Cực Hạn Phòng Ngự Chi Tổ Hợp Thuẫn (hạ)


Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻


  • Hả?
    Chu Duy Thanh này một phát lực, Lâm Thiên Ngao tức khắc hơi kinh hãi, hắn vốn
    là không quá để mắt trước mắt này ba châu tu vi tiểu tử, có thể là, Chu Duy
    Thanh lực lượng lại làm hắn cảm thấy lực đẩy. Chỉ có chính hắn mới biết được,
    chính mình mặt này tứ trọng ngưng hình tổ hợp sau lá chắn, trọng lượng cao tới
    sáu ngàn cân. Đổi phổ thông ba châu tu vi Thiên Châu Sư, liền xem như lực
    lượng thuộc tính, đều chưa hẳn có thể làm động đậy. Có thể Chu Duy Thanh
    này đẩy, lại làm hắn tới rõ ràng lực đẩy, hơn nữa như là điên cuồng thông
    thường mãnh liệt mà tới.


  • Tốt lắm! Tiểu huynh đệ khí lực thật mạnh!


Lâm Thiên Ngao mỉm cười, cổ tay đè mạnh xuống dưới, khiến cho Chu Duy Thanh
chợt có cảm giác, cự thuẫn trước mặt Lâm Thiên Ngao như một ngọn núi dựng đứng
vững chãi vô bì. Khi hắn luống cuống thu lực, thì lực đạo trên tấm khiên cũng
đồng thời biến mất. Lâm Thiên Ngao mỉm cười nhìn hắn, một cái nhìn tựa như
đang cẩn thận soi xét Chu Duy Thanh.

Ngay lúc đó, hàn quang trong mắt Chu Duy Thanh lập tức ngời lên, chân phải của
hắn tung về phía trước, mau lẹ như một ngọn trường tiên.

Một tiếng ầm thật lớn vang lên! Âm thanh đinh tai nhức óc đó không ngờ đã dọa
cho Vân Ly và tên áo đỏ kia phải nhảy dựng lên. Không ai có thể tưởng tượng,
một cước của Chu Duy Thanh đá vào cự thuẫn lại có thể phát ra tiếng động khủng
khiếp như thiên lôi vung chùy vậy!

Mà kẻ kinh hãi nhất bây giờ, lại là Lâm Thiên Ngao. Lúc nãy Vân Ly công kích
thế nào cũng không khiến gã thối lui nửa bước! Vậy mà lúc này, thân hình gã đã
thoáng lảo đảo, bốn tầng tổ hợp trọng thuẫn dựng trên mặt đất đã khẽ lung lay.

Trên sàn không ngớt vang lên những âm thanh nứt nẻ rin rít gai người. Nền của
Lôi đài này vốn dùng hợp kim tạo thành, không ngờ cự thuẫn của Lâm Thiên Ngao
đón đỡ một cước của Chu Duy Thanh xong, lay động làm nứt ra một cái khe chừng
một thước! Một cước này Chu Duy Thanh, lực đạo cương mãnh đến bao nhiêu?

Không sai, đây chính là Tà Ma Hữu Thối, có sức bật vô cùng kinh khủng không gì
sánh được. Lực lượng một cước này còn hơn cả cặp Đại Lực Thần Chùy cộng lại,
là một hậu chiêu của Chu Duy Thanh. Một cước này, hắn đã tập trung vào toàn bộ
Thiên lực vào, khiến cho kẻ có lực phòng ngự kiên cường như Lâm Thiên Ngao
cũng phải chấn động, cự thuẫn thiếu chút nữa đã bị đá văng lên.

Trước kia, Chu Duy Thanh đã từng nuốt một viên Hắc châu, đích xác là Thiên
Hạch của một Thiên Thú vô cùng cường đại. Thiên Thú kia vốn không thuộc về thế
giới này, mà là đến từ một thế giới khác, vì gặp phải cường địch, phải xé rách
không gian trốn đi, cuối cùng "hiến dâng" toàn bộ cho Chu Duy Thanh!

Năng lực cường đại nhất của Thiên Thú kia, chính là lực lượng. Nó có sức lực
vô cùng kinh khủng, mạnh nhất phải nói đến cái đuôi, mà chân phải của Chu Duy
Thanh, chính là kế thừa lực lượng của cái đuôi nọ.

Những bộ phận khác trên người hắn cũng có thể thi triển lực lượng cực mạnh. Có
điều phải đạt đến trạng thái sau cùng của Tà Ma Biến mới có thể phát huy. Chỉ
riêng cái đùi phải này là không, chỉ cần Chu Duy Thanh tiếp tục phát triển, nó
càng tiếp tục hùng mạnh.

Phản lực dữ dội khiến thân thể Chu Duy Thanh phải xoay tròn, thế nhưng một
chút cảm giác đau đớn cũng không thấy. Ngay sau đó, cước thứ hai đã đá ra!

