Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻
Cùng bên ngoài hang động náo nhiệt so sánh, trong huyệt động lúc này lại là
hoàn toàn yên tĩnh, tại kia cực tứ sắc quang mang bao phủ kén lớn bên trong,
không ngừng tản mát ra ma lực kỳ dị ba động, mơ hồ có thể nhìn thấy màu đen
cùng lam sắc hai loại khác biệt ma văn lặng lẽ dao động. Vừa mới bắt đầu thời
điểm, tựa hồ là kia lam sắc ma văn khá là cường thế, có thể theo thời gian
trôi qua, cái kia màu đen ma văn tự thân khí tức tựa hồ là bị kích phát ra
tới, vậy mà dần dần có áp đảo kia lam sắc ma văn phía trên xu thế.
Cả hai dây dưa cùng nhau, lượn vòng, mà phía ngoài tứ sắc quang mang cũng biến
thành càng ngày càng mãnh liệt lên tới.
Vận khí của chiến đội Phỉ Lệ cũng coi như “quá tốt”, bởi vốn đúng như những gì
Lâm Thiên Ngao nói lúc trước, quãng đường giữa hai nước này, bình thường sẽ
không xuất hiện Thiên thú. Rừng sâu mặc dù cũng có Thiên thú tồn tại, nhưng
khoảng cách từ đây tới nơi đó lại rất xa, mà khí tức Mèo mập phát tán ra trong
quá trình thăng cấp cũng chỉ tồn tại trong một khoản cách giới hạn.
Ấy thế mà sau khi Huyết Diễm Sư và Hắc Ám Ma Viên tấn công thì mới ba canh giờ
sau bọn họ đã nghênh đón đợt tập kích tiếp theo. Rồi từ đó, vài canh giờ một
lần lại phải nghênh đón một hoặc hai con Thiên thú. Mặc dù ứng phó khá là khó
khăn nhưng bọn họ vẫn còn chịu đựng được.
Đồng thời, mọi người cũng dần phát hiện một quy luật, là mỗi con Thiên Thú tới
đây công kích, trạng thái tinh thần đều có vẻ không ổn định. Và cũng chính vì
vậy chúng không sao phát huy được toàn bộ thực lực. Mà lạ một điều, phần lớn
Thiên thú tấn công đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là Tông cấp hạ vị mà thôi.
Nhưng nháy mắt đã ba ngày trôi qua, trong những lần chống đỡ tấn công tiếp
theo không ngờ lại xuất hiện một con Thiên thú Tông cấp thượng vị thực lực vô
cùng cường đại. May mà thời khắc mấu chốt Thượng Quan Băng Nhi đã thả hai con
Băng Phách Thiên Hùng ra, mới có thể miễn cưỡng chặn đứng, nhưng cái giá phải
trả cũng là toàn đội bị thương.
Tiểu Tứ phệt mông ngồi dưới đất, hào hển thở dốc:
Suốt ba ngày, bọn họ không sao biết lúc nào thì Thiên thú sẽ tới, vì vậy, cả
ba ngày bọn họ đều bị vây trong trạng thái cảnh giác. Thiên thú từng đợt từng
đợt đến, bọn họ từng đợt từng đợt ngăn cản. Tuy trạng thái những con Thiên thú
này không ổn định, có phần nào ảnh hưởng tới linh tính và trí khôn của chúng,
nhưng như thế lại đồng nghĩa với việc không thể đánh đuổi mà chỉ có cách đánh
chết chúng mà thôi.
Thương thế cùng Thiên Lực tiêu hao còn có thể phục hồi, nhưng tinh thần thì
khác. Liên tục ba ngày ba đêm chiến đấu, bất luận là ai cũng sẽ cảm thấy mệt
mỏi. Lâm Thiên Ngao tâm chí kiên định, Ô Nha tinh thần lúc nào cũng hừng hực
là còn khá một chút, còn những người khác đều có vẻ không chịu nổi nữa rồi.
Lúc này ai mạnh ai yếu đều bộc lộ rõ ràng. Kẻ đầu tiên không chịu được không
phải là người có tu vi thấp nhất như Thượng Quan Băng Nhi mà lại là Diệp Phao
Phao.
Diệp Phao Phao mặc dù là Thiên châu sư Tứ châu, nhưng từ nhỏ chỉ sống trong an
nhàn sung sướng, có bao giờ phải đối mặt với những trận chiến với cường độ cao
như vậy? Nên lúc này y đã gục đầu vào vách đá mà ngủ mê man. Người thứ hai
xuất hiện vấn đề, vẫn không phải là Thượng Quan Băng Nhi, bởi hai năm ở Thiên
Cung Doanh ma luyện, loại tình huống này nàng nào phải chưa từng gặp qua?
