng Thiên châu, trên Trung Thiên quảng trường liền
tràn ngập tiếng kinh hô của dân chúng. Không chỉ bởi vì Chu Duy Thanh có tu vi
Ba châu, mà còn vì thiếu nữ tên Giang Phi xinh xắn lanh lợi kia thế nhưng có
tu vi Năm châu. Ở độ tuổi nàng có tu vi như vậy tuyệt đối là thiên tài trong
thiên tài, không hề nghi ngờ nàng chính là đội trưởng của Mễ Âu chiến đội.

Theo một tiếng ra hiệu, cuộc so tài giữa hai đội chính thức bắt đầu.

Mặc dù vẻ mặt Ngô Chính Dương đầy phẫn hận cùng không cam lòng, nhưng hắn cũng
không vọng động xông lên. Hắn thả chuôi trọng kiếm kia ra lần nữa, cùng lúc
đó, kim quang trên mũi kiếm chợt lóe, trọng kiếm vung lên hóa thành một đạo
quang nhận vàng kim xông thẳng đến phía Chu Duy Thanh và Ô Nha.

Khoảng cách song phương chừng hai mươi mét, uy lực một kiếm này căn bản không
thể công kích xa như vậy, mục đích của nó chỉ là ngăn cản Chu Duy Thanh và Ô
Nha tiến tới gần. Mặc dù ở trận chiến trước hắn thua không cam lòng, nhưng hắn
không thể không thừa nhận, đơn thuần so đấu lực lượng hắn không thể bằng Ô
Nha. Mà kỹ năng hắn phóng ra có tên là Quang Trảm Kiếm, là kỹ năng thác ấn
trong Ý Châu được khảm trên trọng kiếm, uy lực tuyệt đối không tầm thường, hắn
không tin có ai dám can đảm thừa nhận công kích này ở khoảng cách gần như vậy.

Nhưng ai biết, Chu Duy Thanh và Ô Nha vẫn đứng nguyên tại chỗ, cũng không có ý
di chuyển, nhìn đạo kim quang tan biến trong không trung cách người không xa.
Ô Nha quay sang chỗ Chu Duy Thanh hỏi: “Hắn làm gì vậy? Cắt không khí à. "

Chu Duy Thanh nhún vai nói: “ Ta đâu có biết, có lẽ lúc nãy té xuống đầu bị va
chạm nên vẫn còn u mê a. "

Nhìn bộ dạng của Ô Nha và nụ cười thật thà trên mặt Chu Duy Thanh, hai người
một tung một hứng làm trong các phòng nghỉ không ít kẻ bật cười.

Ngô Chính Dương bị chọc tức đến sắc mặt tái mét, đang muốn phát tác thì Giang
Phi bên cạnh hắn trầm giọng nói: “Không nên, tập trung phòng ngự."
Nói cũng kỳ quái, khi nghe xong lời nói của Giang Phi, sắc mặt tức giận của
Ngô Chính Dương lập tức khôi phục, nâng trọng kiếm lên, ánh mắt đọng lại trên
người Chu Duy Thanh và Ô Nha.

Thiên Châu Sư tu vi Bốn Châu, Ý Châu có thuộc tính Quang Minh, khả năng phối
hợp tuyệt đối không tầm thường. Trong các thuộc tính Thượng vị, mặc dù Quang
Minh là thuộc tính có nhiều nhất, nhưng dù sao cũng thuộc tính Quang Minh a.

Lấy thực lực của Chu Duy Thanh, bằng vào Ý Châu Biến Thạch Miêu Nhãn cùng với
trang bị ngưng hình, khiêu chiến vượt cấp với Thiên Châu Sư Bốn Châu cũng
không có vần đề gì, nhưng gặp phải tu vi Năm châu thì cũng tương đối phiền
toái. Dù sao Thiên lực song phương chênh lệch quá lớn. Trước đây, hắn có thể
chiếm được tiện nghi khi chiến đấu với Minh Vũ là bởi vì hai người chênh lệch
quá lớn, Minh Vũ thực sự rất xem thường hắn, cho nên mới bị Chu Duy Thanh thừa
cơ đánh lén đắc thủ.

Dĩ nhiên, bây giờ Chu Duy Thanh cũng rất mạnh, kỹ năng của hắn có thể vận dụng
nhiều hơn gấp mấy lần so với các Thiên Châu Sư bình thường khác. Hắn thác ấn
nhiều kỹ năng hạn chế cao cấp, vì vậy, tất cả đều nhìn trong tình huống thực
chiến cụ thể.

Giang Phi đang đứng sau lưng Ngô Chính Dương đang giơ hai tay lên, có thể thấy
rõ ràn, năm viên Thể Châu Hồng Phỉ chủ Phối hợp đồng thời sáng lên trên tay
phải nàng.