Có thể nói, Lâm Thiên Ngao chính là kẻ duy nhất bị hắn đá mà không bị việc gì.
Như thế có khác gì một cái bia sống hoàn hảo không chứ? Chu Duy Thanh dại gì
không nhân cơ hội này để thử xem, rốt cuộc lực lượng của cái chân phải, mạnh
mẽ đến bao nhiêu.
Vân Ly trợn mắt há mồm, tuy y không am hiểu lực lượng mấy, nhưng cũng không
thể nào tin nổi, Chu Duy Thanh làm sao chỉ nhấc chân lên thôi, cũng đủ so với
toàn bộ Thiên lực mà y phát ra, toàn lực công kích mà không làm nên chuyện?
Tiểu tử này, hắn có còn là người không?

Có điều y cũng không biết, Lâm Thiên Ngao thực ra càng kinh hoảng hơn! Gã vì
xem thường Chu Duy Thanh mà đâu có dùng toàn lực chống đỡ cho cự thuẫn. Thật
sự may mắn cho gã, bởi nếu không phải sàn đấu này được làm bằng hợp kim, chỉ
sợ một cước vừa rồi đã đá gã ngã lăn rồi.

Trong lòng kinh hoảng, hoàng sắc quang mang trong nháy mắt bùng lên. Trên tay
gã, năm khỏa Thể châu vàng rực thoát ra rồi dung nhập vào trong tấm khiên. Cự
thuẫn năm tầng tổ hợp Ngưng Hình hung hãn trầm xuống, tầng tầng lớp lớp như
mọc rễ trên nền hợp kim. Cùng lúc, năm khỏa Ý châu cũng khảm vào năm lỗ trống
trên thân của cự thuẫn...

Biến cố bất thình lình đã làm cho Lâm Thiên Ngao tỉnh táo hoàn toàn, không dám
khinh thường đối thủ nữa! Bởi trận cá cược này là tự do của cả đời nha! Mà cây
hương bất quá mới cháy được một phần năm. Cho nên gã lập tức quyết định, sử ra
hình thức phòng ngự mạnh nhất mà mình có thể để chống chọi. Trước mắt hai
người, đã là một trận quyết đấu không có đường lui!

Trong dư âm tiếng nổ ầm lúc nãy, một cước thứ hai của Chu Duy Thanh đã quất
thẳng vào trên mặt thuẫn. Thế nhưng lần này hắn lại giống như Vân Ly lúc
trước, toàn thân bị chấn văng lên không trung, xoay vài vòng mới yên ổn hạ
thân xuống đất.


  • Mẹ nó!

Nhìn tấm thuẫn trên tay Lâm Thiên Ngao, Chu Duy Thanh cũng nhịn không nổi mà
chửi đổng trong bụng! Biến thái quá đi mà. Khi hắn quay đầy nhìn Vân Ly, thì
thấy mặt của y đã tái nhợt đi, khó coi vô cùng.

Ngưng Hình Cự thuẫn năm tầng tổ hợp! Đây đã là tuyệt tác của một Ngưng Hình
Tông Sư rồi! Không mất năm năm công phu, tổn hao đại lượng tinh lực và tài
liệu trân quý, đừng mong hoàn thành!

Siêu cấp cự thuẫn trong tay Lâm Thiên Ngao, rộng hai thước cao hai thước hai,
bề mặt tản ra hào quang vàng đậm của Hoàng Thổ. Những hoa văn nứt nẻ như đại
địa nứt nẻ. Từ trên xuống dưới, khảm vào năm khỏa Kim Toản Ý châu. Không nghi
ngờ gì nữa, năm khỏa Ý châu này, chắc chắc đã Thác Ấn kỹ năng, tác động đến
sức nặng kinh khủng của tấm Cự thuẫn này. Lực lượng phòng ngự như vậy, quả
thật biến thái. Chu Duy Thanh thầm hỏi, không biết lấy thực lực thượng vị
Thiên Tông như Minh Võ có thể đánh nứt được Cự thuẫn này hay không.

Lúc này, ngay bản thân Lâm Thiên Ngao cũng phát ra hào quang lóng lánh như Cự
thuẫn. Người và Thuẫn hợp nhất, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là hình thái
phòng ngự mạnh nhất của gã. Chu Duy Thanh đã dùng chân phải toàn lực công kích
rồi mà vẫn bị Cự thuẫn chấn ngược ra đằng sau.

Vân Ly lúc này đã tạm ổn, bước tới gần Chu Duy Thanh cười khổ:
- Làm thế nào bây giờ, chẳng lẽ muốn trong một ngày bắt ta hai lần thua trận
sao chứ!

Chu Duy Thanh thản nhiên cười:


  • Thời gian còn dài, gấp cái gì!

Trong đầu hắn suy nghĩ đủ cách! Hắn có thể bình tĩnh như vậy, là vì bản thân
đã có kế, lại thêm, không phải Thiên Nhi mới rồi mở miệng bảo đảm hay sao! Thế
nhưng, lần đầu tiên đối đầu với cường giả am hiểu phòng ngự, quả thật đã khiến
hắn và Vân Ly hết sức đau đầu!

Bọn hắn không tiếp tục tấn công, Lâm Thiên Ngao cũng chẳng vội gì, cứ lẳng
lặng đứng yên mà đợi. Thời gian một nén nhang bảo ngắn cũng không phải ngắn,
nhưng dài thì cũng chẳng dài bao nhiêu!


