Ngưng Hình Sư Chi Chiến (thượng)


Người đăng: ༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻

. . . Nam tử Ngưng Hình Sư Vân Ly chậm rãi đến tới Chu Duy Thanh bàn trước,
mắt nhìn hắn quyến di tám thể lệ, trong mắt tức khắc toát ra nồng đậm không
ngừng, đưa tay vung lên. Chỉ thấy không khí bất thình lình kịch liệt vặn vẹo
một lần, Chu Duy Thanh chiêu kia người thể lệ đã là bị xé thành mảnh nhỏ.


  • Ngươi làm gì? Thượng Quan Băng Nhi gầm thét một tiếng, lại bị Chu Duy Thanh
    kéo lại.

Chu Duy Thanh bình chân như vại nhìn xem Vân Ly, Vân Ly âm thanh lạnh lùng
nói: "Ngươi tại nơi này chiêu tùy tùng ta không xen vào, nhưng là, không nên
vũ nhục Thần Sư hai chữ này. Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Có hay không hai
mươi tuổi? Liền dám ba hoa chính mình là trung cấp Ngưng Hình Sư?"

Chu Duy Thanh mặt mỉm cười mà nói: "Nói ngoa? Ngươi nghiệm chứng ta không phải
trung cấp Ngưng Hình Sư rồi sao?" Vân Ly khinh thường hừ một tiếng, xoay
người rời đi, tựa hồ là nói chuyện với Chu Duy Thanh đều vũ nhục hắn tựa.

Chu Duy Thanh cười ha ha một tiếng. Lớn tiếng nói: "Bất quá là cái nói như
Rồng leo, làm như Mèo mửa hạng người thế thôi."

Vân Ly đột nhiên quay người lại, trong mắt hàn quang lấp lóe, trên tay phải
của hắn, bốn khỏa thuần sắc Long Thạch Phỉ Thúy Thể Châu đã lặng lẽ xuất hiện,
rõ ràng là cùng Thượng Quan Băng Nhi một dạng thuần mẫn thuộc tính, trong tay
trái Thiên Châu hắn cũng là không che giấu chút nào, chính là bốn khỏa Kim Lục
Miêu Nhãn.


  • Thằng nhóc kia, ngươi vừa nói ai mèo mửa?

Chu Duy Thanh bĩu môi:


  • Bộ ta nói ngươi sao? Mà xem ngươi, bất quá chỉ là một Ngưng Hình Sư cao
    cấp, đã bước chân ra ngoài lăn lộn mà lại không thuộc câu chân nhân bất lộ
    tướng hay sao? Khoe khoang cái nỗi gì!

Tay phải Vân Ly đưa phắt lên cao, tựa hồ đã muốn xuất thủ, nhưng như chợt nhớ
ra điều gì đó, hắn liền dừng lại, trong mắt dày đặc hàn ý.
- Đây là Trung Tâm Ngự Phẩm, không thể động thủ! Nếu không ngươi nhất định sẽ
trả giá rất đắt cho lời nói vừa rồi. Có gan, thì theo ta ra ngoài!

Chu Duy Thanh lại cười ha ha:


  • Thế nữa đấy? Nói không lại thì định giết người diệt khẩu? Buồn cười! Không
    phải ngươi là Ngưng Hình Sư sao? Có ngon thì dùng phương pháp riêng của Ngưng
    Hình Sư mà quyết đấu cùng ta một trận!?

Vân Ly nghe hắn nói thế, lạnh lùng trở lại, trầm giọng:


  • Ngươi muốn quyết đấu như thế nào?

Chu Duy Thanh nói:


  • Dám để ta ra điều kiện quyết đấu không? Nếu ta thua, không cần ngươi động
    thủ, ta sẽ tự vẫn tạ tội. Còn nếu ngươi thua, cả đời ngươi làm nô bộc cho ta.
    Ta dùng tính mạng của mình, đánh cược với sự tự do của ngươi. Thế nào? Ta chỉ
    là một Ngưng Hình Sư yếu đuối mà, phương pháp tỉ thí của ta hẳn sẽ không làm
    khó được ngươi đúng không? Đương nhiên, nếu ngươi không dám nhận lời, thì có
    thể cút trở về được rồi. Đừng có đứng trước mặt ta mà bày ra cái bộ dạng chó
    quẩn cắn đuôi nữa!


