Vận Khí Thật Tốt? (hạ)


Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻

Sự thật chứng minh, Chu Duy Thanh lựa chọn là cực kì sáng suốt, vị này Hồng Y
lão giả chính là bởi vì bọn hắn rời đi mà không có đi hỏi thăm gì đó, thậm chí
còn đem vừa rồi xuất hiện hắc ám thuộc tính cùng Lôi thuộc tính kỹ năng đổ cho
hai người sử dụng tình huống dưới.

Ra Thiên Châu học viện, Túy Bảo cùng Tiểu Tứ đều là chau mày, một chút phía
trước phách lối dáng vẻ cũng không có. Tiểu Viêm ánh mắt nhưng thủy chung đang
nhìn Chu Duy Thanh, vẻ mặt như có điều suy nghĩ bộ dáng.
Tính tình Ô Nha có vẻ bộc trực và vồn vã hơn cả, vừa đi ra khỏi cổng Học viện
Thiên Châu đã không nhịn được chạy đến giơ tay choàng qua vai Chu Duy Thanh:


  • Chu huynh đệ, nhân phẩm của ngươi thật không tệ! Lý lẽ thuộc về ngươi ấy
    vậy mà vẫn tha cho họ, từ nay ta và ngươi sẽ là bằng hữu!

Chu Duy Thanh bị nàng khoác vai không khỏi ngẩn người! Thân hình Ô Nha thật sự
quá “cường tráng”, cao hơn so với hắn gần nửa cái đầu, giơ tay lên ôm vai
cũng vừa đẹp. Nhưng đây lại là một đại tỷ, là nữ sinh đó! Cái buồng ngực "căng
cứng" kia cứ mạnh mẽ chà sát vào vai Chu Duy Thanh, mà vị đại tỷ đó hết lần
này tới lần khác dường như vẫn không hề có cảm giác gì.


  • Ô Nha đại tỷ, nam nữ thụ thụ bất thân, tỷ có thể buông ta ra trước đã được
    không?

Chu Duy Thanh liếc mắt trộm nhìn về phía Thượng Quan Băng Nhi, sợ nàng tức
giận. Ai mà biết được, khi hắn vừa nhìn qua đã thấy Thượng Quan Băng Nhi đang
che miệng cười thầm.

Về việc vì sao Chu Duy Thanh không thu hai người Tiểu Tứ và Túy Bảo làm Truy
Tùy Giả, thì Thượng Quan Băng Nhi chẳng phải suy nghĩ nhiều. Nàng là một cô
gái thông minh, lại ở cùng Chu Duy Thanh lâu như vậy, mức độ tin tưởng đối với
hắn đã cực kỳ cao. Mà suy nghĩ của nàng cũng hết sức đơn giản, chỉ một mà
thôi, là Chu Béo làm vậy hẳn có ý đồ riêng của hắn.

Ô Nha hừ một tiếng:


  • Chúng ta đều là Thiên Châu Sư, ta đây là nữ nhi còn không thèm để ý, ngươi
    nhăn nhó quạu quọ cái gì? Ngươi có phải mấy lão già cổ hủ mốc thếch đâu chứ!
    Nói, ngươi vừa rồi kêu ai là đại tỷ? Ta đây mới có mười bảy tuổi thôi đó.


  • Ơ...ơ..!


Chu Duy Thanh ngẩng đầu nhìn Ô Nha, trong lòng toát mồ hôi lạnh! Mười bảy tuổi
mà đã tốt tướng như vậy hả chị hai, sau này liệu có còn phát triển tiếp không
đấy!

Rồi hắn trơ mặt cười ngây ngô:


  • Nhưng ta vẫn chưa tới mười bảy tuổi mà!


  • Cái gì?


Ô Nha trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ. Mà không chỉ nàng ta, những người khác
cơ hồ đều đồng thời dừng bước. Ngay cả Diệp Phao Phao cũng đâu biết số tuổi
thật sự của Chu Duy Thanh, bây giờ vừa nghe hắn nói chưa tới mười bảy tuổi,
sắc mặt liền trở nên vô cùng đặc sắc. Nhất là hai kẻ vừa mới thua cuộc Tiểu Tứ
và Túy Bảo cùng lúc quay mặt nhìn nhau, mặt mày nhão ra như muốn khóc.

