Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻
Bởi vì có được Biến Thạch hay là Biến Thạch Miêu Nhãn Ý Châu tình huống thực
sự ngày hi hữu, bởi vậy, ngoại trừ biết tình hình thực tế Lâm Thiên Ngao cùng
Thượng Quan Băng Nhi bên ngoài, những người khác cũng không có quá nhiều lòng
nghi ngờ. Chỉ coi kia Lôi thuộc tính kỹ năng cùng hắc ám thuộc tính kỹ năng là
Chu Duy Thanh trường cung bên trên bị thêm vào.
Tông Sư Cấp Ngưng Hình Sư chế tạo ra một chút ngưng hình quyển trục là có
khả năng có được loại này năng lực, hi sinh khảm nạm lỗ, mà lạc ấn một cái kỹ
năng tại quyển trục phía trên. Từ đó khiến ngưng hình vũ khí bản thân bổ sung
rất mạnh uy lực. Nhưng loại này kỹ năng đối với Thiên Lực tiêu hao cũng biết
rất lớn, đồng thời là không thể cải biến. Còn lâu mới có được khảm nạm Thiên
Châu linh hoạt như vậy. Đương nhiên, nếu như lạc ấn kỹ năng uy lực mạnh mẽ
liền lại coi là chuyện khác.
Chiến đội Phỉ Lệ do tám người Chu Duy Thanh kết hợp lại, dưới sự dẫn dắt của
đội trưởng Lâm Thiên Ngao cứ như thế rời khỏi thành Phỉ Lệ, một đường nhắm
thẳng hướng Đông mà đi.
Qua sự giảng giải của Lâm Thiên Ngao, đám người Chu Duy Thanh bắt đầu có thêm
những hiểu biết mới về Thiên Châu đại hội. Lần này, đại hội được tổ chức tại
thành Trung Thiên, thủ đô của Trung Thiên Đế Quốc.
Đại lục mênh mông không bờ bến, đại khái phân chia thành mười quốc gia, mạnh
yếu cũng ba bảy loại. Cường đại nhất trong số đó, chính là Đế quốc Trung Thiên
và Vạn Thú.
Đế quốc Vạn Thú nắm giữ toàn bộ lãnh thổ phía Bắc, chiếm diện tích gần bằng
một phần tư đại lục. Đế quốc Trung Thiên còn lớn hơn cả Vạn Thú, quốc gia này
nằm chính giữa bình nguyên bao la của đại lục, đất đai màu mỡ phì nhiêu, thích
hợp trồng trọt chăn nuôi. Cứ như thế, hai đại Đế quốc này đã sở hữu tới bảy
phần mười diện tích toàn đại lục. Cho dù Phỉ Lệ và Bách Đạt ở phía Tây hợp lại
cũng không bằng một nửa hai Đế quốc này.
Trên đại lục có chừng năm quốc gia giống như Đế quốc Phỉ Lệ. Trừ Phỉ Lệ và
Bách Đạt ra, ở phía Nam đại lục có Đế quốc Đan Đốn, phía Đông có Hoàng triều
Bảo Phách và Đế quốc Cách Lý Sai Nặc. Năm quốc gia này cùng hai cường quốc
Trung Thiên, Vạn Thú chiếm giữ chín phần mười diện tích của đại lục. Một phần
nhỏ lẻ còn lại là của những tiểu quốc thuộc địa. Vương quốc Thiên Cung chính
là một trong những tiểu quốc đó.
Bởi vậy, Thiên Châu đại hội vốn là chỗ cho bảy cường quốc kia tung hoành,
những tiểu quốc khác thi thoảng cũng xuất hiện vài cường giả, nhưng tuyệt
không cách nào lay động được vị thế của bọn họ.
Cũng có một kỳ đại hội Thiên Châu, chiến đội của Đế quốc Phỉ Lệ đạt được thành
tích khá tốt, đứng vị trí thứ năm, suýt chút nữa thì lọt vào nhóm bốn quốc gia
mạnh nhất. Nhưng những người hiểu biết đều thông suốt một điều, muốn giành lấy
chỗ trong bốn vị trí đó, thật sự là quá khó khăn. Mà đại hội lần này, chiến
đội của Phỉ Lệ chỉ có mỗi Lâm Thiên Ngao là người đã từng tham gia ba năm về
trước.
