1 Lực Hàng 10 Ân Huệ (thượng)


Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻

Thượng Quan Băng Nhi đột nhiên dừng bước hướng lấy phương hướng nhìn lại cũng
khiến Chu Duy Thanh sửng sốt một chút, theo ánh mắt của nàng nhìn lại, chỉ
thấy cách đó không xa, phụ trách Khắc Lôi Tây đế quốc rút thăm Bạch Cửu cùng
hắn tùy tùng Lạc Hiểu Dạ đang cùng một thân mặc Hắc thiếu nữ nói cái gì đó.
Xem bọn hắn dáng vẻ, đúng là đối kia Hắc Y Thiếu Nữ mười phần cung kính tựa.

"Nàng chính là lần trước công kích chúng ta nữ nhân kia." Thượng Quan Băng Nhi
thấp giọng nói.
“Ân?” Chu Duy Thanh trong lòng cả kinh. Mặc dù chuyện lần trước hắn không có
tham dự vào, nhưng toàn bộ quá trình chiến đấu cũng đã nghe mọi người kể lại.
Mặc dù ở trong trận chiến ấy, bọn họ đều có thương thế nặng nhẹ khác nhau, bản
thân cũng thập phần mỏi mệt. Nhưng cho dù là dưới tình huống như thế, đối
phương lấy một kích lực đả thương nặng toàn bộ Phỉ Lệ Chiến Đội, thì cũng cho
thấy thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Với lại, theo mọi người miêu tả, Chu Duy Thanh
lập tức đoán được hắc y thiếu nữ tự xưng là Tiểu Vu Nữ nhất định có được hai
loại thuộc tính Hắc ám và Tà ác, mà nàng có thể huyễn hóa ra một loại thực vật
phụ trợ công kích, đại biểu cho nàng rất có thể còn có Thuộc tính Sinh mệnh.
Điều này cũng làm cho hắn liên tưởng đến một địa phương, đó chính là: Thiên Tà
Giáo.

Tà Châu Sư có thuộc tính Tà ác khiến thiên hạ không dung, Tà Châu Sư có lực
lượng mạnh như vậy cũng chỉ có khả năng lớn nhất là ở trong Thiên Tà giáo,
huống chi nhìn qua nàng còn nhỏ tuổi như vậy. Rất có thể là nhân vật trọng yếu
trong Thiên Tà Giáo.

Lúc này, Tiểu Vu Nữ và Bạch Cửu, Lạc Hiểu Dạ ở cùng một chỗ đối với Chu Duy
Thanh mà nói cũng không phải là chuyện tốt lành gì cả. Khắc Lôi Tây đế quốc
không đủ gây uy hiếp, dù rằng đằng sau còn có Bách Đạt Đế Quốc ủng hộ, nhưng
bọn họ dự thi lần này tối đa cũng chỉ là đội hình dự bị cho Bách Đạt Đế Quốc
mà thôi. Nhưng nếu như có Thiên Tà giáo tham dự vào thì đây lại là một vấn đề
hoàn toàn khác. Sự cường đại của Thiên Tà giáo, Chu Tiểu Béo nhà ta đã cảm thụ
qua một cách sâu sắc. Lúc trước hắn đã suýt mất cái mạng nhỏ của mình ở trên
tay Minh Vũ.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt chú ý của Chu Duy Thanh, Tiểu Vu Nữ ngẩng đầu
hướng nhìn sang bên Tiểu Béo, ánh mắt hai người đụng nhau trên không trung.
Chu Duy Thanh thấy được nàng linh hoạt nhạy bén, lại ẩn chứa một sự thâm thúy
kinh tâm động phách, mà Tiểu Vu Nữ cũng nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tính xâm
lược của Chu Duy Thanh. Ngay sau đó, Tiểu Vu Nữ nhìn thấy Thượng Quan Băng Nhi
bên cạnh Chu Duy Thanh, nhất thời ở trên vẻ mặt toát ra vài phần tò mò. Nàng
cũng không quên trận chiến mấy ngày trước đó, mà ở trong trận chiến ấy không
thấy Chu Duy Thanh xuất hiện.

