Hai Phần Oan Gia Ngõ Hẹp (hạ)


Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻

Những người này mặc dù là cùng sau lưng Bạch Cửu, nhưng bọn hắn đối với Chu
Duy Thanh ba người lại có loại nhìn như không thấy cảm giác, phảng phất trong
lòng bọn họ, căn bản không có sướng vui đau buồn, thậm chí không có bất kỳ cái
gì tâm tình. Đây mới là điều để cho Chu Duy Thanh cảnh giác.

Bạch Cửu ngẩng đầu lên, ngang nhiên nói: "Đó là đương nhiên. Đế quốc Khắc Lôi
Tây chúng ta làm sao có thể so sánh với Thiên Cung đế quốc? Mấy vị phía sau ta
toàn là Thiên Châu sư cả, Thiên Cung đế quốc có sao? "

Thượng Quan Băng Nhi lạnh lùng nói: "Ta không có phản bội Thiên Cung đế quốc,
hiện tại sẽ không, về sau cũng đồng dạng sẽ không. Khắc Lôi Tây đế quốc có
thực lực tham gia Thiên Châu Đại Tái sao? Theo ta đây phải là đội thứ hai của
Bách Đạt thì có. "

"Vậy thì thế nào?" Trong mắt Bạch Cửu hiện lên một tia hận ý, chuyện tè ra
quần lần trước đối với hắn vẫn còn như mới a! Đối với mỹ nữ Thượng Quan Băng
Nhi, thế nhưng hắn lại tràn đầy oán hận, không một chút cảm giác thương hoa
tiếc ngọc. "Cứ cho chúng ta là đội thứ hai của Bách Đạt, ít nhất Bách Đạt Đế
Quốc đồng ý ủng hộ chúng ta. Các ngươi thì sao? Cho dù đi tới Phỉ Lệ Đế Quốc,
lấy chút đỉnh tu vi của các ngươi, chỉ sợ cũng chỉ thành phần dự bị mà thôi.
Ít nhất Khắc Lôi Tây đế quốc chúng ta vẫn còn được tham gia thi đấu, các ngươi
chỉ ăn nhờ ở đậu mà thôi . "

Thượng Quan Băng Nhi còn muốn nói tiếp cái gì, lại bị Chu Duy Thanh kéo lại:
"Băng nhi, chúng ta đi." Nói xong, hắn mang theo Thượng Quan Băng Nhi và Ô Nha
rời đi.

Trải qua chuyện vừa rồi, Chu Duy Thanh hai mắt híp lại: "Hy vọng rút thăm vận
khí tốt có thể cùng Khắc Lôi Tây chiến đội chung một tổ. " Hắn mặc dù rất muốn
giết chết tên khốn trước mắt này, nhưng nơi này dù sao cũng là chỗ ghi danh
của Thiên Châu Đại Tái, bây giờ không phải là lúc trả thù.

"Ngươi..." Bạch Cửu muốn phát tác thì ba người Chu Duy Thanh đã đi ra ngoài.
Tùy tùng Lạc Hiểu Dạ của hắn chặn lại nói: "Điện hạ, đừng cùng đám người này
chấp nhặt, không nên làm ảnh hưởng đại kế của chúng ta. "

Lúc Bạch Cửu nhìn về phía tùy tùng thanh mi mục tú này, sắc mặt mới hòa hoãn
lại vài phần, sờ sờ mặt của hắn, ôn nhu nói: "Vậy tạm thời buông tha bọn họ.
Hừ, phải là ta mong gặp bọn họ trong Thiên Châu Đại Tái mới đúng. "

Trên mặt Lạc Hiểu Dạ ửng đỏ, ánh mắt nhìn Bạch Cửu nhất thời có chút mê ly.

Lại lần nữa bước trên quảng trường Trung Thiên, Chu Duy Thanh liền phun ra một
ngụm trọc khí. Thượng Quan Băng Nhi rõ ràng cảm giác được, lúc này toàn thân
hắn đều căng thẳng.

Chu Duy Thanh nhìn trời cao, thì thào nói: "Thiên CHâu Đại Tái lần sau, ta
nhất định sẽ dẫn theo Thiên Cung chiến đội đi tới nơi này. Khi đó, mục tiêu
của chúng ta cũng chỉ có một, đó chính là quán quân. "
Đây là câu cuối mà Chu Duy Thanh nói, hắn không đi mua mấy đồ ăn vặt bên đường
kia, mà là lấy tốc độ nhanh nhất trở lại trong tửu điếm, đi thẳng về phòng tu
luyện. Thượng Quan Băng Nhi không có khuyên giải an ủi hắn cái gì, bởi nàng
biết, ý chí chiến đấu của nam nhân cùa mình đã bị khơi dậy. Cũng không phải
bởi Bạch Cửu mà bởi vì Thiên Cung đế quốc quá yếu.

Ba ngày chớp mắt đã qua, hôm nay là buổi rút thăm của Thiên Châu đại tái.