Bọn hắn bại bởi một thiếu niên chưa tới mười bảy tuổi sao...
Lâm Thiên Ngao cũng hết sức kinh hãi! Nếu như đám Tiểu Tứ, Túy Bảo, thậm chí Ô
Nha, Tiểu Viêm hay Diệp Phao Phao đều cho rằng trận chiến vừa rồi Chu Duy
Thanh may mắn gặp thời... thì chỉ có gã mới hiểu, thực lực chân chính của hắn
tuyệt đối vượt trên Tiểu Tứ. Bởi sức mạnh của Ý châu Biến Thạch Miêu Nhãn của
Chu Duy Thanh, gã đã tận mắt nhìn thấy rồi.

Mười bảy tuổi, hắn chỉ có mười bảy tuổi thôi ư. Bất chợt Lâm Thiên Ngao có cảm
giác, gã thua không oan uổng chút nào. Tên mập Chu Duy Thanh trước mắt gã,
tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài. Thượng vị Thiên sư tuổi mười bảy tuổi
đã cực kỳ hiếm thấy, huống chi hắn còn là một trung cấp Ngưng Hình Sư.


  • Không được, ta chịu không được nữa!

Đang lúc ấy thì Túy Bảo đột nhiên rống lên thật to, trong hai bước liền vọt
tới trước mặt Chu Duy Thanh, dọa mọi người nhảy dựng cả lên. Lúc này ai nấy
đều mới phát hiện, ánh mắt Túy Bảo đã rực đỏ như than hồng.


  • Ngươi là Chu Duy Thanh đúng không, bắt đầu từ bây giờ ta là Truy Tùy Giả
    của ngươi. Ta chấp nhận chịu thua đánh cuộc, ai bảo ta xúc động mà hồ đồ làm
    chi. Nếu như ngươi không thừa nhận trận đổ ước này, cả đời ta sẽ dằn vặt mãi
    không yên. Mà như thế, không bằng chấp nhận làm Truy Tùy Giả của ngươi cho
    rồi!

Tiểu Tứ vẻ mặt khổ sở bật thốt:


  • Bảo ca, không thể như vậy được! Huynh mà làm như vậy thì ta tính sao đây?

Túy Bảo cả giận:


  • Con bà nó, lão tử đây chưa chửi ngươi vì cái tội đánh thua, ngươi còn vác
    mặt tới chất vấn ta sao? Ngươi có còn nhớ bình chướng Tông cấp hay không? Nếu
    như hôm nay ta bội ước, tương lai đến một ngày gặp phải bình chướng Tông cấp,
    thì trong lòng sẽ lập tức xuất hiện tâm ma. Mục tiêu của ta là trở thành cường
    giả trong kiếp này, nếu không thể đột phá nữa thì sống tiếp có ý nghĩa gì? Thà
    rằng làm một Truy Tùy Giả, thì sẽ không có nghĩa là đời này ta chịu buông tha
    cho cơ hội trở thành một cường giả lẫy lừng. Huống chi đi theo một trung cấp
    Ngưng Hình Sư còn trẻ như vậy, chưa chắc đã quá mất mặt.

Nghe Túy Bảo nói xong, Lâm Thiên Ngao cũng chậm rãi gật đầu. Còn Diệp Phao
Phao thì thấp giọng lẩm bẩm:


  • Hảo hán!

Tiểu Tứ nhìn trừng trừng Túy Bảo, mặt lộ ra vẻ do dự. Rốt cuộc, y đành thở dài
thườn thượt:


  • Bảo ca, huynh nói rất đúng! Mặc dù khả năng chúng ta xông phá được bình
    chướng Tông cấp có thể sẽ không vượt qua mười phần trăm, nhưng so với một tia
    hi vọng cũng không còn thì vẫn tốt hơn. Chúng ta đã tự xưng là thiên tài, nếu
    ngay một cơ hội đánh sâu vào bình chướng Tông cấp cũng không có, thì đời này
    còn làm Thiên Châu Sư chi nữa. Truy Tùy Giả thì Truy Tùy Giả. Đều tại ta, ai
    bảo ta bất tài đánh thua người làm gì!

Nói một câu y lại dụng lực tát mình một cái, nhất thời hai bên má đỏ ửng rồi
sưng phồng lên.

