Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻
"Ta thua, có chơi có chịu, tới đi."
Nhìn xem Lâm Thiên Ngao vẻ mặt quyết tuyệt chi sắc, Chu Duy Thanh cười hắc
hắc, nói: "Không vội, chúng ta rời khỏi nơi này trước rồi nói sau." Nói xong,
hắn không đợi Lâm Thiên Ngao mở miệng, đã quay người mà đi.
Ba người một mực ra lòng đất lôi đài, Lâm Thiên Ngao cuối cùng tại nhịn không
được hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không có hắc ám phong ấn kỹ năng?"
Chu Duy Thanh phó xuống bước chân, nói: "Tự nhiên là có."
Lâm Thiên Ngao cau mày nói: "Vậy ngươi vì cái gì không trực tiếp đối ta sử
dụng?"
Chu Duy Thanh cười ha ha, nói: "Không vội, chúng ta trở về số bảy mươi bảy cửa
hàng bên kia rồi nói sau. Cần gì phải tại cái này dưới đất lôi đài thi triển
đâu?"
Lâm Thiên Ngao trong mắt chợt lóe sáng, "Ngươi liền không sợ ta đổi ý sao?
Lòng đất lôi đài ước thúc lực mặc dù mạnh, nhưng nếu như ta khăng khăng muốn
chạy, bọn hắn cũng chưa chắc tóm đến tới ta."
Chu Duy Thanh liền lắc đầu: “ Không, ta không sợ. Bởi vì ngươi không phải là
loại người như vậy, nếu như ngươi muốn chạy, chỉ có thể trách ta không nhìn rõ
người thôi.”
Vân Ly bên cạnh cả giận nói: “ Vậy ý của ngươi, ta chính là loại người này? Ta
xem ngươi thời điểm phong ấn ta rất khẩn cấp a.”
Chu Duy Thanh cười nói: “ Có một chút, dù sao cũng không được yên tâm như với
hắn. Bất quá, lúc trước chúng ta không phải là đang ở trong tĩnh thất sao?
Cũng là người mình rồi, để ý làm gì nữa?”
Vân Ly hừ một tiếng, quay sang nhìn Lâm Thiên Ngao bên cạnh, trên mặt đột
nhiên nở nụ cười: “ Con mẹ nó, còn có người đệm lưng, trong lòng lão tử cũng
thăng bằng hơn nhiều.”
Lâm Thiên Ngao cả giận nói: “ Mịa nó, Ngươi có ý gì? Cái gì gọi là đệm lưng?”
Vân Ly cười hắc hắc nói: “ Đồ to con, tức giận cũng vô dụng. Thực lực của ta
mạnh không bằng ngươi, nhưng nếu muốn chạy chỉ sợ ngươi đuổi không được. Ta sẽ
sợ ngươi sao? Huynh đệ chúng ta là đồng bệnh tương liên, đều bị tiểu tử này
lừa gạt. Bất quá, ta không thể không thừa nhận, ngươi so với ta còn xuất sắc
hơn. Ngay cả ngươi còn bị tiểu tử này đánh bại, thì ta còn phải để ý cái gì.
Haha.”
Lúc này Lâm Thiên Ngao mới tỉnh ngộ lại, nghi ngờ hỏi: “ Nói như vậy, lúc
trước hai người đánh cuộc luyện chế Ngưng hình quyển trục, là ngươi thua? Còn
bị tiểu tử này lập khế ước.”
Lúc này Lâm Thiên Ngao mới tỉnh ngộ lại, nghi ngờ hỏi: “ Nói như vậy, lúc
trước hai người đánh cuộc luyện chế Ngưng hình quyển trục, là ngươi thua? Còn
bị tiểu tử này lập khế ước.”
Vân Ly hừ giận một tiếng: “ Tiểu tử này quá giảo hoạt rồi.”
“ Này, này, ta nói hai ngươi các người, đừng có gọi tiểu tử này, tiểu tử nọ có
được hay không? Nói như thế nào sau này ta cũng là lão đại của hai ngươi, phải
có một chút tôn trọng chứ?”