Huống chi, người mà nàng bảo vệ hiện tại là Chu Béo của nàng! Nên dù tình cảnh
khó khăn và nàng cũng rất mệt mỏi, nhưng vẫn ngiến răng kiên trì. Thực lực
tổng thể Thượng Quan Băng Nhi không cường đại, đối mặt Thiên thú Tông cấp nàng
cơ hồ không có tác dụng gì. Nhưng một khi Thiên thú Tông cấp dẫn theo Thiên
thú Tôn cấp thì lại khác, nàng mới là người trọng yếu nhất toàn đội. Bằng vào
tài bắn tên siêu nhanh của mình, thì kể cả Thiên thú Tôn cấp thượng vị cũng bị
áp chế trong một thời gian ngắn, đủ cho mọi người đối phó.
Kẻ thứ hai chính là Tiểu Tứ. Y lúc này đã ráng không nổi rồi, bởi trong trận y
là người tùy cơ ứng biến nhất, bên nào có vấn đề, y sẽ lập tức qua phụ trợ bên
đó. Và hơn nữa y còn chịu trách nhiệm tra xét dò la, tâm thần tiêu hao tương
đối to lớn.
Đến Lâm Thiên Ngao lúc này cũng đã phải chau mày, thỉnh thoảng lại liếc mắt về
phía cửa động. Thân là đội trưởng gã làm sao không lo lắng cho được? Mắt thấy
lực chiến đấu của toàn đội đang không ngừng suy yếu, mà Thiên thú cứ một thời
gian ngắn lại xuất hiện khiến gã vô cùng sốt ruột. Bởi một khi gặp phải Thiên
thú mà bọn họ không ngăn cản được, thì kết cục còn gì khác ngoài việc toàn đội
bị tiêu diệt nữa đây?
Hít sâu một hơi, trong mắt Lâm Thiên Ngao toát ra vẻ kiên định:
Ai nấy nghe xong liền thất kinh, Túy Bảo vội la lên:
Ba ngày qua, người thừa nhận áp lực lớn nhất chính là Lâm Thiên Ngao! Cơ hồ
mỗi con Thiên thú Tông cấp tấn công thì gã đều đứng ra đón đỡ. Nhờ có lực
phòng ngự mạnh mẽ của Lâm Thiên Ngao, bọn họ mới có thể kiên trì tới tận bây
giờ. Nói đến tiêu hao, ai có thể bì được với gã?
Lâm Thiên Ngao trầm giọng:
Đây là mệnh lệnh, chừng này người các ngươi cũng đủ để tham gia đại hội
Thiên Châu! Cho dù ta và Chu Duy Thanh có vấn đề, cũng không để ảnh hưởng đến
cả đội đâu. Nhanh rời đi thôi, chỉ cần không thủ hộ ở nơi này thì các ngươi sẽ
không sao cả. Nếu như ta và Chu Duy Thanh không có chuyện gì, chúng ta sẽ đuổi
theo sau.
Lâm đại ca, ta không đi đâu, ta sẽ ở đây cùng đại ca chống chọi.
Thượng Quan Băng Nhi không chút ngần ngừ thốt lên. Chu Béo còn chưa ra ngoài,
nàng làm sao có thể rời đi?
Tiểu Tứ chống tay lên mặt đất đứng dậy:
Ta cũng không đi. Lão đại, nếu lúc này chúng ta bỏ đi, ngươi sẽ ra sao?
Muốn đi thì cùng đi, còn không thì tiếp tục cố gắng, ta vẫn có thể chống chọi
được!
Nếu như người khác có lẽ y sẽ yêu cầu mọi người cùng rút, để lại Chu Duy
Thanh. Nhưng lúc trước Chu Duy Thanh đã không bắt ép y và Túy Bảo làm Truy tùy
giả, nói cách khác đã trả cho y tự do. Cho nên Tiểu Tứ bây giờ cũng sẽ không
bỏ rơi Chu Duy Thanh.
Nói vớ vẩn gì đó, đây là mệnh lệnh!
Lâm Thiên Ngao nổi giận gầm lên, uy quyền của một đội trưởng lập tức phát huy.
Đáng tiếc vào lúc này đã không ai chịu nghe lệnh của gã nữa! Ô Nha thì quay
đầu nhìn về phía xa, co duỗi vận động gân cốt. Nàng là nữ chiến sĩ của Ô Kim,
chiến đấu ba ngày ba đêm đối với nàng đã thấm béo vào đâu. Một khi có Thiên
thú xuất hiện, công kích của nàng vẫn luôn luôn mãnh liệt nhất. Mặc dù trên
người đã có vài vết thương, nhưng nàng vẫn xem như thể không có gì. Nếu chỉ
sánh thực lực có lẽ nàng không bằng Túy Bảo và Tiểu Viêm với tu vi Ngũ châu,
nhưng nếu song phương sinh tử chiến thì cả Túy Bảo và Tiểu Viêm hợp lại còn
chưa phải là đối thủ của nàng. Ở tộc Ô Kim, nàng là đệ nhất thiên tài, lấy lực
lượng dũng mãnh của mình mà nổi danh toàn tộc.
