Không Thể Ma Diệt Ấn Ký (hạ)


Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻

Mã Quần vỗ ngực nói: "Này không có vấn đề, tìm một chỗ ngủ bước không đơn
giản. Lão đại, ngươi nhìn ta đối ngươi trung thành tuyệt đối, ta kia sáu cái
bộ đồ lúc nào có thể bắt đầu làm a?"
Chu Duy Thanh tức giận, trừng mắt liếc hắn một cái:


  • Trước tiên ngươi cứ cố gắng tu luyện đi đã! Đúng là ta có một bộ thích hợp
    nhất cho ngươi, có điều hiện tại ta còn chưa có năng lực luyện chế loại quyển
    trục Ngưng hình này. Có lẽ ngươi phải đợi ít nhất một năm đấy, một năm cũng
    không quá dài phải không? Hơn nữa sáu kiện Sáo trang này đối ngươi có rất
    nhiều chỗ tốt, nếu như đợi không nổi thì bây giờ ta bắt đầu làm cho ngươi luôn
    cũng được.

Không thể nghi ngờ, lúc Chu Duy Thanh nói điều này thì hắn đang nhớ đến Lâm
Thiên Ngao. Mã Quần cũng giống như Lâm Thiên Ngao, cả hai đều là Thiên Châu sư
thuần phòng ngự, nếu như Mã Quần có thể phát triển theo phương hướng của Lâm
Thiên Ngao thì chắc chắn đó sẽ là con đường có lợi cho hắn nhất.

Mã Quần suy nghĩ một chút rồi nói:


  • Lão đại, ta tin ngươi. Ta chờ được mà.

Chu Duy Thanh cười ha hả một tiếng, vỗ vỗ bờ vai của hắn:


  • Nói không chừng sau khi ta trở về từ Thiên Châu đại hội, còn tìm được cho
    ngươi một lão sư chuyên môn đấy. Tính sơ thời gian, hẳn là Lâm Thiên Ngao khi
    đó cũng đã xử lý xong chuyện của y rồi.

Ngay lúc Chu Duy Thanh chuẩn bị trở về túc xá ăn cơm tối rồi bắt đầu chế tác
quyển trục Ngưng hình thì lại bị mấy tên đầu trọc chặn đường.

Mã Quần cùng Khấu Duệ tỏ ra cảnh giác, nhưng Chu Duy Thanh vẫn mỉm cười:


  • Tang Lãng học trưởng, nghĩ đi nghĩ lại thì bây giờ cũng là thời điểm ngươi
    nên tới tìm ta rồi. Mã Quần, Khấu Duệ, các ngươi đi ăn cơm đi, ở đây không có
    chuyện gì đâu.


  • Chu Duy Thanh, chúng ta nói chuyện riêng một chút.


Chu Duy Thanh gật đầu, đi theo Tang Lãng đến bên góc tường thành.


  • Các ngươi suy nghĩ thế nào rồi?

Chu Duy Thanh mỉm cười hỏi.

Tang Lãng hít sâu một hơi, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn hắn:


  • Thật không thể ngờ ban của ngươi lại có học viên như ngươi vậy?
    Chu Duy Thanh thản nhiên đáp:


  • Ta không phải là mở thiện đường. Hơn nữa, ngươi nên biết, năng lực của bất
    kỳ Ngưng hình sư nào cũng có hạn. Ta không đề ra những điều kiện hạn chế khác
    xem như là nể mặt ngươi lắm rồi. Dù sao, mấy người các ngươi vẫn còn kiên trì
    được mà.


Tang Lãng thở dài một tiếng:


  • Ngươi nói đúng, trên thế giới này không có bữa ăn nào miễn phí cả. Ta cùng
    các đồng học cũng đã thương lượng qua. Trong số bốn mươi người bọn ta, lúc ban
    đầu chỉ có ba người nguyện ý trở thành Truy tùy giả cho ngươi. Nhưng từ sau
    khi ban của các ngươi mạnh mẽ chống đối với ban quý tộc, thì giờ chỉ có mười
    sáu người nguyện ý trở thành Truy tùy giả cho ngươi.

Chu Duy Thanh kẽ mỉm cười:


  • Ngươi đã từng nghe nói đến Thiên Châu đại hội chưa?