Vân Ly và Lâm Thiên Ngao cơ hồ là mở miệng cùng lúc: “ Tôn trọng cái rắm ấy.”
Nhìn bộ dạng lòng đầy căm phẫn của hai người, Chu Duy Thanh không thèm để ý
một chút nào, cười hắc hắc nói: “ Ai, những người này vốn là thua cả đời, cũng
cho phép phát tiết một chút chứ sao. Ca rất rộng lượng. Các ngươi tiếp tục
phát tiết đi ha. Đi, đến cửa hàng số bảy mươi bảy mua đồ, thuận tiện tặng cho
Lâm huynh một cái phong ấn luôn. Haha, ta cười rất đắc ý…”
Thượng Quan Băng Nhi đứng đợi ở cửa hàng số bảy mươi bảy cũng đã đợi trông mòn
con mắt, vẫn thủy chung đứng ở cửa sổ nhìn hướng lúc ba người biến mất.
Rốt cục, thân ảnh quen thuộc kia cũng đã xuất hiện trong tầm mắt của nàng, khi
nàng nhìn thấy cả người Chu Duy Thanh dính đầy đất bụi không khỏi sợ hết hồn.
Nhưng lập tức nàng nhìn thấy được nụ cười dương dương đắc chí của hắn, lúc này
mới yên lòng lại.
Lúc này, Tần Phong đã được tiểu nhị thông báo, liền cùng Thượng Quan Băng Nhi
đi ra ngoài đón.
“ Chu đại sư, các ngươi đánh cuộc…” Tần Phong nghi ngờ hỏi.
Chu Duy Thanh cười ha ha nói: “ Bất phân thắng bại, bất phân thắng bại. Ha ha
ha, ha ha ha ha.” Trong lòng hắn thật sự quá đắc ý, muốn che đậy khoái ý bên
ngoài cũng không thể.
Lúc này, trong lòng Lâm Thiên Ngao và Vân Ly cùng cảm thấy, trong cuộc đời
mình, chưa bao giờ nghĩ lại giống như bây giờ, lại muốn đánh một người như
vậy.
“ Tần đại ca, chúng ta muốn mượn tĩnh thất một chút. Ta cùng với Vân Ly đại sư
và vị Lâm đại ca này vừa gặp đã như thân quen, chúng ta còn có một số việc
muốn tâm sự một chút. Không biết có phiền phức gì không?”
Tần Phong vội vàng nói: “ Dĩ nhiên là thuận tiện, không có vấn đề gì. Mấy vị,
mời.” Trong lòng hắn cũng nghi hoặc, lại là thế hòa? Đây cũng quá trùng hợp
đi. Bất quá, hắn cũng không nhận thức Lâm Thiên Ngao, cũng không biết thực lực
của Lâm Thiên Ngao mạnh đến trình độ nào, nên tuy có hoài nghi nhưng cũng
không hỏi nhiều cái gì.
Vân Ly dừng bước, hướng Chu Duy Thanh nói: “ Các ngươi đi đi, ta không đi đâu.
Ta đi cáo từ Chu Trường Khê đại ca.” Hắn e sợ nhìn lại quá trình phong ấn một
lần nữa khiến nội tâm mình bi phẫn, định tránh đi.
Chu Duy Thanh nói: “ Ngươi đi đi. Một lát nữa trở về tìm chúng ta. Tần đại ca,
còn có, ta muốn mua một chút đồ vật, phiền toái ngươi đi chuẩn bị một chút.
Chờ chúng ta đi ra rồi trả tiền cho ngươi.” Hắn lấy ra danh sách đồ vật muốn
mua đã chuẩn bị trước khi đến giao cho Tần Phong. Bởi vì tâm tình quá tốt, hắn
ngay cả mặc cả một chút cũng không nhiều lời.
