Cường Đại Tiểu Vu Nữ (hạ)


Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻

Tại ngắn ngủi ngốc trệ bên trong, Chu Duy Thanh không khỏi cúi đầu hướng tự
chỉ ngực vị trí nhìn lại, hắn biết, không hề nghi ngờ, thân thể của mình biến
hóa, đều là bởi vì Mèo Mập thăng cấp quan hệ. Mặc dù hắn lúc ấy hôn mê không
biết xảy ra chuyện gì, nhưng là, rất hiển nhiên chính mình là từ trên thân Mèo
Mập đạt được không ít chỗ tốt, thậm chí không có kinh lịch xông huyệt thống
khổ, đuôi náo huyệt liền xuyên suốt.

Đưa tay vào ngực, tại Mèo Mập trên đầu sờ lên, Chu Duy Thanh có chút cảm thán
nói: "Cám ơn, Mèo Mập, nguyên lai ngươi đem ta quần áo chơi đùa không còn là
vì giúp ta."
Mèo mập đang quạu quọ xù lông nơi lồng ngực, bị hắn vuốt ve nhất thời đờ ra.
Nghe được những lời nói của Chu Duy Thanh, chẳng hiểu vì sao trong lòng nó
chợt nảy sinh một cảm giác ấm áp không nói nên lời, một cảm giác mà từ lúc
chào đời đến nay nó chưa từng cảm thụ, cho dù có ở bên phụ thân của mình đi
chăng nữa.

Vừa nói Chu Duy Thanh vừa bước ra khỏi động. Vốn hắn còn muốn nựng nịu Mèo mập
mấy câu, nhưng khi nhìn thấy tình huống bên ngoài lập tức thất kinh. Chỉ thấy
thân hình Chu Duy Thanh nhoáng lên một cái đã lao tới chỗ Thượng Quan Băng Nhi
đang nằm lả ra trên mặt đất.


  • Chuyện gì?... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?

Chu Duy Thanh ôm choàng lấy Thượng Quang Băng Nhi rồi để nàng tựa lên ngực
mình. Khóe mắt hắn ngập tràn tơ máu, khí tức hung lệ từ trên người bộc phát ra
ngùn ngụt. Hắn không một chút do dự siết chặt lấy Thượng Quang Băng Nhi, chậm
rãi truyền Thiên lực vào nội thể nàng.

Cảnh tượng trước mắt đã làm cho Chu Duy Thanh hoàn toàn chấn động. La liệt
trên mặt đất là vô số xác Thiên thú, máu tươi đọng thành vũng loang lổ hôi
tanh. Khi hắn ở Thiên Cung Doanh cũng từng tham dự không ít nhiệm vụ săn bắt
Thiên thú, nên chỉ cần liếc mắt nhìn đống xác của đám Thiên thú đã chết này
hắn cũng đủ biết cấp bậc của chúng không hề thấp kém. Hơn nữa, lúc này hầu như
toàn bộ chiến đội Phỉ Lệ ai nấy đều trọng thương, nửa nằm nửa ngồi trên mặt
đất. Tình cảnh như vậy, làm sao hắn có thể không nổi điên lên cho được?

Khi Thiên lực Chu Duy Thanh rót vào, Thượng Quan Băng Nhi bắt đầu có dấu hiệu
khôi phục. Trong số những người ở đây chỉ có nàng không bị thương, mà chỉ vì
một thời gian dài liên tục chiến đấu không ngừng nghỉ đã khiến nàng mệt mỏi
suy kiệt rồi thoát lực. Giờ này được thấy Chu Duy Thanh bình an vô sự xuất
hiện trước mắt mình, nàng mới thở phào nhẹ nhõm rồi tựa sát vào lồng ngực của
hắn, cảm thụ sự ấm áp và lo lắng truyền đến. Nhất thời vành mắt nàng đỏ ửng
lên:


  • Chu Béo, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại chàng! Chàng không có
    chuyện gì thì quá tốt rồi!

Chu Duy Thanh siết Thượng Quan Băng Nhi thật chặt. Một cảm giác sợ hãi mãnh
liệt tràn ngập trong lòng làm khuôn mặt hắn trở nên tái mét. Cái cảm giác gần
như mất đi Thượng Quan Băng Nhi vốn chưa bao giờ xuất hiện bao giờ lúc này đã
dọa hắn hoảng kinh lên.