Trong lòng Chu Duy Thanh không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ, lại là ngưng hình
sáo trang sao? Chẳng phải Quyển trục ngưng hình rất hiếm sao? Tại sao trong
Thiên Châu đại tái này lại xuất hiện nhiều như củ cải vậy? Lúc trước đến giờ,
đã có hơn mười tên tham gia thả ra Ngưng hình sáo trang rồi.

Nhưng rất nhanh, Chu Duy Thanh liền phát hiện phán đoán của mình sai rồi,
Giang Phi thả ra năm kiện Thể Châu ngưng hình không phải là ngưng hình sáo
trang.

Phàm là ngưng hình sáo trang, đều có những hoa văn đồng nhất, liên kết chặt
chẽ với nhau. Nhưng trên năm kiện trang bị ngưng hình của Giang Phi cũng không
giống nhau.

Một cái bao tay màu đen bằng kim loại, một cây pháp trượng màu đen, một cái
bao cổ tay màu đen, một mảnh khải giáp bảo vệ vai phải, còn thêm một cái băng
đầu màu đen. Năm Trang bị ngưng hình không ngoại lệ đều bảo vệ nửa người bên
phải của nàng. Mỗi một Trang bị đều có một lỗ tương khảm, và đã khảm một viên
Ý Châu Hắc Âu Bạc Bảo Thạch – đại biểu cho Thiên Châu Sư thuộc tính Hắc Ám.

Chu Duy Thanh không chỉ là một Thiên Châu Sư mà còn là một Ngưng Hình Sư, nhìn
thấy trên người xuất hiện trang bị như vậy, hắn không khỏi kinh sợ, nghĩ đến
một loại tình huống. Hắn trầm giọng quát: “Ô Nha cẩn thận, Nàng là Thiên Châu
Sư toàn công kích, chủ công kích từ xa."

Nếu một Thiên Châu Sư toàn công kích thì bất luận là Ngưng hình hay Thác ấn,
tất cả các năng lực đều toàn bộ vì công kích. Ngưng hình trang bị có thể thêm
vào kỹ năng nhất định, tuyệt đại đa số đều là tăng phúc, ví dụ như tăng phúc
lực lượng hoặc là phòng ngự của mình. Nếu như Trang bị ngưng hình có chứa lỗ
tương khảm, như vậy, tăng phúc rất có thể là uy lực kỹ năng thác ấn trên Ý
Châu. Từ những Trang bị đối phương mặc trên người cùng với cây pháp trượng cầm
trên tay phải của nàng, Chu Duy Thanh lập tức phán đoán chính xác.
Không thể nghi ngờ, Thiên Châu Sư toàn công kích hoàn toàn buông tha việc
phòng ngự đó là một việc làm cực đoan, căn bản không hề để ý đến bản thân
mình. Nhưng dưới tình huống như thế, nhất định năng lực của bọn họ cũng cực
mạnh.

Đúng là như vậy, năm kiện Trang bị ngưng hình của Giang Phi được thêm vào đều
là tăng phúc – tăng phúc cho Thiên lực thuộc tính Hắc Ám của nàng, toàn bộ kỹ
năng thác ấn thuộc tính Hắc Ám trên Ý Châu đều được tăng cường. Đối với phương
thức cực đoan này, lực công kích của nàng đơn thuần có thể so sánh với một
Thiên Châu Sư có tu vi Sáu Châu. Chu Duy Thanh cũng không nghĩ tới ngay vòng
đầu tiên đã phải gặp đối thủ khó chơi như vậy.

Vừa nhắc nhở Ô Nha, đồng thời trên tay Chu Duy Thanh đã xuất hiện Phách Vương
Cung, một khi Ngô Chính Dương đã đặt toàn bộ tinh thần vào việc phòng ngự thì
không dễ dàng công phá, mà ở Giang Phi ở phía sau hắn toàn lực công kích nhất
định cũng rất kinh người, phải áp chế nàng từ xa, mới có khả năng ngang bằng
với đối phương.

Mặc dù Chu Duy Thanh đã nhắc nhờ, nhưng Ô Nha vẫn ngang nhiên xông lên, cùng
lúc Giang Phi cũng bắt đầu tấn công.

Giơ pháp trượng lên, một quả cầu đen nhánh đánh về phía Ô Nha, cùng lúc đó,
một đạo bóng đen trong nháy mắt lan tràn ra từ dưới chân nàng, lặng lẽ hướng
Chu Duy Thanh lan đến.

Thời điểm đối phương tấn công, Chu Duy Thanh cũng đã động. Phách Vương Cung
trong tay chợt lóe, một mũi tên cũng đã bay ra như điện xẹt.