Nhìn bộ dạng hai người, Chu Duy Thanh cố nín cười! Vốn hắn đối với hai tên kia
không chút cảm tình, bây giờ nhìn lại mới thấy, chuyến đi dự đại hội Thiên
châu này, bọn họ vẫn là những đồng đội đáng tín nhiệm! Ít nhất, bọn họ đều có
sự chấp nhất theo đuổi đối với thực lực, hơn nữa còn có chữ tín mà giữ lòng
tuân theo ước hẹn.
Hắn bèn nhìn Lâm Thiên Ngao rồi hỏi:


  • Lâm đội trưởng, bình chướng Tông cấp là cái gì vậy?

Lâm Thiên Ngao sửng sốt:


  • Ngươi không biết à? Đối với Thiên Châu Sư chúng ta mà nói, đây là một trong
    những bình chướng cực khó để vượt qua. Hơn chín phần mười Thiên Châu Sư dù đã
    hết sức cố gắng tu luyện vẫn không thể nào thành công, cuối cùng đành dẫm chân
    đứng mãi một chỗ. Bình chướng Tông cấp chính là điểm mấu chốt để đột phá Cửu
    châu lên Thập châu. Trước đột phá Cửu châu là thuận theo ý trời mà tiến, nhưng
    sau đột phá Cửu châu, thì đã là nghịch thiên mà đi. Vì vậy, đối với bất kỳ
    Thiên Châu Sư nào, vượt qua bình chướng này đều cực kỳ khó khăn. Những người
    thông qua, có thể nói là một bước đăng thiên, tuổi thọ theo đó cũng sẽ tăng
    thêm mấy lần. Còn người không thể thông qua, đành chỉ có thể dừng lại vĩnh
    viễn ở Tông cấp đỉnh phong.

Chu Duy Thanh khẽ siết bàn tay rồi nói:


  • Thì ra là như vậy!

Tiểu Tứ nhịn không được quát lên:


  • Ngươi cũng là Thượng vị Thiên sư, cả cái kiến thức cơ bản như vậy mà không
    biết sao?

Y có tự an ủi mình cỡ nào cũng cảm thấy, mình thua thằng nhóc này thật sự là
quá oan uổng. Chỉ sợ quyết định làm Truy Tùy Giả đi theo Chu Duy Thanh lần này
cũng đã sai lầm nốt.

Chu Duy Thanh bèn nói:


  • Hai vị huynh trưởng thật là người thẳng thắn, có thể một lòng tuân thủ ước
    hẹn như vậy, thật khiến ta hết sức bội phục! Nhưng lời ta nói vừa rồi cũng
    không muốn thu hồi. Thật ra theo đổ ước thì đúng là cả đời này hai vị sẽ phải
    làm Truy Tùy Giả của ta. Có điều trong đó cũng không có câu nào bắt buộc phải
    ký kết khế ước phong ấn! Nếu như hai vị tự nguyện đi theo thì quá tốt, muốn
    bao lâu cũng được! Còn nếu thay đổi ý định thì tùy lúc đều có thể có thể ra
    đi. Ta và Băng nhi không việc gì phải hạ khế ước trói buộc hai người! Nói như
    vậy, cũng có nghĩa là tự do của các ngươi sẽ không còn bị hạn chế, chẳng phải
    lưỡng toàn kỳ mĩ hay sao?

Nghe Chu Duy Thanh nói vậy, sắc mặt Túy Bảo cùng Tiểu Tứ liền trở nên tốt hơn
rất nhiều. Đây đúng là một phương pháp xử lí hết sức ổn thỏa, bọn họ sẽ không
làm trái lời thề, cũng không bị ràng buộc hạn chế tự do đúng nghĩa. Nhất thời
cái nhìn của bọn họ đối với Chu Duy Thanh đã trở nên hòa hoãn đi khá nhiều.

Lâm Thiên Ngao buồn bực nhìn Chu Duy Thanh, lòng thầm nghĩ, tại sao mình lại
không có đãi ngộ như vậy?

Gã nào đâu biết, ở trong lòng Chu Duy Thanh, địa vị của gã là hết sức trọng
yếu. Chưa nói tới một thân năng lực phòng ngự vô cùng đặc biệt, có thể mang
lại những hiệu quả trợ giúp cực kỳ cường đại của gã. Mà còn là sự coi trọng
mười phần mà Chu Duy Thanh dành cho Lâm Thiên Ngao.

