Ai Càng Biến Thái? (hạ)


Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻

Quả nhiên có át chủ bài thân ở không trung Chu Duy Thanh nhìn thấy này giáp
lại là cười, vừa rồi tại không trung bắn ra bá vương chậm chạp tiễn chính là
chân trái đạp cung tay trái bắn ra, mà tại Lâm Thiên Ngao chặn Vân Ly công
kích thời điểm, ám kim sắc ngưng hình hộ thể thần quang đã hiện lên, hai thanh
Song Tử Đại Lực Thần Chùy đồng thời xuất hiện tại trong tay phải hắn.
Theo Lâm Thiên Ngao góc độ đến xem, không hề nghi ngờ, Chu Duy Thanh cùng Vân
Ly này vui hợp kích sát chiêu ngay tại Vân Ly bên kia. Nương tựa theo Chu Duy
Thanh cường đại trói buộc, suy yếu kỹ năng, đem hắn phòng ngự toàn diện giảm
xuống về sau, Vân Ly lại thi triển tất sát nhất kích, từ đó để chân hắn cách
nguyên địa.
Trúng một kích của Vân Ly, Lâm Thiên Ngao mặc dù bị thương, nhưng gã vẫn cho
rằng trận đánh cuộc này gã mới là người chiến thắng. Bởi Chu Duy Thanh dùng
hàng loạt kỹ năng liên hoàn, xem ra đã không còn bao nhiêu sức lực… Nhưng gã
nào hay biết, Song Tử Đại Lực Thần Chuy đã xuất hiện, cũng bởi tấm thuẫn chắn
trước người đã che mất tầm nhìn, lại thêm sự chú ý cũng đều tập trung trên
người Vân Ly..!

Đợi đến lúc Lâm Thiên Ngao phát hiện có gì đó không ổn thì đã muộn, hơn nữa,
dù cho gã có biết sớm hơn cũng chẳng thể làm gì. Khi hiệu quả của Thiên Lôi
Chấn còn chưa kết thúc, gã đương nhiên không cách nào sử dụng được kỹ năng
Thác Ấn, chỉ có thể âm thầm chửi rủa cái kỹ năng khốn kiếp đó! Huyễn Thuẫn
cũng dùng rồi mà Tuyệt đối Trì hoãn vẫn còn đang ở giây thứ hai. Không nghi
ngờ chút nào, giờ này khắc này lực phòng ngự của Lâm Thiên Ngao đang cực kì
suy yếu. Đây cũng là hiệu quả của những kĩ năng liên hoàn mà Duy Thanh mới vừa
rồi sử dụng.

Không sai, trận này Vân Ly là chủ công, nhưng Chu Duy Thanh sớm đã đoán rằng,
Lâm Thiên Ngao chắc chắn sẽ có lá bài tẩy. Vì vậy, tác dụng chủ yếu của Vân Ly
là thu hút sự chú ý của Lâm Thiên Ngao, để hắn có cơ hội lật con bài tẩy đó
lên, và rồi, kẻ đóng vai sát thủ chân chính còn ai ngoài Chu Béo của chúng ta
nữa!? Một kích sắp giáng xuống này của hắn, ngay cả tu vi Cửu châu thượng vị
Thiên Tông nếu dính cũng phải bị thương nặng.

Bạo Phong làm lực lượng Chu Duy Thanh trong nháy mắt tăng vọt, Song Tử Đại Lực
Thần Chuy đã ngạo nghễ hiện ra! Ngân Hoàng Dực Trảm cùng với Không Gian Cát
Liệt tạo thành Ngân Hoàng Cát Liệt Trảm từ trên Song Tử Đại Lực Thần Chuy nhất
tề phóng ra. Cùng là tăng phúc, nhưng so với “thiên tài” như Vân Ly thì y có
cỡi ngựa chạy theo cũng không kịp.

Oanh! Oanh! Oanh!

Toàn bộ Địa hạ Lôi đài, thậm chí cả mặt đất, cũng theo cặp chùy kia đánh xuống
mà run rẩy.