Sau khi vượt qua hồ Phỉ Lệ, Lâm Thiên Ngao bèn mua tám con ngựa tốt rồi tất cả
cùng lên ngựa mà đi. Gã dự định càng sớm đến thành Trung Thiên càng hay chừng
ấy, vì như vậy có thể dĩ dật đãi lao, tranh thủ thêm thời gian dưỡng sức và
bàn bạc chiến thuật.
Trong tám người thì Chu Duy Thanh, Thượng Quan Băng Nhi và Ô Nha chưa từng
cưỡi ngựa lần nào. Lúc trước ở Thiên Cung Doanh, hai người có ra ngoài làm
nhiệm vụ thì đều sử dụng những chiếc xe ngựa hết sức sang trọng và êm ái, nay
lần đầu tiên tự thân cưỡi ngựa, đều cảm thấy mới mẻ và háo hức vô cùng. Tuy
nhiên bọn họ đều là Thiên Châu Sư, thân thể dĩ nhiên mạnh mẽ hơn rất nhiều so
với người bình thường, do đó rất nhanh đã nắm vững thuật kỵ mã.
Kẻ duy nhất buồn bực khó chịu là Ô Nha, trong năm ngày từ lúc rời khỏi thành
Phỉ Lệ cho đến khi tiến vào lãnh thổ của Đế quốc Trung Thiên, Ô Nha đã thay
đổi tới sáu con chiến mã. Tính ra mỗi ngày cô nàng ngự một con, đơn giản bởi
chúng chỉ có thể kiên trì được tới đó. "Đại" mỹ nữ này quả thật "hơi nặng" một
chút, tuấn mã cao to hùng dũng cỡ nào, bị nàng ta cưỡi một ngày, đều phải lăn
ra mà sùi bọt mép!
Chu Duy Thanh nín cười nhìn Ô Nha loay hoay trên lưng con tuấn mã lúc này đã
phì ra bọt trắng.
Ô Nha hừ lạnh:
Ta mà nặng cái gì? Mấy con ngựa non này mới thật là ốm yếu đó!
Chu Duy Thanh tò mò:
Tuy vóc dáng của đại tỷ cao to hơn ta và đội trưởng một ít, nhưng mà vậy
thì có nặng hơn bao nhiêu, tại sao ngựa của tỷ lại như thế nhỉ?
Ô Nha trừng mắt nhìn hắn:
Chu Duy Thanh tính toán một lúc rồi nói:
Hắn cao một thước chín, nặng hai trăm cân, hình dáng cũng khá cân xứng, so với
người bình thường là hết sức cường tráng.
Ô Nha tiếp tục nhìn Lâm Thiên Ngao rồi hỏi:
Lâm Thiên Ngao vóc người khôi vĩ, so với Chu Duy Thanh còn đô con hơn, gã toét
miệng cười:
Ô Nha cười hắc hắc:
Hai người cộng lại còn nhẹ hơn ta nhiều đó!
Ồ...
Lúc này ai nấy đều không khỏi kinh ngạc. Chu Duy Thanh và Lâm Thiên Ngao cộng
lại cũng hơn bốn trăm có dư. Tuy thân hình của Ô Nha có to hơn nữa, thì nhìn
thế nào cũng không thể nặng quá bốn trăm cân chứ?
Ô Nha dương dương tự đắc:
Nói cho các người biết bí mật này cũng không sao, ta chính là tộc nhân của
bộ tộc thiểu số Ô Kim ở biên giới phía Bắc đế quốc Phỉ Lệ. Thiên sinh cốt cách
đã nặng một cách kỳ lạ, thần lực vô song mà! Ta á, nặng "chỉ" hơn sáu trăm cân
một chút thôi! Hắc hắc...
Móa ơi! Con ngất a...
Ngoại trừ Thượng Quan Băng Nhi và Lâm Thiên Ngao trầm tĩnh, những người khác
không ai không há mồm choáng váng.
Túy Bảo thì thào:
Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi nghe xong thập phần hiếu kỳ. Còn những
người kia đều xuất thân từ Đế quốc Phỉ Lệ, đều có biết một hai, nên gật đầu
liên tục.
Tiểu Tứ chợt nói:
Khuôn mặt của Ô Nha chợt ũ rũ hẳn đi:
Tộc Ô Kim ta trời sinh thần lực, mạnh mẽ vô cùng. Nam nữ trưởng thành bất
luận là ai đều nặng từ năm trăm cân trở lên. Tự thân da thịt đã có lực phòng
ngự hết sức cường đại. Trên chiến trường, những chiến sĩ Ô Kim Cuồng Phủ bình
thường nhất cũng thừa sức đánh bại Ngự Châu Sư. Có điều chẳng hiểu vì sao, khả
năng sinh sản của chúng ta lại xuất hiện vấn đề, người Ô Kim lấy nhau không
thể nào có con được nữa. Cùng đường, chúng ta đành phải kết hôn với ngoại tộc.
