Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻
Nói đến đây giáp, Thải Thải khe khẽ thở dài, nói:
- Lúc vừa bắt đầu, mỗi quốc gia đều có cơ hội nhận được lệnh bài như nhau.
Nhưng sau thời gian, vật đổi sao dời, tứ đại Thánh Địa ý thức được tầm quan
trọng của đảo Thiên Châu, mặc dù họ không biết xấu hổ mà phái thành viên trực
hệ tham dự, nhưng vẫn cùng những quốc gia khác góp phần bồi dưỡng nên những
thế hệ Thiên Châu Sư trẻ tuổi ưu tú, do đó mới đạt được Thiên Châu Lệnh. Chỉ
có tà giáo đệ nhất Tây Vực, Thiên Tà Giáo là hoàn toàn ngoại lệ. Bởi vì nguyên
nhân bọn họ trời sinh đã có thuộc tính Tà Ác, nên chỉ có thể ẩn nấp trong bóng
tối, không dám có gan tiến vào đảo Thiên Châu một cách đường hoàng. Vì vậy, có
thể nói, trong bốn danh ngạch trong tham gia so tài trong những kỳ đại tái để
lên đảo Thiên Châu thì đã hết ba là do những đại thánh địa sắp sẵn rồi, những
quốc gia khác chỉ có thể tranh thủ một suất còn lại mà thôi! Hơn nữa, còn phải
đối mặt với một thế lực rất cường đại là Chiến đội của Đế quốc Trung Thiên! Đế
quốc Phỉ Lệ của chúng ta đã hơn bảy mươi năm đã không thể đọat được một Thiên
Châu Lệnh nào, cho dù có ra giá cao cách mấy cũng không thể nào mua được!
Lúc này, Chu Duy Thanh đã rõ hơn một chút, nhưng vẫn hỏi tiếp:
Thải Thải bĩu môi, đáp:
Nhìn Thải Thải, thần sắc Chu Duy Thanh rõ ràng đã biến đổi một chút. Hắn đột
nhiên hối hận vì chính mình vừa mới tiết độc vị Viện trưởng này. Trăm triệu
lần, hắn cũng không nghĩ tới Viện trưởng mới gặp hắn có hai lần mà lại suy
nghĩ cho hắn chu đáo đến thế?! Có thể tham dự Đại hội Thiên Châu, kiến thức
những cảnh tuợng như vậy, đối với hắn tuyệt đối là có chỗ tốt rất lớn. Hơn
nữa, thân phận của hắn chẳng qua là thành viên dự bị mà thôi, thậm chí có thể
không cần phải ra đấu trận nào cả, dĩ nhiên là chẳng có nguy hiểm gì. Danh
sách này, dù đối với Học viện quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ đi nữa, đều hết sức
trân quý, nhưng lại tiện nghi cho toàn bộ học viên bình dân của năm thứ nhất.
Chu Duy Thanh cúi người thật sâu thi lễ bằng toàn bộ sự chân thành phát ra từ
trong nội tâm của hắn.
Khóe miệng Thải Thải hiện ra nét cười, nói:
Chu Duy Thanh cười hắc hắc, nói:
Thải Thải tức giận hừ một tiếng:
Còn ít hay sao? Tính tình của ngươi ta lại không biết à? Tốt lắm, ngươi có
thể đi được rồi! Ba ngày sau sẽ lên đường tham gia Thiên Châu đại tái! Trong
ba ngày này, ngươi không được rời khỏi Học viện! Đợi ba ngày sau thì đi thẳng
đến Học viện Thiên Châu bên kia!
Dạ!
Chu Duy Thanh vội vàng ứng khẩu đáp lại. Đang lúc hắn chuẩn bị xoay người đi
ra ngoài, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện, bèn dừng lại, hỏi:
Viện trưởng, Học viện của chúng ta có nhận thêm sư phụ (lão sư) hay không?
Hử?
Thải Thải nhìn Chu Duy Thanh với vẻ nghi hoặc:
Ngươi muốn giới thiệu người nào đến làm lão sư của Học viện à? Đầu tiên cần
phải chứng minh khả năng đặc thù mới có thể được nhận vào Học viện!
