Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻
Hắn kinh ngạc hiện, chỉ có miệng Ngưng Hình Sư trình độ Chu Duy Thanh lại còn
đang nhìn thiết kế đồ, hơn nữa nhìn kia si mê bộ dáng, đúng là một chút kết
thúc ý nghĩ đều không có.
Này tiểu tử tinh thần lực chẳng lẽ so ta còn mạnh hơn sao? Vân Ly thầm giật
mình, phải biết, hắn đối với mình tinh thần lực là tương đương có tự tin, mặc
dù còn chưa từng đạt tới Đại Sư Cấp Ngưng Hình Sư yêu cầu, nhưng cũng chênh
lệch không xa. Mười sáu năm ngưng hình quyển trục chế tác cũng không phải uổng
phí.
Hắn nào biết Chu Duy Thanh là nhờ Tinh Thần Lực của Phì Miêu mới có thể kiên
trì như vậy. Có điều không bao lâu sau khi Vân Ly dừng lại, Chu Duy Thanh cũng
cảm nhận được dòng nước mát lạnh kia đột nhiên tiêu thất, khiến cho hắn từ
trong mê đắm mà bừng tỉnh.
Chu Duy Thanh bối rối nhìn quanh, một hồi lâu mới sực nhớ ra mình đang ở nơi
nào và đang làm cái gì.
Vân Ly thấy hắn tỉnh lại, hơi vội vàng hỏi.
Chu Duy Thanh tán thán, vươn ngón tay cái:
Quyển trục Ngưng Hình là nhằm vào Thể châu, cái Chu Duy Thanh nói tự nhiên
cũng là thuộc tính của Thể châu. Không sai, đúng là Vân Ly vừa đưa cho hắn tờ
đầu tiên của quyển trục Ngưng Hình cấp Thần Sư. Có điều thích hợp nhất vẫn là
dành cho những Thiên Châu Sư có thuộc tính mẫn tiệp nhạy bén như Vân Ly và
Thượng Quan Băng Nhi.
Vân Ly gật đầu:
Chu Duy Thanh cười ha hả:
Đúng! Vận khí của ta đúng là quá kém. Có điều, tuy chúng ta đều sở hữu bản
thiết kế Ngưng Hình Sáo Trang cấp Truyền Kì, thế nhưng, giữa chúng chắc chắn
cũng có phân cao thấp chứ!"
Vân Ly lặng người:
Làm sao mà phân cao thấp được? Trừ phi có thể đem toàn bộ Ngưng Hình thành
công, nếu không, căn bản làm gì phương pháp so sánh.
Chu Duy Thanh lắc đầu:
Vân Ly thầm rùng mình:
Chu Duy Thanh cười hắc hắc, lắc đầu:
Vừa nói, hắn vừa lấy từ túi trữ vật ra nguyên một bộ thiết kế, đặt lên bàn.
Vân Ly ánh đảo mắt qua, toàn thân chấn động, khiếp sợ:
Chu Duy Thanh kiêu ngạo:
- Trước kia tổ sư của ta thiết kế ra bản vẽ này, bởi vì tiêu hao tinh lực quá
độ mà chết, thậm chí còn không kịp chế tác! Lão nhân gia cũng là một thế hệ
Thần Sư. Mà dùng mười kiện trang bị để tạo thành một bộ quyển trục như vậy, ta
dám nói là độc nhất vô nhị. Ngoài việc chế tác cực kỳ khó khăn, thì so với
những bộ Ngưng Hình Sáo Trang cấp Truyền Kì khác, nó hẳn chiếm ngôi vị độc
tôn. Cho nên, nếu so sánh đơn thuần giữa phẩm chất bản thiết kế mà nói, ta e
rằng, lần này ta lại thắng rồi! Đọc nhiều hơn tại banlonghoi.com!
Lúc đối phương xuất ra bản thiết kế cấp Thần Sư, hắn cũng vô cùng khiếp sợ,
thế nhưng cũng tỉnh táo lại rất nhanh. Bởi dù sao, chỉ cần trận này có thể thủ
hòa, thì cuối cùng hắn cũng sẽ không thua Vân Ly! Cho nên khi trong lòng đã
bình tĩnh, hắn mới nhớ tới lời Hô Diên Ngạo Bác nói, bản Ngưng Hình Sáo Trang
cấp Truyền Kì này tuy có thể chẳng bao giờ chân chính thành hình, thế nhưng,
nó lại là bản thiết kế độc nhất vô nhị. Một tấm bản đồ đã tiêu hao toàn bộ tâm
huyết và tinh lực của một vị Thần Sư mới vẽ thành công mười kiện, không dám
nói sau này không có, nhưng tuyệt đối trước đó chưa từng.