Các người cũng biết rồi đấy, thể trọng bọn ta nặng như vậy, ngay cả đứa nhỏ
trong bụng mẹ cũng không khác mấy, nên nam nhân tộc ta nào dám cưới vợ khác
tộc đâu. Như thế chả khác gì giết chết người mẹ từ thời kỳ thai nghén? Chính
vì vậy, chỉ có một con đường, là đám nữ nhi chúng ta đi lấy chồng ngoại tộc mà
thôi. Nhưng chư vị thấy rồi, chúng ta trưởng thành thì có hình dáng thế nào?
Cho dù ta tại Ô Kim tộc được xem là đệ nhất mỹ nữ! Mà ta đây còn có chút nữ
tính đấy, những thiếu nữ Ô Kim, người lùn nhất cũng cao trên hai thước, thử
hỏi người khác làm sao mà yêu được chúng ta? Và cứ thế thì tộc nhân ta ngày
càng ít dần đi...
Lần này ta tới thành Phỉ Lệ, gia nhập Học viện Thiên Châu, kỳ thực cũng để
tìm hôn phu của ta mà thôi! Tên hỗn đản chết toi đó, sau khi vừa thấy ta đã bỏ
nhà trốn đi. Ta nghe nói hắn chạy tới thành Phỉ Lệ, nhưng đến bây giờ vẫn chưa
tìm ra được chút tung tích gì!
Bản thân ta là kết quả của một cuộc hôn nhân ngoại tộc. Mẹ ta là Tộc trưởng
đương thời của Ô Kim, cha ta là Tù trưởng của một bộ lạc Vạn Thú. Trước kia
mẫu thân ta đã cứu lấy phụ thân khi ông ngộ nạn, sau hai người lấy nhau mà
sinh ra ta. Ta có hai dòng máu, không còn thuần túy là người Ô Kim nữa, chính
vì vậy mới có thể trở thành Thiên Châu Sư!
Nghe xong lời kể của Ô Nha, ai nấy trong lòng đều thoáng hiện chút bi ai nặng
nề. Đây quả thật là một chủng tộc đầy đau khổ!
Chu Duy Thanh áy náy:
Ô Nha lắc đầu:
Chu Duy Thanh nghe xong rùng mình một cái, suýt chút nữa lăn đùng từ trên ngựa
xuống đất. Hắn mất vía trợn mắt nhìn Ô Nha:
Ô Nha liếc nhìn Chu Duy Thanh cười tình:
Lần này, trừ Thượng Quan Băng Nhi đôi má đỏ bừng, ai nấy đều phá lên cười sặc
sụa. Những tình huống có thể làm Chu Duy Thanh kinh ngạc gần đây, tựa hồ không
nhiều lắm.
Cứ như thế tám người cưỡi ngựa dọc theo quan đạo của Đế quốc Trung Thiên mà
đi. Tuy Chu Duy Thanh không biết gì nhiều về đệ nhất cường quốc trên đại lục
này, nhưng từ quan đạo mà hắn cũng có thể nhìn ra không ít việc.
Đừng nói Thiên Cung, cho dù Đế quốc Phỉ Lệ thì quan đạo rộng hai mươi thước đã
là không tệ. Ấy vậy mà đường ở Đế quốc Thiên Cung cái hẹp nhất cũng ngoài ba
mươi thước, rộng rãi và bằng phẳng. Hai bên đường đại thụ xanh um, rất có khí
độ và hình tượng của một nước lớn.
Thành Phỉ Lệ nằm hơi chếch về phía Bắc của đế quốc Phỉ Lệ. Mà thành Trung
Thiên cũng hơi lệch về phía Bắc của Đế quốc Trung Thiên. Biên giới phía Đông
của Đế quốc Phỉ Lệ chính là biên giới phía Tây của Đế quốc Trung Thiên, cho
nên hành trình từ thành Phỉ Lệ đến thành Trung Thiên là một con đường thẳng
tắp và không quá xa xôi, cưỡi ngựa đi chừng mười ngày là có thể đến nơi. Và
lúc này, Phỉ Lệ chiến đội của chúng ta đã đi được gần nữa lộ trình ấy rồi!