Phì Miêu Muốn Thăng Cấp! (trung)


Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻

Ngay tại Chu Duy Thanh bị Ô Nha trông tâm giáp run rẩy thời điểm, đột nhiên,
hắn cảm giác được ngực mình run rẩy một lần, ngay sau đó, một tiếng trầm thấp
tiếng ô ô vang lên, vèo một cái, Tiểu Bạch Hổ Mèo Mập theo Chu Duy Thanh trong
ngực thoan ra tới.

Mèo Mập mỗi ngày bị Chu Duy Thanh kéo tại bên người, đám người tự nhiên cũng
đều thấy qua, trong mắt bọn hắn, Mèo Mập mặc dù lớn lên kì lạ, nhưng dù sao
thân hình còn nhỏ, thấy thế nào đều là một cái ấu sinh kỳ Thiên Thú, bởi vậy
cũng chưa như thế nào để ý.
Lúc nó vừa lao ra, Chu Duy Thanh chợt cảm giác có điều gì đó không đúng, bởi
ngay sau khi nó nhảy lên cổ tuấn mã, bộ lông óng mượt đã xù cả lên, thân thể
run rẩy một cách kịch liệt. Tựa hồ như lúc này nó đang chịu những cơn đau kinh
khủng hành hạ vậy. Nhất là trên người nó, những vệt hoa văn xanh sẫm giống như
đang sống lại, uốn lượn quằn quại mà phát ra những luồng sáng kỳ dị.

Thấy ánh sáng của những hoa văn đó, Chu Duy Thanh lập tức nghĩ đến cảnh Tà Ma
Biến từng xuất hiện trên thân mình. Nhưng lúc này, khí tức toát ra từ Mèo Mập
lại khác hoàn toàn Tà Ma Biến của hắn. Nó không mang đến một chút gì tà ác bạo
ngược, mà là một mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng như muốn thấm sâu vào tim
gan vậy. Cùng lúc đó, Chu Duy Thanh cũng có thể nghe rõ được những tiếng lách
cách phát ra trong cơ thể của Mèo Mập.


  • Hống!

Một tiếng gầm kinh khủng chợt vang lên.

Tám con ngựa dưới tiếng gầm rít này chợt mềm nhũn, loạng choạng lao tới vài
bước rồi ngã quị, ngay cả một tiếng hí sợ hãi cũng không thể cất lên. Từ trong
mũi miệng bọn chúng, ứa ra một đám bọt đỏ hồng.

Những người ở đây thân pháp đều không tệ, tuy có kinh nhưng không hoảng, lập
tức tung mình nhảy khỏi lưng ngựa, ngơ ngác không hiểu đã xảy ra chuyện gì!

Chu Duy Thanh với tay ôm Mèo Mập vào lòng, trên mặt tràn ngập lo lắng và quan
tâm. Tuy bình thường hắn hay trêu chọc và ăn hiếp Mèo Mập, nhưng hai năm sống
với nhau nửa bước không rời, lại nhiều lần nó đã cứu mạng giải nguy cho hắn,
nên Chu Duy Thanh sớm xem nó như một kẻ đồng hành thân thiết và quan trọng.
Lúc này Mèo Mập đột nhiên có những biểu hiện kỳ cục như vậy, hắn làm sao không
lo cho được?

Khi Chu Duy Thanh vừa ôm Mèo Mập vào lòng, liền phát hiện hai mắt nó lúc này
đã nhắm nghiền, thân thể run lên bần bật. Tuy bề ngoài vẫn không hề phát tiết
ra năng lượng gì kỳ lạ cả, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được dưới lớp da Mèo
Mập, ẩn chứa những chấn động năng lượng cực kỳ to lớn.


  • Mèo Mập... Mèo Mập..! Mi làm sao vậy? Đừng có dọa ta đó!

Chu Duy Thanh liên tục kêu lên đầy khẩn thiết.

Lâm Thiên Ngao vẫn bình tĩnh:


  • Xem tình trạng nó lúc này, có vẻ như nó muốn tiến cấp thì phải? Chu Duy
    Thanh, Thiên thú của ngươi cũng mạnh quá nhỉ. Gầm một tiếng đã làm cho tám con
    ngựa to khỏe phải vỡ mật mà chết. Sau này trưởng thành, không biết nó sẽ cường
    đại đến mức nào?

Chu Duy Thanh nhìn về phía gã với hi vọng giúp đỡ:
- Vậy ta phải làm sao đây?

Lâm Thiên Ngao nhíu mày:


  • Thiên thú tiến cấp, chỉ có thể dựa vào lực lượng của nó. Nhân loại chỉ có
    thể biết được trạng thái lúc chúng sắp tiến hóa, còn ngoài ra không thể làm gì
    được. Có điều, thường thì sau mỗi lần tiến cấp như vậy, Thiên thú sẽ vô cùng
    suy yếu, đồng thời phát ra một loại khí tức kỳ lạ, có thể hấp dẫn những Thiên
    thú khác tìm đến. Trong tự nhiên chúng đã có bầy đàn bảo vệ, còn hiện tại,
    chúng ta phải là người bảo hộ nó rồi. May mà đây là lãnh thổ của Đế quốc Trung
    Thiên, lại đang ở trên đường quan đạo, tuy hai bên là rừng núi, nhưng chưa bao
    giờ nghe nói có tồn tại loại Thiên thú cường đại nào ở đây! Đi thôi, chúng ta
    tránh vào rừng, tìm chỗ nào kín đáo, dễ bề thủ thế bảo vệ. Tiểu gia hỏa này
    tiến cấp, nhiều nhất cũng chỉ ba ngày thôi.