  • Vân Ly lão đệ, ngươi bình tĩnh một chút, đừng có mắc mưu hắn!


Lão bản Chu Trường Khê của cửa hiệu Bảy mươi sáu đi tới bên người Vân Ly, thấp
giọng nhắc nhở.

Vân Ly vung tay ngắt lời của y. Đối với năng lực của mình, hắn thật sự rất tin
tưởng. Là một Ngưng Hình Sư cao cấp trẻ tuổi nhất thành Phỉ Lệ, từ lâu trong
lòng hắn đã nảy sinh sự tự cao và kiêu ngạo đến vô cùng.


  • Tốt..! Tốt..! Ta cược với ngươi. Chỉ cần là đề mục có liên quan đến chế tạo
    quyển trục Ngưng Hình, ta ngại gì mà không cược chứ?!

Vân Ly tuy ngùn ngụt lửa giận, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngu. Câu đầu tiên
đã đưa ra giới hạn cho phương pháp quyết đấu là chế tạo quyển trục Ngưng Hình
rồi. Bởi hắn nghĩ rằng, cho dù Chu Duy Thanh thật sự là một Ngưng Hình Sư
trung cấp đi chăng nữa, cũng không có tư cách so sánh với hắn.

Chu Duy Thanh mỉm cười:


  • Vậy cũng được! Ta đây cần gì phải lợi dụng ngươi. Ba trận phân thắng bại đủ
    chưa? Ta sẽ ra đề mục cho hai trận đầu tiên, trận cuối cùng, tùy ngươi! Các vị
    đứng đây có thấy như vậy là công bằng không? Nếu thấy được thì nhờ các vị đứng
    ra làm chứng dùm. Mặc dù ta tin rằng, với thân phận của đại sư Vân Ly, hẳn sẽ
    không nói rồi lại nuốt lời!

Vân Ly hừ lạnh:


  • Ta đã đồng ý! Ngươi có thể ra đề mục được rồi. Để đến lúc đó, ngươi chết
    cũng không hối tiếc!

Chu Duy Thanh vừa định mở miệng thì Thượng Quan Băng Nhi vội vàng ngăn cản:


  • Chu Béo! Sao ngươi lại lấy mạng ra đánh cuộc với hắn được chứ? Ngươi...

Chu Duy Thanh trầm mặt xuống:


  • Nam nhân nói chuyện, nàng không nên nhiều chuyện? Tránh ra đi!

Vừa nói hắn vừa nháy nháy mắt về phía Thượng Quan Băng Nhi.

Nhưng dù như thế, Thượng Quan Băng Nhi vẫn lo lắng vô cùng, định nói gì đó thì
Chu Duy Thanh đã át đi:


  • Vân Ly lão huynh. Ta là một Ngưng Hình Sư trung cấp, nên đề mục đầu tiên có
    thể khiến ngươi chê cười. Thế này đi, chúng ta cùng chế tạo quyển trục Ngưng
    Hình, bản khắc họa do đối phương đưa ra, chỉ cần tạo ra quyển trục Ngưng Hình
    trung cấp là được! Ai hoàn thành trọn bộ quyển trục trước, kẻ ấy chiến thắng!
    Sao?

Vân Ly vốn cho rằng Chu Duy Thanh sẽ đưa ra âm mưu quỉ kế nào đó làm khó dễ
hắn, không ngờ chỉ là một đề mục hết sức bình thường, lập tức cảm thấy phần
thắng như đã nắm trong tay, hừ lạnh:


  • Được! Cứ theo ý ngươi là được rồi. Nếu ngươi quả thật là Ngưng Hình Sư
    trung cấp, ta đây cũng không muốn lấy mạng ngươi làm gì, mà đổi thành điều
    kiện tương tự, kẻ thua suốt đời làm nô bộc. Thấy sao?