Chu Duy Thanh hỏi ngược lại:
Ánh mắt Thải Thải sáng lên:
Chu Duy Thanh gật đầu, đáp:
Thải Thải dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Chu Duy Thanh chằm chằm, vẻ ung dung, mỹ
lệ mà cao quý của nàng làm tròng mắt hắn như muốn lồi ra dính hẳn vào người
nàng, đoạn nàng hỏi:
Chu Duy Thanh vò đầu, rồi đáp:
Thải Thải cười cười, đáp:
Coi như ngươi còn biết nói thật! Được rồi, chuyện này ta đáp ứng! Ngươi đi
báo cho hắn đến Học viện trình diện nhanh! Trực tiếp đến gặp ta nhé!
Đa tạ Viện trưởng thành toàn!
Lúc này, Chu Duy Thanh mới thi lễ lần nữa rồi ra khỏi phòng Viện trưởng. Cùng
nói chuyện với một người thông minh như Thải Thải, dưới tình huống không cần
thiết, nói thật tất cả chính là lực chọn tốt nhất. Chu Duy Thanh xảo quyệt đến
bậc nào? Hắn chính là đã chọn lựa làm như vậy, quả nhiên đã chiếm được cảm
tình của Thải Thải.
Rời khỏi phòng làm việc của Viện trưởng, Chu Duy Thanh hít một hơi thật sâu,
trong mắt toát ra một vẻ mong đợi rất rõ ràng. Đại hội Thiên Châu có quy mô
khổng lồ này đã khơi lên hứng thú của hắn. Đột nhiên, hắn chợt nhớ còn một vấn
đề nữa muốn hỏi lại Thải Thải nên vội vàng quay trở lại, đẩy cửa đi vào lần
nữa. Bởi vì, hắn chợt nghĩ lại toàn bộ vấn đề, nên gấp đến nỗi không gõ cửa mà
cứ thế mà xông vào.
Vừa vào cửa, Chu Duy Thanh chợt ngây người mà Thải Thải cũng sững người không
kém.
Lúc này, trên người Viện trưởng công chúa Thải Thải chỉ mặc một chiếc áo con
con và một chiếc quần lót nhỏ đủ để che kín các bộ vị nhạy cảm trên thân thể.
Làn da trắng như tuyết và cơ thể mũm mĩm mềm mại của nàng gần như phô ra hết
những nét bí ẩn trước mắt Chu Duy Thanh. Bắt mắt nhất chính là đôi chân thon
dài trắng nõn như ngọc tạc, vì đã bị Chu Duy Thanh ôm qua nên còn để lại hai
vết hồng hồng mê người đọng lại.
Trong tiếng lòng gào thét sục sôi, hai luồng máu mũi của Chu Béo đã dũng manh
bắn ra tạo thành hai tiếng “phốc…phốc…!!!”. Dù lần này hắn có che dấu khéo đến
đâu chăng nữa thì cũng vô dụng, vì ngay cả nước dãi của hắn đã chảy ra gần đấy
một bát to rồi.
Thải Thải nổi giận thét vang, còn Chu Duy Thanh cũng chỉ biết dùng tốc độ cực
hạn của bản thân phóng nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Thì ra, Thải Thải có tính yêu sạch sẽ. Lúc trước, trường bào của nàng bị Chu
Duy Thanh vấy máu lên. Khi hắn đi rồi, tự nhiên là nàng muốn nhanh chóng thay
đổi một bộ sạch sẽ khác. Ai ngờ được Chu Duy Thanh thậm chí đến cửa còn không
gõ mà đã xông vào, vừa hay lại có phúc chiêm ngưỡng được một màn hương diễm
tuyệt đỉnh nhân gian như thế!
Chu Duy Thanh lao ra cửa, nhưng cũng không chạy xa, đứng bên ngoài hô lớn:
Viện trưởng, là ta sai rồi, nhưng không phải ta cố ý à nha!
Hỗn đản, ngươi cút vào đây cho ta!
Giáo Học Lâu này vốn chỉ dành cho các nhân vật cao tầng của Học viện, mà bên
trong giáo sư Thải Thải vừa mặc xong trường bào, vừa nghe Chu Duy Thanh ồn ào
lãi nhãi bên ngoài thì giận đến mức suýt ngất đi, vội vàng phải gọi Chu ca ca
của chúng ta trở vào.
Lúc Chu Duy Thanh đến gần phòng Viện trưởng lần nữa cũng không khỏi sinh ra
cảm giác nơm nớp lo sợ. Hắn có cảm giác phòng Viện trượng hiện giờ giống như
một ngọn núi lửa đang hoạt động, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.
Thải Thải đã mặc lại một bộ trường bào sạch sẽ dành cho giáo sư, nhưng lúc này
sắc mặc của nàng cực kỳ khó coi, ngay cả mái tóc cũng hơi rối, lộ ra nét gì đó
hơi tán loạn.
