Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻
Mỗi một đạo lam quang đều là vặn vẹo xà điện, tích giáp cách cách trên không
trung phát ra liên tiếp bạo minh. Mà vừa mới bị hắc ám xúc tu quấn lấy Tiểu Tứ
bởi vì đối với mình không gian bình dời cực độ tự tin, căn bản cũng không có
thời gian phản ứng. Cả người nhất thời bị mấy đạo lam quang đánh vào trên
người, tóc bị tạc hung hăng dựng đứng, thậm chí trên người đều bốc lên một cỗ
khói trắng.
Cũng liền vào lúc này, Chu Duy Thanh mũi tên thứ hai cũng đã tới, lần này,
Tiểu Tứ là tránh cũng không thể tránh, rơi vào đường cùng, hắn đành phải lần
nữa phóng thích tự thân kỹ năng, một phía tiểu xảo lá chắn lặng lẽ xuất hiện
tại lồng ngực chỗ, cùng lúc đó, tầng một ngân quang sáng lên, hóa thành một
phía Quang Thuẫn ngăn tại trước người. Đồng thời, chính hắn cũng là liều mạng
muốn từ hắc ám xúc tu bên trong tránh ra.
Một tiếng nổ vang rền trời đất, lực xuyên thấu của mũi tên mạnh biết chừng
nào, huống chi còn thêm vào hiệu quả phá giáp, ngay lập tức đã khiến tấm chắn
ánh sáng trước người Tiểu Tứ vỡ tan. Thân thể của y run rẩy một cách quái dị,
chấn động của mũi tên không chỉ làm cho tấm chắn vụn nát mà cả đôi cánh sau
lưng cũng biến mất không tung tích. Cả người như một viên vẫn thạch từ trên
trời lao thẳng xuống mặt đất.
Với độ cao gần trăm mét như vậy, nếu thật sự ngã xuống thì ô hô ai tai…
Hai mũi tên của Chu Duy Thanh nhìn có vẻ vô cùng đơn giản, nhưng thực tế chất
chứa những tính toán cực độ tinh diệu. Bởi ngay khi Tiểu Tứ bay vào không
trung, hắn đã đoán được đối phương chắc chắn sẽ có những kĩ năng né tránh hết
sức mạnh mẽ.
Chính vì vậy mũi tên thứ nhất mà hắn bắn ra đã dung hợp tới hai kĩ năng tác
động trên diện rộng. Một cái là kĩ năng nhằm hạn chế đối phương Hắc Ám Xúc Tu,
cái còn lại là kỹ năng công kích trên phạm vi lớn độc nhất của hắn, Thiên Lôi
Thiểm. Hai kỹ năng này uy lực thật ra nào có cao siêu gì nhưng bù lại diện
tích bao trùm lại không hề nhỏ.
Quả nhiên, Tiểu Tứ đã sử ra Không Gian Bình Di, nhưng xui thay khoảng cách
Không Gian Bình Di mà y thi triển lại không thể nào thoát ra khỏi phạm vi Hắc
Ám Xúc Tu tác dụng, ngay lập tức đã khiến y bị Hắc Ám Xúc Tu tạm thời trói
buộc. Kế tiếp, Thiên Lôi Thiểm mặc dù không thể đánh bị thương Tiểu Tứ nhưng
lại làm cho y toàn thân tê dại, Thiên lực trong cơ thể tán loạn không cách nào
ngưng tụ nữa!
Ngay sau đó, Chu Duy Thanh đã bắn ra mũi tên thứ hai. Và lần này thì Tiểu Tứ
căn bản không thể né tránh, chỉ đành nghạnh kháng. Nhưng bấy giờ phòng ngự ra
sao đã không còn ý nghĩa, bởi mũi tên thứ của Chu Béo đã phụ gia tới hai kỹ
năng là Tuyệt Đối Trì Hoãn và Thiên Lôi Chấn. Tuyệt Đối Trì Hoãn khiến Tiểu Tứ
dù có tránh thoát Hắc Ám Xúc Tu cũng không cách nào phản ứng một cho mau lẹ,
còn Thiên Lôi Chấn thì trực tiếp phá vỡ đôi cánh cùng tấm chắn của y. Người dù
sao cũng đâu phải là chim? Không có Ngưng hình Dực, dù năng lực Tiểu Tứ mạnh
mẽ hơn nữa cũng không thể phi hành trên không trung. Bay lên trời đúng là một
ý tưởng hoàn hảo của y, thế nhưng bây giờ y lại phải trả giá cho ý tưởng đó.
Lâm Thiên Ngao thở dài một tiếng, thân hình lay động, đã xuất hiện ngay vị trí
thân thể Tiếu Tứ sắp rơi xuống. Tay phải gã vừa đưa ra đã đón đỡ được thân thể
của Tiểu Tứ, rồi nhẹ nhàng hóa giải xung lực.