  • Chu Béo, thiếp không sao, chỉ hơi mệt mỏi thôi, chàng mau tới xem những
    người khác đi. Ba ngày vừa qua thủ hộ cho chàng cùng Mèo mập, bọn họ đã phải
    trải qua hàng chục trận chiến đó. Nhất là vừa rồi, đột nhiên ở đâu xuất hiện
    một thiếu nữ áo đen tập kích, gần như đem chúng ta giết sạch.

Lập tức Chu Duy Thanh hiểu ra vài phần. Hắn không phải dạng người ngu ngốc,
liền đoán được mấy ngày qua Thiên thú đổ xô đến công kích rất có thể là vì Mèo
mập thăng cấp. Mọi người vì bảo vệ họ mới phải cố thủ ở bên ngoài, chiến đấu
cho tới bây giờ. Ba ngày, suốt ba ngày đó! Đến Băng Nhi cũng mệt mỏi mà thoát
lực thì có thể tưởng tượng được những trận chiến trước đó thảm liệt đến cỡ
nào.

Cẩn thận đem Thượng Quang Băng Nhi đặt trên mặt đất, Chu Duy Thanh nhanh chóng
đến bên cạnh Lâm Thiên Ngao.

Không thể nào không nói, Lâm Thiên Ngao quả thật xứng đáng là đội trưởng của
chiến đội Phỉ Lệ. Thương thế gã không hề nhẹ, nhưng hiện tại vẫn có thể tự
ngồi mà vận công chữa thương.

Riêng về ý chí kiên cường, gã cũng đã vượt xa những người khác.


  • Đội trưởng, huynh thế nào rồi?

Chu Duy Thanh chăm chú nhìn Lâm Thiên Ngao, càng lúc càng kinh ngạc. Sắc mặt
Lâm Thiên Ngao trắng bệch, hơi thở dồn dập, cơ thịt trên mặt không ngừng run
rẩy. Hiển nhiên gã đang phải chịu đựng nỗi thống khổ không hề nhỏ. Lực phòng
ngự của gã Chu Duy Thanh hiểu rất rõ, ngay cả một cường giả Ngũ châu với tổ
hợp Ngưng hình thuẫn kiên cố như vậy mà còn trọng thương, cũng đủ hiểu mức độ
giao phong kịch liệt ra sao.

Thiên châu của Chu Duy Thanh không có thuộc tính Sinh mệnh nên hắn không thể
chữa thương cho Lâm Thiên Ngao. Việc hắn có thể làm lúc này chỉ là truyền sang
một ít Thiên lực, trợ giúp quá trình hồi phục của Lâm Thiên Ngao mau chóng hơn
mà thôi.

Hắn bèn ngồi ngay ngắn phía sau, áp song chưởng vào lưng Lâm Thiên Ngao rồi
chậm rãi truyền Thiên lực sang nội thể gã.

Khi Thiên lực từ từ được đưa vào, lập tức Chu Duy Thanh phát hiện một chuyện
hết sức kỳ quái. Trong cơ thể Lâm Thiên Ngao có một luồng khí tức mà hắn cảm
thấy vô cùng quen thuộc. Lượng Thiên lực Chu Duy Thanh đưa vào càng nhiều thì
cảm giác thân thuộc này càng trở nên rõ ràng hơn.

Rồi luồng khí đó đột ngột từ cơ thể Lâm Thiên Ngao truyền qua bàn tay Chu Duy
Thanh, khiến cho vòng tròn thuộc tính trong người hắn lập tức tự động xoay
chuyển đến khu vực màu xám tro, nơi đại diện cho thuộc tính Tà ác.


  • Sao lại thế này?
    Chu Duy Thanh lắp bắp kinh hãi! Chẳng lẽ hắn đột phá đệ nhị trọng của Bất Tử
    Thần Công đã khiến cho năng lực thôn phệ có thể tự động sử dụng mà không cần
    thi triển Tà ma biến? Nhưng trước mắt chính là Lâm Thiên Ngao, làm sao hắn có
    thể thôn phệ Thiên lực của gã được chứ?