Đòn công kích của Chu Duy Thanh, cũng không phải nhằm vào Lâm Thiên Ngao! Bởi
dù cho đã tăng phúc cường lực, hắn cũng không nắm chắc mình có thể công phá
tấm Cự thuẫn của Lâm Thiên Ngao một cách tuyệt đối. Lực phòng ngự của tổ hợp
Ngũ châu Ngưng Hình Thuẫn thật sự biến thái! Nhưng mà mặt đất có thể biến thái
như cái thuẫn kia sao? Cho dù là loại hợp kim cứng rắn nhất cũng chẳng thể so
bì được! Cho nên, Ngân Hoàng Cát Liệt Trảm từ Song Tử Đại Lực Thần Chuy nhờ
vào Bạo Phong tăng lực đã hung hăng đập mạnh vào mặt đất…

Lần này kẻ lăn lộn không phải là Chu Duy Thanh, mà chính là Lâm Thiên Ngao!
Một thân bản lĩnh đầy mình, thế mà dưới tầng tầng lớp lớp kỹ năng trói buộc đã
không thể nào phát huy được nữa nữa. Trong tiếng nổ vang trời, đất bằng như
dậy sóng, kịch liệt rung lên khiến gã không cách nào đứng vững, cả thân hình
lập tức bị khí lãng cuốn lên, cùng với tấm cự thuẫn văng tuốt ra xa! Không chỉ
riêng gã, mà Vân Ly cùng với người áo đỏ đang choáng váng thẫn thờ cách đó
không xa, cũng bị hất mạnh vào tận vách của Lôi đài mới dừng lại được… Tiếng
nổ vang dội làm cho ai nấy tưởng chừng như trong tai mình đang có hơn ngàn con
ong mật vỗ cánh đồng loạt! Mặt nền Lôi đài số bảy bây giờ đã là một đống hỗn
loạn.

Nền của lôi đài này tự nhiên không thể nào toàn bộ đều là hợp kim, Chu Duy
Thanh dùng một búa thô bạo nện xuống, đã xuyên thấu qua lớp hợp kim dày hơn
một thước, chấn động đến cả nền đá hoa cương bên dưới khiến nó vỡ nát rồi sụt
xuống. Cả mặt nền Lôi đài bằng hợp kim và đất đá trong bán kính mười lăm mét
dưới lực phá hoại kinh khủng của Ngân Hoàng Cát Liệt Trảm đều bị chấn thành
bột phấn. Ở chính giữa Lôi đài số bảy, mặt nền lún xuống, tạo thành một cái hố
khổng lồ sâu ba thước, mà như vậy là đã nhờ hợp kim hóa giải đi phần lớn công
kích đó rồi.

Chu Duy Thanh cũng bị lực phản chấn mà đau muốn thất điên bát đảo, nhưng may
mà hắn là chủ nhân Song Tử Đại Lực Thần Chuy, cho nên Ngưng Hình Sáo Trang cấp
Truyền Kỳ này đã triệt tiêu phần lớn phản lực! Mặc dù là thế, thời điểm tiếng
nổ vang dội khắp nơi, Chu Duy Thanh cũng ăn không ít đau khổ, bây giờ mắt mũi
hắn vẫn còn đầy tro bụi, bộ dạng vô cùng tả tơi chật vật.

Lâm Thiên Ngao lúc đang từ từ trôi trên vách tường xuống đất, đờ dại ra. Trong
đầu gã bây giờ chỉ có một ý nghĩ, loại công kích trình độ này, cho dù mình có
ở trạng thái đỉnh phong đi nữa, có thể giữ vững một bước không lùi được sao?
Vân Ly khóe miệng co quắp, đầu ong ong rền rĩ khiến y chỉ có cảm giác muốn
chết đi cho sảng khoái mà thôi! Y giờ này chỉ muốn hỏi Chu Duy Thanh một câu,
ngươi có còn là người hay sao? Đây là công kích mà Thiên Châu Sư cấp Tam châu
có thể phát ra sao? Nhưng ngoại trừ kinh hãi, y lại càng mừng rỡ như điên, bởi
vì Vân Ly đã nhận ra đôi trọng chùy trong tay Chu Duy Thanh, nó hoàn toàn
trùng khớp với bản thiết kế Ngưng Hình Sáo Trang cấp Truyền Kỳ mà hắn đã cho
mình xem lúc trước? Hắn làm sao mà đã có được một phần của nó rồi chứ, thật
không thể tin được...