Đôi tay của Thải Thải đã siết chặt thành quyền, hơn ba mươi năm rồi, nàng chưa
bao giờ có cảm giác như hôm nay vậy! Nghĩ đến là chỉ muốn hung hăng đánh người
một trận.
Chu Duy Thanh làm ra một vẻ mặt vô tội, nói:
Viện trưởng, ta sai lầm rồi! Ta vì đột nhiên nghĩ ra một vấn đề trọng yếu
cho nên mới không cẩn thận xông vào! Cũng do không cẩn thận nên mới thấy được
một cảnh không nên nhìn!
Câm miệng! Ngươi còn dám nói lung tung, ta sẽ móc ngay cặp mắt của ngươi!
Thải Thải long mắt sòng sọc. Lúc này, phần khí độ cao quý của nàng cũng vì Chu
Duy Thanh chọc cho nổi điên nên đã hoàn toàn tan hết. Cũng trong cơn giận này
mà trước ngực cũng nổi lên từng cơn sóng ba đào mãnh liệt.
Thải Thải cuối cùng cũng lấy lại vài phần tỉnh táo, nhìn bộ dạng đàng hoàng và
thật thà của Chu Duy Thanh, nàng đã đè nén được cơn giận đang dâng trào. Lấy
thân phận và địa vị của nàng, làm sao có thể động thủ động cước đánh Chu Duy
Thanh một trận hả giận cho được?
Chu Duy Thanh nói:
Ta… ta chỉ muốn hỏi, nếu lần này ở Đại hội Thiên Châu mà xếp trong bốn hạng
đầu, đoạt được Thiên Châu Lệnh thì có cần phải nộp lên cho Học viện hay không
a?
Chỉ bằng các ngươi mà đòi đoạt được Thiên Châu Lệnh? Không phải ngươi đang
nằm mộng giữa ban ngày chứ? Nếu mà ngươi thật sự có bản lĩnh chiếm được, ta sẽ
lập tức làm chủ cho tất cả thuộc về ngươi!
Đa tạ Viện trưởng, vậy ta đi trước!
Đối mặt với ngọn núi lửa đang hoạt động và có nguy cơ tùy thời bộc phát này,
biện pháp tốt nhất là nên tránh cho thật xa. Sau khi Chu Duy Thanh có được đáp
án mình mong muốn thì gần như đã xoay người bỏ chạy.
Nhìn cửa lớn phòng làm việc đã đóng chặt lại, Thải Thải đột nhiên cảm thấy
dưới cơn tức giận, dường như bản thân mình lại có chút xao động. Nếu bọn họ
thật sự đoạt được Thiên Châu Lệnh thì làm sao đây? Đối với Đế quốc mà nói, tầm
quan trọng của Thiên Châu Lệnh có thể thấy được rõ ràng. Bất quá, đôi mày đang
cau lại của nàng cũng giãn ra rất nhanh. Chỉ bằng bọn họ mà mơ đến Thiên Châu
Lệnh ư? Dù so mấy tên học viên ưu tú của học viện Thiên Châu với nhân tài do
Tứ đại Thánh Địa bồi dưỡng, vẫn còn có một khoảng chênh lệch, muốn chiếm được
một trong bốn thứ hạng đầu thì khó khăn quá lớn. Về phần ba người dự bị Chu
Duy Thanh thì càng không cần phải nói, cơ hội chiến đấu cũng còn không có
được. Tên khốn này, vậy mà lại là người đầu tiên được ôm ấp thân thể của mình,
hơn nữa lại có phúc xem qua toàn bộ!
Nghĩ đến đây, Thải Thải không khỏi nở một nụ cười, nhưng sắc mặt đỏ hồng lên.
Bàn tay hung hăng chém mạnh vào không khí dường như tưởng tượng mình đang giáo
huấn cho Chu Duy Thanh một trận.
Chu Duy Thanh trở lại phòng học, trong lòng lấy làm ngạc nhiên. Lớp học vậy mà
vẫn chưa bắt đầu? Hắn nhớ được, tiết khóa thứ nhất của ngày hôm nay chính là
giờ Tình báo học của Minh Hoa.
Lúc này, Minh Hoa vẫn ngồi phía sau bục giảng như cũ, mà những học viên khác
lại chụm đầu xì xầm như đang bàn luận chuyện gì đó.
Chu Duy Thanh bất ngờ với tình huống này, không nhịn được sự nghi hoặc liền
hỏi.
Minh Hoa nhìn hắn rồi đáp: