Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻
Cùng so sánh với ngày hôm nay, thì rõ ràng không khí ngày rút thăm hôm qua có
vài phần xơ xác tiêu điều hơn. Hôm nay, tất cả các chiến đội đều tới, kể cả
bốn chiến đội hạt giống cũng đồng dạng có mặt. Mỗi chiến đội có ít nhất tám
người, nhiều hơn thì mười người, chỉ riêng mình Chu Duy Thanh chúng ta dẫn dắt
Phỉ Lệ chiến đội thì chỉ có bốn người mà thôi.
Khi Chu Duy Thanh mang theo ba người Thượng Quan Băng Nhi, Ô Nha, Diệp Phao
Phao đi đến phòng nghỉ của Phỉ Lệ chiến đội thì không khỏi khiến các chiến đội
khác ghé mắt nhìn, mà ngay cả bốn chiến đội hạt giống cũng không ngoại lệ.
Cho dù là bốn chiến đội hạt giống mang đến đều là năm đội viên chính thức cùng
với ba đội viên dự bị, tổng cộng tám người đủ cả. Những người ở đây đều cho
rằng, Phỉ Lệ chiến đội thật sự quá kiêu ngạo rồi. Chỉ có bốn người không nghi
ngờ là đang muốn tuyên bố với người khác, bọn họ chỉ cần bốn người thi đấu là
có thể đạt được thắng lợi trong cuộc thi đấu hôm nay.
Không thể nghi ngờ, sắc mặt khó coi nhất chính là Mễ Âu chiến đội – đối thủ
ngày hôm nay của Phỉ Lệ chiến đội.
Độ da mặt dày của Chu đội trưởng chúng ta đã mang tác dụng mấu chốt. Bất luận
là mọi người cảm thấy thế nào, hắn cũng giữ một bộ dạng như không quan hệ đến
ta, đường hoàng đi đến ngồi xuống trong phòng nghỉ.
Phòng nghỉ đối mặt với sàn đấu cũng không có cái gì che chắn, nhìn bộ dạng khí
thế, hào hùng lúc hắn ngồi xuống, mỗi người đều cảm thấy độ kiêu ngạo của Phỉ
Lệ chiến đội lại tăng thêm một bấc.
Không lâu sau, tất cả hai mươi bốn chiến đội đã có mặt đầy đủ, ở phía xa, cũng
có thể nhìn thấy trền đài chủ tịch cũng đã ngồi đầy người. Chu Duy Thanh liếc
mắt lên đài chủ tịch một cái rồi lập tức thu hồi. Cảm giác quá cao cũng không
phải là cái gì tốt, liếc mắt một cái này bị nhìn lại, làm cho hắn sợ đến mức
sau lưng ứa đầy mồ hôi lạnh. Hắn không thể đoán ra thực lực cụ thể của những
người trên chủ tịch đài, nhưng hắn có thể khẳng định, có ít nhất hai mươi
người ở trên đấy có thực lực vượt qua Minh Vũ.
Đây là cái khái niệm gì? Nói cách khác, cường giả có tu vi vượt qua Thượng vị
Thiên Tông trên chủ tịch đài có ít nhất là hai mươi người a! Đây chính là
cường giả mà tùy tiện xuất ra một người cũng có thể chấn nhiếp quần hùng a.
Lúc này, trên đài chủ tịch, một người trung niên chừng bốn mươi tuổi chậm rãi
đi lên phía trước đài. Người này mặc một thân long bào màu vàng sáng, đội mũ
kim quan, được khảm những viên bảo thạch nhiều màu rực rỡ, thắt lưng được khảm
mười tám khối mỹ ngọc trắng như tuyết. Tướng mạo của hắn không thể tả có bao
nhiêu phần anh tuấn. nhưng làm cho người ta có cảm giác phong cách cổ xưa.
Trong mắt tinh hoa nội liễm, mang theo vài phần trong suốt, làm cho người khác
không thể nhìn thấu tuổi thọ chân thật của mình. Hắn cũng là một trong những
người Chu Duy Thanh có cảm giác cường đại hơn Minh Vũ.
“Tất cả thanh niên tuấn tráng đến từ hai mươi bốn quốc gia, các người tốt! Ta
là Thượng Quan Thiên Tinh – hoàng đế Trung Thiên đế quốc. Hoan nghiêng các
ngươi đến Trung Thiên đế quốc tham dự Thiên Châu Đại Tái được tổ chức ba năm
một lần này.” Âm thanh của hắn hết sức ôn hòa, nhưng giống như thủy ngân đang
chảy, truyền ra không dứt, làm cho mỗi người đều có thể nghe rõ ràng hắn nói
gì.
Xung quang sàn đấu, mọi người vội vàng đi ra, hướng tới đài chủ tịch hành lễ
“Gặp qua bệ hạ.” Trong đó, tám gã đội viên đến từ Trung Thiên đế quốc lại càng
quỳ một gối trên mặt đất.
Mà mấy chục vạn dân chúng xung quanh quảng trường Trung Thiên đồng thời quỳ
rạp xuống đất, đồng thanh: “Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Vài chục vạn dân chúng đồng thời hò hét là rung động ra sao? Làn sóng âm thanh
khổng lồ phóng lên cao, chỉ sợ Thiên Châu đảo trên không trung cách xa mấy
ngàn thước cũng có thể nghe được. Đây chính là cái uy của hoàng đế đại quốc,
cho dù Thượng Quan Thiên Tinh không có toát ra một chút uy nghiêm nào, khi hắn
được vài chục vạn dân chúng tôn lên, hắn cũng đã trở thành tiêu điểm trung tâm
duy nhất của quảng trường.
Chu Duy Thanh cũng hơi khom người, chỉ là có chút phát hiện khiến hắn kinh
ngạc, bên cạnh vẻ mặt Thượng Quan Băng Nhi tựa hồ có vài phần hoảng hốt, “Băng
Nhi, nàng làm sao vây?”
Thượng Quan Băng Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không có gì, chẳng qua ta cảm
thấy âm thanh của hắn giống như nghe rất thoải mái.”
Lúc này, Thượng Quan Thiên Tinh trên đài chủ tịch đã muốn mở miệng lần nữa:
“Quy tắc Thiên Châu Đại Tái trước sau như một, hôm nay là vòng thứ nhất. Hy
vọng các chiến đột có thể thi triển hết sở trường, đạt được thành tích tốt.”
“Cuối cùng nếu tiến vào tứ cường, sẽ được phép lên Thiên Châu đảo tiến hành
cuộc tranh tài cuối cùng, đồng thời, cũng sẽ nhận được phần thưởng từ Thiên
Châu đảo. Sàn đấu trước mắt chính là sân khấu của các ngươi, nói đã nhiều như
vậy. Thượng Quan Long Ngâm đâu?”
“Có thần!” Một lão giả từ một bên tiến lên từng bước, hướng Thượng Quan Thiên
Tinh cung kính hành lễ.
Thượng Quan Thiên Tinh nói: “Long Ngâm, từ nay ngươi sẽ làm trọng tài trưởng,
giám sát tranh tài. Tùy ngươi chủ trì người trong Thác Ấn cung làm trọng tài.
“Vâng, bệ hạ.”
Ánh mắt Thượng Quan Thiên Tinh lướt qua tuyển thủ dự thi của hai mươi bốn quốc
gia, rồi đến mấy mươi vạn dân chúng đế quốc, trầm giọng nói: “Thiên Châu Đại
Tái chính thức bắt đầu.”
"Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Trong tiếng hô vạn tuế, Thượng Quan Thiên Tinh lui trở lại chỗ ngồi trung ương
trên đài chủ tịch, còn Thượng Quan Long Ngâm thay thế vị trí của hắn lúc
trước.
Cùng so sánh với sự ôn hòa của Thượng Quan Thiên Tinh, Thượng Quan Long Ngâm
lại vạn phần uy nghiêm, sắc mặt không chút thay đổi, ánh mắt sắc bén giống như
đao kiếm thực chất vậy.
Diệp Phao Phao thấp giọng nói: “Ta nghe nói Thượng Quan Long Ngâm chính là
cung chủ Thác Ấn cung của Trung Thiên đế quốc. Tại Trung Thiên đế quốc cũng là
nhân vật có tiếng tăm, mà nghe nói hắn xuất thân từ Hạo Miểu Cung. Còn có
người nói, bản thân Hạo Miểu Cung chính là tạo thành từ người trong hoàng thất
Trung Thiên đế quốc. Bởi vậy, Trung Thiên đế quốc tuy lớn, nhưng ngôi vị hoàng
đế của Thượng Quan gia lại cực kỳ kiên cố.
Cung chủ Thác Ấn Cung Trung Thiên đế quốc – mấy chữ này làm cho Chu Duy Thanh
vô cùng kinh hãi. Cung chủ của Thác Ấn Cung Phỉ Lệ đế quốc đã là một vị cường
giả Thiên Vương cấp, hiển nhiên vị này phải lợi hại hơn mới phải. Với lại, vị
Thượng Quan Long Ngâm này nhất định không phải là đệ nhất nhân ở Trung Thiên
đế quốc, khi trên hắn còn có Hạo Miểu Cung. Quả nhiên không đi ra ngoài thì
không biết thế giới to lớn đến nhường nào.
Ánh mắt Thượng Quan Long Ngâm uy nghiêm lướt qua, thế nhưng làm cả quang
trường Trung Thiên yên tĩnh trở lại, phải biết rằng, ở đây chính là có vài
chục vạn người a! Nếu như nhìn cẩn thận, nhất định có thể phát hiện ánh mắt
cuồng nhiệt trong đám dân chúng.
“Vòng thứ nhất, tổ một trận thứ nhất, Trung Thiên đế quốc đối trận Thiên Phong
đế quốc, một đội viên song phương lên sân, trọng tài Thác Ấn Cung lên sân.”
Dưới ánh mắt của mấy chục vạn dân chúng, đầu tiên là một gã mặc trường bào màu
vàng nhạt ước chừng bốn mươi tuổi đi lên. Trên trường bào của hắn được tranh
trí bằng chỉ màu bạc, ngay giữa ngực, chỉ bạc hoa lệ được thêu thành một chữ
Trung(中) thật to.
Phòng nghỉ của Trung Thiên chiến đội cách một gian với phòng nghỉ của đám Chu
Duy Thanh. Thân ảnh màu trắng lóe lên, một gã thanh niên thân hình cao lớn đã
bước lên sàn đấu. Đấu phục của Trung Thiên chiến đội là màu trắng, hoa văn
cùng loại với trường bào trên người trọng tài, chỉ bất quá trên hoa văn trên
trang phục của của hắn được thêu bằng chỉ vàn, trên ngực cũng có một chữ trung
như vậy.
Bên này đội viên Trung Thiên chiến đội vừa mới lên sân, bên kia Thiên Phong
chiến đội đã có người hô lớn: “Chúng ta nhận thua.”
Trọng tài hướng bên Thiên Phong chiến đội xác nhận nói: “Các ngươi muốn nhận
thua?”
“Vâng.”
Tên đội viên Trung Thiên chiến đội kia vừa nghe đối phương nhận thua, thần sắc
cũng không có biến hóa chút nào, tựa hồ đã sớm dự liệu tình huống như vậy. Sau
đó, hắn hướng trọng tài hành lễ, rồi tự nhiên bước xuống, trở về phòng nghỉ
của đội mình.
Dựa theo trình tự thi đấu, hôm nay bốn trận thi đấu đầu tiên được an bài là
bốn chiến đội hạt giống lần lượt ra sân, sau đó mới đến những chiến đội khác.