Qua một hồi khiếp sợ, bất luận là Vân Ly hay Lâm Thiên Ngao, trong đầu đều
chung một ý niệm, mình thua không oan. Bọn họ thật sự đã quá xem thường Chu
Duy Thanh rồi!Quái vật loại này có thể lấy tu vi Tam châu thông thường mà so
sánh được sao?

Người áo đỏ lúc này cũng đã tỉnh táo lại, khi vừa thấy cái hố toang hoác trên
nền Lôi đài, sắc mặt cũng lập tức thay đổi! Cũng chẳng biết nén nhang trong
tay hắn đã bay đến xó xỉnh nào rồi. Bởi vì cái cảm giác mê muội đột nhiên xuất
hiện kia đã khiến hắn căn bản không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn vẫn có
thể thấy được kết quả. Không nghi ngờ gì nữa, Chu Duy Thanh và Vân Ly đã thắng
trận cược này.

Chu Duy Thanh ngồi phệt xuống dưới đất, hồng hộc thở. Bất luận là Song Tử Đại
Lực Thần Chuy là Phách Vương Cung, đã sớm biến mất tăm mất tích.

Mặc dù thắng, nhưng một kích cuối cùng cũng đã làm hắn cạn tinh kiệt lực, dốc
tận khả năng. Chu Duy Thanh hoàn toàn khẳng định, nếu như Lâm Thiên Ngao được
sử dụng hai tay, hơn nữa trong tình huống có thể di động, thì hắn và Vân Ly
coi như xui xẻo rồi. Tam châu Ngưng Hình Sư đúng là không nói lên được năng
lực của Chu Béo, nhưng Lâm Thiên Ngao cũng như vậy, khả năng phòng ngự của gã
trâu tria đến thế, Ngũ châu Thiên Châu Sư thông thường có thể so sánh được
sao?

Hôm nay biến thái không ngờ lại gặp biến thái! Cuối cùng lại thành so đấu xem
xem tên nào biến thái hơn thôi. Và không nghi ngờ gì nữa, có Biến Thạch Miêu
Nhãn trong tay, bạn học Chu Béo của chúng ta mới là kẻ biến thái nhất. Và bất
luận gian nan thế nào, hôm nay Chu Duy Thanh vẫn là kẻ chiến thắng sau cùng!

Đúng lúc này, phía ngoài đã truyền đến vô số tiếng bước chân gấp gáp! Phanh
một tiếng, cửa lớn của Lôi đài số bảy đột ngột bị đạp tung ra. Có khoảng bảy
hoặc tám người mặc áo đỏ từ bên ngoài lẹ làng phóng vào. Khi bọn người này
tiến đến, lông mày ba người Chu Duy Thanh, Lâm Thiên Ngao, Vân Ly đồng thời
giật giật. Bởi vì từ trên người bọn họ, tản mát ra khí tức cường đại không hề
kém cạnh Lâm Thiên Ngao.

Nói cách khác, bọn họ đều có tu vi Ngũ châu Thiên Châu Sư trở lên…

Phải biết rằng, đế quốc Phỉ Lệ to lớn là vậy, mà tính toàn bộ Thiên Châu Sư
cũng không tới năm trăm người! Tu vi từ Ngũ châu trở lên, chưa chắc đã vượt
quá một trăm. Vậy mà nơi này mới có biến cố một chút, liền xuất hiện một loạt
bảy, tám cường giả như vậy, hơn nữa dường như có kẻ tu vi không chỉ là Ngũ
châu, thì có thể thấy được, thế lực sau lưng Địa hạ Lôi đài cường đại cỡ nào.

Một người áo đỏ bước ra, có lẽ là cầm đầu, vì ở ống tay áo có ba đạo kim
tuyến, biểu hiện thực lực của hắn hơn xa những người còn lại. Vừa vào thì hắn
đã thấy được cái hố to trên mặt đất, sắc mặt hơi đổi, trầm giọng hỏi:
- Chuyện gì vừa xảy ra?