Tang Lãng sửng sốt, hắn không nghĩ tới Chu Duy Thanh lại đề cập đến chuyện này


  • Dĩ nhiên là đã nghe nói.

Chu Duy Thanh tiếp lời:


  • Hai ngày nữa ta sẽ đại biểu cho Học viện đi tham gia Thiên Châu đại hội với
    danh nghĩa học viên bổ sung. Đại khái khoảng hai ba tháng ta mới trở về, nên
    ngươi cũng không cần gấp gáp đưa ra quyết định làm gì, để cho các ngươi có
    nhiều thời gian suy nghĩ một chút. Chờ khi ta trở lại thì đó chính là cơ hội
    cuối cùng của các ngươi! Đến lúc đó, mong ngươi sẽ dẫn những người nguyện ý
    làm Truy tùy giả tới tìm ta.

Ba ngày sau đã là thời điểm khởi hành, hiện giờ hắn cũng không có thời gian đi
thu những người này làm Truy tùy giả, hơn nữa chuyện này không cần phải làm
gấp, chờ hắn trở lại rồi nói vẫn chưa muộn.

Vừa nghe Chu Duy Thanh được đi tham gia Thiên Châu đại hội, Tang Lãng thất
kinh. Vốn hắn tưởng Chu Duy Thanh chẳng qua hơi mạnh mẽ một chút, trọng yếu
hơn, lại là một Ngưng hình sư. Nhưng lúc này xem ra không chỉ có như thế rồi,
quan hệ giữa hắn và Học viện hiển nhiên cũng không hề tầm thường. Không chỉ
đánh người mà không bị trừng phạt, thậm chí còn có thể đại biểu cho Học viện
đi tham gia Thiên Châu đại hội? Vinh quang này không phải ai cũng có thể có?!


  • Ta biết rồi, ta sẽ đem chuyện này nói lại cho mọi người. Chúc ngươi thuận
    buồm xuôi gió.

Tang Lãng vươn tay về phía Chu Duy Thanh.

Chu Duy Thanh khẽ nắm tay Tang Lãng:
- Cố gắng tu luyện cho tốt. Thành viên dự bị bổ sung thì là cái gì chứ? Ta
chẳng những muốn tranh thủ trở thành tuyển thủ chính thức, mà còn muốn đứng
đầu học viên Học viện Thiên Châu để tiến vào nhóm bốn người mạnh nhất được đi
lên Thiên Châu đảo. Ha ha ha!

Chu Duy Thanh xoay người đi trong những tiếng cười lớn.

Nhìn bóng lưng Chuy Duy Thanh rời đi, không biết tại sao, Tang Lãng không hề
cảm thấy hắn đang mạnh miệng khoa trương một chút nào. Chu Duy Thanh cho bọn
họ thời gian mấy tháng, nhưng Tang Lãng cũng biết, mấy tháng sau nếu như hắn
thật sự được quyền tiến lên Thiên Châu đảo, thì yêu cầu của hắn đối với Truy
tùy giả chắc chắn cũng như thuyền lên theo nước. Đến lúc đó, vấn đề ở đây
không phải là bọn họ có nguyện ý hay không nữa rồi. Khe khẽ thở dài, Tang Lãng
đột nhiên cảm thấy Chu Duy Thanh nói rất đúng, thay vì phí thời giờ suy nghĩ
nhiều không bằng cố gắng tu luyện, thực lực bản thân mạnh mẽ mới là đạo lý
hàng đầu.

Chu Duy Thanh sau khi ăn xong bữa cơm chiều cũng không vội trở về túc xá mà
leo tường ra ngoài, lặng lẽ về nhà một chuyến. Mục đích rất đơn giản, hắn muốn
đem Vân Ly đến đây.

Vừa nghe Chu Duy Thanh muốn chế tác quyển trục Ngưng hình, Vân Ly tự nhiên là
không phản đối. Huống chi tối hôm qua hắn cùng Chu Duy Thanh còn chưa có thảo
luận xong. Cứ như vậy, Chu Duy Thanh lặng lẽ mang theo hắn tiến vào Học viện
Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ.

Chu Duy Thanh đem tình huống bên này nói sơ qua cho Vân Ly nghe một lần.

Vân Ly kinh ngạc thốt:


  • Ngươi điên rồi sao? Chế luyện quyển trục Ngưng hình cho nhiều người như
    vậy? Còn không lấy tiền, ngươi đang có ý đồ gì thế?