Sáng sớm, nội thành Trung Thiên thật náo nhiệt. Từ đêm hôm qua, nội thành đã
khống chế số người được vào, Thiên Châu Đại Tái đúng là cho dân chúng vào xem,
nhưng số dân ngoại thành thật sự nhiều lắm, nếu để cho bọn họ đều vào thành,
chỉ sợ toàn bộ nội thành sẽ chật như nêm. Mặc dù ngày mai mới là trận đấu
chính thức, nhưng nghi lễ ngày hôm nay hấp dẫn không ít người, rất nhiều người
muốn biết tình hình phân tổ. Còn có không ít người muốn lấy Thiên Châu Đại Tái
để cá độ.

Quảng trường Trung Thiên đã sớm giới nghiêm, Đại môn hoàng cung và pho tượng
khổng lồ kia đã sớm biến hóa cực lớn.

Trước cửa hoàng cung, một cái đài cao hơn hai mươi thước đã sớm xây dựng xong,
nơi này là dùng để xem lễ. Phía trên đồng thời có thể chứa mấy trăm người xem
cuộc đấu, chỉ có Trung Thiên đế quốc cao tầng cùng một ít đại nhân vật mới có
thể đi lên chủ tịch đài này.

Phía trước chủ tịch đài, một tòa bình đài hình vuông có chu vi năm mươi thước
đã dựng xong. Bề mặt bình đài cách mặt đất năm thước, trên chủ tịch đài có thể
thấy rõ ràng. Không hề nghi ngờ, đây là đài thi đấu sử dụng cho vòng loại và
bát cường thi đấu.

Toàn bộ đài thi đấu này được tạo bởi Kim Cương Nham, nhằm chống lại lực phá
hoại cường đại của Thiên Châu sư. Các khối Kim Cương nham cũng được chuẩn bị
bên cạnh, một khi đài thi đấu bị phá hư nghiêm trọng, cũng có thể tiến hành
chữa trị trong thời gian ngắn nhất.

Ngoại trừ như vậy ra, tại xung quanh đài thi đấu, ngoại trừ chủ tịch đài ở một
hướng, ba hướng khác đều có xây dựng phòng nhỏ, đây là chuẩn bị nơi ở cho các
chiến đội.

Lần Thiên Châu đại tái này, đến báo danh có hai mươi bốn chiến đội của các
quốc gia. Nếu chia làm bốn tổ, mỗi tổ sẽ có sáu chiến đội. Bởi vậy, xung quanh
cũng chính là hai mươi bốn phòng nhỏ. trong đó, phương hướng đối mặt chủ tịch
đài, có bốn phòng nghỉ lớn nhất, không hề nghi ngờ, đây là bởi vì bốn đội hại
giống mà chuẩn bị. Phân biệt giai cấp bất cứ lúc nào cũng tồn tại.
Mặt trời lên cao.

Các chiến đội trải qua sự kiểm tra hào bài, mới đi vào quảng trường, trước cửa
mỗi gian phòng nghỉ, đều có tên của mỗi quốc gia.

Phỉ Lệ Chiến Đội hôm nay chỉ tới hai người là Thượng Quan Băng Nhi và Chu Duy
Thanh. Các chiến đội khác hầu như cũng chỉ phái một hoặc hai người mà thôi.
Tướng mạo và khí chất của Thiên Châu sư rất dễ bán đứng năng lực của họ, hiện
tại trận đấu chưa chính thức bắt đầu, tự nhiên không vội lộ diện.

Bởi vì lần trước Phỉ Lệ chiến đội biểu hiện rất tốt, thành tích được đánh giá
đứng thứ năm. Bởi vậy, phòng nghỉ của Phỉ Lệ chiến đội nằm ở bên trái phòng
của bốn chiến đội hạt giống.

Chu Duy Thanh đi đến cửa phòng nghỉ thì dừng lại, có chút tò mò hướng tới
phòng nghỉ của bốn chiến đội hạt giống. Hắn phát hiện, bốn phòng nghỉ kia căn
bản không có ai. Bốn đội này thế nhưng không thèm phái người.

Kiêu ngạo thế sao? Mặc dù bọn hắn mỗi đội tại một tổ, vị trí đã định, nhưng
là, bọn họ không thèm để ý xem đội nào cùng tổ với mình. Tự tin xuất phát từ
thực lực, Chu Duy Thanh vẫn rất tin những lời này. Nhưng là, cỗ ý niệm bất
phục trong đầu hắn càng thêm mãnh liệt.

Đại biểu Khắc Lôi Tây đế quốc đến rút thăm đúng là Bạch Cửu với tiểu tùy tùng
kia. Bởi vì lần trước bọn họ căn bản không có thể đến dự thi, nên lần này là ở
vị trí ngoài cùng.