Tất cả những người áo đỏ này đều bịt mặt nhằm che dấu thân phận của họ.


  • Thưa Đài chủ! Là do bọn họ chiến đấu mà tạo thành!

Hồng Y Nhân của Lôi đài số bảy bước lên phía trước, cung kính nói.

Trên ống tay áo của hắn có thêu một sợi kim tuyến, đưa mắt lướt nhìn ba người
bọn họ, khi đến chỗ Chu Duy Thanh thì khẽ dừng lại, xuất hiện chút biến hóa.
Có điều Chu Duy Thanh lúc này mới vừa đứng lên, nên không hề chú ý tới.

Đài chủ trầm giọng:


  • Đánh cuộc đã kết thúc chưa?


  • Thưa, đã kết thúc...


Đài chủ lạnh lùng:


  • Vậy hãy bảo bọn họ bồi thường mười vạn kim tệ, nếu không, một người cũng
    không cho ra ngoài!

  • Dạ!

Sau khi Đài chủ bỏ lại một câu nói liền xoay người dẫn đám áo đỏ rời đi. Mà ba
người Chu Duy Thanh lúc này cũng khôi phục một chút, đi tới gần cửa.

Người áo đỏ lúc này sắc mặt hết sức khó coi, nơi này là chỗ của hắn, bị phá hư
nghiêm trọng như thế, chữa trị cũng tốn rất nhiều thời gian. Huống chi lúc nãy
còn gặp phải cảm giác mê muội làm hắn hết sức khó chịu. Hắn mặc dù không biết
chuyện gì đã xảy ra, nhưng hiển nhiên có liên quan tới ba tên tiểu tử này. Đã
khiến hắn mất ba giây không quan sát được màn đặc sắc nhất của cuộc chiến.


  • Ta đền, ta đền mà..!

Chu Duy Thanh cười hắc hắc, vội vàng lấy tạp phiến của mình ra. Thân thể hắn
lúc này mới hơi thả lỏng một chút, tâm tình vô cùng sảng khoái. Thu phục Vân
Ly thôi còn chưa hết ngất ngây, ai hay bây giờ lại được thêm gã Lâm Thiên Ngao
so ra còn biến thái hơn. Lực phòng ngự cỡ này nếu làm cận vệ của hắn, cho dù
gặp lại Minh Vũ cũng có thể đánh một trận thống khoái. Nghĩ đến đây, Chu Duy
Thanh tâm chí bừng bừng vui sướng, hí hửng như nở hoa trong bụng, mắt liếc về
hướng Lâm Thiên Ngao đầy bỉ ổi, khiến cho tên này phải rùng mình sởn gai ốc,
chợt có cảm giác như mình vừa sa thân vào miệng cọp.

Bồi thường mười vạn kim tệ xong rồi, Chu Duy Thanh mới xoay người, đứng một
chỗ mà ngắm nghía từ đầu đến chân Lâm Thiên Ngao thật lâu, rồi ngoác miệng
cười, một nụ cười thật sự đê tiện.

Lâm Thiên Ngao như thế nào không rõ ý tứ của hắn, tên ôn vật nầy sợ mình vừa
ra khỏi Địa hạ Lôi Đài sẽ chuồn mất, cho nên muốn ngay tại đây thiết lập khế
ước, bắt mình đi vào khuôn khổ đây mà.


  • Ta thua, đánh cuộc thua đương nhiên phải chấp nhận, đến đây đi!

Lâm Thiên Ngao thở dài một tiếng, gã không như tên “mít ướt” Vân Ly kêu cha
gọi mẹ mất cả ngày! Cho dù trong lòng không muốn cỡ nào, thì thua vẫn là thua.
Ai bảo mình đang yên đang ổn lại nảy lòng tham làm gì? Hắn biết Chu Duy Thanh
có hắc ám thuộc tính, chỉ sợ tự thân liền có hắc ám phong ấn năng lực.


Thiên Châu Biến - Chương #199