Ngưng Hình Sáo Trang cấp Truyền Kỳ giống nhau ở chỗ, là đều do Thần Sư thiết
kế, chế tác từ tám quyển trục Ngưng Hình Sáo Trang trở lên, đỉnh cao là tạo ra
chín kiện. Ngàn vạn lần không nên coi thường chút chênh lệch này, chính là vì
để hơn một cái thôi mà tổ sư của Chu Duy Thanh phải dốc hết tâm huyết rồi
chết, có thể nghĩ được, phần thiết kế này gian nan đến thế nào!
Nghe Chu Duy Thanh nói xong, sắc mặt Vân Ly nhất thời trở nên khó coi vô cùng,
trong mắt lóe ra thần sắc hoang mang bất định. Thậm chí còn hiện lên vài đạo
hàn quang. Trận đổ ước này đã kết thúc sao? Nhưng như vậy đồng nghĩa với việc
hắn sẽ phải trơ thành nô bộc của Chu Duy Thanh cả đời, làm sao có thể cam tâm
cơ chứ? Chưa nói đến chuyện suốt đời không thể rửa sạch tai tiếng, mà vĩnh
viễn từ đó về sau sẽ không bao giờ có cơ hội tỏa sáng. Cả đời nô bộc, cả đời
chịu phong ấn, nghĩ đến đây thôi, nội tâm Vân Ly tựa như bị vạn xà cắn xé
thống khổ tột cùng. Sắc mặt của hắn trở nên dữ tợn, song quyền xiết chặt, hai
mắt nhìn chằm chằm mười cái bản thiết kế trên bàn, nhất thời, tâm trí hắn đấu
đá gay gắt.
“Giết hắn, phải giết chết hắn!” Một tiếng gầm thét chợt vang lên trong đầu Vân
Ly.
Chỉ cần giết chết Chu Duy Thanh là hắn không cần thực hiện đổ ước nữa rồi,
thậm chí còn có thể lấy được mười bản thiết kế quyển trục Ngưng Hình cấp
Truyền Kì. Cùng lắm thì vĩnh viễn ly khai đế quốc Phỉ Lệ, không bao giờ trở về
nữa! Lẽ nào trên thế giới này không có một nơi nào cho hắn dung thân hay sao?
Nội tâm giằng xé kịch liệt như khiến cho bầu không khí trong phòng cũng phải
thay đổi! Mâu thuẫn của lòng tham cuộn trào mãnh liệt công kích vào đạo đức và
lương tâm Vân Ly. Một khi phòng tuyến bị phá, chính là lúc hắn xuất thủ. Hắn
cho rằng bản thân đạt cấp Tứ châu, giết chết một kẻ mới Tam châu chỉ là việc
đơn giản! Song phương đều là Thiên Châu Sư Không Gian Hệ, hắn lại am hiểu tốc
độ, giết Chu Duy Thanh rồi chạy đi hẳn không phải là việc quá khó?
Thế nhưng, Vân Ly vẫn không hề động đậy, quá trình đấu đá dằn vặt trong tâm
thậm chí đã làm thân thể hắn run lên nhè nhẹ, trong mắt hung quang ẩn hiện,
nhưng, hắn tuyệt nhiên vẫn không hề động. Đọc nhiều hơn tại banlonghoi.com!
Tuy có ngạo khí, nhưng hắn thủy chung không phải loại tiểu nhân bội bạc! Mặc
dù không cam lòng, nhưng hắn tuyệt đối không muốn trở thành một kẻ bị vạn
người khinh khi, thóa mạ. Bên ngoài có bao nhiêu người chứng kiến trận đổ ước
này? Càng quan trọng hơn, nếu như trận đổ ước ngày hôm nay hắn lật lọng, như
vậy, trong lòng hắn sẽ không thể nào xóa nhòa bóng ma nhơ nhớp ám ảnh lương
tâm. Một khi nỗi ám ảnh kia còn tồn tại, thì cả đời hắn vĩnh viễn không bao
giờ có thể vươn đến đỉnh cao của Ngưng Hình Sư, vĩnh viễn không bao giờ có khả
năng trở thành Thần Sư được nữa.