Mặc dù hiện tại thực lực của Chu Duy Thanh đã không còn tầm thường nữa, nhưng
hắn vẫn cứ là tên Chu Béo cực kỳ nhát gan sợ chết. Lúc nào hắn lại không hy
vọng mình có thể sở hữu một tấm chắn không gì phá nổi? Điều đó hiển nhiên là
không dễ dàng đạt được? Bây giờ đột ngột thu được Lâm Thiên Ngao hộ vệ bên
người, có khác gì với một tấm chắn vững chãi mà hắn mơ ước đó đâu! Cho nên sau
khi chứng kiến thực lực Lâm Thiên Ngao, và dù biết gã vốn là người trung
nghĩa, Chu Duy Thanh vẫn muốn hạ phong ấn trên người gã như cũ! Đó chính là vì
hắn hết sức coi trọng giá trị của Lâm Thiên Ngao.
Túy Bảo suy nghĩ một chút rồi nói:


  • Nếu Chu huynh đệ độ lượng thế thì tốt lắm, trước mắt tạm như vậy đi. Có
    điều huynh đệ yên tâm, dù cho không có khế ước trói buộc thì sau này ngươi
    muốn chúng ta làm gì, cứ việc thẳng thắn nói ra!

Tiểu Tứ nói:


  • Ta cũng thế... À, ừm! Còn nữa, vị trí chính thức của ta bây giờ cũng đã
    thuộc về ngươi!

Chu Duy Thanh liên tục khoát tay:


  • Không... không! Lúc nãy thắng các người chỉ là do vận khí tốt mà thôi,
    nhưng điều đó không có nghĩa thực lực của ta mạnh hơn so với các người! Tiểu
    Tứ học trưởng, ngươi biết tại sao lúc nãy ta chọn ngươi mà đánh cuộc không?


  • Tại sao?


Tiểu Tứ mau mắn hỏi, đây cũng là vấn đề mà y thủy chung nghĩ mãi không ra.

Chu Duy Thanh cười hắc hắc rồi nói:


  • Là từ thân hình của ngươi mà đoán, năng lực ngươi am hiểu nhất định là tốc
    độ rồi! Ta thậm chí còn hoài nghi ngươi là Thiên Châu Sư có song châu đều
    thuần Mẫn hệ. Có điều, giống như năng lực phòng ngự Lâm đội trưởng vừa lúc
    khắc chế năng lực của ta, thì năng lực của ta cũng đúng lúc chế trụ được
    ngươi. Trong các kỹ năng của ta, công kích tuy không phải rất nhiều, nhưng kỹ
    năng hạn chế trói buộc lại có không ít. Hơn nữa ta là Cung thủ, sở hữu một
    thanh trường cung tương đối cường đại, thêm lúc bắt đầu chiến đấu, ngươi chẳng
    những không tấn công mà ngược lại còn kéo giãn khoảng cách, không phải càng
    khiến cho trường cung của ta có cơ hội phát huy hay sao? Cho nên mới nói,
    ngươi thua ta chỉ vì năng lực của ta vừa vặn khắc chế ngươi cộng với vận khí
    ta tốt mà thôi. Cái vị trí chính thức này ngươi giữ lại đi! Nếu như trong
    Thiên Châu đại hội ta gặp phải kẻ bị ta khắc chế, lúc đó ta thượng đài chưa
    muộn!

Tiểu Tứ im lặng nhìn Chu Duy Thanh, rồi bi phẫn hét lên:


  • Ta căm thù Cung thủ..!

Chu Duy Thanh cười hắc hắc, hắn dĩ nhiên sẽ không nói cho Tiểu Tứ biết, là hắn
cũng có Không Gian Bình Di, có thể sử dụng kỹ năng này kết hợp với sức bật của
đùi phải mà kéo giãn khoảng cách giữa hắn và y. Hơn nữa, những kỹ năng hạn chế
ràng buộc của hắn làm sao mà thêm vào trường cung được? Đấy vốn là năng lực
chân chính của hắn. Dĩ nhiên, cho dù có hảo cảm nhiều hơn nữa đối với những
người này, Chu Béo cũng sẽ không dễ dàng tiết lộ tất cả bí mật của mình! Nhất
là bên cạnh hắn lúc này còn có Diệp Phao Phao…


Thiên Châu Biến - Chương #213