Chu Duy Thanh cười khổ:


  • Làm trễ nãi thời gian của mọi người, ta thật xấu hổ!

Túy Bảo cười ha hả:


  • Không sao đâu! Thời gian vẫn còn rất dư dả mà. Hơn nữa, nếu chú hổ nhỏ này
    tiến cấp, năng lực chiến đấu tăng lên, biết đâu sẽ trợ giúp cho ngươi nhiều
    hơn trong Thiên Châu đại hội!

Chu Duy Thanh ngơ ngác:


  • Thiên Châu đại hội cho sử dụng Thiên thú sao?

Túy Bảo bèn giải thích:


  • Ngươi chưa nghe nói bên Đế quốc Vạn Thú có một loại người gọi là Khống Thú
    Sư sao? Thực lực của bọn người này không mạnh, nhưng bù lại có thể khống chế
    sử dụng Thiên thú chiến đấu. Bởi vậy đại hội Thiên Châu cũng cho phép Thiên
    thú tham gia. Có điều, sau khi trở thành Khống Thú Sư, thì lại không cách nào
    Ngưng hình, Thác ấn được nữa. Hơn nữa, số lượng Thiên thú cũng rất hạn chế,
    chỉ một mà thôi. Có điều chỉ cần Đế quốc Vạn Thú phái những người này dự thi,
    thì sẽ cực kỳ dễ dàng mà tiến vào nhóm bốn đội mạnh nhất. Đó cũng chính là
    nguyên nhân làm cho Đế quốc Vạn Thú trở nên hùng mạnh.

Mặc kệ Chu Duy Thanh tò mò suy nghĩ về Khống Thú Sư, lúc này, thân thể Mèo Mập
vẫn run rẩy không ngừng, càng lúc càng kịch liệt. Ngựa thì cũng đã chết rồi,
nên ai nấy cũng không bận tâm đến nữa, chuyển thân vọt vào cánh rừng bên phải
quan đạo. Rất nhanh sau đó, Lâm Thiên Ngao đã tìm được một quả núi nhỏ nằm ẩn
khuất bên trong.

Lâm Thiên Ngao nhìn Ô Nha rồi nói:


  • Ô Nha, cô hãy làm một cái hang đi! Để Chu Duy Thanh và tiểu gia hỏa kia vào
    đó ẩn náu, chúng ta trấn thủ bên ngoài là được.

Thân là đội trưởng, Lâm Thiên Ngao không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà còn được
những thành viên trong Học viện Thiên Châu cực kỳ kính nể. Cứ như Diệp Phao
Phao kiệt ngạo cỡ nào, đi chung với gã mấy ngày nay, cũng sinh lòng khâm phục
trước thái độ bình tĩnh và trầm ổn của Lâm Thiên Ngao. Diệp Phao Phao từng nói
với Chu Duy Thanh, người như Lâm Thiên Ngao, cho dù làm gì cũng sẽ hết sức
thành công. Nếu trên chiến trường, nhất định sẽ là một vị thống soái ưu tú.
Nghe y tán dương Lâm Thiên Ngao như vậy, Chu Duy Thanh cũng chỉ cười cười vu
vơ.

Ô Nha gật đầu rồi bảo mọi người đứng chờ một chút. Sau đó nàng bèn duỗi tay
ra, hai luồng sáng màu đen bừng lên, từ trên tay nàng, đã xuất hiện một cặp
búa thật lớn.

Nhìn lưỡi búa to đùng của Ô Nha, suýt chút nữa thì Chu Duy Thanh rớt luôn
tròng mắt. Rốt cuộc hắn đã hiểu thế nào là Cự Phủ rồi, bởi cặp búa này, to
không khác gì hai cánh cửa lớn trước Học viện Thiên Châu đâu chứ.

Cự Phủ của Ô Nha toàn thân đen kịt, quang mang lưu chuyển trên thân dày đặc.
Chiều dài của lưỡi búa chừng sáu xích*, so với Đại Lực Thần Chùy của hắn còn
muốn dài hơn. Cán búa thô tráng như cánh tay của hắn, đầu mút nhọn hoắt, hẳn
cũng chỉ có bàn tay cỡ Ô Nha mới có thể nắm lấy cái cán này. Trên mặt lưỡi
búa, khắc họa những hoa văn kỳ lạ, lấp lánh tỏa ra những tia sáng màu đen. Khi
Ô Nha cầm Cự Phủ nâng lên, thật có hình tượng của hắc lang thôn nguyệt, dũng
mãnh mà bá đạo.