Tiểu Tứ ngậm miệng lặng thinh, Túy Bảo ngồi hát vu vơ. Riêng Tiểu Viêm vẫn
nhìn trừng trừng vào Lâm Thiên Ngao, trong mắt y ánh lên một câu trả lời hết
sức kiên quyết "Chúng ta là một đội!"
Đang lúc ấy bất chợt vang lên một thanh âm trong trẻo:
Nghe thanh âm này mọi người không khỏi sửng sốt! Bởi ba ngày qua, Thiên thú
bọn họ gặp được không ít, nhưng nhân loại thì đây là lần đầu tiên. Nơi này tuy
cách đường cái không xa, nhưng người đi đường bình thường muốn nghỉ lại cũng
sẽ không vào trong rừng như vậy.
Âm thanh trong veo kia vừa dứt, thì một cô gái từ trong rừng cây cũng đi ra.
Cô gái này nhìn còn nhỏ hơn cả Thượng Quan Băng Nhi, tựa hồ chỉ mới mười sáu
mười bảy. Hai bím tóc tung tăng để trước người, trông như một cô bé láng giềng
sang chơi. Một đôi mắt to tròn long lanh động lòng người, mà đặc biệt tròng
mắt lại tuyền một màu xám tro. Phải biết rằng, đây là loại màu mắt cực kỳ hiếm
thấy.
Thiếu nữ vóc người không cao, chỉ hơn mét sáu một chút mà thôi, nhưng chỉnh
thể lại hết sức cân xứng, giống như nụ hoa vừa mới nở, tràn ngập sức hấp dẫn
tuổi thanh xuân. Quần áo của nàng tuy toàn màu đen nhưng vẫn không làm cho
nàng già hơn chút nào. Kỳ lạ nhất là cô bé lại đi chân trần, xuyên qua các bụi
gai mà như không có chuyện gì.
Lúc này, nàng nhìn thấy khắp nơi đầy những vũng máu chưa khô, xác Thiên thú
nằm chất chồng tanh tưởi, bèn khẽ vỗ bộ ngực nhỏ chim câu của mình, hấp háy mi
mắt tỏ ra một bộ dạng rất là e ngại.
Ô Nha ha hả cười lớn:
- Tiểu muội muội, muội từ đâu tới đây? Người nhà muội đâu? Đi một mình trong
rừng rất nguy hiểm đó biết không?
Hắc y thiếu nữ nhìn Ô Nha, vẻ mặt kinh ngạc:
Vừa nói, nàng ta vừa khoa tay múa chân để so sánh sự chênh lệch của mình với Ô
Nha.
Ô Nha ha hả cười rồi thoải mái đi tới trước mặt thiếu nữ, giơ tay lên tựa hồ
muốn vuốt đầu nàng. Ngay khi khoảng cách của hai người còn một mét, thì bàn
tay của nàng trong nháy mắt hạ xuống, chụp thẳng vào cổ thiếu nữ.
Đang lúc nguy cấp lại đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ kỳ quái như thế, không
khiến người khác nghi ngờ mới lạ. Ô Nha mặc dù tính tình có vẻ thô lỗ, nhưng
không ý nghĩa nàng khờ khạo, mà ngược lại, nàng giống như là đại trí giả ngu
hơn. Bất chợt xuất thủ như vậy, đừng nói thiếu nữ kia không ngờ mà ngay cả
chiến đội Phỉ Lệ cũng không ai ngờ.
Lực lượng của Ô Nha ra sao? Kể cả Lâm Thiên Ngao nếu như bị nàng chụp cổ, chỉ
sợ sẽ không có cách nào phản kháng.
Tưởng chừng như nàng sẽ đắc thủ, thì bất ngờ hắc y thiếu nữ nhẹ như một làn
khói lặng lẽ lướt qua một bên, nhìn thì rất chậm, nhưng lại dễ dàng thoát khỏi
bàn tay của Ô Nha, không có nửa phần khó khăn. Đôi mắt của cô bé vẫn long lanh
như cũ chỉ là trong mắt phủ thêm một tầng hơi nước, ủy khuất nhìn Ô Nha.
Lúc này đã là giữa trưa, ánh mặt trời chui qua kẻ lá, soi rọi những bóng nắng
lên mọi người, tạo nên một cảm giác êm nhẹ tĩnh mịch. Nhưng từ khi hắc y thiếu
nữ lướt người né tránh Ô Nha, ai nấy trong lòng đều phát lạnh.