Bạch Cửu cùng Lạc Hiểu Dạ cũng hướng ánh mắt tới hai người Chu Duy Thanh, vừa
nhìn thấy hai người bọn họ, Bạch Cửu lập tức nói nhỏ vài câu bên tai Tiểu Vu
Nữ, hiển nhiên là giải thích lai lịch của hai người Chu Duy Thanh.

Tiểu Vu Nữ có chút hứng thú, hướng Chu Duy Thanh tạo ra một nụ cười khả ái,
ánh mắt thấp thoáng tình ý. Mà toàn bộ thời điểm này, Phì Miêu luôn luôn nằm
ngủ ở trong lồng ngực của Chu Duy Thanh không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy,
trong lồng ngực của Chu Duy Thanh mà ngóc cái đầu nhìn ra, đôi mắt màu tím đậm
đồng dạng cũng nghênh đón ánh mắt Tiểu Vu Nữ.

Thân thể mềm mại của Tiểu Vu Nữ nhất thời khẽ run lên khi nhìn đến Phì Miêu
trong lồng ngực Chu Duy Thanh. Trong đáy mắt nàng chợt hiện lên vẻ khiếp sợ,
bởi vì không thể tin được, thậm chí nàng còn xuất hiện một giây thất thần.
Ngay sau đó, trên khuôn mặt nàng xuất hiện một tầng sương lạnh, khóe miệng
toát ra một tia đùa cợt rồi xoay người bỏ đi.

Bạch Cửu khinh thường nhìn Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi giơ tay biểu
lộ địch ý rồi cùng Lạc Hiểu Dạ lập tức đuổi theo Tiểu Vu Nữ.

Nhìn đám người hắn đi rồi, Chu Duy Thanh mới kéo tay Thượng Quan Băng Nhi nói:
“ Xem ra lần này thật có chút phiền toái, nếu như Tiểu Vu Nữ chính là đại biểu
cho Thiên Tà giáo ủng hộ Khắc Lôi Tây đế quốc thì về sau chỉ sợ Thiên Cung đế
quốc chúng ta gặp nhiều phiền toái a”.
Thượng Quan Băng Nhi đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, nói: “Ta có nên tố giác bọn
họ hay không? Vì Tà Châu Sư cả thiên hạ không dung, chỉ cần chúng ta tố giác
thì cõ lẽ Khắc Lôi Tây đế quốc không thể tham gia Thiên Châu Đại Tái”.

Chu Duy Thanh lắc đầu nói: “ Không được, Thiên Tà giáo bị các quốc gia truy nã
lâu như vậy cũng không thể đối xử hoà hảo với nhau, bọn nhất định có nhiều
phương pháp che dấu. Nếu mà chúng ta có tố giác thì cũng là không thể điều tra
ra được chân tướng của họ. Với lại nếu làm như vậy thì không khác gì chọc giận
Thiên Tà giáo. Không chỉ là chúng ta về sau nửa bước khó đi, mà sẽ còn mang
đến nhiều nguy hiểm cho đế quốc chúng ta. Không cần phải gấp gáp, thông qua
Thiên Châu Đại Tái lần này có thể nhìn thấy Thiên Tà giáo ủng hộ cho Khắc Lôi
Tây đế quốc thật hay không? Còn nói, Khắc Lôi Tây đế quốc không được Thiên Tà
giáo xem trọng, nếu như bọn họ phải ủng hộ thì cũng chọn đế quốc lớn như Phỉ
Lệ hoặc Bách Đạt đế quốc. Theo ta suy đoán thì Khắc Lôi Tây đế quốc cũng chỉ
là bù nhìn mà thôi, mà mục tiêu lớn nhất của Thiên Tà giáo là thẳng tiến vào
tứ cường trong Thiên Châu Đại Tái nhằm đạt được Thiên Châu Lệnh, như vậy chứng
minh tại Thiên Châu Đảo có rất nhiều thứ tốt a”.

Điều chúng ta hiện phải làm, chính là thận trọng, không ngừng giành thắng lợi
đồng thời chú ý đến biểu hiện của bọn họ trên Thiên Châu Đại Tái”.

Nghe lời nói của Chu Duy Thanh xong, trên mặt Thượng Quan Băng Nhi toát lên
một tia mỉm cười nhu hoà, nói: “Tiểu Béo của Ta thật sự trưởng thành rồi a”.