Chu Duy Thanh, Thượng Quan Băng Nhi và Lâm Ngao Thiên ba người đi vào tĩnh
thất, giống như là Chu Duy Thanh nói như vậy, tính cách Lâm Ngao Thiên chính
trực, cũng không quỵt nợ người khác. Mặc dù trong lòng thống khổ vạn phần,
nhưng vẫn để cho Chu Duy Thanh thi triển Huyết Khế! Ám Chi Ấn Ký ở trên người
hắn. Đến lúc này, một đời cường giả có năng lực phòng ngự cường đại chính thức
bị Chu Duy Thanh thu phục.
“ Lâm đại ca, sau này ngươi gọi tên ta là được rồi. Chuyện hôm nay đúng là may
mắn. Bất quá, đây là ngươi tự đưa mình đến cửa, cũng không trách được ta, thật
ra thì tu vi của ngươi có thể hất ngã ta. Nếu như, Thiên lực của ngươi có thể
vượt xa ta quá Thập Nhị trọng, khế ước giữa chúng ta dĩ nhiên là giải trừ.”
Sau khi hoàn thành phong ấn, Chu Duy Thanh thu hồi vẻ đùa cợt, nghiêm nghị nói
với Lâm Thiên Ngao.
Lâm Thiên Ngao thở dài một tiếng: “ Cũng chỉ một chữ Tham mà ta đã tự hại
chính mình. Ta thấy hai người các ngươi đều là Ngưng Hình Sư thiên tài, vốn
định thu phục ít nhất một người, để tương lai hoàn thiện tổ hợp Ngưng hình
thuẫn, nhưng ai biết trộm gà không được còn mất nắm gạo. Ta cũng không phải
bởi ngươi, mà bại bởi vì hai chữ khinh thị. Ngươi yên tâm, nếu ta đã bị ngươi
phong ấn, sau này ta là người của ngươi.”
Trong lòng Chu Duy Thanh co quắp một chút, thầm nghĩ trong lòng, cái gì gọi là
người của ta rồi, không nên nói mập mờ như vậy có được hay không. Bất quá hắn
cũng biết, hiện tại Lâm Thiên Ngao tâm tình không tốt, cũng không có kích
thích hắn, chẳng qua là gật đầu lia lại.
“ Chủ nhân, ta có một việc muốn nhờ.” Lâm Thiên Ngao hai tay ôm quyền, hướng
Chu Duy Thanh khom mình hành lễ.
Chu Duy Thanh vội vàng tránh ra, nói: “Lâm đại ca xin nói, chúng ta đã là
người một nhà, xưng huynh đệ là được rồi.”
Lâm Thiên Ngao lắc đầu, nói: “ cả đời ta đã thuộc về ngươi, sau này sẽ là nô
bộc của người, không có gì phải dấu diếm. Chủ nhân, ta còn có một việc chưa
xong, xin ngươi thư thả cho ta ba tháng, ba tháng sau, ta liền trở về tìm
ngươi. Từ đó sẽ luôn theo ngươi.”
Chu Duy Thanh rất muốn cự tuyệt hắn, mặc dù mới đến Phỉ Lệ thành chưa lâu,
nhưng hắn đã gặp mấy lần uy hiếp trí mạng, nếu như có một Thiên Châu Sư cường
đại bên cạnh, hiển nhiên là sẽ an toàn hơn. Nhưng là hắn vẫn gật đầu đáp ứng,
giết người chỉ bất quá đầu chạm xuống đất, người ta đã thua cả một đời, chẳng
lẽ còn không thể đi xử lý một chút chuyện của mình sao? Lập tức, hắn và Lâm
Thiên Ngao ước định địa điểm sau này gặp lại.
Lâm Thiên Ngao nhìn Chu Duy Thanh một cái thật sâu, trên đường đi một tiếng
bảo trọng, xoay người đi. Mặc dù hắn không nói gì, nhưng Chu Duy Thanh cảm
giác được trước lúc đi trong mắt hắn vẫn toát lên một tia cảm kích.
Ba tháng thì ba tháng đi, cùng lắm trong ba tháng đó ta thu liễm một chút,
trong lòng Chu Duy Thanh liền nghĩ như vậy.
Cửa hàng số bảy mươi bảy của Tần Phong đã lâu chưa bán hàng, các loại vật liệu
còn tồn rất nhiều, cho dù có một vài tài liệu Chu Duy Thanh cần không có, liền
từ các cửa hàng phụ cận mua được. Hắn chỉ dùng thời gian nửa canh giờ, đã thu
thập đầy đủ vật liệu mà Chu Duy Thanh cần.
“ Ngươi có chuyện riêng cần xử lý hay không? Có thì nói, ta cũng cho ngươi
nghỉ mấy tháng luôn?” Chu Duy Thanh nhìn Vân Ly đang trở lại nói.
Vân Ly lắc đầu, nói: “ Ta chỉ có một mình, từ nhỏ đã là cô nhi, được lão sư
thu dưỡng. Năm kia, lão sư cũng đã qua đời rồi, trên thân không còn gì. Đi
theo ngươi đi.” Nói tới đây, hắn tiến đến bên cạnh Chu Duy Thanh, thấp giọng
nói: “ Trở về đem cái chùy kia của ngươi cho ta nhìn một chút, nghiên cứu kỹ
một chút, như thế nào?”
Lúc trước thấy Chu Duy Thanh lấy ra Song Tử Đại Lực Thần Chuy, trong lòng hắn
vẫn luôn ngứa ngáy. Đối với một gã Ngưng Hình Sư mà nói, còn có cái gì có thể
so sánh với trang bị ngưng hình càng cao cấp làm cho hắn động tâm đây? Thậm
chí ngay cả tâm lý thống khổ khi thua cuộc đều giảm bớt rất nhiều khi nhìn
thấy Đại Lực Thần Chuy.
“ Được, trở về liền cho ngươi xem.” Chu Duy Thanh thống khoái đáp ứng. Hắn
cũng muốn cùng Vân Ly nghiên cứu kỹ xảo luyện chế ban đầu của Ngưng hình quyển
trục. Mặc dù ở chỗ Hô Duyên Ngạo Bác học được rất nhiều thứ, nhưng học bằng
cách nhớ là một chuyện, chân chính ứng dụng lại là chuyện khác. Không nghi ngờ
chút nào, xét về phương diện kinh nghiệm luyện chế Ngưng hình quyển trục thì
Vân Ly hơn hắn rất nhiều, có thể cùng hắn bổ cứu, đối với quá trình nhanh
chóng tăng lên Ngưng Hình Sư Cao cấp của Chu Duy Thanh cũng được nhiều chỗ
tốt.
“ Tần đại ca, chỗ này hết bao nhiêu tiền?” Chu Duy Thanh đem đống tài liệu Tần
Phong chuẩn bị cho mình thu vào dây chuyền trữ vật rồi hỏi giá.
Tần Phong do dự một chút, cắn răng một cái, nói: “ Huynh đệ, ngươi đưa cho ta
hai mươi sáu vạn kim tệ đi.”
Chu Duy Thanh sửng sốt: “ Nhiều như vậy a!” hắn tổng cộng có bốn mươi lăm vạn
kim tệ, vào cửa làm hai cái thẻ hội viên trung cấp mất bốn mươi vạn kim tệ,
lúc trước còn nộp phạt mười vạn kim tệ nữa, lúc này còn đi mất hai mươi sáu
vạn kim tệ, trên cơ bản là nhẵn túi.
Vân Ly nhìn mặt Tần Phong như ăn phải mướp đắng, tức giận đẩy Chu Duy Thanh
xuống, nói: “ Ngươi không biết thì đừng có nói có được hay không? Tần lão bản
đây đã là tương đối rộng rãi. Những tài liệu ngươi cần, giá trị ít nhất cũng
phải bốn mươi vạn kim tệ, ta xem Tần lão bản cũng là lấy giá vốn cho ngươi.
Nhanh đưa tiền đi.”
Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: “ Ta cũng không phải là không biết biết giá
thị trường sao? Tần đại ca, ngại quá. Của ngươi đây.” Lúc này hắn mới đem hai
cái thẻ hội viên trung cấp của minh và Thượng Quan Băng Nhi ra thanh toán
tiền.