5 Đại Thánh Địa (thượng)


Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻

"Lão đại chính là dùng để lưng than nồi lạc." Chu Duy Thanh nói ra câu nói này
sau đó, chính mình trước hết cười ha hả. Nhưng là tiếng cười của hắn rất nhanh
liền có chút lúng túng ngừng lại, bởi vì không ai phụ họa hắn, tất cả bình dân
học viên cùng lớp ánh mắt đều một mực nhìn chăm chú Chu Duy Thanh, mỗi người
trong mắt, tựa hồ cũng có đồ vật gì tại thiêu đốt tựa.

Chu Duy Thanh ho khan một tiếng, "Đại gia đừng nhìn ta như vậy, ta lại thẹn
thùng. Như nhau đến thời gian muốn bên trên dự tất cả ngồi xuống a, " nói, hắn
liền muốn đi tới chỗ ngồi của mình.
Vừa nói, hắn vừa đi đến chỗ ngồi của mình.


  • Duy Thanh, ngươi đi đến phòng Viện trưởng một chuyến, ngài tìm ngươi có
    việc!

Âm thanh của Minh Hoa vang lên từ sau lưng Chu Duy Thanh.

Chu Duy Thanh sửng sốt, quay người lại nhìn Minh Hoa. Ánh mắt của tất cả học
viên cũng tập trung vào người nàng. Nhất thời, không khí trong lớp bình dân
chợt trở nên khẩn trương hơn rất nhiều.

Minh Hoa khẽ cau đôi mi thanh tú:


  • Mọi người không cần lo lắng! Ta cam kết với mọi người là không có việc gì!
    Chuyện này mặc dù hơi phiền toái nhưng dù sao Viện trưởng cũng là đương kim
    Công chúa điện hạ, cũng không phải là người mà những tên quý tộc kia có thể
    trêu vào!


  • Lão đại, chúng ta cùng đi với ngươi!


Khấu Duệ kích động nói.

Chu Duy Thanh xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh, khẽ mỉm cười, nói:


  • Rất tốt! Hiện tai chúng ta mới giống như một tập thể! Cùng đi thì không cần
    rồi! Lão sư chẳng phải đã nói là không có việc gì hay sao? Ta đi rồi, dù có
    trở lại hay không thì các ngươi cứ học trước! Còn đứng ngây người ra làm gì?
    Mau ngồi xuống!

Sau khi nói ra câu cuối cùng, hắn liền trợn mắt. Lúc này, đám học viên bình
dân mới từ từ ngồi xuống.

Minh Hoa ngồi sau giảng đài, âm thầm thở dài. Có lẽ, những học viên của lớp
này trong tương lai có thể trở thành lớp người ưu tú nhất của cả Học viện quân
sự Hoàng gia Phỉ Lệ. Bản lĩnh của Chu Duy Thanh đúng là không nhỏ. Đây chinh
là lực lãnh đạo cả một lớp rất nhiều học sinh. Muốn có năng lực lãnh đạo như
vậy, nhất định phải là thành viên hạch tâm của tập thể. Hạch tâm này lại không
phải là lão sư mình, mà lại chính là Chu Duy Thanh. Hắn trở thành người lãnh
đạo nên cũng phải trả một cái giá tương đối lớn. Minh Hoa dù có chút ghen tỵ
với hắn, nhưng càng lại tán thưởng nhiều hơn. Sau khi cảm xúc cuồng nhiệt của
mọi người với Chu Duy Thanh tỉnh táo lại, chỉ cần phân tích một chút là nàng
có thể hiểu vì sao cha và anh của mình lại coi trọng hắn đến như vậy.

Một mình ra khỏi phòng học, Chu Duy Thanh lập tức trấn tĩnh lại, vừa dùng tốc
độ không nhanh không chậm đi đến phòng Viện trưởng, vừa tự hỏi chuyện này sẽ
xuất hiện kết quả như thế nào?!

Trong chuyện này, nhất định Minh Hoa sẽ không lừa gạt mình. Dù sao, nàng cũng
không thể làm trò, nói dối trước mặt nhiều học viên như vậy. Nói cách khác, vị
mỹ nữ Viện trưởng kia tuy có ý bảo vệ mình, nhưng áp lực do nhiều quý tộc mang
lại cũng không thể khinh thường. Xem ra, hẳn là mình phải chịu một số thứ gì
đó, thí dụ như sẽ bị tăng thêm một số hình phạt. Đây mới chính là nguyên nhân
mà Viện trưởng Thải Thải đi tìm mình.
Xử phạt hay không xử phạt, dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của
mình! Chu Duy Thanh nhếch mép cười. Ngày hôm qua đã thu phục được hai Truy Tùy
Giả là Vân Ly và Lâm Thiên Ngao, hôm nay được bạn học trên dưới một lòng ủng
hộ, làm tâm tình của hắn rất ư là thư sướng. Đối với những hình phạt đang chờ
đợi, hắn cũng không thèm để ý chút nào.

Chu Duy Thanh vừa đến phòng Viện trưởng ở tòa nhà bốn tầng, thì thấy được một
đám quý tộc quần áo hoa lệ vẻ mặt buồn bực và bất mãn đang đi xuống. Không cần
hỏi, hắn cũng biết đây chính là bọn người đến tố cáo mình. Nhìn thần sắc bọn
họ, trong lòng Chu Duy Thanh càng khẳng định, không nghi ngờ chút nào, Công
chúa Viện trưởng đã từ chối thỏa hiệp với bọn người kia.

Gõ cửa hai tiếng, Chu Duy Thanh không chút hoang mang, sửa sang lại y phục của
mình, trên mặt liền nở ra nụ cười thật thà, giở ra chiêu bài hắn vẫn thường
dùng.

Người ta có tin hắn hay không là một chuyện, nhưng nụ cười này chính là tuyệt
chiêu mà hắn luôn áp dụng.


  • Vào đi!

Âm thanh trầm thấp nhưng rõ ràng của Thải Thải từ trong phòng vang lên.

Chu Duy Thanh bèn đẩy cửa đi vào.

Trong phòng làm việc của Viện trưởng lúc này cũng không chỉ có một mình Thải
Thải, mà còn có Chủ nhiệm Tiêu Thệ, dường như đang cùng với Thải Thải bàn bạc
chuyện gì.

Vừa thấy Chu Duy Thanh xuất hiện, sắc mặt của Thải Thải đã trở nên nặng nề,
nói với Tiêu Thệ:


  • Tiêu Chủ nhiệm, ngươi ra ngoài trước đi! Cứ theo nội quy nghiêm khắc của
    Học viện mà làm! Còn ai đánh nhau gây chuyện nữa, bất luận song phương có thân
    phận gì, cứ theo luật khai trừ!


  • Dạ!


Tiêu Thệ cung kính đáp rồi quay người đi ra ngoài. Khi đi ngang Chu Duy Thanh,
thì nhìn hắn nở một nụ cười khổ. Chuyện này làm ông ta phải chịu một áp lực
rất lớn. Thân là Chủ nhiệm, trật tự của Học viện vốn nằm trong phạm vi quản lý
của ông ta. Những tên quý tộc kia, dù là Công chúa cũng không có biện pháp gì,
bọn họ cũng không ngừng tạo áp lực lên ông ta. Nếu không phải Thải Thải đủ
mạnh mẽ, sợ rằng hắn có muốn thở cũng không nổi.

Khi Tiêu Thệ ra ngoài, Chu Duy Thanh liền nở nụ cười làm người ta không thể
nóng giận, khom mình thi lễ với Thải Thải:


  • Viện trưởng, ngài khỏe chứ?


  • Hừ!
    Thải Thải hừ lạnh, nói:


  • Ngươi chỉ biết gây ra chuyện rắc rối! Ngươi có biết chuyện lần này mang đến
    cho Học viện bao nhiêu phiền toái lớn hay không?


Chu Duy Thanh đường hoàng đáp:


  • Cũng do ta không tốt, làm cho Viện trưởng ngài thêm phiền toái! Nếu Học
    viện có tăng thêm hình thức xử phạt, thì cứ phạt một mình ta là được! Lúc ấy
    vì ta nôg nổi nhất thời, nên mới kích động các bạn học xuất thủ. Chẳng qua
    thỉnh cầu Viện trưởng ngài cho ta một cơ hội để tự nhìn lại bản thân, ngàn vạn
    lần đừng khai trừ ta khỏi Học viện! Ta còn muốn tiếp tục ở lại Học viện để học
    thêm nhiều kiến thức nữa!

Lúc này, bộ dáng Chu Duy Thanh chẳng những rất lương thiện, hơn nữa trên khuôn
mặt non nớt của hắn vừa đúng lúc, còn mang theo sự ủy khuất. Hiện tại, dáng vẻ
của hắn chẳng có tí phong phạm nào của người vừa thu thập một Ngưng Hình Sư
cao cấp và một Truy Tùy Giả có thực lực Trung vị Thiên tôn như tối ngày hôm
qua.

Thải Thải gọi Chu Duy Thanh đến, vốn là trước tiên muốn xài xể hắn một trận
rồi mới nói những chuyện khác. Nhưng khi vừa nhìn bộ dạng thành tâm nhận lỗi
và hơn nữa còn chủ động gánh vác hết trách nhiệm của hắn, thì không khỏi mềm
lòng. Những chuyện khác không cần nói, chỉ riêng thái độ Chu Duy Thanh tình
nguyện gánh vác trách nhiệm cho cả lớp làm cho Thải Thải vừa nhìn qua đã khẳng
định, xem ra tên này là một nam nhân có trách nhiệm, hơn nữa còn dám chủ động
gánh chịu sai lầm, tuyệt đối rất đáng khen ngợi!

Vì vậy, sắc mặt của Viện trưởng Thải Thải cũng hòa hoãn vài phần, bèn thản
nhiên nói:


  • Nghe nói hiện giờ ngươi đã là lớp trưởng của lớp bình dân?

Chu Duy Thanh gật đầu đáp:


  • Đúng vậy! Nhờ các bạn học nâng đỡ mà thôi! Viện trưởng, xin ngài yên tâm,
    ta cũng không để ngài phải khó xử! Khi trở về ta liền từ chức lớp trưởng này,
    chỉ cần ngài không đuổi học ta là được!

Chu Duy Thanh ngoài miệng nói chuyện nghĩa bạc vân thiên như vậy, nhưng trong
lòng lại rất hồi hộp. Từ nhỏ, hắn đã bị cha đánh đòn biết bao nhiêu lần nên
rất kinh nghiệm. Chẳng cần phải nhìn, chẳng qua vừa nghe âm thanh của Thải
Thải có biến hóa thì hắn biết, chuyện hôm nay cũng không còn quá lớn nữa, sẽ
dễ dàng thông qua cửa ải này rồi.


  • Nói nhảm! Ta có chuyện gì khó xử hả?

Thải Thải giận dỗi mắng một câu.


  • Chuyện lần này hôm qua ta đã ra quyết định, tuyệt đối không sửa đổi! Bọn họ
    cho rằng dùng áp lực của mười mấy người kia là trấn áp được ta sao? Nơi đây là
    Học viện quân sự hoàng gia Phỉ Lệ, chứ không phải là hậu hoa viên của loại quý
    tộc bọn chúng!

Chu Duy Thanh rất thức thời, không dám xen vào lời nói của nàng. Lúc này, bất
luận hắn có nói gì đều chưa hẳn là đúng.
Thải Thải đứng lên, chậm rãi bước ra khỏi bàn làm việc. Chu Duy Thanh dù đang
cúi đầu nhưng vẫn có thể ngắm được vóc dáng tuyệt mỹ của nàng. Nàng thật đã ba
mươi lăm tuổi ư? Dù là mấy bé hai mươi lăm cũng không thể so sánh với nàng
được a! Đối với mỹ nữ, sức miễn dịch của hắn gần như bằng không, liền âm thầm
nuốt ực một ngụm nước bọt. Người ta cũng là Công chúa, nhưng khí chất công
chúa của người ta thì Đế Phù Nhã còn kém xa, đó là chuyện cũng không thể tính
bằng lẽ thường.

Thải Thải đến trước mặt Chu Duy Thanh, nói:


  • Chuyện lần này ta đã muốn cho qua, tin rằng những tên quý tộc kia cũng
    không dám làm trái, kéo đến Học viện gây chuyện. Nhưng, bọn họ có âm thầm làm
    những điều ám muội khác hay không, thì ta cũng không thể đảm bảo! Dù sao, ta
    cũng không thể phái tất cả nhân lực lúc nào cũng kè kè bảo vệ cho ngươi!
    Chuyện lần này, mục tiêu của ngươi quá rõ ràng. Cũng không giống như ngươi nói
    là do ngươi bị kích động! Đừng tưởng chỉ bằng vài câu nói của ngươi là có thể
    làm ta tin tưởng hoàn toàn. Những chuyện đã xảy ra, ta đã hiểu một cách tường
    tận! Bất quá, nhìn thái độ thành khẩn hối lỗi của ngươi xem như cũng là người
    đàng hoàng, nên ta cũng không tăng thêm bất cứ hình phạt nào. Nhưng, vì bảo vệ
    an toàn cho ngươi, ngươi nhất định phải rời khỏi Học viện mới được!


  • A…!!! Không nên a!!!


Chu Duy Thanh thầm kinh hãi. Hắn không ngờ được Thải Thải lại muốn mình rời
khỏi đây. Lúc này, khoảng cách giữa hai người bất quá chỉ là hai mã mà thôi.
Hắn thuận thế nhào đến quỳ xuống trước mặt Thải Thải, đôi tay rất ư là không
khách khí ôm chặt cả hai đùi nàng, nghẹn ngào nói:


  • Viện trưởng, ngài đừng khai trừ ta a! Ta biết lỗi rồi! Hãy cho ta ở lại đi
    mà!

Thải Thải trăm triệu lần cũng không ngờ được Chu Duy Thanh dám ở nơi này tập
kích nàng như vậy, liền bị hắn ôm trọn cả đôi chân nõn nà. Từ đó đến giờ, đã
hơn ba mươi năm, lần đầu tiên nàng mới bị một nam nhân có hành động gần gũi và
thân mật như thế. Trong lúc nhất thời, cả người nàng đều bị tê dại hẳn ra.

Chu Duy Thanh vốn cũng không nghĩ mình có thể thật sự ôm được Thải Thải. Dù
sao, theo phán đoán của hắn, thực lực của Thải Thải cũng tương đối cường đại.
Một cái ôm này cũng không nhanh lắm, nhưng đồng học Chu Duy Thanh của chúng ta
vì ý chí không kiên định nên lập tức xuất hiện một số biến hóa về cơ thể.
Chẳng qua, chỉ cách một lớp áo bào của giáo sư, hắn có thể cảm nhận được một
đôi chân thon dài thẳng tắp, cũng cảm giác cách một tầng y phục này là làn da
mịn màng trắng nõn. Do lượng máu vận chuyển quá nhanh, và cảm giác tuyệt vời
kia, hắn lập tức phun ra hai luồng máu mũi, bắn lên trang phục giáo sư của
Thải Thải.

Thoải mái! Quá Sung sướng! Siêu cấp thoải mái! Trên người Thải Thải tỏa ra một
mùi hương thơm ngào ngạt và hơi nồng, nhưng cực kỳ dễ ngửi. Chu Duy Thanh cũng
không khách khí, liền vùi mặt vào đùi nàng, khóc rống lên. Nước mắt hắn dạt
dào tuôn ra và âm thanh như tê tâm liệt phế. Ngàn vạn lần đừng nên quên, hắn
còn có một vị sư phụ khác có danh hiệu là “Thần Nhãn vô lại lão sư”.

Mộc Ân đã nói:


  • Trước mặt kẻ yếu thế hơn thì phải thể hiện mình là người mạnh mẽ! Trước mặt
    kẻ mạnh thì phải yếu đuối đáng thương! Nhất là đối với nữ nhân!

Đồng học Chu Tiểu Béo lúc này khiêm khắc hành động theo lời lão sư đã dạy. Dĩ
nhiên, hắn cũng rất thích thú khi thực hiện.


  • Buông ra!

Thải Thải khẽ hét lên thất thanh. Sau một khắc ngây dại ngắn ngủi, khuôn mặt
nàng đã đỏ bừng. Một thân bản lĩnh như vậy cũng không có chỗ mà thi thố,lại để
cho Chu Duy Thanh sảng khoái cọ đầu lia lại vào đùi mình a!


Thiên Châu Biến - Chương #203