Đối mặt với chiến đội hạt giống mà nhận thua tuyệt đối không phải là chuyện có
gì sỉ nhục, mà là lựa chọn thông minh. Muốn chiến thắng chiến đội hạt giống cơ
hồ là chuyện không thể nào. Cho dù có ý định liều một phen, tuyệt cũng sẽ
không ở trong vòng đấu loại. Tránh đi phong mang, giữ lại thực lực đối mặt với
đối thủ kế tiếp. Tranh thủ đạt được vị trí thứ hai trong tổ cũng là ý nghĩ của
đại đa số các chiến đội.
Quả nhiên, tại ba cuộc tranh tài kế tiếp, ba chiến đội hạt giống khác cũng
không chiến mà thắng, dễ dàng đạt được thắng lợi vòng thứ nhất.
Kế tiếp, chính là mỗi tổ của trận thứ hai so tài. Lúc này trọng điểm của vòng
thứ nhất mới thật sự triển khai.
Chu Duy Thanh thờ ơ lạnh nhạt ngồi trong phòng nghỉ, nhìn hai chiến đội tổ thứ
nhất thi đấu trận thứ hai, trong lòng thầm giật mình. Hai chiến đội này đều
đến từ tiểu quốc, nhưng thực lực lại tương đối bất phàm. Trong năm người xuất
chiến, song phương đều là hai gã Ba châu, ba gã Bốn châu. Ở trong Thiên Châu
Sư dưới ba mươi tuổi thì thực lực cũng đã cường đại. Với lại kỹ xảo chiến đấu
của bọn họ cũng tương đối khá. Trên sàn đấu đánh đến mức hoa rơi nước chảy,
thiên lực tung hoàng. Phải biết rằng, thứ hạng của hai chiến đội này trong hai
mươi bốn chiến đội cũng chỉ là đội sổ.
Cuối cùng, cuộc tranh tài này cũng kết thúc với một chiến đội thắng hiểm với
tỉ số 3-2.
Thời điểm đến trận thứ hai của tổ thứ hai tranh tài, Chu Duy Thanh cũng không
có tiếp tục nhìn, bởi vì, trận thứ hai của tổ thứ ba chính là bọn hắn phải
xuất chiến.
“Ô Nha, ngươi trận đầu. Phao Phai, ngươi trận thứ hai. Trận thứ ba hai đấu
hai, ta cùng Ô Nha tiến lên.” Làm đội trưởng tạm thời, Chu Duy Thanh rất nhanh
liền an bài.
Mặc dù không cho mình tham gia, nhưng Thượng Quan Băng Nhi lại không một lời
oán giận, chỉ điềm tĩnh ngồi bên cạnh Chu Duy Thanh. Đối với nam nhân của
mình, nàng tuyệt đối ủng hộ hết mình.
Trận thứ hai kết thúc khá nhanh, bởi vì trong đó đó một chiến đội thực lực
không hề kém hơn Phỉ Lệ chiến đội – Cách Lý Sai Nặc chiến đội. Bọn họ đã cho
thấy thực lực cường hãn, trong bốn người lên sàn đấu, hai người Bốn châu, hai
người Năm châu, dễ dàng đạt được thắng lợi.
Sau mỗi một cuộc tranh tài chấm dứt, trọng tài trên sân đều đổi một người
khác. Lúc này, một gã trọng tài mới lên sân, cao giọng nói: “Tổ ba trận thứ
hai, Phỉ Lệ chiến đội đánh với Mễ Âu chiến đội. Đội viên song phương thi đấu
trận đầu lên sân.”
Ô Nha đã sớm có chút không chờ được, bước dài ra, đi đến trước sàn đấu cũng
không bước lên bấc thang. Chân phải nàng đẫm thật mạnh trên mặt đất, cả người
phi lên, rơi xuống trên sàn đấu.
Tức thời Chu Duy Thanh liền lấy hai tay bưng lỗ tai lại, ngay sau đó, một
tiếng nổ ầm trời rung động toàn trường vang lên.