Đối diện, Ngô Chính Dương thấy Chu Duy Thanh phóng ra Phách Vương Cung, ngay
lập tức cũng phóng ra Quang thuẫn. Một đạo kim quang ngưng tụ che trước mặt
hắn và Giang Phi. Ngàn vạn không nên xem thường tấm thuẫn trong suốt này. Kỹ
năng thác ấn Quang Diệu Hộ Thuẫn này được đánh giá sáu sao, lực phòng ngự cũng
tương đối cường hãn. Không thể nghi ngờ, Giang Phi là Thiên Châu Sư toàn công
kích, có thể phối hợp với nàng thì nhất định phải có lực phòng ngự tương đối
cường hãn mới được.

Tên thứ nhất của Chu Duy Thanh không phải tấn công hai người mà nhắm về phía
quang cầu do Giang Phi thả ra. Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, trong không khí đột
nhiên sinh ra chấn động dữ đội, quang cầu màu đen cùng mũi tên của Chu Duy
Thanh cơ hồ đồng thời biến mất.

Giang Phi sửng sốt, khẽ cau mày nhìn Chu Duy Thanh. Giang Phi không thể ngờ
với tu vi Ba Châu của Chu Duy Thanh lại có thể ngăn được đòn tấn công của
nàng.

Mũi tên vừa rồi của Chu Duy Thanh cũng không đơn giản, trong đó có kèm theo kỹ
năng thác ấn Thiên Lôi Chấn, lấy năng lực phá hoại đặc biệt của Thiên Lôi
Chấn, cộng thêm tính bạo phá của bản thân Phách Vương Cung mới miễn cưỡng đỡ
được đòn công kích của đối phương. Nhưng hắn vẫn cảm nhận được rõ ràng, khi
mũi tên của mình chạm vào quang cầu đen kia, nó đã bị hòa tan. Nếu không phải
kỹ năng được phụ thêm trên mũi tên phóng ra kịp thời, thì thậm chí ngay cả kỹ
năng cũng có thể đã bị đối phương cắn nuốt sạch.

Đây chính là sự chênh lệch tu vi.
Bất luận Chu Duy Thanh có bao nhiêu kỹ năng, nhưng hiện tại hắn chỉ có tu vi
Ba Châu mà đối thủ của hắn có tu vi Năm Châu, hơn nữa lại là Thiên Châu Sư
toàn công kích thuộc tính Hắc Ám. Trong tình huống này, nếu như chính diện
chống lại công kích của đối phương, xem như Chu Duy Thanh bằng vào Song Tử Đại
Lực Thần Chuy tăng phúc cũng chưa chắc có thể chống đỡ.

Sự kinh ngạc của Giang Phi chỉ kéo dài trong chốc lát, ánh mắt của nàng vẫn
lạnh băng như cũ, pháp trượng trong tay vung lên. Lần này, tổng cộng có năm
quang cầu màu đen bay ra, mục tiêu như cũ vẫn là Ô Nha, mà tốc độ tấn công của
năm quang cầu này nhanh hơn rất nhiều. Dường như còn có một đạo hắc tuyến nối
liền, làm cho năm quả cầu có mấy phần ý nghĩa như đồng khí liên chi(anh em
huynh đệ ruột thịt).

Cùng lúc đó, bóng đen dưới chân Giang Phi cũng đã tới cạnh Chu Duy Thanh.

Trong trận hai vs hai này, có thể thấy sự phối hợp giữa Giang Phi và Ngô Chính
Dương không tầm thường, một người Quang Minh, một người Hắc Ám, một người tấn
công, một người phòng ngự, phối hợp tương đối ăn ý.

Chu Duy Thanh cũng không biết bóng đen đang tiến đến gần mình là cái gì, nhưng
hắn rất rõ ràng, đó tuyệt đối không phải là kỹ năng đơn giản, một khi bị cuốn
vào nó, nếu không phải là phong ấn năng lực của mình thì cũng là bị công kích
cường lực.

Dưới tình huống như vậy, thành tựu tiễn pháp mà Chu Duy Thanh học được từ
Thiên Cung Doanh cũng được thể hiện ra ngoài. Năm cái mũi tên đồng thời xuất
hiện trên cung và liền được bắn ra. Cũng chỉ nghe tiếng gió rít, ngay sau đó
là kèm theo năm tiếng nổ lớn đồng thời vang lên. Hắn vẫn trợ giúp Ô Nha hóa
giải đòn tấn công của Giang Phi, đồng thời thân thể Chu Duy Thanh cũng đã nhảy
lên tại chỗ. Vì trợ giúp Ô Nha, hắn cũng không có biện pháp giải quyết vấn đề
của mình trước.

Bóng đen đang lan đến chân Chu Duy Thanh chợt vọt lên, giương năng múa vuốt
theo chặt Chu Duy Thanh như hình với bóng.


Thiên Châu Biến - Chương #234