Chu Duy Thanh cũng không ngăn cản, bởi lúc này song phương thắng bại đã phân.
Ánh mắt của mọi người cơ hồ đều rơi vào Phách Vương Cung trong tay Chu Duy
Thanh, trừ Thượng Quan Băng Nhi và Lâm Thiên Ngao. Bọn họ đều biết Chu Duy
Thanh làm được hết thảy cũng là nhờ hiệu quả từ cây cung này mang lại. Còn thì
không một ai có thể ngờ rằng Tiểu Tứ chỉ trong hai chiêu đã có thể thảm bại
như vậy.
Túy Bảo há hốc mồm miệng, nhãn cầu như muốn lồi ra, còn Ô Nha thì không ngừng
lấy hai tay dụi dụi mắt, bởi nàng chẳng thể nào tin đây là sự thật. Riêng Tiểu
Viêm chau mày nhìn Chu Duy Thanh thật kỹ, trong mắt tràn ngập những suy nghĩ
miên man.
Hiệu quả chất chồng của bốn kĩ năng chỉ tồn tại trong thời gian cực ngắn rồi
biến mất toàn bộ, chẳng qua lúc này đầu tóc Tiểu Tứ đã dựng đứng cả lên, trông
vừa quái dị vừa buồn cười.
Chu Duy Thanh thu hồi Phách Vương Cung, mặt mày rạng rỡ tủm tỉm:
Tiếu Tứ đã được Lâm Thiên Ngao để xuống, ngơ ngác nhìn Chu Duy Thanh rồi đột
nhiên đùng đùng nhảy lên giận dữ hét lớn:
Hết thảy những tình huống vừa rồi đã diễn ra quá nhanh, khiến cho y có cảm
giác mình căn bản chưa kịp phát huy được thực lực thì đã ăn quả đắng rồi. Đến
bây giờ y vẫn chưa rõ ràng tại làm sao mình bị đánh gục một cách chớp nhoáng
như thế, nên trong lòng không cách nào chấp nhận! Phải biết rằng tất cả những
chuyện này đều liên quan tới tự do của bản thân y!
Đang lúc ấy, một thanh âm hùng hậu từ Giáo Học Lâu truyền tới:
Một thanh âm khiến mọi người có cảm giác hết sức nhẹ nhàng phiêu dật, cứ như
thể từ bốn phương tám hướng truyền tới vậy, làm người nghe không cách nào xác
định được vị trí chính xác.
Vừa nghe giọng nói này, Chu Duy Thanh đột nhiên chấn động, ánh mắt khẽ nhúc
nhích. Hắn liền quyết định…
Qua phút sững sờ, Túy Bảo cũng sực tỉnh mà ngạc nhiên thốt lên:
- Chỉ giỡn chơi thôi á?
Chu Duy Thanh ha hả cười:
Tám người thì hết bảy đôi mắt kinh ngạc nhìn chòng chọc vào Chu Duy Thanh!
Cuộc đổ ước vừa rồi rõ ràng là hắn thắng, nhưng vì cái gì hắn lại nói như vậy?
Phải biết rằng, Túy Bảo và Tiểu Tứ đều là những học viên cực kỳ ưu tú của Học
viện Thiên Châu, lại còn là hạ vị cùng trung vị Thiên Tôn. Truy Tùy Giả cỡ đó
bộ là cải trắng hay sao mà Chu Duy Thanh lại dễ dàng bỏ qua như vậy?
Chu Duy Thanh nhún vai:
Nghe Chu Duy Thanh xổ một tràng... Túy Bảo và Tiểu Tứ chợt như có cái cảm giác
khởi tử hồi sinh vậy. Mặc dù Tiểu Tứ lúc nãy từng nói y không phục, nhưng thâm
tâm y đã như người chết rồi, trong chốc lát chìm vào vực thẳm. Song phương
tuyên thề rành rọt, hơn nữa còn có Lâm Thiên Ngao làm chứng, mắt thấy gần như
đã trở thành Truy Tùy Giả của người ta, thì bất ngờ con tạo xoay vần, Chu Duy
Thanh lại chủ động nói không cần bọn họ. Trong phút chốc đã khiến cho Tiểu Tứ
và Túy Bảo chẳng thể tin nổi, đồng thời vẻ mặt tràn ngập sự ngượng ngùng,
không sao thốt ra lời.
Lâm Thiên Ngao khó hiểu nhìn Chu Duy Thanh rồi bất giác gật đầu:
Một nhóm tám người lúc này mới đi khỏi Học viện Thiên Châu. Nhưng người nào
người nấy đều đang đắm chìm trong suy nghĩ về trận đánh vừa rồi. Ai cũng không
hiểu gã béo Chu Duy Thanh kia đột nhiên thay đổi quyết định là có âm mưu gì?