Chu Duy Thanh thở dài:


  • Ta cũng không dối gạt ngươi. Ta và Băng Nhi đều đến từ Đế quốc Thiên Cung.
    Thiên Cung chúng ta nước nhỏ sức yếu, muốn thay đổi hiện trạng này thì cần rất
    nhiều nhân tài! Ta đến đây chủ yếu là tìm kiếm và chiêu mộ người tài trong đám
    học viên bình dân. Mỗi một người đều phải xứng đáng với hai chữ nhân tài,
    không chỉ là Ngự Châu Sư, mà còn xuất sắc trong việc rèn luyện quân sự hằng
    ngày. Ta nhất định phải nghĩ biện pháp tận lực tranh thủ chiêu nạp được một số
    người trở về. Bởi vì cái gọi là “bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*”,
    chỉ cần có một phần ba thật lòng chịu đi theo ta, thì việc đầu tư của ta cũng
    là đáng giá.

Vân Ly thản nhiên:


  • Ta là Truy tùy giả của ngươi, ngươi muốn làm như thế nào ta đều ngheo theo
    ngươi thế ấy. Ngươi để cho ta ở chỗ này làm giảng viên cũng tốt. Chẳng qua cái
    gì ta cũng không dạy đâu đấy, ta chỉ có mỗi việc nghiên cứu chế luyện quyển
    trục Ngưng hình thôi.

Chu Duy Thanh cười ha hả rồi nói:


  • Ta đưa ngươi vào Học viện, chủ yếu là để bảo vệ đám học viên bình dân này
    một chút, đảm bảo bọn họ không bị học viên quý tộc khi dễ là được. Đến đây đi,
    chúng ta cùng thương lượng, xem thiết kế quyển trục như thế nào thì thích hợp
    cho bọn họ nhất.

Vân Ly gật đầu, phàm là việc gì liên quan đến chế tác quyển trục Ngưng hình
hoàn mỹ, y đều cảm thấy hứng thú.

Sự thật chứng minh, kinh nghiệm của Vân Ly so với Chu Duy Thanh rõ ràng phong
phú hơn nhiều! Dựa theo tình hình tài liệu của ban bình dân mà phân tích đơn
giản một lúc rồi hai người mới bắt đầu thiết kế quyển trục. Vùi đầu vào thiết
kế suốt một đêm, quả thật Chu Duy Thanh đã học được không ít thứ từ Vân Ly,
nhất là kinh nghiệm và phương pháp chế luyện quyển trục Ngưng hình bằng cách
lợi dụng những tri thức cơ sở đơn giản nhất lại càng quý giá. Mà bản thân Vân
Ly cũng chiếm được không ít chỗ tốt từ Chu Duy Thanh, một vài tư tưởng kỳ diệu
và phương pháp chế luyện quyển trục Ngưng hình đặc thù nhất mạch của Chu Duy
Thanh đã mang lại cho y những lợi ích không nhỏ.

Hai ngày kế tiếp, Chu Duy Thanh liền lấy cớ tham gia Thiên Châu đại hội mà bế
quan tu luyện, trừ lần mang Vân Ly đi gặp Thải Thải để xác nhận thân phận trợ
giáo cùng với ăn cơm ở bên ngoài, hắn và Vân Ly mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi hai ba
canh giờ. Hơn nữa sau khi tu luyện xong, thời gian còn lại cũng vùi đầu vào
thiết kế, chế tác quyển trục Ngưng hình.

Ở phương diện thiết kế, có thể Chu Duy Thanh không bằng Vân Ly, nhưng đến thời
điểm chế luyện, coi như mười Vân Ly cũng không theo kịp một Chu Duy Thanh.
Trong ba ngày ngắn ngủi, Vân Ly chẳng qua chỉ chế tạo được có ba bộ quyển trục
Ngưng hình trung cấp, trong khi đó, Chu Duy Thanh lại hoàn thành đến hai mươi
bảy bộ quyển trục Ngưng hình trung cấp. Chẳng những đủ thỏa mãn nhu cầu của
đám học viên trong ban, mà thậm chí còn dư ra một ít.

Những phần dư này Chu Duy Thanh cũng để lại cho Vân Ly, để hắn đổi thành tiền
mua tài liệu sau này.