Khi Chu Duy Thanh còn đang kinh ngạc không hiểu chuyện gì xảy ra, thì luồng
khí lạnh buốt tràn vào tay hắn càng lúc càng mãnh liệt. Hơn nữa, hắn bỗng
nhiên phát hiện, luồng khí này vốn không phải hệ Mộc của Lâm Thiên Ngao như
hắn nghĩ, mà lại là Thiên lực vô cùng âm lãnh của Tà thuộc tính.

Lúc này, Thiên lực tràn ngập thuộc tính tà ác kia đang bị song chưởng Chu Duy
Thanh hút đi. Hắn có thể cảm giác rõ ràng được phần cơ nơi lưng Lâm Thiên Ngao
đã buông lỏng ra vài phần, khiến gã có thể ngồi thẳng lên được rồi.

Thiên lực thuộc tính Tà ác mà hắn đang hấp thu cũng không hoàn toàn thuần
khiết mà trộn lẫn một chút khí tức Hắc ám, nhưng sau khi bị Chu Duy Thanh hút
vào thể nội đều bị xoáy khí nơi mười ba đại tử huyệt cắn nuốt hết. Trải qua
vài lần chuyển hóa, Chu Duy Thanh liền nhận thấy Thiên lực trong cơ thể không
hề bị giảm đi mà còn tăng lên không ít, hơn nữa không phải là tạm thời mà là
toàn bộ tu vi tăng trưởng.


  • Ta không sao rồi..!

Lâm Thiên Ngao thở dài! Thật ra lúc nãy một chưởng của Tiểu Vu Nữ đánh lên
trên tổ hợp Ngũ châu Ngưng hình thuẫn của gã, suýt chút nữa đã làm nó vỡ tung.

Ba ngày vừa qua, Lâm Thiên Ngao là chủ lực của toàn đội, tiêu hao thực sự quá
lớn, nếu không thì Tiểu Vu Nữ chưa chắc đã dễ dàng đắc thủ như vậy. Sau khi bị
thương nặng, gã còn gặp thêm khó khăn từ luồng tà khí âm lãnh kia. Hơi thở
tràn ngập tà ác đó sau khi tiến vào trong cơ thể Lâm Thiên Ngao, không ngừng
ăn mòn Thiên lực và phá hư các kinh mạch, tuy gã đã liều mạng thúc dục Thiên
lực áp chế, nhưng lại không thể đem nó khu trừ. Lâm Thiên Ngao biết, nếu cứ
tiếp tục để như vậy thì dù thương thế gã có tạm thời hồi phục, tà khí còn lưu
lại bên trong nhất định sẽ âm thầm tàn phá, khiến nội thương vĩnh viễn không
thể loại trừ.

Trong khi gã đang lo lắng, Chu Duy Thanh đã đến bên cạnh rồi áp song chưởng
lên lưng. Lập tức Lâm Thiên Ngao nhận thấy luồng tà khí buốt giá nãy giờ vẫn
làm khó gã bất ngờ bị Chu Duy Thanh hút đi cực nhanh. Không bị tà khí hoành
hành, Lâm Thiên Ngao đã có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này mới tự thân
thúc dục Thiên lực trong cơ thể tiến hành cứu chữa.


  • Duy Thanh, ngươi qua bên kia xem Túy Bảo như thế nào đi, hắn mới là kẻ bị
    thương nặng nhất, có lẽ cũng đang bị tà khí quấy nhiễu. Mau cứu hắn rồi hãy
    đến Tiểu Tứ, Ô Nha! Diệp Phao Phao chỉ ngất đi vì quá mệt thôi, còn Tiêu Viêm
    thì do thiêu đốt ngọn lửa sinh mệnh của bản thân, nên chỉ có cách tự mình khôi
    phục.

Cho dù lúc này Lâm Thiên Ngao bị thương không nhẹ, nhưng gã vẫn thực hiện
trách nhiệm của một đội trưởng. Đây không phải lúc để gã thắc mắc vì sao Chu
Duy Thanh có thể hóa giải Tà lực băng giá trong cơ thể mà vẫn chú trọng tới
chuyện chữa thương cho toàn đội là trước nhất.