Thế nhưng Chu Duy Thanh lúc này trong lòng lại âm thầm cười lạnh. Nguyên nhân
làm hắn đột nhiên thay đổi chủ ý, chính là do tiếng quát hỏi từ Giáo Học Lâu
truyền đến kia. Một tiếng quát không chỉ để cho hắn cảm nhận được người nọ
kinh khủng và cường đại đến mức nào, vượt quá xa thực lực của hắn, đồng thời
cũng nhắc nhở cho hắn nhớ đây là nơi đâu.
Đây là Học viện Thiên Châu của đế quốc Phỉ Lệ! Nơi tập trung nhiều Thiên Châu
Sư ưu tú nhất của đế quốc, và cả vị Cung chủ Thác Ấn Cung cấp Thiên vương,
Viện trưởng Học viện Thiên Châu đại nhân kia nữa!
Hiển nhiên, vừa rồi Thiên lực trong không khí chấn động như vậy, cộng thêm sấm
sét vang rền sao không khiến người kia chú ý cho được? Nếu như hắn còn cố tình
ép Tiểu Tứ và Túy Bảo làm Truy Tùy Giả, nhất định sẽ mất không ít thời gian
dây dưa trong Học viện. Và nhất là vị Viện trưởng của Học viện Thiên Châu,
Cung chủ Thác Ấn Cung, sẽ cho phép việc này xảy ra sao? Học viên ưu tú nhất
của lão làm Truy Tùy Giả cho người khác? Cho dù lão lành như đất cũng tuyệt
đối khó chịu!
Và chuyện trọng yếu mà Chu Duy Thanh sợ xảy ra nhất, là việc Lâm Thiên Ngao
cùng hắn lập khế ước phong ấn bị Thiên Châu học viện biết được! Trong suy nghĩ
của Chu Duy Thanh, tầm quan trọng của Tiểu Tứ và Túy Bảo còn lâu mới bằng được
Lâm Thiên Ngao. Vì vậy, hắn tuyệt đối không muốn mạo hiểm tình huống quan hệ
Truy Tùy Giả giữa Lâm Thiên Ngao và mình bị phát hiện mà cưỡng bức hai người
kia gia nhập.
Còn có một nguyên nhân khác nữa chính là Thiên châu đại hội. Bởi dù cho Chu
Duy Thanh thành công nhận hai người này làm Truy Tùy Giả, đối với hắn chưa hẳn
đã là chuyện tốt! Vì nếu Tiểu Tứ và Túy Bảo đều trở thành Truy Tùy Giả của
hắn, như vậy, mối quan hệ giữa tám người trong chuyến đi này lập tức trở nên
không hài hòa, quyết không thể nào có lòng đoàn kết! Túy Bảo và Tiểu Tứ vị thế
thay đổi đột ngột sẽ làm cho tâm tình rối loạn theo. Đây không phải là điều
Chu Duy Thanh muốn thấy…
Hai gã Thiên Châu Sư này mặc dù ưu tú, nhưng tầm quan trọng của họ trong lòng
Chu Duy Thanh không quá cao, không thể cùng Vân Ly và Lâm Thiên Ngao so sánh.
Huống chi, cho dù bọn họ có quan trọng hơn nữa, Chu Duy Thanh cũng không
nguyện ý mạo hiểm đem khả năng bại lộ Biến Thạch Miêu Nhãn của mình ra đánh
cuộc.
Hai kỹ năng Hắc Ám Xúc Tu và Thiên Lôi Thiểm là hết sức rõ ràng. Hắc Ám thuộc
tính, Lôi thuộc tính hẳn đã bại lộ, nếu còn nấn ná ở Học viện lâu hơn nữa thì
khả năng thuộc tính Ý châu của hắn có thể bị nhìn thấu cũng sẽ rất cao. Chỉ
cần nhanh chóng rời khỏi, thì mấy tháng đi đường sau đó, hắn nhất định có biện
pháp khiến những người này hàng phục. Những thứ khác tạm không nói, riêng bây
giờ chắc chắn Tiểu Tứ và Túy Trung Bảo đã nợ hắn một cái nhân tình thật lớn.
Dưới nhiều nhân tố kết lại, Chu Duy Thanh mới đưa ra quyết định buông tha cho
cơ hội thu về hai gã Truy Tùy Giả cực mạnh.
Ngay lúc tám người bọn họ bước ra khỏi cổng Học viện Thiên Châu, ở tầng cao
nhất của Giáo Học Lâu, một lão già áo đỏ cũng đi tới trước cửa sổ, nhìn theo
bóng lưng bọn họ mà trong mắt lộ ra nét suy tư.