Chu Duy Thanh cười hắc hắc, cúi đầu sát bên tai nàng, nói: “ Đúng vậy, ta thật
sự trưởng thành, vậy có phải không cần tiếp tục hạn chế ta với nàng âu yếm? Ta
nhất định thập phần cẩn thận, sẽ không để cho nàng có tiểu Tiểu Béo, được
không?” (-)

Thượng Quan Băng Nhi cười khì một tiếng, nói: “Ngươi a, thật sự giang sơn dễ
đổi bản tính khó dời, mới đàng hoàng được có hai ngày, bộ dáng vô lại kia đã
lại lòi ra rồi. Thiên Châu Đại Tái trọng yếu đến nhường nào, ngươi hay nhất là
bỏ cái tư tưởng xấu xa đi a”.

Chu Duy Thanh dương dương tự đắc nói: “Ta làm sao lại xấu xa a? Ta bất quá lại
tiếp tực bộ dạng đứng đắn. Nói như vậy, sau khi Thiên Châu Đại Tái kết thúc,
chúng ta có thể ….”
Thượng Quan Băng Nhi khuôn mặt đỏ lên, “Mau trở về đi, tất cả mọi người đang
sốt ruột chờ đó”.

Trở lại Tửu điếm, Chu Duy Thanh nói lại tình huống phân tổ nói cho mọi người,
khiến hắn có chút ngoài ý muốn chính là, vừa nghe cùng Bách Đạt Đế Quốc phân
cùng một tổ, mọi người chẳng những không có buồn bực, ngược lại mỗi một người
tất cả đều toát ra vài vị cảm xúc hưng phấn.

“Thật tốt quá, vận khí tên Duy Thanh quả là không thể tốt hơn a!” Tiểu Tứ vẻ
mặt tán thưởng nói: “người mà ta muốn giáo huấn đúng là đám Bách Đạt đế quốc.
Duy Thanh, ngươi trước tiên phải chiến thắng những trận đầu tiên để đến thời
điểm đối mặt với Bách Đạt đế quốc, nhất định phải đánh cho bọn hắn tơi bời hoa
lá cành. Ta đã nói với ngươi, nếu chúng ta tại võ đài Thiên Châu Đại Tái xử lý
xong Bách Đạt đế quốc, coi như không thể vào được tứ cường, thì sau khi về
nước cũng được đãi ngộ như những vị anh hùng rồi.”
Tuý Bảo xoa xoa tay nói: Ta như thế nào cảm thấy được thương thế của ta đã
muốn hết sức bình thường a. Duy Thanh, mùi vị này quả thực là quá sung sướng.
Không được, ta muốn đi tu luyện nhanh nhanh một chút, khi đối mặt với Bách Đạt
đế quốc nhất định phải đánh một trận sướng tay mới được.”

Tiểu Viêm không nói nhiều như bọn họ, chỉ là thản nhiên nói: “ Ta đã khôi phục
sáu, bảy thành, dù có tiếp tục thiêu đốt Sinh mệnh hoả diễm một lần nữa cũng
không có vấn đề gì”.

Đáy mắt Lâm Thiên Ngao hiện lên một đạo hàn quang: “ Bách Đạt Đế Quốc, hừ,
Bách Đạt Đế Quốc. Rất tốt”.

Chu Duy Thanh vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Như thế nào vừa nghe đến là bọn hắn,
từng người các ngươi đều hăng tiết gà thế? Không cần khoa trương như vậy chứ.”

Tuý Bảo nói: “ Duy Thanh, ngươi là người của Thiên Cung đế quốc, với loại trận
đấu đụng độ với Khắc Lôi Tây đế quốc thì ngươi sẽ như thế nào chứ hả?”.

Chu Duy Thanh không chút lựa chọn nói : "Vậy còn phải nói, đánh con mẹ nó."

Túy Bảo cười hắc hắc nói: "Đúng a! Chúng ta và Bách Đạt Đế Quốc là kẻ thù
truyền kiếp, thù hận kia quả thật như núi cao biển sâu, thậm chí là giữa hai
dân tộc đều có cừu hận. Thời điểm Chúng ta phương bắc chiến đấu với Vạn Thú đế
quốc, Bách Đạt đế quốc ở phía sau đánh lén đã không biết bao nhiêu lần. Ta nói
với ngươi, Phỉ Lệ đế quốc chúng ta còn thù Bách Đạt đế quốc sâu hơn cả đối với
Vạn Thú đế quốc”.