  • Cự thuẫn của gã chỉ có một mặt. Chúng ta một trước một sau, đồng loạt tấn
    công.

Chu Duy Thanh trầm giọng.

Vân Ly đôi mắt sáng bừng, lập tức gật đầu. Ngay khi y vừa quay đầu bước đi,
bên tai đã vang lên tiếng của Chu Duy Thanh:


  • Ngươi quấy nhiễu gã là chính, cố gắng giữ gìn Thiên lực. Khi nào ta hô động
    thủ, hãy toàn lực ra tay. Mục tiêu là chân trái!

Vân Ly khẽ gật đầu, ra hiệu đã hiểu, thân hình lóe lên, đã vọt ra sau lưng Lâm
Thiên Ngao.

Lâm Thiên Ngao mỉm cười:


  • Nên như vậy từ sớm! Đến đây đi!

  • Nên như vậy từ sớm! Đến đây đi!

Đối phương lộ ra vẻ thấu hiểu cũng không làm thay đổi tâm tình của Chu Duy
Thanh. Hắn nhấc tay trái lên, Bá Vương Cung tràn ngập lạnh lẽo rơi vào trong
tay.

Muốn thắng trận đổ ước này, phải dốc toàn lực thôi. Đối với Chu Duy Thanh mà
nói, năng lực cung tiễn của hắn mới là cực mạnh! Kỳ thật cận chiến không phải
là sở trường của hắn, chỉ là lợi hại hơn những Thiên Châu Sư thông thường cái
đùi Tà Ma bên phải mà thu được ưu thế khi đánh giáp lá cà thôi.

Cho nên, công kích tầm xa của hắn mới là chủ lực. Hai năm trước ở Thiên Cung
Doanh, hắn đã học được một thân tuyệt học cung tiễn!

Bá Vương Cung trong tay, Chu Duy Thanh ngay lập tức tiến vào một trạng thái kỳ
dị, khiến cho Lâm Thiên Ngao đứng đằng xa cũng cảm giác được sự thay đổi trên
người hắn.

Giống như Lâm Thiên Ngao nhân thuẫn hợp nhất, Chu Duy Thanh lúc này cũng đã
nhân cung hợp nhất. Bá Vương Cung giống như là cánh tay con mắt hắn, mà tia
nhìn của hắn cũng lăng lệ hẳn lên.

Vụt một tiếng, tựa hồ dây cung bên này vừa rung, trên cự thuẫn của Lâm Thiên
Ngao đã nổ ầm một tiếng. Âm thanh mãi một lúc mới vọng vào tai mọi người!

Quá nhanh! Lâm Thiên Ngao biến sắc. Mặc dù lực công kích của Bá Vương Cung vẫn
chưa đủ sức lay động được tấm thuẫn của gã, thế nhưng, gã không thể nào thấy
được động tác của Chu Duy Thanh. Hắn là một Cung tiễn thủ sao? Không biết vì
lí do gì, tự dưng trong lòng Lâm Thiên Ngao nảy lên một cảm giác không ổn. Gã
chợt nhận ra, mình đã quá coi thường tên thanh niên tu vi Tam châu này!

Cái Địa hạ lôi đài chỉ rộng khoảng ba mươi thân ngựa, dùng cho cận chiến thì
tương đối lớn, nhưng đối với Cung tiễn thủ, cự ly như vậy là quá ngắn. Nếu như
trong tình huống chiến đấu bình thường, Cung tiễn thủ vô pháp phát huy lợi
thế. Đối phương chỉ cần một lần xung phong, liền có thể sáp lá cà rồi. Nhưng
đây lại là đánh cược, Lâm Thiên Ngao không thể di động, tùy ý cho Chu Duy
Thanh và Vân Ly tiến hành công kích. Hơn nữa, gã lại đứng chính giữa lôi đài,
cách Chu Duy Thanh nhiều nhất là mười thân ngựa, dưới cự ly này, dù là thượng
vị Thiên Tông cũng không có khả năng tránh né. Nhất là tốc độ bắn của Bá Vương
Cung cực kỳ kinh khủng, trong vòng mười thân ngựa, dư sức cho mũi tên phát ra
hơn tám phần mười uy lực. Huống chi Bá Vương Cung của Chu Duy Thanh lại có tới
hai lỗ trống chưa khảm nạm! Tấm thuẫn cho dù tốt, cũng không phải là áo giáp,
không có khả năng phòng ngự từng bộ vị trên thân thể. Vừa rồi đã thử qua lực
đạo cái chân phải của Chu Duy Thanh, Lâm Thiên Ngao làm sao dám để hắn bắn
trúng mình được nữa!

Có điều, không ai chú ý, một tầng hắc quang nhàn nhạt từ dưới chân Chu Duy
Thanh đang lặng lẽ lan ra. Chính là Xúc Tu Hắc Ám, có điều lúc này nó không
phải để trói buộc đối thủ, mà là để tăng cường khả năng cảm nhận!


Thiên Châu Biến - Chương #196