Chu Duy Thanh vẫn thản nhiên đứng đó, trên mặt thủy chung vẫn mang theo một
nét cười hờ hửng! Hắn không hề có ý định bức bách Vân Ly, hắn đang chờ đợi lựa
chọn của y. Mặc dù phong ấn có thể ràng buộc, nhưng nếu như đơn thuần chỉ là
phong ấn ràng buộc như thế, sẽ không gọi là hoàn hảo. Dù sao, bằng mặt mà
không bằng lòng là sự tình hắn không mong muốn chút nào? Điều Chu Duy Thanh
trông đợi chính là Vân Ly toàn tâm toàn ý trở thành thuộc hạ của hắn! Kỳ thực
trong lòng hắn cũng rất khẩn trương, không phải vì sợ Vân Ly sẽ xuất thủ với
hắn, bởi căn cứ theo những gì Chu Duy Thanh phán đoán, tu vi Vân Ly mặc dù là
Tứ châu, trong tay lại có bản thiết kế Ngưng Hình Sáo Trang cấp Truyền Kì,
nhưng trang bị Ngưng Hình của hắn nhiều nhất không quá hai kiện. Ngay cả Minh
Hoa mặc bốn kiện Sáo Trang còn không phải là đối thủ của hắn chứ đừng nói hai
kiện như Vân Ly. Nếu thật sự phải chiến, Chu Duy Thanh nắm chắc mười phần đánh
bại y.
Ba chữ kia, rốt cục cũng được Vân Ly nhọc nhằn thốt lên, dút lời cả người y
giống như một quả bóng xì hơi, ngã phịch xuống ghế, hai mắt nhắm nghiền! Mặc
dù y đã hơn ba mươi tuổi, nhưng vẫn khống chế nổi giọt nước mắt bi thương, mặc
tình để nó chảy xuống.
- Sự kiêu ngạo đã hại ta, lão sư, con xin lỗi người. Con đã thua, đã bại bởi
một Ngưng Hình Sư tu vi không bằng mình!
Vân Ly đột nhiên khóc rống lên, thân thể kịch liệt run rẩy, tâm tình mặc nhiên
phóng thích.
Cùng với tiếng khóc rống của y là nụ cười của Chu Duy Thanh, hắn rốt cuộc đã
có thể hoàn toàn thả lỏng! Bởi hắn biết, cuối cùng hắn đã có được một thuộc hạ
ra hồn ra vía rồi. Nhận tên này làm kẻ đồng hành đúng là không tệ, đáng để tín
cậy! Bởi dưới tình huống như vậy vẫn không thay lòng đổi dạ, vẫn chấp nhận
thua hắn. Trận cá cược này không hề có cái gì ước thúc, nếu như y bội ước mà
bỏ đi, Chu Duy Thanh cũng chẳng thể làm gì được.
Chu Duy Thanh yên lặng ngồi đối diện với Vân Ly, lặng lẽ cất những bản thiết
kế đi.
Hắn một chút cũng không nóng nảy, mặc cho Vân Ly khóc rống. Người ta thua cả
đời tự do, còn không cho người ta phát tiết hay sao chứ?
Lúc này, bạn học Chu Béo của chúng ta đang vô cùng hồi hộp, tuy hắn đã mất
không ít khí lực, nhưng kết quả lại thu được một Ngưng Hình Sư cao cấp đi
theo! Loại chuyện tốt bậc này, sợ rằng vĩnh viễn sẽ không xuất hiện lần thứ
hai.
Ở bên ngoài, Tần Phong và Thượng Quan Băng Nhi đột nhiên nghe được trong phòng
truyền ra tiếng khóc, liền hoảng sợ điếng hồn. Dù Thượng Quan Băng Nhi nghe
được trong tiếng khóc không phải là âm điệu của Chu Duy Thanh, nhưng chính vì
thế trong lòng nàng lại càng thêm bất an.
Tần Phong khẽ động thân đứng chắn trước mặt Thượng Quan Băng Nhi, đề phòng
nàng đột nhiên tông cửa ào vào. Hắn đương nhiên hiểu rất rõ tầm quan trọng của
lần đổ ước này. Đã hứa giữ yên lặng cho tĩnh thất, thì hắn nhất định sẽ làm
cho tròn!
Khi Thượng Quan Băng Nhi đang vô cùng lo lắng, thì đúng lúc này, một thanh âm
rất nhỏ len lỏi vào tai nàng! Nàng ngạc nhiên một lúc, rồi lập tức an tâm trở
lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt dần dần hồng nhuận hơn, trên khóe miệng điểm
thêm một nụ cười xinh đẹp.
HAPPY NEW YEAR!!!
Tạm biệt nhé..!
Cái lạnh lùng năm cũ
Vui nhẹ nhàng rũ bỏ những buồn vương
Lòng hoan hỉ biết vạn vật vô thường
Gắng gìn giữ tình thương Người mến tặng
Xuân đã về ..!
Cỏ mềm say tắm nắng
Những hàng cây tuyết trắng đã tan rồi
Nhìn nụ hồng chúm chím đẹp trên môi
Ta tận hưởng đất trời hương hoa cỏ..
-M.A-