Ô Nha xoẹt một chút đứng lên, liền đi ra ngoài. Chu Duy Thanh nhịn không được
hỏi: "Ô Nha, ngươi định làm cái gì thế? "

Ô Nha đáp : "Mài búa, mài búa".

Vẻ mặt Diệp Phao Phao bi phẫn nói: “Các vị lão huynh, các ngươi không thể như
vậy! Ta muốn ra sân! Duy Thanh, ngươi nói xem vận khí của ngươi mà không tốt
nữa, nếu vòng thứ nhất rút thăm mà lại đánh với Bách Đạt đế quốc thì thật là
tốt a.”
Chu Duy Thanh tức giận nói: “Ta ngất, đội trưởng tạm thời này cũng quá dễ làm
rồi, vẫn còn muốn cái gì động viên trước khi chiến đấu sao? Xem bộ dạng xúc
động của các ngươi kìa, gì cũng không nói nổi rồi. Nhanh, đi tu luyện thôi.
Băng Nhi, chúng ta trở về phòng làm chút chút yêu đương đi”.

“Phi”. Băng Nhi mặt cười phớt hồng hôn hắn một cái, xoay người bỏ đi.

Từ sau khi mọi người bị thương ở trận chiến trước, vốn cảm xúc mọi người đều
có chút trầm xuống, thông qua việc rút thăm lần này, ngược lại đều làm tinh
thần bọn hắn trở nên hưng phấn, đây là một điều Chu Duy Thanh vô luận thế nào
cũng thật không ngờ.

Thiên Châu Đại Tái cuối cùng cũng bắt đầu, toàn bộ có hai mươi bốn chiến đội,
tại vòng thứ nhất tổng cộng sẽ có mười hai cuộc tranh tài, mỗi một tổ có sáu
chiến đội từng cặp chiến đấu. Đều có ba cuộc tranh tài. Cùng ngày toàn bộ phải
tiến hành xong tất, ba ngày sau lại tiếp tục tiến hành đợt thứ hai.

Thân là đội trưởng tạm thời, lúc này Chu Duy Thanh mang theo Phỉ Lệ Chiến Đội
rời khỏi tửu điếm. Hiện tại hắn có chút buồn bực, nguyên nhân rất đơn giản,
bọn họ thậm chí năm đội viên chính thức cũng không gộp đủ, tính cả Chu đội
trưởng chúng ta thì cũng chỉ có bốn mạng mà thôi.

Ngày hôm qua vừa nghe nói trong tổ còn có Bách Đạt đế quốc tranh tài, mấy vị
bị thương kia đang liều mạng tu luyện chữa thương, chiến ý đó cũng không phải
là loại bình thường a. Dựa theo sự rút thăm thi đấu vòng thứ nhất, bọn họ
tranh tài cùng Bách Đạt đế quốc ở lượt trận thi đấu thứ ba trong tổ. Hiện tại
mấy vị bị thương cũng tranh thủ thời gian hồi phục thêm một ít sức lực, đợi
đến lúc đó tham chiến càng thêm tốt. Vì vậy, cuộc tranh tài ngày hôm nay còn
chưa phải đánh, Phỉ Lệ chiến đội cũng phải càng cố gắng hết sức. Dù sao, bốn
người bọn họ cũng phải tham gia đánh liên tiếp năm trận, nhưng mà lặp lại
nhiều trận như vậy cũng sẽ khiến cho thực lực suy yếu đi không ít.

Ngày hôm qua mà so sánh với ngày hôm nay thì quảng trường Trung Thiên náo
nhiệt hơn hẳn. Ngay sáng sớm, xung quanh quảng trường cũng đã bị vây kín toàn
bộ, nhìn đâu cũng thấy chật như nêm cối. Nếu như không phải phía quan viên
Trung Thiên đế quốc đã an bài đầy đủ thông đạo chuyên môn cho hai mươi bốn
chiến đội dự thi thì e rằng bọn họ muốn tới sân đấu tranh tài cũng không thể
qua được.


Thiên Châu Biến - Chương #230