Khi Chu Duy Thanh đi đến ban Bình dân, thiếu điều là không dám chường mặt ra,
bởi vì suýt chút nữa là không có ai nhận bộ dáng của hắn.

Y phục thì bẩn vô cùng, vô số chỗ vì không cẩn thận mà bị dính Ngưng hình dịch
loang lổ, có rửa cũng rửa không sạch, đầu tóc lại càng tán loạn, râu ria xồm
xoàm. Hơn nữa, ba ngày không tắm rửa, mùi vị trên người há dễ ngửi sao? Mặc dù
còn chưa tới mức ném vớ ra là có thể dính trên tường, nhưng cũng không còn
cách quá xa nữa.


  • Chu béo, ngươi không sao chứ?

Thương Quan Băng Nhi bất chấp dơ bẩn trên người Chu Duy Thanh, hỏi với vẻ mặt
quan tâm lo lắng. Người khác chẳng qua chỉ chú ý tới quần áo cùng đầu tóc của
hắn, nhưng Thượng Quan Băng Nhi lại nhận rõ, cả người Chu Duy Thanh đã gầy đi
không ít.

Chu Duy Thanh nhếch miệng cười:


  • Không có chuyện gì. Mấy ngày qua có thu hoạch không nhỏ đâu. Mà các ngươi
    đừng có nhìn ta như vậy chứ, còn không phải là vì các ngươi hay sao? Phát
    quyển trục ra đi, cứ từ từ, mọi người đều có phần.

Mấy ngày qua, thành quả của hắn tương đối khả quan, cùng Vân Ly bàn luận về
chế luyện quyển trục, cộng thêm thiên phú thuộc tính siêu cường của mình, Chu
Duy Thanh cảm nhận rõ rằng quyển trục Ngưng hình trung cấp mà hắn chế tạo ra,
nhất định có tác dụng của quyển trục Ngưng hình cao cấp. Tỷ lệ thành công
tuyệt đối vượt trên ba phần, đã có bảy tám phần bộ dáng không sai biệt lắm với
quyển trục cao cấp khác. Chỉ cần tiến bộ thêm một chút là hắn đã có khả năng
cùng với Vân Ly trở thành những Ngưng hình sư cao cấp.

Vừa nghe Chu Duy Thanh chuẩn bị phát quyển trục Ngưng hình, ánh mắt toàn bộ
học viên đều trở nên nóng bỏng. Lần này, Chu Duy Thanh phát ra ngoài hai mươi
mấy bộ quyển trục Ngưng hình. Trừ mấy Ý Châu Sư ra, chỉ có Thiên Châu Sư như
Thượng Quan Băng Nhi, Ngôn Triết Tích cùng Mã Quần là không có.

Ngôn Triết Tích cùng Mã Quần cũng không hỏi một tiếng! Bởi bọn họ đã hiểu
được, hiện giờ Chu Duy Thanh không chế tác quyển trục Ngưng hình cho bọn hắn
là vì dành lại sau này chế tác cho bọn hắn thứ tốt hơn.

Khi Minh Hoa cười cười mà nhận lấy quyển trục từ tay Chu Duy Thanh, rồi đem
chuyển đến tay các học viên Thể Châu Sư, thì đột nhiên nàng chợt cảm thấy một
loại sợ hãi đang lan tràn trong tâm trí. Bởi vì nàng có thể thấy rõ, mỗi một
học viên nhận lấy quyển trục Ngưng hình trong mắt đều toát ra vẻ khát khao
hừng hực. Ánh mắt ấy không chỉ là say mê đối với quyển trục trong tay, mà còn
là sự cuồng nhiệt đối với lớp trưởng Chu Duy Thanh. Phải biết rằng, bọn họ đều
là học viên bình dân! Người nào cũng là lần đầu tiên có được quyển trục Ngưng
hình của riêng mình. Giống như nữ nhân đều khắc sâu trong trí nhớ nam nhân lần
đầu tiên cướp đi trinh tiết của mình vậy… không nghi ngờ gì nữa, lớp trưởng
Chu Duy Thanh, vị lão đại này đã để lại những ấn tượng không thể xóa nhòa
trong lòng đám học viên nghèo khó.


Thiên Châu Biến - Chương #207