  • Đây... Đây còn là vũ khí Ngưng Hình sao?

Diệp Phao Phao lắp ba lắp bắp.

Ô Nha cười hắc hắc:


  • Không phải, đây là báu vật tổ truyền của tộc ta. Lưỡi búa này gọi là Ô Kim
    Đồ Thần Phủ! Cái bên trái nặng sáu trăm mười hai cân, bên phải nặng bảy trăm
    tám mươi mốt cân, tổng cộng là một ngàn ba trăm chín mươi ba cân. Nó vốn là
    Thần khí trấn Tộc, không phải người Ô Kim thì không cách nào sử dụng được đâu!

Diệp Phao Phao, Thượng Quan Băng Nhi và Chu Duy Thanh đều trợn mắt nhìn nhau.
Rốt cuộc bọn họ cũng đã hiểu, vì sao Ô Nha chỉ có Tam châu nhưng lại được tham
gia đại hội lần này. Cự phủ trong tay nàng ta tuy không phải vũ khí Ngưng
Hình, nhưng thứ "đồ chơi" này dường như so với trang bị Ngưng Hình còn muốn
dũng mãnh hơn. Một ngàn cân đó nha!

Chỉ nghe Ô Nha quát lớn một tiếng, tay phải đã nâng cao quá đầu, ba quả Phỉ
thúy Thể châu thuần lực lượng sáng bừng lên. Siêu cấp chiến phủ hơn ngàn cân
trong tay nàng điều khiển không khác gì hai cọng rơm múa lên xoáy tít, khiến
xung quanh Ô Nha lúc này như được bao bọc bởi một lớp màn kim loại đen kịt,
rồi ầm ầm lao vào quả núi trước mặt!
Sát na Ô Kim Đồ Thần Phủ chạm vào vách đá, ai nấy đều cảm giác mặt đất dưới
chân như chấn động kịch liệt, ngay sau đó, những thanh âm ầm ĩ chát chúa vang
lên. Toàn thân Ô Nha giống như một mũi khoan khổng lồ, khoét sâu vào trong
núi.

Chu Duy Thanh nhìn mà gan ruột dạ dày gì đều co quắp cả lại. Hắn trước nay vẫn
nghĩ rằng, trong cấp Tam châu mình là vô địch. Nào hay nhìn một thân bản lĩnh
của Ô Nha, hắn mới nhận ra, cùng cấp với mình không chỉ mỗi hắn là biến thái.
Cứ như giờ, hắn có đánh nhau với nàng ta cũng chưa chắc đã nắm phần thắng, trừ
khi là hắn kích phát Tà Ma Biến!

Âm thanh của Lâm Thiên Ngao chợt vang lên bên tai Chu Duy Thanh:


  • Năng lực của cô ấy, chính là khắc chế ta!

Chu Duy Thanh giật mình quay lại nhìn gã, chỉ thấy Lâm Thiên Ngao nhếch mép
cười khổ:


  • Không trực tiếp va chạm với cô nàng này, sẽ không biết lực lượng của Ô Kim
    Đồ Thần Phủ kinh khủng ra sao! Cô ấy phục ta, bởi vì ta có thể chống đỡ được
    công kích từ lưỡi búa đó. Thế nhưng nàng lại quên rằng mình chỉ mới Tam châu,
    nếu như đồng cấp với ta, e rằng ta cũng không cách nào chịu thấu được. Ngươi
    biết không, nha đầu đó quả thật dũng mãnh, khi thi tuyển thành viên, trừ ta ra
    không một ai dám đối chiến với nàng cả! Nàng chính là người đầu tiên bước vào
    đội tuyển. Thế nhưng lực lượng tối đa của nàng là bao nhiêu thì ngay cả ta
    cũng nhìn không thấu! Tộc Ô Kim trời sinh có ai không là chiến binh cường đại,
    mà nàng lại được thừa nhận là thiên tài ưu tú nhất trong một ngàn năm trở lại
    đây của người Ô Kim. Nói như thế, chắc ngươi cũng đã hiểu!

Chu Duy Thanh khó nhọc nuốt khan một hơi rồi thì thầm:


  • Cô nàng này mà thả ra chiến trường, sẽ không khác gì một cỗ máy xay thịt
    đâu!

Đúng lúc này, những âm thanh chát chúa cũng đã ngừng lại. Từ trong mù mịt bụi
đá, Ô Nha lao ra, để lộ một cái hang lớn bị nàng mạnh mẽ khoét đục, rộng chừng
ba thước cao hai thước rưỡi. Mà càng kinh khủng hơn, trên người nàng một chút
đất đá cũng không dính phải, gương mặt không hồng, hơi thở tuyệt không gấp gáp
hơn lúc nãy tí nào. Nếu không tận mắt chứng kiến, ai cũng đều cho rằng nàng
mới vừa... đi dạo trở về!


  • Đại tỷ, ta phục rồi...

Chu Duy Thanh giơ ngón cái về phía Ô Nha lắc lắc, sau đó ôm lấy Mèo Mập mà
chui tọt vào hang!


Thiên Châu Biến - Chương #215