Mọi chuyện cuối cùng vẫn không như mong muốn, cuối cùng Chu Duy Thanh vẫn
không thể rút được lá thăm có ký hiệu cùng tổ với Khắc Lôi Tây đế quốc. Nhưng
Chu Duy Thanh phát hiện, Phỉ Lệ chiến đội cùng Bách Đạt chiến đội được phân
cùng một tổ, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Phỉ Lệ Chiến Đội phân đến tổ ba, chiến đội hạt giống là Đan Đốn chiến đội đến
từ phía nam Hạo Miểu đại lục. Mà sau lưng Đan Đốn đế quốc có Huyết Hồng Ngục,
một trong ngũ đại thánh địa. Quy mô Đan Đốn Đế Quốc cùng Phỉ Lệ Đế Quốc không
sai biệt lắm, nhưng bởi vì có Huyết Hồng ngục ủng hộ, chỉnh thể thực lực cũng
không phải là Phỉ Lệ Đế Quốc có khả năng so sánh được.

Ngoại trừ Đan Đốn chiến đội, Phỉ Lệ Chiến Đội cùng Bách Đạt Chiến Đội, ba
chiến đội sau theo thứ tự là Mễ Âu vương quốc chiến đội, Thiết Thành vương
quốc chiến đội, Tạp Hi vương quốc chiến đội.
Ba chiến đội này đều đến từ phía đông đại lục, mặc dù là nước nhỏ, nhưng thực
lực lại trên cả Thiên Cung đế quốc và Khắc Lôi Tây đế quốc. Sở dĩ xưng là
vương quốc mà không phải đế quốc, đó là bởi vì vị trí địa lý của chúng.

Tại phía đông đại lục, có hai đại Cường Quốc là Bảo Phách đế quốc cùng Cách Lý
Sai Nặc Đế Quốc. Hai đại đế quốc này cực kì cường thế, nhất là Bảo Phách đế
quốc, sau lưng bọn họ có một trong ngũ đại Thánh Địa, đệ nhất Đông vực Hữu
Tình cốc ủng hộ. Bị bọn họ áp bách, một số quốc gia chỉ có thể xưng vương
quốc, hơn nữa hằng năm phải tiến cống. Quan hệ của Bảo Phách đế quốc và Cách
Lý Sai Nặc Đế Quốc cũng có mâu thuẫn giống như giữa Bách Đạt đế quốc và Phỉ Lệ
đế quốc, chỉ là khoảng cách hai nước rất xa, phân biệt ở hai góc Đông Nam cùng
Đông Bắc đại lục, ở giữa còn có mười bảy tiểu quốc cách trở, nên mới xem như
tương đối bình tĩnh.

Mà những nước nhỏ này khoảng cách gần Trung Thiên đế quốc, hai đại đế quốc
cũng không dễ xâm lược, nên tạm thời bình tĩnh.

Bảy quốc gia mạnh nhất đại lục có bốn quốc gia có thánh địa ủng hộ, theo thứ
tự là Vạn Thú Đế Quốc, Trung Thiên đế quốc, Đan Đốn Đế Quốc cùng Bảo Phách đế
quốc. Bọn họ cũng chính là bốn chiến đội hạt giống. Mà còn lại trong ba cường
quốc, hai nước Bách Đạt và Phỉ Lệ thế nhưng lại vào cùng một tổ, không hề nghi
ngờ, tổ ba đã trở thành một tổ tử thần, chắc chắn chiến đấu cực kỳ kịch liệt.
Huống chi, hai nươc vốn đã là thù địch. Chỉ là, không có ai biết, bây giờ Phỉ
Lệ Chiến Đội cũng không hoàn chỉnh, cần nhờ Chu Duy Thanh tu vi Tam châu làm
chủ tướng. Kế tiếp, chính là rút thăm xem đối thủ vòng thứ nhất là ai, vận khí
của Chu Duy Thanh so với lúc trước tốt hơn nhiều, rút ra được tổ có thực lực
yếu kém nhất là Mễ Âu vương quốc chiến đội.

Điều này cũng làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm, nếu như vòng thứ nhất đã gặp Bách
Đạt Đế Quốc, mà bọn Lâm Thiên Ngao lại không thi đấu được, thật là một chút
nắm chắc hắn cũng không có. Không hề nghi ngờ, trận quyết định xem bọn họ có
vào được bát cường hay không, cũng chính là phải đối mặt với Bách Đạt Đế Quốc.
Mà đối thủ của Bách Đạt Đế Quốc ở vòng thứ nhất, rõ ràng là Đan Đốn chiến đội.

Toàn bộ rút thăm quá trình hết một canh giờ thời gian. Rút thăm kết thúc, ngay
lúc Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi và những người khác đồng dạng
chuẩn bị đi ra phía ngoài. Đột nhiên, Thượng Quan Băng Nhi thân thể mềm mại
run lên, cước bộ ngừng lại, ánh mắt đột nhiên đọng lại ở một phương hướng, tựa
hồ nhìn thấy điều gì khiến nàng hết sức rung động thật.

Hắc hắc, người Thượng Quan Băng Nhi thấy là ai mà có thể khiến nàng rung động
như vậy? Đoán được không?


Thiên Châu Biến - Chương #229