Cảm thấy mình lợi thế hơn hẳn đối phương, Vân Ly mới bình tĩnh suy xét lại.
Nếu Chu Duy Thanh thật sự là Ngưng Hình Sư trung cấp, thu phục được hắn thì có
lợi hơn nhiều so với đem giết hắn đi.

Vân Ly hớn hở mừng thầm trong bụng, chế tạo quyển trục Ngưng Hình trong thời
gian ngắn là sở trường đặc biệt của hắn mà. Thuộc tính Thể châu của Vân Ly
thuần về mẫn tiệp, nhanh nhạy, nên có nghĩ như thế nào hắn cũng không cho là
mình sẽ thất bại trong trận này!

Nghe Vân Ly đổi điều kiện, Thượng Quan Băng Nhi nãy giờ lòng như lửa đốt, vốn
đang định ngăn cản Chu Duy Thanh liền thở phào nhẹ nhõm. Dù trong thâm tâm,
nàng thừa hiểu tên gia hỏa này chả bao giờ dại dột đem cái mạng của mình ra
đặt cược, nhưng vẫn cầm lòng không được. Bây giờ Vân Ly nói vậy, nàng yên tâm
hơn nhiều, mới không ngăn cản Chu Duy Thanh nữa. Nhìn bộ dáng hí hửng của tên
vô lại này, nàng thầm hiểu, nhất định trong bụng hắn đã có sẵn chủ ý đối phó
với Vân Ly rồi, nhất định không phải là kẻ tốt lành rắm thối gì.

Chu Duy Thanh quay qua Tần Phong nói:


  • Tần đại ca, phiền huynh cung cấp cho ta một ít giấy và dung dịch để chế tạo
    quyển trục Ngưng Hình. Bọn ta sẽ tự điều chế, bao nhiêu tiền ta sẽ trả!

Tần Phong cười ha hả:


  • Mấy thứ vặt vảnh ấy sao ta lại tính với đệ chứ, cửa hiệu Bảy bảy này lo
    tất!

Muốn nói kẻ vui nhất bây giờ là ai, thì chính là Tần lão bản. Bởi mặc kệ Chu
Duy Thanh và Vân Ly ai thắng ai thua, cũng chẳng quan hệ gì tới hắn. Nhưng
trận quyết đấu cá cược này, vô hình trung đã làm náo động cả Trung Tâm Ngự
Phẩm, cửa hiệu Bảy mươi bảy của hắn tự dưng làm ngư ông đắc lợi, chỗ tốt thế
nào không nói cũng biết. Cho nên, chút tài liệu ấy đã tính là gì!

Chu Trường Khuê bên kia cũng không thua kém, lập tức lớn tiếng bảo tài liệu
quyết đấu của Vân Ly sẽ do cửa tiệm Bảy mươi sáu của y cung cấp.

Trong chốc lát, cái bàn dài của Vân Ly đã được mang sang. Hai người ngồi đối
diện với nhau, không nói một lời thừa, lập tức lấy một tờ Ngưng Hình mới tinh
ra, bắt đầu khắc họa quyển trục Ngưng Hình trung cấp.

Bản vẽ của Chu Duy Thanh chính là quyển trục khắc họa Bá Đạo Cung mà hôm qua
hắn vừa giao cho Khấu Duệ đem đi chế tác. Bá Đạo Cung này vốn là bản chỉnh sửa
của Bá Vương Cung, bỏ bớt một ít vật khảm nạm, giảm đi chút ít sức kéo và lực
công kích. Bá Vương Cung là quyển trục Ngưng Hình cấp Đại Sư, nên dù là bản
chỉnh sửa như quyển trục Ngưng Hình trung cấp, cũng tuyệt đối không đơn giản
chút nào.


Thiên Châu Biến - Chương #186