Nửa canh giờ sau, Chu Duy Thanh mới hút hết Tà lực trong cơ thể mọi người,
đồng thời tập trung Tà lực của đồng bạn về một chỗ rồi chậm rãi chuyển hóa.
Thứ lực lượng tà ác này đối với hắn thật giống như tiên đan diệu dược vậy, sau
khi hấp thụ, Thiên lực của hắn lúc này chỉ có tăng thêm chứ không hề giảm đi
chút nào.
Sau khi mang tất cả tụ lại, Chu Duy Thanh mới nhận thức rõ ràng hậu quả trầm
trọng của trận chiến vừa rồi. Trong tám người, chỉ có Thượng Quan Băng Nhi là
không bị thương. Diệp Phao Phao từ trạng thái mê man cũng đã tỉnh lại, trong
ba ngày chiến đấu, trên người y chỉ có vài vết thương nhẹ. Ô Nha ngoài chuyện
bị Thiên lực tà ác ảnh hưởng cũng có thể xem như thương tích không nhiều.
Nhưng những người còn lại thì thật sự không ổn...

Túy Bảo bị thương quá nặng! Mặc dù Chu Duy Thanh đã hút hết tà khí ra, nhưng
vì nó đã ở trong cơ thể y quá lâu khiến trong chốc lát Túy Bảo không cách nào
khôi phục hoàn toàn, do đó kinh mạch nội thể cũng chấn thương rất nhiều. Người
tơi tả kế tiếp chính là Tiểu Viêm! Vì dồn sức quyết chiến với Tiểu Vu Nữ, Tiểu
Viêm đã thiêu đốt ngọn lửa sinh mệnh của mình, nên nhìn thoáng qua thì trên
người không có vết thương nào, nhưng thật ra bên trong nguyên khí lại tổn
thương trầm trọng. Lúc này y cũng giống như Túy Bảo, hôn mê bất tỉnh! Tình
huống của Tiểu Tứ cũng chẳng tốt hơn, thương thế của y mặc dù không bằng hai
người kia, nhưng nội phủ cũng tổn thương giống như Lâm Thiên Ngao, cần phải
tĩnh dưỡng một thời gian khá dài mới hi vọng hồi phục.

Chu Duy Thanh im lặng thu thập các loại tài liệu trên thi thể đám Thiên thú.
Từ lúc hấp thụ hết Tà lực và nghe mọi người kể lại sự tình từ đầu chí cuối,
chân mày Chu Duy Thanh thủy chung vẫn không hề giãn ra. Vì bảo vệ hắn cùng Mèo
mập mà bảy người kia đã nhất quyết không chịu rời đi. Bất luận bọn họ có suy
nghĩ gì, thì phần ân tình to lớn này, Chu Duy Thanh không thể không gánh vác.
Mà quan trọng hơn, vì bảo vệ hắn mà bốn người Lâm Thiên Ngao trọng thương.
Cuộc so tài tại Thiên Châu đại hội sắp tới phải làm sao bây giờ? Bọn họ đã
quyết chí tiến vào tứ cường, nhất là với đội trưởng Lâm Thiên Ngao, gã đã hai
mươi chín tuổi rồi, đây chính là cơ hội cuối cùng gã có thể tham dự và cũng là
tâm nguyện cuối cùng trước khi gã trở thành Truy tùy giả cho hắn!

Mèo mập sau khi thăng cấp, khí tức hấp dẫn Thiên thú cũng không còn phát ra
nữa. Nên sau khi tạm thời nghỉ ngơi tại chỗ ba ngày, thành viên trong chiến
đội Phỉ Lệ cũng xem như tạm ổn. Tiểu Viêm và Túy Bảo lần lượt tỉnh lại. Mặc dù
không ai hé miệng trách cứ Chu Duy Thanh bất cứ điều gì, nhưng từ đôi mắt ảm
đạm của họ, Chu Duy Thanh vẫn có thể nhìn ra được nhiều thứ!

Màn đêm buông xuống, ngồi vây quanh đống lửa, tất cả ăn bữa tối mà Chu Duy
Thanh chuẩn bị cho mọi người. Ai nấy đều có chút trầm lặng.

Đột nhiên, Túy Bảo nãy giờ vẫn cúi đầu chợt ngẩng phắt lên rồi phá vỡ cái
không khí im lặng nặng nề đó:


  • Đội trưởng, hay là chúng ta trở về đi.

Nhiều người bị thương như vậy, chiến đội Phỉ Lệ còn có thể tham gia so tài
trong đại hội Thiên Châu được nữa sao?


Thiên Châu Biến - Chương #225